Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thù

Tiểu thuyết gốc · 2463 chữ

Thời gian vừa qua tại hạ có chút việc nhà cần xử lý nên có chút chậm trễ, khiến mọi người phải đợi lâu, hôm nay đúp chương để tạ lỗi, mong mọi người đón nhận.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

- Làm sao có thể, trong thẻ của ta còn tận... – Bảo Phát đang nói chợt im lặng.

Hắn nhớ đến chiếc Porsche của mình, vì buổi hẹn hôm nay với Phạm Gia Hân mà hắn gấp rút đặt mua để tạo ấn tượng. Một chiếc Porsche Panamera Turbor giá 150 ngàn đô la, đặt hàng gấp yêu cầu có ngay giá gần 200 ngàn, về đến Việt Quốc đội giá gấp 3 lần do thuế phí, thêm vào chênh lệch giá trị tiền tệ khiến hắn bỏ ra hơn 1 ngàn 300 vạn Việt Đồng.

Hắn dự định bán đi vài chiếc xe cũ của mình để bổ sung tài chính nhưng chưa tìm được người mua. Số tiền còn lại theo dự đoán sẽ đủ chi trả nhưng không ngờ nửa đường giết ra một Trần Thiên Vũ khiến hóa đơn tăng gấp 5 lần. Bây giờ hắn tâm giết người đều có, chỉ là tiền bạc thật không xoay ra.

Đường đường là trưởng phòng một công ty lớn, bố hắn còn là cục trưởng cục hải quan Hà Thành, giờ đây phải mượn tiền để thanh toán tiền ăn, danh tiếng một lần này đem quét rác a.

Vũ Phong cũng biết được bối cảnh của Bảo Phát, danh tiếng của hắn ở Hà Thành thật sự không nhỏ. Theo lẽ thường thì hắn sẽ thoải mái cho Bảo Phát ghi phiếu nợ, cũng sẽ giữ gìn mặt mũi giúp hắn. Nhưng bây giờ trong phòng còn có giám đốc nơi này là Trần Thiên Vũ đang ngồi đó, thêm vào biểu cảm và ánh mắt của Bảo Phát cũng đủ cho Vũ Phong nhận biết vài chuyện. Thành ra hắn chỉ biết cứng rắn đứng đấy làm đúng nguyên tắc. Ra chuyện còn có phía trên lo.

Phạm Gia Hân nhìn Bảo Phát lúng túng, đang định mở miệng gánh vác thì một giọng nói lười nhác vang lên.

- Nếu ngươi không đủ tiền thì tiền rượu hôm nay tính cho ta, ngươi cứ thanh toán tiền đồ ăn thôi là được. Chút tiền này ta còn ra được. – Trần Thiên Vũ nói, ánh mắt đầy nhạo báng nhìn Bảo Phát.

- Ngươi... Ngươi chờ ta năm phút. – Bảo Phát run rẩy tức giẩn chỉ tay hướng Thiên Vũ, sau đó hướng về phía Vũ Phóng quát lớn.

- Xin tự nhiên. – Vũ Phong lạnh nhạt đứng sang một bên nhương đường.

Bảo Phát bước ra khỏi phòng với con mắt đầy huyết, hắn vội vàng gọi điện thoại cho vài người xoay tiền, đồng thời an bài một vài việc. Sau đó quay lại phòng thanh toán số tiền kia.

- Có một chút sự cố, nhưng không sao ta đã giải quyết tốt. Ta đã an bài một KTV cho chúng ta, mọi người tiếp tục chứ. – Bảo Phát ánh mắt thâm độc liếc nhìn về Trần Thiên Vũ.

- Cơm trưa ngươi mời, đến phần này để ta. – Phạm Gia Hân dứt khoát nói. Hôm nay Bảo Phát thật sự làm nàng khó chịu.

- Phạm tiểu thư, sao lại để ngươi ra tiền được, chút cỏn con này không làm khó được ta, cứ để ta đi. – Bảo Phát có chút nịnh nọt nói, quên luôn chuyện vừa rồi.

