Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Bức ảnh cũ kĩ

Tiểu thuyết gốc · 1731 chữ

-Con về rồi đây!!- Hắn vất mình xuống chiếc sô pha êm ái sau cả tiếng đồng hồ đi bộ.

Ngôi nhà này là nơi ấm áp nhất đối với hắn, dù bàn ghế có cũ kĩ sởn màu hay đồ dùng sinh hoạt có sứt mẻ thì vẫn không thể nào lay động được đến cảm xúc một con người đã phải “xa nhà” rất lâu như vậy.

Tiếng nước róc rách chảy trong bồn rửa bát. Chiếc đồng hồ cổ đang dần nhảy sang số 6 như biểu thị cho một ngày sắp sửa trôi qua.

-Về rồi hả con, ngày đầu đi học thế nào, thôi rửa ráy đi còn ăn cơm.- Bà Đinh từ trong bếp vọng ra.

Mùi hương thoảng thoảng của món cơm chiên chứng cuộn đầy cuốn hút kéo hắn đi vào phòng.

>

Bóng đèn lập lòe ngoài đường như ma hủi, trong bụi cây rậm rạp ở gần công viên Phố Nhất phát ra từng tiếng xột xoạt, không lâu sau đó lại có tiếng chuông điện thoại reo lên một cách đầy bí ẩn.

Vài phút trôi qua, có một bóng trắng vọt ra rồi biến mất trong đêm tối u mịch.

>

-Hơ!!! Àiw, no chết mất- Đinh Kiệt xoa xoa cái bụng tròn vo của mình sau một hồi “tử chiến” với hai bát cơm chiên đầy ú ụ.

-Bao giờ bắt đầu vào học chính thức hả con?- Bà Đinh đang dọn chén đũa xuống bồn rửa bát, dừng lại một lúc rồi quay lại nói . –Cố mà học đấy con ạ, nếu không thì khổ con thôi-

-Con biết mà- Hắn đứng dậy lấy cốc nước lọc. –Tầm khoảng ba ngày nữa con sẽ đi, lúc ấy con không ở nhà, con sợ...-

-Không sao đâu- Bà Đinh mỉm cưởi vui vẻ. Tên tiểu tử này là niềm hạnh phúc duy nhất của mình, chỉ cần hắn được đi học đầy đủ là bà vui rồi.

Lúc trước vì mắc sai lầm nên mới khiến hắn bị liên lụy cùng mình, giờ đây bà đang dùng nửa quãng đời còn lại để bù cho những sai lầm ấy * Không thể mềm yếu nữa*. Bà Đinh ấn định trong đầu mình, ánh mắt suy tính thứ gì đó sâu xa.

-Thôi, con đi ngủ sớm đi, mai dậy dọn đồ đạc, mẹ chuẩn bị cho vài thứ rồi đi-

-Vâng!-

Hắn bước lên cầu thang, quay lại nhìn khuôn mặt hiền hậu kia, nếp nhăn trên mặt bà ngày càng nhiều theo thời gian làm lòng hắn đau xót khôn nguôi. Dòng rã mười hai năm trời trôi qua như thoi đưa khung cửi, giờ được gặp lại lại chẳng biết nói thêm gì.

Mang theo ánh mắt đượm buồn di chuyển về phòng, Đinh Kiệt tiếp tục suy nghĩ không màng đến chuyện xung quanh nữa.

>

Két, cánh cửa phòng mở ra , Đinh Kiệt uể oải về giường. Hắn đang suy nghĩ về tất cả chuyện đã xảy ra hôm nay.

-Quả là một ngày mệt mỏi, sao lại đau đầu thế nhỉ?-

Dưới ánh sáng mờ mờ của bóng điện, Đinh Kiệt đầu quay cuồng như say sóng, hai mi mắt hắn dần đóng lại, kéo hắn vào bóng tối.

