Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Cổ Bí Tịch

2123 chữ

Chương 47 Thượng Cổ Bí Tịch

Bơi tới phía trước con thuyền trầm, Vương Bá Đạo chậm rãi thanh lý nước bùn đọng lại trên thuyền.

Nước bùn đọng lại dày gần một mét, Vương Bá Đạo dùng thân thể trọng thương mất hơn năm sáu tiếng đồng hồ mới hoàn toàn thanh trừ nước bùn.

Sau khi thanh trừ nước bùn xong, phía dưới rốt cục liền hoàn toàn hiện ra trước mắt Vương Bá Đạo.

Đây đúng là một con thuyền bị chìm không biết bao nhiêu năm tháng. Con thuyền dài khoảng ba mươi mét, rộng khoảng mười mét. Thuyền không phải là con thuyền sắt thép hiện đại, con thuyền chủ yếu là dùng gỗ tạo thành, bên ngoài được giáp bằng một tầng lá sắt. Phần gỗ ở bên trong đã bị mục nát, lá sắt bên ngoài có những vết rỉ loang lổ.

Cũng may mắn là con thuyền này bị nước bùn bao phủ, phải biết rằng nước bùn ở trạng thái cố định có thể chống phân hủy rất tốt. Mà sở dĩ con thuyền còn có lá sắt cũng là vì bị nước bùn che lại. Bằng không, rất có thể lá sắt đã bị ăn mòn từ lâu.

Vương Bá Đạo không nhìn ra được con thuyền này ở vào niên đại nào. Nhưng có thể khẳng định nó ít nhất cũng có hơn 500 năm lịch sử, ít nhất thì nó cũng được chế tạo vào thời nhà Minh. Thậm chí có thể càng lâu về trước.

Con thuyền bị mục nát nghiêm trọng, Vương Bá Đạo nghi ngờ chỉ cần hắn đụng nhẹ một cái, con thuyền này sẽ lập tức sụp đổ. Thân thuyền rách nát, buồm bị gãy. Thân con thuyền này có bốn năm lỗ bị thủng, có lẽ là do nguyên nhân này nên chiếc thuyền cổ này mới bị chìm xuống.

Vương Bá Đạo theo một lỗ thủng của thuyền chui vào trong. không gian trong thuyền cổ khá lớn, nhưng phần lớn dụng cụ đã bị mục nát, đến mảnh vụn cũng không còn. Vương Bá Đạo không có hứng thú quan sát mấy thứ này, hắn trực tiếp tìm kiếm kho thuyền, bình thường thì những thứ quan trọng đều ở trong kho thuyền. Rất có khả năng chiếc thuyền cổ này có chứa những kỳ trân dị bảo cổ xưa. Vì vào mấy trăm năm trước, một chiếc thuyền lớn như thế này cũng khá hiếm thấy.

Vương Bá Đạo hy vọng nhất là chiếc thuyền cổ này ở vào thời kỳ nhà Tống, vì kinh tế thời kỳ nhà Tống phát đạt nhất.

Triều đại nhà Tống là thời kỳ có nền kinh tế phát đạt nhất trong các triều đại của Trung Quốc. Triều đại này văn hóa hưng thịnh nhất, khoa học kỹ thuật có nhiều thành quả sáng tạo nhất, nhân khẩu tăng trưởng mạnh nhất, đơn vị diện tích canh tác trong nông nghiệp ra sản lượng cao nhất, đây là triều đại phồn vinh nhất trong các triều đại của Trung Quốc. Tuy vậy nhưng lực lượng quân sự của nhà Tống lại quá bạc nhược và yếu kém so với nền kinh tế của nó. Nhưng không thể phủ nhận nó là triều đại phồn vinh nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Mà Vương Bá Đạo rất nghi ngờ chiếc thuyền cổ này có thể là thuyền đi ra bên ngoài buôn bán, giao dịch sau đó xảy ra sự cố rồi chìm nghỉm. Nếu thật là như vậy, kỳ trân dị bảo bên trong thuyền khẳng định là không ít.

Bơi vào trong kho thuyền, nơi tầm mắt đi qua đều là bùn và bùn.