Thiên Vũ cảm nhận được chút sát ý từ Bảo Phát, hắn cười lạnh. Bình thường hắn luôn điệu thấp mà sống dù gia cảnh của hắn không hề thua kém gì Phạm Gia Hân. Nhưng từ sau biến cố, hắn nhận ra bản thân cần phải thay đổi để gánh vác nhiều hơn, ý muốn bảo vệ bản thân cùng người nhà của hắn cũng mạnh mẽ hơn.

- Nếu hắn đã nói thế thì ngươi cho hắn toại nguyện đi, đừng để người ta nói mình không nể mặt. – Thiên Vũ nhìn về phía Gia Hân nói.

Bảo Phát nghe được giọng điệu mỉa mai của Thiên Vũ, nhưng bây giờ hắn đã an bài xong xuôi, cần phải có mặt Thiên Vũ mới tiến hành được nên chỉ có thể nuốt hận gật đầu ủng hộ.

- Thôi được, Vũ ca đã nói vậy thì theo ngươi. Dù sao ta cũng muốn nghe Phi Vân hát. Nhưng tiền bạc ta muốn chia. – Gia Hân thở dài nói, câu cuối nàng nhìn về phía Bảo Phát nói.

Nhóm người cũng đồng ý di chuyển. Địa điểm tiếp theo là KTV Thần Vệ Nữ (venus), đây là một nhà KTV cao cấp thương xuyên đón tiếp những vị khách quý đến mức không bình thường.

Ngay cả Phạm Gia Hân cũng cảm thấy bất ngờ khi tiến vào phòng. Đám người tính cả Thiên Vũ cùng Phi Vân cũng chỉ có 12 13 người, vậy mà Bảo Phát an bài cho mọi người một căn phòng rộng gần 100 mét vuông. Trong phòng có cả 1 quầy bar, 1 tủ lạnh chuyên đựng rượu,bia cùng trái cây. Còn có thêm 4 cô gái phục vụ xinh đẹp rạng ngời mặc 1 kiểu váy xòe trắng đợi sẵn trong phòng.

- Vào đây vui chơi là chính, nên mọi người dùng tequila hoặc cooktail nhé, cứ việc nói với những cô nàng phục vụ là được. – Bảo Phát một dạng hào phóng thoải mái nói.

Mọi người đều là dân chơi kì cựu,ngay cả những cô gái như Gia Hân đều không ngại khi có thêm người phục vụ. Đám người nhanh chóng bắt đầu rót rượu và chọn bài hát.

Chỉ là Gia Hân ngồi cạnh sát bên Thiên Vũ, Phi Vân ngồi bên còn lại, nên có thể nói Trần Thiên Vũ là người xui nhất tối nay cũng không sai, trừ Bảo Phát. Không một cô gái phục vụ nào dám tiến lại gần hắn.

Cũng vì vậy mà sự thù hận trong lòng Bảo Phát càng trào dâng. Tại vì sao một đứa thấp hèn như tên kia lại được hai bông hoa xinh nhất ngồi cạnh bầu bạn, còn hắn lại phải ở một bên ngắm nhìn. Hắn không chấp nhận điều đó.

- Phạm tiểu thư, ngươi và Phi Vân cùng hát một bài tặng mọi người đi. – Bảo Phát tươi cười mở lời.

- Được, Phi Vân, ngươi chọn bài đi. – Gia Hân tươi cười nói.

“Anh nhà ở đâu thế” – một ca khúc mới đang được nhiều người trẻ ưa thích, giai điệu dễ thương kết hợp với giọng hát trong trẻo của Gia Hân và Phi Vân khiến mọi người nhanh chóng chìm đắm.

Cứ mỗi lần câu điệp khúc được vang lên thì các thanh niên ngồi dưới cứ nhao nhao tên đường nhà mình, khiến Trần Thiên Vũ sảng khoái cười vang. Từ sau khi tỉnh dậy đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ đến vậy, chắc là do xung quanh toàn người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, Trần Thiên Vũ nghĩ vậy.

Bảo Phát cũng thể hiện khả năng với vài ca khúc tiếng anh, giọng ca vẫn được, không quá phá. Nhưng mà tên này lại yêu thể hiện nên luyến láy nhấn từ loạn cả lên, lại thêm biểu cảm quá tiện trên mặt khiên Trần Thiên Vũ không tiếp nhận nổi, phải quay sang nói chuyện cùng Phi Vân.

