Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Ngôi trường năm ấy ta đã bỏ qua nhiều kỉ niệm

Tiểu thuyết gốc · 1358 chữ

Chương 2: Ngôi trường năm ấy ta đã bỏ qua nhiều kỉ niệm

-Mẹ, con đi học đây!!!- hắn quay đầu lại nhìn thân ảnh trước mắt, con người ấy như tiếp thêm nghị lực cho hắn thay đổi cuộc đời

Dù biết việc mình xuất hiện đã tạo ra sự thay đổi to lớn nhường nào, nhưng, như thế là chưa đủ, vì hắn biết tương lai sẽ xảy ra nhiều điều chông gai, khó khăn cản lối, phải vượt qua tất cả... hắn... mới có được bình yên.

Con đường đi học hôm nay bỗng trở nên đẹp một cách lạ lùng, từng dòng nước, từng cánh hoa anh đào, từng vạt nắng như hòa quyện với nhau, chẳng khác nào cuốn hắn lạc vào đảo đào hoa ( P/s: ai đọc nhiều manga hoặc xem anime rồi sẽ dễ liên tưởng hơn).

Khu phố nơi hắn sống ở gần cửa sông, lại là khu phố qua lại của hai tỉnh giáp nhau nên rất sầm uất nhộn nhịp, người ngoại quốc đi lại như nêm cũng chẳng phải là cảnh hiếm thấy gì. Nơi đây cũng là trung tâm tụ tập của các thương nhân, buôn lái, cùng các gian hàng, cửa hiệu lớn nhất ở thành phố.

Dường như từ nhiều năm trước, khi các con kinh doanh nhận ra nơi đây với tư cách như là một “mỏ vàng ” lớn với cơ hội đào lên “Vàng “ đến chín mươi chín phần trăm.Cũng nhờ địa thế “ tam long tụ hải “ , nơi này đến ba mặt đều giáp với con sông lớn mang tên sông Quần đổ ra biển Đông nên nền thương nghiệp nuôi và đánh bắt thủy hải sản phát triển rất mạnh mẽ.

>

Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà hắn lòng vòng cả buổi cũng chẳng tìm thấy trường của mình ở đâu, thật là mang tiếng, một thân sống ở nơi này bao lâu, chưa từng bước ra khỏi cửa nhà, chưa từng có bạn bè thân thiết, chỉ biết chìm đắm vào nhục dục, danh vọng. Hắn bất giác nhớ lại thời xưa cũ, rùng mình thật kinh khủng ( ... là biểu thị cho lời đối thoại độc tâm hay suy nghĩ của nhân vật .)

Đi ngang qua ngôi đền cũ ẩn hiện sau tán cây tùng bách, hắn mới chợt nhận ra mình đã trễ giờ, từng tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ cũ kĩ của bố hắn vang lên làm hắn càng thêm bực rọc.

-Mả tộ, mất tận 15p tìm đường đến trường rồi- Chẳng lẽ đi hỏi người ta, chậc, mang tiếng người bản địa, không biết đường đến trường cấp ba thì đúng là nhục mặt Hắn nghĩ đến đấy rồi lại thôi, quên phắt chuyện tìm đường đi luôn.

Tùng!Tùng! Tùng

-Tiếng trống?-

Tiếng vang khủng khiếp này phải đến ngưỡng hơn 15.000Hz. Hắn thầm nghĩ. Quả thật, ở cái thời *xưa cũ *của hắn, hắn cũng đã rất nhiều lần nghe thấy tiếng trống như vầy rồi nhưng lại chẳng để ý mấy, giờ thấy lại đúng là nó vang rất xa.

-Nhanh, nhanh lên-

-Ha ha, trời giúp con rồi- Nở một nụ cười xảo trá, hắn bứt tốc chạy theo đôi nam nữ sinh phía trước. Đúng là, đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh.

Hộc, hộc, hộc!!

-Mả tộ! Trường xa khiếp!- Chuyến hành trình gian nan, vất vả sau khi đuổi theo đuôi hai học sinh nọ đã kết thúc, cuối cùng hắn cũng đã đến được ngôi trường Song Tỉnh này.

Sở dĩ gọi là ngôi trường Song Tỉnh là vì ngôi trường này từ xưa đến nay đều mang truyền thống ”nhập” vào số lượng lớn học sinh của cả hai tỉnh giáp nhau là tỉnh Nhất và tỉnh Nhị. Hai tỉnh này không chỉ có giao lưu kinh tế gắn kết đến mức sâu sắc, mà đến cả việc “Ươm mầm tương lai” cũng đã gộp lại từ vài chục năm trước.

