Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên tục đánh mặt

Tiểu thuyết gốc · 2686 chữ

Chương này xuất hiện đơn vị tiền tệ chủ yếu của truyện là Việt Đồng, quy đổi theo giá trị thực thì 1000 vnd = 1 Việt đồng. Sau này sẽ dùng cách tính này để quy đổi sang các loại ngoại tệ khác.

-----------------------------------------------------------------------------

Trần Thiên Vũ theo phản xạ nhìn sang, một chiếc sportcar màu đen với cụm đèn lồi đặc trưng của Porsche, dòng chữ Porsche Panamera Turbo lấp lánh ở đuôi xe, giá trị không nhỏ, có thể đỉnh được 2 chiếc BMW X6 của Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ cũng không chú ý nhiều, bước nhanh lên xe, nếu là Porsche 911 thì còn có chút ý nghĩa.

Không nhận được phản ứng như mong muốn từ Trần Thiên Vũ, Bảo Phát hừ lạnh, hắn cho rằng Thiên Vũ xấu hổ khi nhìn thấy chiếc Panamera Turbo này nên giả ngơ không lên tiếng. “Đợi ra ngoài lại tìm cơ hội đánh mặt trực tiếp ngươi xem chạy được đi đâu” – hắn nói thầm.

Trần Thiên Vũ dừng xe ở trước cổng trung tâm thương mại, lập tức thấy Phạm Gia Hân cùng Trần Phi Vân cười đùa vui vẻ, xung quanh mọi người đều bị thu hút quay đầu lại nhìn. Hắn tiến đến, phụ mang đồ lên xe.

- Đi cùng hai người thật sự là khó khăn, nếu ánh mắt là viên đạn thì ta đã đầy lỗ thủng trên người rồi. – Trần Thiên Vũ cười khổ, hắn có thể nhận thấy sát khí ngập tràn xung quanh.

- Anh trai, chúng ta đi cùng chị Gia Hân đi, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại, phía sau cũng không vướng bận gì mà. – Trần Phi Vân nhõng nhẽo kéo tay Thiên Vũ.

- Đúng rồi đấy Vũ ca, hai người đi cùng chúng ta đi, càng đông càng vui mà. – Phạm Gia Hân cười nhìn hai anh em thân thiết với nhau.

Đúng lúc này một loạt xe sang trọng tiến đến, đều một dạng sportcar khiến chiến SUV của Trần Thiên Vũ trông có chút thô kệch. Đi đầu là một chiếc Maserati Gihbli màu đỏ mận, dáng xe độc đáo cùng màu sắc nổi bật khiến mọi người chú ý hơn hẳn chiếc Porsche phía sau. Trần Thiên Vũ nghĩ đến tính cách ưa nổi bật của Bảo Phát thì có vẻ tên kia sẽ không vui lắm với điều này.

Thật sự là Bảo Phát cũng đang buồn bực khi chiếc xe giá trị của mình không được chú ý bằng xe của Phạm Gia Hân, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác được, ai bảo đấy là xe của nữ thần cơ chứ.

Hắn liếc nhìn chiếc xe của Trần Thiên Vũ rồi cười lạnh, đẳng cấp được phân biệt khá rõ ràng ở đây. Rồi hắn nhìn về phía Trần Phi Vân, mắt hắn sáng lên, tiểu nha đầu này tuy còn nhỏ nhưng đường nét không thua kém gì nhiều so với Phạm Gia Hân, tràn đầy tiềm năng làm nữ thần tương lai. Nghĩ lại Trần Thiên Vũ có nhắc đến em gái đang đợi, lại thêm Phạm Gia Hân đang đứng cạnh nói chuyện cùng tiểu nha đầu, hắn chợt nghĩ ra một trò vui.

Bảo Phát xe bỗng gầm thét nổ máy, rồi nhanh chóng lao ra làm một vòng drift nhỏ tiến vào ngay trước mũi xe của Trần Thiên Vũ trong con mắt ngạc nhiên của nhiều người.

Sau đó hắn bước xuống, đỡ hộ túi đồ trên tay của Trần Phi Vân.

- Chắc hẳn ngươi là Phi Vân, Phạm tiểu thư có nhắc đến ngươi, ta là bạn thân của cô ấy, nếu cần giúp gì cứ nói đừng ngại. – Bảo Phát nhanh chóng cười nói, dùng một vài kỹ xảo trong lời nói để tạo ấn tượng tốt là việc làm quen thuộc của hắn.