Ngồi được một lúc thì Thiên Vũ cảm thấy bụng có chút căng, toilet trong phòng thì đang có người dùng nên hắn đứng dậy đi ra ngoài hành lang. Bảo Phát thấy vậy liền bấm bấm vài cái trên điện thoại rồi cười tà nhìn theo bóng lưng Trần Thiên Vũ.

Một lúc lâu không thấy Thiên Vũ quay lại, Phi Vân cùng Gia Hân bắt đầu tìm hỏi mọi người, đúng lúc này thì phía ngoài hành lang có chút nhốn nháo nên mọi người cùng ra ngoài xem sao.

Bảo Phát hăm hở dẫn đầu, thấy phía toilet cuối hành lang đang vang lên những tiếng đấm cửa ầm ầm kèm theo tiếng gào thét. Vài người ở phòng khác nghe động cũng mở cửa nhìn ra.

Nhân viên trực tầng từ phía cầu thang thấy Bảo Phát tiến đến, vội kín đáo gật đầu, Bảo Phát thấy vậy liền yên tâm, nháy mắt ra hiệu trở lại.

Vị nhân viên kia tiến tới rút chìa khóa mở cửa toilet. Bảo Phát thì cười tươi dẫn mọi người đến gần, thấy cửa sắp mở liên gọi vọng vào.

- Thiên Vũ, người ở trong đấy hay sao, có chuyện gì sao lại ầm ỹ vậy. – Bảo Phát cười cợt gọi.

- Thật xin lỗi, ta đang chuẩn bị chùi rửa toilet nên khóa lại để đi lấy dụng cụ, không ngờ còn người ở trong, thật đáng … - Vị nhân viên mở cửa xong nhanh chóng đứng sang một bên cúi đầu nói. Hắn cố gắng đẩy đi trách nhiệm nhưng nói chưa hết câu thì nhìn thấy bộ dạng người phía trong, hắn lập tức sững người, mắt trợn to mồm há hốc.

Bảo Phát thấy biểu hiện không đúng của nhân viên nên bước tới xem, hắn cũng lập tức đứng chết trân ở đó, biểu cảm y đúc người kia.

Từ trong toilet bước ra một vị đàn ông trung niên, thân hình cao gầy,ria mép đậm, một thân âu phục màu xám ướt đẫm từ trên xuống dưới. Mặt hắn căng đầy gân xanh, màu da đỏ chót cho thấy đang giận dữ cực điểm liếc nhìn người nhân viên cùng Bảo Phát.

- Trương… Trương chủ tịch, sao ngài lại ở trong đấy… à không sao ngài lại ở đây. – Bảo Phát lắp bắp, luống cuống nói lung tung cả lên.

Trương Văn Đại – chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Hà Thành, hôm nay là sinh nhật cháu gái của hắn, cả nhà cùng đi ăn rồi đến đây vui chơi một chút. Ai ngờ được gặp chuyện như thế này.

- Ta đi đâu làm gì cần phải báo cáo với ngươi sao ! Ai cho ta biết tại sao ta vừa vào toilet thì cửa khóa kín, rồi vòi nước vỡ phun nước ngập cả phòng toilet. Các ngươi làm ăn thế à, ai là chủ nơi này gọi đến đây cho ta. – Trương chủ tịch gầm thét, vừa bị nhốt, bị dội nước lại còn lộ ra trước mặt bao người như thế này, danh tiếng của hắn coi như mất sạch.

- Cái này… cái này… không phải do chúng ta, là do hắn – Vị nhân viên run rẩy chỉ về phía Bảo Phát, lúc này hắn cũng đang chửi cả nhà Bảo Phát ở trong lòng, ngươi bảo muốn chơi chết một gã thanh niên, sao giờ lại thành Trương chủ tịch, cái này là muốn hại chết hắn mà.

- Ngươi nói láo, liên quan gì đến ta… - Bảo Phát sợ hãi đẩy trách nhiệm đi.

