Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết bị giả lập mộng cảnh

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Năm giờ bốn mươi chín phút chiều, trong phòng làm việc lớn, một mảnh yên tĩnh.

Trần Húc tựa lưng vào lưng ghế, dưới mũi kẹp cây bút kí tên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, dường như đang suy tư vấn đề nan giải gì đó. Thực tế hắn đang ngây ra, sắp tan làm rồi, hắn đang nghĩ một lát sẽ đi ăn cơm ở đâu.

Lão Đường ngồi phía sau hắn sáp lại, nhỏ giọng nói: "Lão Vương nói muốn mời đồng nghiệp mới đi ăn cơm, một lát nhớ đến nhé."

Lại liên hoan?

Trần Húc có chút nhức đầu, chần chừ như vậy một giây, vẫn là nói: "Em biết rồi ạ."

Lão Vương là chủ quan của bọn hắn, cấp trên này cái gì cũng tốt. Chỉ có một điều, động một chút là thích liên hoan, một tháng ít nhất phải đến hai ba lần.

Hắn cơ bản là có thể muốn trốn thì trốn, nhưng lần này là để hoan nghênh đồng nghiệp mới, không đi thì không hay lắm. Với lại, hai lần liên hoan trước hắn đều kiếm cớ khước từ rồi. Lần này không đi nữa, đoán chừng lão Vương phải ghi sổ hắn mất.

Vừa nghĩ đến hai giờ đồng hồ sau khi tan làm đều phải lãng phí thời gian ở bữa liên hoan nhàm chán vô vị, hắn liền cảm thấy hơi buồn bực.

Hắn không phải là có ý kiến gì với các đồng nghiệp. Chỉ là, sau khi tan làm hắn thích ở một mình hơn. Điều quan trọng nhất là tuần trước sau khi gửi tiền về nhà, sinh hoạt phí hắn dư lại cũng không nhiều, mà bọn họ liên hoan lại đều là chế độ AA. Trong lòng hắn không nhịn được thở dài một hơi. Đi làm đã đủ vất vả rồi, sau khi tan làm thời gian vẫn không thể tự mình kiểm soát. Cuộc sống như thế thật sự quá đủ rồi. Lúc nào mới có thể dứt bỏ hết những chuyện vặt này, trải nghiệm cuộc sống mà bản thân từng mong muốn đây.

“Tích”

"Điều chỉnh ngôn ngữ hoàn thành, thiết bị giả lập mộng cảnh đã kích hoạt, bắt đầu kiểm tra và xác minh thân phận."

Trần Húc nghe thấy trong tai tiếng đột nhiên vang lên, sợ mất hồn, tay run một cái, chiếc bút rơi xuống đất.

Tiếng gì vậy?

Trong nháy mắt, trong đầu hắn truyền qua rất nhiều ý nghĩ, nhân lúc khom lưng nhặt bút quan sát mấy đồng nghiệp bên cạnh một chút, nhìn không ra có gì khác thường. Không giống như trò đùa quái đản các đồng nghiệp thông đồng với nhau.

Lẽ nào là ảo giác ?

Tiếp, cái tiếng kia lại một lần nữa vang lên.

"Kiểm tra và xác minh thất bại, chuyển sang chế độ khách truy cập."

"Chào mừng sản phẩm bản thử nghiệm, sản phẩm do tập đoàn chế tạo thiết bị giả lập Tinh Vũ sản xuất. Có thể cho bạn trải nghiệm một trăm phần trăm mộng cảnh chân thực, rất nhiều tình cảnh cho bạn lựa chọn, cho bạn có cuộc sống trong mơ tuyệt vời vô cùng."

Trần Húc trong nháy mắt thấy miệng khô lưỡi khô, ngoài tiếng động ra, trước mắt hắn còn xuất hiện một trang bìa, ở giữa có một biểu tượng, giống như mặt bàn máy tính ảo.

Để kiểm tra và xác minh một chút, hắn nhắm hai mắt lại, qua vài giây sau mới mở ra lần nữa.

Trang bìa kia vẫn còn, biểu tượng đó màu sắc rực rỡ, độ phân giải cao ở giữa thật làm người khác chú ý.

Tim hắn thình thịch điên cuồng.

... ... ...

Không lâu sau, đã tới giờ tan làm, Trần Húc vẫn đắm chìm giữa những kinh hoàng như cũ. Cho đến khi lão Đường vỗ hắn một cái hắn mới chợt lấy lại được tinh thần.

"Tan làm rồi còn đứng ngây ra đó làm gì?"Lão Đường kỳ quái hỏi.

"Không có gì ạ."

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đồng nghiệp khác đều đã đi hết, khẩn trương thu dọn đồ đạc, nói: "Đi thôi."

Buổi liên hoan lần này chọn một quán ăn gần công ty. Bộ phận quảng cáo tổng cộng có mười một người. Sau khi đến nhà hàng, vừa vặn gộp thành một bàn. Đồng nghiệp mới tới là một cô gái. Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, không phải vì ngoại hình rất xinh đẹp. Mà sắp đến cuối năm rồi, bộ phận quảng cáo trở nên vô cùng bận rộn. Thêm một người chia sẻ công việc, mọi người đương nhiên sẽ vui mừng. Phần lớn ở đây là người trẻ tuổi, bầu không khí rất nhanh đã trở nên sôi nổi hẳn lên.