Trần Phi Vân mờ mịt nói cám ơn, xong đưa mắt nhìn về chiếc xe Porsche màu đen kia. Bảo Phát thấy vậy thoát hiện một chút đắc ý, “Thiên Vũ ngươi xem, phụ nữ luôn chú ý vào những thứ nổi bật” – Bảo Phát nghĩ thầm.

Nhưng Trần Phi Vân lại nói tiếp một câu khiến hắn suýt bước hụt chân.

- Ngươi có thể dời xe lui một chút được không, xe của ngươi chặn đường ra của xe anh trai ta. Ông nội ta bảo như thế là mất lịch sự – Trần Phi Vân dùng vẻ mặt “thiên chân vô tà” nói. Nàng không biết chiếc xe kia là gì, giá bao tiền, nàng chỉ biết hắn chắn đường anh trai mình thôi, và nàng không thích điều đó.

Mọi người chợt yên lặng trong giây lát rồi cười phá lên. Nha đầu này thật đáng yêu mà. Chỉ có Bảo Phát lúng túng đứng đấy.

- Được rồi, ta có đặt chỗ ở nhà hàng rồi, mọi người lên đường thôi. Vũ ca ngươi cũng phải đi cùng đấy. – Phạm Gia Hân nhanh chóng đổi chủ đề, đồng thời quay sang nói với Trần Thiên Vũ.

- Được rồi, dù sao Phi Vân cũng muốn đi, làm phiền các ngươi vậy. – Trần Thiên Vũ gãi mũi cười nói.

Đám người nhanh chóng di chuyển, Phạm Gia Hân lôi kéo Phi Vân đi cùng xe với mình và dẫn đầu đoàn. Điểm đến là một nhà hàng Pháp cỡ nhỏ, nhưng nhìn phong cách trang trí thì rõ ràng đây là một nhà hàng hạng sang, khách hàng đến đây cũng toàn đi xe hơi sang trọng.

Trần Thiên Vũ khá ngạc nhiên khi đến nơi, vì đây là một điểm sinh ý nhỏ của bố hắn, trước đây hắn chỉ ghé qua một vài lần nhưng cũng đã lâu rồi. Trần Phi Vân thì không quan tâm lắm chuyện công việc của bố mẹ nên cũng không biết được nhà hàng nhỏ này. Hiện tại theo thừa kế thì cửa tiệm này thuộc sở hữu của Trần Thiên Vũ, chỉ là hắn vừa mới xuất viện chưa có thời gian đi tiếp nhận.

Nhân viên tiếp đón nhanh chóng tiến lên chào hỏi và đưa mọi người đến gian phòng đã đặt trước. Phạm Gia Hân chỉ đặt một gian phòng cỡ trung vì số lượng người không nhiều, nhưng nội thất bên trong cũng rất tinh tế và trang nhã.

Sau khi an vị, Bảo Phát nhanh chóng đưa thực đơn về phía Trần Thiên Vũ.

- Hôm nay xem như chào mừng làm quen, ngươi là người mới nên ưu tiên cho ngươi chọn món trước, tránh lại gặp phải món không quen ăn. Đừng ngại về giá cả, hôm nay dịp vui hiếm có, ta khao. – Bảo Phát tràn đầy châm chọc nói.

Một số người tinh ý nhận ra mùi thuốc súng đậm đặc trong lời nói của Bảo Phát, liền có chút mong chờ nhìn về phía Trần Thiên Vũ xem hắn ứng đối ra sao. Gia Hân cũng cau mày khó chịu, đang định mở miệng thì Thiên Vũ đã đưa tay đón lấy menu, miệng cười nhẹ đáp:

- Nếu vậy ta mà từ chối thì lại bất kính, bình thường ta vẫn hay xem một vài chương trình ẩm thực nên cũng biết qua vài món, hy vọng ngoài đời cũng ngon như trên màn ảnh đi.

Thiên Vũ đùa giỡn khiến mọi người cười òa lên, không khí cũng bớt căng thẳng. Có người đưa tiền vào túi tại sao lại không vui vẻ nhận lấy. Hắn gọi phục vụ viên đến.

- Lấy cho ta một phần steak tartare, một phần trứng cá tầm muối, một phần tôm hùm nướng bơ và một phần salad dấm táo. Cám ơn. – Thiên Vũ nhẹ nhàng gọi món.

- Lấy cho ta 1 phần như thế nhưng thay steak tartare thành gà sốt vang. – Gia Hân tranh thủ lên tiếng.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Gia Hân khiến nàng hơi ngượng ngùng giải thích:

- Ta đến đây ăn nhiều lần rồi, những món Vũ ca vừa gọi thật sự ngon, chỉ là steak tartare là thịt sống nên ta phải đổi món thôi.