- Ta trả lại ngươi tiền, ta không lấy là được, chuyện này ngay cả ông chủ của chúng ta cũng không thể bảo vệ được ta. Ta không muốn bị ngươi hại chết. Trương chủ tịch, ngài xem ta bị người sai khiến làm việc thôi, mong ngài tha thứ cho ta, ta đây liền đi gọi quản lý với giúp ngài thay trang phục kẻo cảm lạnh – Vị nhân viên kia vội vàng móc trong người ra một xấp tiền dày nhét vào tay Bảo Phát rồi quay sang Trương chủ tịch dập đầu mấy cái, sau đó chạy vội đi.

Mọi người xung quanh nhìn xấp tiền trong tay Bảo Phát, cũng được gần 1 vạn đồng, vị nhân viên kia tiền lương mỗi tháng chắc cũng chỉ đc có 3000 đồng, hơn 3 tháng lương đối với hắn có thể giúp ích được rất lớn. Chỉ là mọi người đang thắc mắc tại sao Bảo Phát lại nhờ hắn làm vậy.

- Có chuyện gì sao mọi người kéo hết ra ngoài này vậy. – Một giọng ngạc nhiên vang liên khiến mọi người nhìn sang, thấy Trần Thiên Vũ vừa từ dưới cầu thang đi lên, đang nhìn sang khó hiểu

- Trương chủ tịch, sao ngài lại ra nông nổi này, hồi nãy vẫn còn bình thường mà. – Trần Thiên Vụ thấy vậy người đứng giữa vội tới hỏi.

- Anh trai, sao ngươi lại đi từ dưới kia lên. Không phải ngươi nói đi toilet sao ? – Trần Phi Vân nhanh chóng hỏi.

Trần Thiên Vũ cười khổ kể lại, hắn vừa ra cửa thì gặp Trương chủ tịch ở phòng đối diện đi ra, trước đây hai người có gặp qua mấy lần nên đứng lại nói chuyện vài câu, sau đó thấy Trương chủ tịch có vẻ gấp nên hắn nhường người đi trước. Đúng lúc đó bạn hắn nhắn tin sang nhờ mua thẻ điện thoại, nên hắn quyết định xuống lầu đi toilet rồi tiện đường đi ra bàn lễ tân mua luôn. Vừa trở lại thì gặp chuyện này.

Trương Văn Đại cũng không phải kẻ ngu, nghe Thiên Vũ kể thì hắn cũng nắm được một chút tình huống. Bảo Phát muốn thiết kế chơi Thiên Vũ nên dùng tiền dặn dò nhân viên trực tầng, nhưng lại không ngờ Trương Văn Đại lại là người đi vào trong toilet, nên gánh đòn thay Trần Thiên Vũ.

- Lâm ! Bảo ! Phát ! Ngươi làm tốt lắm, chuyện này ta sẽ nói với cha ngươi, nếu hắn không dạy dỗ được ngươi thì ta giúp hắn. – Trương chủ tịch nộ quát. Sau đó quay lưng đi, đằng xa có người quản lý tiến tới cúi đầu nói gì đó, lại bị Trương chủ tịch mắng thêm một trận nữa.

Nhìn lấy Trương chủ tịch bỏ đi, mọi người lại quay về nhìn Bảo Phát trong im lặng. Câu chuyện phát triển có chút nhanh khiến mọi người theo không kịp.

- Hình như đúng ra ta phải ở trong kia thay cho Trương chủ tịch phải không, Bảo Phát ? – Trần Thiên Vũ chỉ tay vào toilet cười mỉa mai.

- Ngươi chờ đó cho ta. – Bảo Phát tức giận thả ra một câu ngoan thoại rồi quay đầu đi, bây giờ hắn phải về nhà giải quyết chuyện này.

- Khùng ! – Trần Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời.

- Chuyện xong rồi, ai cần về thì đã về, mọi người tiếp tục thôi. – Phạm Gia Hân vỗ nhẹ tay, nói.

Cả nhóm nhanh chóng quay về phòng, không khí có chút kì lạ.

Bạn đang đọc Trở về làm Phàm Nhân sáng tác bởi Mad_Devil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mad_Devil
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.