Điều duy nhất không hợp lý chính là Trần Húc ở đó, hắn luôn không có lên tiếng, có vẻ không tập trung. Những người khác cũng không có để ý. Ngày trước khi liên hoan, Trần Húc đều không nói chuyện, mọi người cũng đã quen rồi.

Ăn cơm xong, mọi người liền giải tán. Ngày mai vẫn phải đi làm, vậy nên không thể chơi quá muộn để tránh ảnh hưởng công việc.

Sau khi tan cuộc, Trần Húc lên xe lão Đường trở về. Lên xe, lão Đường đột nhiên hỏi: "Trần Húc, ngươi không sao chứ? Trần Húc, Trần Húc…"

Lão kêu liên tiếp vài tiếng, Trần Húc đang đờ người ra mới phản ứng được, ngờ vực nói: "Dạ?"

Lão Đường càng lo lắng hơn, hỏi: "Lúc tan làm, cậu cứ có vẻ tâm sự nặng nề, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là em đang nghĩ một chuyện."

Trần Húc gõ nhẹ trán một cái, hạ cửa sổ xuống, gió phía ngoài thổi vào, làm đầu óc tỉnh táo một chút.

Từ lúc tan làm đến giờ, hắn luôn nghiên cứu “Thiết bị giả lập cảnh trong mơ” đó, thế nên mới có dáng vẻ không tập trung.

Lão Đường nhìn hắn, nói:

"Có phải trong nhà có khó khăn gì không, tôi chỗ này còn có hai vạn tệ tiền để dành, cậu lấy trước mà dùng."

"Không, không phải …" Trần Húc vội vàng giải thích, "Không phải chuyện này, em đang nghĩ chuyện khác."

"Ừ." Lão Đường gật đầu, tiếp tục nói, "Thật sự khó khăn thì nói một tiếng, đừng có quá sĩ diện mà khổ thân mình."

Trần Húc trong lòng ấm áp, nói: "Cảm ơn anh."

Lão Đường không nói gì nữa, khởi động xe.

Trần Húc cảm thấy mình rất may mắn, có thể kết bạn được với lão Đường như vậy. Lão Đường với hắn tốt nghiệp cùng trường đại học, lớn hơn hắn năm khóa. Sau khi hắn vào công ty này, hai người mới biết. Chính là bởi vì có mối liên hệ này, lão Đường bình thường rất chiếu cố hắn. Về lão Đường, hắn trong tâm tồn tại cảm kích. Có điều, cho dù khó khăn đi nữa, hắn cũng không muốn mở lời với lão Đường.

Lão Đường mới kết hôn không lâu, mỗi tháng phải trả tiền nhà, tiền xe, áp lực không nhỏ hơn hắn bao nhiêu.

... ...

Hơn nửa giờ sau, phòng trọ của Trần Húc đã tới. Vị trí chỗ này khá lệch lạc, đến trạm xe buýt gần nhất phải đi bộ mất mười phút.

Phòng hắn thuê là phòng đơn, khoảng hai mươi mét vuông, chỉ có một cái giường đơn, một bàn máy tính. Tuy nhỏ một chút nhưng có phòng vệ sinh riêng, một người đã đủ ở rồi. Mấu chốt là nó rẻ. Chi phí sinh hoạt của thành phố này rất cao, mà tiền thuê nhà chi nhiều nhất. Muốn tìm một địa điểm gần công ty, thuê phòng lại rẻ cũng không dễ dàng. Hắn cũng là vận khí tốt mới tìm được nơi này.

Hắn đặt túi công văn xuống, nằm dài trên giường, cầm lấy điện thoại, nhìn trong tin nhắn số dư ngân hàng đưa ra. 499,32 đồng, có phần đau đầu. Vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới phát lương, chỉ còn lại chút tiền như vậy, xem ra chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày rồi.

Tiếp đấy hắn lại nghĩ về “Thiết bị giả lập mộng cảnh” đó, trong lòng có chút do dự. Có nên bước vào không nhỉ?

Thứ chẳng biết tại sao xuất hiện này, nghi giống như sản phẩm của khoa học kỹ thuật bí mật hoặc hệ thống các loại. Hắn tra nửa ngày trời, ngay cả một bản thuyết minh cũng không có.

Bình thường, thiết bị này sẽ không chủ động xuất hiện trên võng mạc. Chỉ có sau khi bị hắn “đánh thức” mới có thể hiện thị. Phía trên chỉ có một biểu tượng, hiện thị “Có tiến vào mộng cảnh “Mạt thế cầu sinh” hay không?”

Khi sự chú ý của hắn tập trung trên hàng chữ, nhận được một gợi ý nhắn gọn: Có thể chọn một loại vật phẩm hoặc một người bạn cùng bước vào mộng cảnh. Bên trên cung cấp không ít các vật phẩm và nhân vật mẫu. Hơn nữa hắn còn thận trọng tìm ra một lựa chọn ẩn, có thể không chọn vật phẩm mộng cảnh cung cấp mà là phục chế vật phẩm trong thực tế hoặc một nhân vật tiến vào mộng cảnh.

Bạn đang đọc Trò chơi mộng cảnh độc quyền của ta (Dịch) của Thế giới Azure

Truyện Trò chơi mộng cảnh độc quyền của ta (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoaihoonie991120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.