>

Từng sợi dây đỏ như giằng xé hắn thành nhiều mạnh, mỗi một sợi kéo càng căng thì máu của hắn càng tuôn ra nhiều hơn, sợi dây nhiễm máu lại tiếp tục siết chặt, thớ thịt trên người hắn căng phồng lên, từng mảnh da bị xé toạc làm Đinh Kiệt đau đớn như hàng ngàn mũi kim đâm đến chết đi sống lại, lúc này nhìn hắn chẳng khác nào một con rối, con rối đầy máu kì quái.

Đúng lúc Đinh Kiệt tưởng chừng sắp hôn mê thì một bóng người mờ mờ lại xuất hiện lôi hắn ra khỏi vũng bầy nhầy đầy mùi tanh hôi hám. Ánh mắt đục cố gượng mở nhưng không thể, hắn chỉ thấy một người đàn ông rất quen thuộc nhưng cố nhớ lại không thể nhớ ra đó là ai. Cơn đau đầu lại một lần nữa ập đến, Đinh Kiệt vùng vẫy trong bóng tối trước khi ngất lịm.

Tít Tít! Tít Tít! Tít Tít

Rầm, Đinh Kiệt bật dậy, trước mặt hắn vẫn là căn phòng quen thuộc, cơn ác mộng dường như quấn lấy tâm trí hắn không chịu buông tha. Sợi dây đỏ thật quen thuộc, hắn nhớ rằng đã từng gặp ở đâu đó.

Lắc đầu không muốn nghĩ đến nữa, hắn ngồi một lúc định thần rồi đi xuống nhà.

-Ngày mai con phải đi, ăn nhanh rồi lên dọn đồ đi con- Tiếng bà Đinh đang sắp thức ăn vọng ra.

-Vâng- Đinh Kiệt trả lời, hắn tiện tay uống cốc sữa nóng rồi mới thưởng thức món bánh mì phết mật ong vàng óng ánh trước mặt.

-Con chuẩn bị quần áo nhiều một chút, tí nữa mẹ sẽ đi mua cho con thêm vài bộ, còn cần phải đem thêm các nhu yếu phẩm nữa, ăn nhanh lên nào!!- Bà Đinh cất chiếc tạp giề đã phai màu của mình đi, ngồi xuống ăn một lúc lại thúc giục hắn.

Cơn gió của mỗi mùa khác nhau rất nhiều. Mùa đông thì có gió lạnh buốt, làm hệ thần kinh như đóng băng, tê liệt.

Mùa hạ thì có những cơn gió nóng hanh khô, thổi qua làm tay chân như nướng trên chảo lửa, nhưng có lẽ nguyên nhân chính làm mấy ông anh nóng lên chẳng phải mấy cơn gió quái quỷ này... nói đến đây có lẽ mọi người tự hiểu được rồi.

Mùa thu là mùa tôi thích nhất ( tác giả ), nhất là những lúc ngồi trên ngọn đồi ngắm khung cảnh làng quê, những chiếc lá đỏ cứ bay phất phơ trong gió, gió mùa thu cũng giống như mùa hạ vậy, một chút gì đó hanh khô, nhưng lại có một chút gì đó ẩm ướt từ những cơn mưa phùn. Gió thổi đều đặn mang theo hương man mát của đất trời, mang lại cái hoài niệm của thời gian khiến con người ta muốn tĩnh tâm lại nhớ về quá khứ.

Trở lại với khung cảnh thực tế, cơn gió mùa xuân ấm áp lướt qua vuốt ve nhẹ bộ lông của mấy chú méo lười biếng đang sưởi nắng trên sân thượng.

Tết đã hết từ lâu nhưng có lẽ không khí vẫn còn, ngoài đường những cây anh đào phát tán cánh hồng của mình vào trong gió làm những người đi bộ phải dừng chân đến vài phút để thưởng thức rồi mới tiếp tục công việc.

Thuyền lớn, thuyền nhỏ neo bên bến tấp nập không kể ngày đêm, sáng đi tối về như chiếc mô tơ hoạt động hết công suất.