Song Tỉnh nằm ở phía đông bắc thành phố Nhất, một mặt của nó giáp với nhánh sông Quần, có lẽ cũng vì địa thế khá đẹp nên trường này luôn thuộc top những trường đáng học nhất toàn quốc gia. Mặt tiền trường phủ rất nhiều hoa anh đào, chắc rằng “cô nàng” mùa xuân cũng muốn để lại dấu vết đây!!

Bao quanh ngôi trường rộng khoảng 100ha này là những bức tường bê tông rắn chắc kèm theo từng bức họa lấy cảm hứng từ cuộc đời của những người nổi tiếng, điều này có lẽ là kế sách khá vẹn toàn của hội đồng QLTC khi đã biết cách thúc đẩy học sinh bằng những thứ dễ nhìn, bắt mắt như vậy.

Nhưng.. với hắn thì không.

-Áaaaaaaaaaaa – Sau một hồi vật lộn với chứng mù đường , hắn vẫn chẳng thể nào tìm ra được lớp của mình với cái ngôi trường rộng tổ bố này. Xuyên qua từng dặng anh đào trong khuôn viên, từng chiếc lá rơi lả tả nối tiếp nhau như hành trình trở về quê hương của những người con xa nhà. Hành trình gian khổ khép lại bằng những màn hạ cánh nhẹ nhàng, đáp lại cho công sức của những thời khắc tỏa sáng rực rỡ đầy ảo mộng.

Phịch!

Hắn đáp chiếc mông nặng nề của mình xuống chiếc ghế đá, tiếng động vang lên phá vỡ thế độc đinh của những cơn gió xuân đang thảnh thơi thả trôi mình theo từng cánh hoa màu đào. Nắng vàng ấm áp dần chiếu xuống khuôn mặt của tên vô dụng kia.

-Oa, thật thoải mái!!!Ngáp buồn ngủ quá- Có vẻ hành động của hắn chẳng giống như thằng học sinh đang muộn học tí nào, nhưng.. là thật đấy.

Hắn thả hồn mình theo những đám mây trên trời kia, dần dần, mí mắt hắn nặng chĩu , báo hiệu cho một cơn mê không phải lúc.

Ầm ầm!

-Không , con ơi, không!!- Tiếng gào thét vô lực vang vọng khắp căn nhà cũ kĩ, nếu để ý kĩ, ta có thể thấy cội nguồn của những cái chói tai này lại bắt nguồn từ một người đàn bà.

Bà ta kéo chàng thanh niên kia một cách yếu đuối.

-Buông con raaaa!!Con phải giết hắn, thứ đồ ghê tởm ấy, hắn không xứng đáng với mẹ, hắn không xứnggggggg!!- hắn ta gào thét một cách tuyệt vọng, trong cơn quay cuồng ấy, thực mơ tồn tại hiện hữu như một tấm màng mỏng, ảo mộng như thực, thực như mộng.

Rầm!!

-Dậy ngay!!- tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên đánh vỡ bức tường ảo mộng đó, và kéo theo cả hệ quả là chàng thanh niên xấu số của chúng ta lăn mạnh từ trên ghế đá xuống , đầu đội đất, chân chọc trời, thật bi hài thay. (hahaha)

Là nó, a! cố ngăn cản tiếng “ong ong” đang nhảy múa loạn xì ngầu trong não mình, hắn đưa mắt nhìn về phía trước. Buồn cười thay, nguyên nhân khiến hắn chộp ếch lại chính là một cô nữ sinh ương ương.

Tại sao lại gọi là ương ương?

Rất dễ hiểu, là vì khuôn mặt của cô nữ sinh này lại chẳng khác gì con ương ương.

“Phụt”

-Khặc khặc khặc!!- Ôi tuổi trẻ, hắn chẳng kìm được suy nghĩ vớ vẩn của mình nữa rồi, “Trở lại” đã khiến cho hắn dễ tính đi phần nào.

-Cười cái gì! Tên gì? Lớp nào? Sao mới đầu kì học không vào lớp lại nằm ngủ ngoài này hảaaaaa- Dường như âm điệu cuối câu của cô ta cao vút lên một cách bất ngờ làm hắn không kịp trở... “tai”.

-Khặ...- Nín lại tiếng hô hố vô duyên của mình, hắn mới tự nhủ rằng ít nhất cái trang phục áo dài trắng này cũng đã làm nhạt bớt phần nào khuôn mặt tiếu của cô ta.

-Tên tôi là...-

P/s: Hz là đơn vị của tần suất âm thanh.

1Km2=100ha

( Viết lên tay chưa?)

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.