- Thật ngon sao, ta xem trên chương trình người ta đánh giá những món này không tệ lắm nên mới gọi thử. – Thiên Vũ giả vờ ngạc nhiên.

Nhìn hai người vui vẻ trò chuyện khiến Bảo Phát cảm thấy ngứa ngáy toàn thân. Chưa bao giờ hắn liên tục bị rơi khỏi trung tâm của cuộc nói chuyện như hôm nay.

Mọi người nhanh chóng chọn món ăn, menu lại một lần nữa đưa về phía Bảo Phát. Hắn điểm một vài món rồi gọi thêm vài chai rượu.

- Phục vụ, phiền ngươi lấy thêm 2 phần nước táo, cám ơn. – Trần Thiên Vũ đột ngột lên tiếng.

- Sao lại là nước táo, cùng dùng rượu chung với mọi người mới vui chứ. Hay là ta chọn rượu không phù hợp khẩu vị của ngươi. – Bảo Phát cười gằn, khóe mắt lóe lên một chút âm độc.

- Em gái ta còn nhỏ, không uống rượu. Ta còn muốn lái xe, không uống rượu. Còn rượu ngươi chọn, đúng là không tệ, chỉ là còn không xứng với chiếc xe ngươi đi. – Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người sững sờ, ý tứ của Thiên Vũ cũng là Bảo Phát ngươi đi xe sang nhưng lại gọi rượu rẻ tiền không xứng thân phận, nói thô tục là mắng người kiệt xỉ.

Bảo Phát cũng giận run, rượu hắn gọi không phải là loại cao cấp, nhưng cũng gần tám ngàn Việt Đồng một chai, hắn gọi 4 chai liền, hơn ba vạn tiền rượu lại bị Thiên Vũ bảo keo kiệt.

Chẳng lẽ hắn lái chiếc xe trị giá ngàn vạn phải uống rượu mấy trăm vạn cho 1 bữa cơm bình thường, chỉ có thằng đần mới đốt tiền như vậy.

- Tốt, vậy Thiên Vũ ngươi đề xuất rượu cho chúng ta mở mang tầm mắt đi. Tiền không phải lo, ta xuất ra được. – Bảo Phát gằn giọng, hắn muốn xem một tên nhóc có thể gọi được rượu gì.

- Nếu như ngươi muốn vậy. Phục vụ, ở đây các ngươi có DRC La Tache năm 1983, loại 750ml không ? Nếu có lấy giúp ta 3 chai, cám ơn. – Thiên Vũ bình tĩnh nói, khóe miệng hơi nhếch lên cười tà dị.

Vị phục vụ viên nghe tên rượu có chút bối rối, quay sang nhìn Bảo Phát trưng cầu ý kiến.

- Loại rượu này giá cả không tiện nghi lắm, ngài xem. – Phục vụ viên ngập ngừng nói.

- Theo lời hắn lấy cho ta. – Bảo Phát bực bội quát, quăng ra một tấm thẻ khách hàng kim cương của ngân hàng Toàn Thịnh.

Phục vụ viên nhìn thấy tấm thẻ kia liền yên tâm, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.

Sau đó mọi người cố gắng chuyển hướng câu chuyện sang công việc học tập, tương lai. Phi Vân cũng hào hứng kể về nguyện vọng đại học của mình, nàng muốn theo anh trai học thiết kế, nhưng về mảng thời trang.

Rượu cùng đồ ăn được mang lên, mọi người không khỏi tấm tắc khen chất lượng đồ ăn cũng như rượu, ngay cả Bảo Phát cũng không thể soi mói được điều gì.

Bữa ăn cũng nhẹ nhàng trôi qua mà không xảy ra thêm vấn đề gì khác, trừ lúc thanh toán.

- Ngươi nói cái gì, 3 chai rượu giá 21 vạn, mỗi chai hơn 7 vạn. Con mẹ nó sao các ngươi không đi ăn cướp đi. – Bảo Phát gầm thét vào mặt phục vụ viên.

Thiên Vũ không ngạc nhiên lắm với phản ứng này của Bảo Phát, nhưng những người còn lại thì khá là kinh hãi. Một chai rượu hơn 7 vạn, mỗi ly rượu gần 7 ngàn. Rượu ngon không bao giờ tiện nghi, đây là suy nghĩ của mọi người lúc này.