Trái ngược với khung cảnh đẹp như tranh vẽ ấy, trong nhà, Đinh Kiệt đang phải vật lộn với mấy cái thùng cát tông đầy đồ dùng cá nhân cũ kĩ.

-Nên mang theo gì nhỉ?, mẹ khiếp, nhiều đồ quá- Tay bưng bê từng món đồ dính bụi, chợt hắn nhận ra một bức ảnh cũ đã ố vàng, từng nếp gấp của bức ảnh khô cứng biểu thị cho thời gian đã quá lâu.

-Đây là?- Đinh Kiệt vẫn còn nhớ bức ảnh này, trong ảnh là hai người đàn ông và một đứa con nít, đứa con nít chính là hắn, lúc đó hắn mới có sáu tuổi, hai người còn lại là bố và chú ba, môi họ mỉm cười rạng rỡ trước công trình còn đang giang dở. Một dự án nào đó sao?

Sau khi trải qua nhiều biến cố hắn mới nhận ra kiếp trước đã gặp rất nhiều khúc mắc nhưng không thể lí giải. Chú Ba mất tích, vài năm sau mới tìm thấy xác trong rừng rậm, người cha của hắn thì gặp phải tai khiếp lớn tạo ra vụ việc khiến hắn căm hận nhiều năm.

Thật sự có gì đó uẩn khúc ở đây. Đinh Kiệt vuốt ve chùm râu mới nhú, suy ngẫm.

-Xong chưa con?- Tiếng bà Đinh vang lên làm hắn chợt tỉnh.

-Thôi để sau tính- Nhét chiếc ảnh và vài món đồ nữa vào trong vali, hắn hoàn tất công việc của mình.

Đồng hồ tích tắc báo hiệu giờ trưa đã đến, Đinh Kiệt nhanh chóng bước ra khỏi phòng, xuống bếp thưởng thức những món ăn mẹ làm, ngày mai là hắn phải đi rồi. –Oa, ngon quá!!- Thật sự món sườn xào chua ngọt này rất hợp khẩu vị hắn, -mẹ nấu món nào cũng là nhất- ( một trong những lời muốn nói của những đứa con đây )

-Tên nghịch quỷ này, phải rửa tay đi đã chứ- Bà Đinh tươi cười dọn tiếp những món thức ăn. –Trưa nay mẹ nấu toàn món mày thích đấy, ăn nhiều vào.-

-Vâng, con biết mà- Đinh Kiệt hí hửng nhón thêm vài miếng nữa.

Thẩm Hương ngồi xuống bên cạnh con trai mình, nhẹ nhàng thủ thỉ như sợ thời gian bên cạnh sẽ biến mất vĩnh viễn.

–Con này, khi đến trường rồi phải học hành chăm chỉ, không cần về thăm mẹ đâu, thỉnh thoảng viết vài bức thư gửi mẹ là được. Bao nhiêu ước mơ, hoài bão của cha mẹ đều gửi gắm vào con cả, dẫu con không thể thành công, không thể đạt được mục đích, mong muốn, nhưng con hãy nhỡ, luôn có cha mẹ ở bên cạnh con, sẽ luôn có một nơi để con gọi là nhà.

Nói xong một hơi dài, cảm xúc dần ổn định lại. Bà Đinh thở nhẹ ra rồi đứng lên rời khỏi phòng bếp.

Đinh Kiệt cúi gầm mặt xuống, chốc chốc lại có vài giọt nước nhỏ xuống bát cơm.

Bà Đinh thấy hết mọi việc, nhưng vẫn để cho hắn ăn trong im lặng, vì dẫu có biết đâu rằng... đây lại là bữa ăn cuối cùng giữa hai người họ.

Đời thật chẳng ai lường được chữ “ ngờ “.

(Tác giả đã sửa lại một chút của đoạn cuối, thật chẳng hiểu thế nào mà tối qua lơ ma lơ mơ, viết xong cái rồi đăng truyện luôn :))

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.