- Thưa ngài, DRC La Tache là dòng rượu vang cao cấp, giá bán ở thị trường âu mỹ gần 3000 đô la một chai 75cl, tương ứng 750ml. Riêng vỏ chai không đã được rao bán gần 3 ngàn Việt Đồng cho dân sưu tầm. - Phục vụ viên bình tĩnh trả lời.

- Ta không cần biết, chỉ mấy chai rượu nát này mà muốn lấy hơn 20 vạn, gọi giám đốc các ngươi lại đây cho ta. – Bảo Phát mặc kệ, tiếp tục gào thét.

- Được, ngài vui lòng đợi một chút. – Phục vụ viên nhanh chóng quay người đi.

“Lúc đầu ta đã nhắc nhở trước rồi, do ngươi chọn giờ lại nổi nóng quát ta, ngươi là ai chứ” – hắn nghĩ thầm, nhưng cũng không dám nói ra, nhanh chóng gọi quản lý là tốt nhất.

- Vũ ca, ngươi gọi rượu có thật đắt như vậy ? – Gia Hân quay sang hỏi nhỏ Thiên Vũ.

Người xung quanh cũng vểnh tai lên nghe, thật sự uống vào cảm nhận đc nó ngon chứ không thể đánh giá được nó đáng bao tiền. Giờ có người giải thích phải tích cực lắng nghe, sau này còn có chuyện để thổi.

- DRC là loại rượu vang có nguồn gốc từ vùng Burgundy, nước Pháp. Đây là nơi những người La Mã đầu tiên trồng nho để làm rượu vang, mọi nông trại trồng nhỏ ở đây đều theo tiêu chuẩn cổ điển của Pháp cho đến tận bây giờ. Rượu vang DRC được sản xuất hoàn toàn thủ công, sử dụng loại nho già hơn 50 năm tuổi chất lượng cao. Số lượng sản xuất hàng năm cũng rất hạn chế. – Thiên Vũ giải thích.

Hắn nói cũng không lớn, nên Bảo Phát ở đằng xa gần như không nghe thấy, hơn nữa còn đang bực bội làm sao chú ý đến bên này.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một vị nam tử trung niên mặc tây trang tiến vào, hắn nhìn quanh một chút. Bỗng giật mình nhìn về phía Trần Thiên Vũ, thấy Thiên Vũ ra hiệu im lặng cho hắn. Hắn hiểu ý, cố gắng tỏ ra bình thường nhìn về phía Bảo Phát.

- Vị khách hàng này, ta là Vũ Phong, quản lý nhà hàng này. Được báo ngài có ý kiến về giá rượu của nhà hàng nên ta xin phép được giải thích một chút...

Hắn giải thích nguồn gốc xuất xứ của rượu, gần như tương tự với Thiên Vũ đã nói, chỉ là có chút cụ thể hơn.

- Trên mỗi chai rượu DRC đều có đánh mã thứ tự để chống làm giả, quý khách có thể truy xuất nguồn gốc nếu muốn. Hơn nữa vì đây là loại rượu cao cấp nên nhân viên đã xác nhận lại với quý khách rồi mới chốt đơn gọi món. – Vũ Phong lạnh nhạt nói.

- Ta... ta... – Bảo Phát lắp bắp. Hắn nghe qua một chút cũng biết loại rượu này giá kia thật chính xác. Thật sự muốn vả mình 2 cái, trang bức không thèm hỏi giá cả cụ thể, lại còn chủ động yêu cầu Thiên Vũ gọi rượu.

- Nếu ngài không có vấn đề gì, vậy xin phép được hoàn tất việc thanh toán. – Vũ Phong vừa nói vừa ra hiệu nhân viên mang một máy quét thẻ đến.

Bảo Phát đành phải quét thẻ thanh toán, hắn oán hận ánh mắt trực tiệp bắn về phía Trần Thiên Vũ. Nếu không phải vì tên nhóc con này, hắn làm sao có ngày hôm nay.

Đột nhiên người nhân viên làm thủ tục thanh toán tiến đến nói nhỏ với Vũ Phong. Cử động này khiến mọi người chú ý ngay lập tức. Sau đó Vũ Phong cau mày tiến đến trước mặt Bảo Phát.

- Vị khách hàng này, thật xin lỗi, thẻ của ngươi không đủ để thanh toán hóa đơn này. – Vũ Phong lạnh nhạt nói.

Bạn đang đọc Trở về làm Phàm Nhân sáng tác bởi Mad_Devil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mad_Devil
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.