Vương Bá Đạo chỉ có thể lại tiếp tục thanh trừ nước bùn. Một giờ sau, ở trước mắt Vương Bá Đạo là từng chiếc thùng chồng chất lên nhau.

Thùng rất lớn, dài hơn một mét. Vương Bá Đạo đếm được có hơn ba mươi mốt chiếc thùng.

Vương Bá Đạo kích động, đi đến mở ra từng chiếc thùng. Tâm lý Vương Bá Đạo lúc này cũng giống như tâm lý của dân cờ bạc. Tâm lý của dân cờ bạc không phải chỉ tồn tại riêng trong cờ bạc. Có thể nói, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tâm lý cờ bạc. Theo tâm lý đánh bạc mà nói, thua còn muốn muốn thắng lại những thứ mình thua, thắng còn muốn thắng tiếp thêm nữa, Chỉ đến khi lòng tham của mình tìm được thỏa mãn mới thôi. Mà tình huống của Vương Bá Đạo lúc này cũng giống như mua xổ số. Hắn không biết trong rương có gì, lại chờ mong mở rương ra có thể tìm được những thứ làm mình thỏa mãn gì đó. Tuy những vật này Vương Bá Đạo có thể không thèm để ý.

Quấn lấy một chiếc thùng kéo xuống, thấp đầu xuống xem xét, phát hiện thùng bị khóa lại.

]

Vương Bá Đạo vận chuyển nội khí, khí kình phóng ra ngoài chém vào thùng. Hắn liền tiếp tục xem xét. Quả nhiên trong thùng có không ít đồ cổ, còn có mấy tranh chữ bị mục nát nghiêm trọng. Cũng may thùng có tác dụng bảo vệ, nếu không qua nhiều năm như vậy những tranh chữ này đã sớm bị mục nát đến mảnh vụn cũng không còn.

Vương Bá Đạo có chút thất vọng với chiếc thùng thứ nhất, dù sao đồ cổ đối với hắn hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Lại quấn lấy chiêc thùng thứ hai, mở ra xem xét, cùng thùng thứ nhất chẳng có gì khác nhau, đều là một ít đồ cổ cùng tranh chữ. Nhưng đồ cổ, ngọc cổ chiếm tỉ lệ nhiều hơn.

Chiếc thùng thứ ba ... chiếc thùng thứ mười .. chiếc thùng thứ hai mươi ...

Từng chiếc thùng được mở ra, nhưng cũng chỉ làm cho Vương Bá Đạo ủ rũ thêm, không có một vật nào có công dụng thực tế đối với Vương Bá Đạo.

Mở ra chiếc thùng thứ ba mươi, đồ vật bên trong cũng giống như những chiếc bên trên. Nhìn thoáng qua chiếc thùng ở bên trong cùng, Vương Bá Đạo lại mặt ủ mày chau. Từng chiếc thùng mở ra làm hắn thất vọng, một chút hy vọng cuối cùng rất có thể cũng liền lập tức biến mất trong tay hắn.

Mang chiếc thùng cuối cùng chuyển qua nơi rộng rãi, Vương Bá Đạo mang theo tâm tình đánh cuộc lần cuối cùng mở ra chiếc thùng.

" Lão tử mất hơn nửa ngày dọn dẹp, dù sao cũng phải thưởng cho chút an ủi chứ ...."

Mở ra chiếc thùng, bong bóng trong thùng liên tiếp bay ra. Trong thùng vốn kín không kẽ hở, thùng vừa mở liền làm không khí trong thùng hóa thanh những bọt nước thoát ra. Vương Bá Đạo cúi đầu nhìn vào thùng, trong tâm Vương Bá Đạo mắng to liên tục. Lần này càng quá đáng, ở trong không thấy gì cả, chỉ là một chiếc thùng trống rỗng. ĐIều này làm cho hy vọng và hưng phấn cuối cùng của Vương Bá Đạo đều hóa thành tro bụi, như thế làm sao hắn không tức giận cho được?

"Rồi, coi như lão tử không may là được ..."

Vương Bá Đạo bất đắc dĩ cực kỳ, vất vả, khổ cực nửa ngày lại công toi.

"Gì? Không đúng, ở trong có khối ngọc!"

Vương Bá Đạo đột nhiên phát hiện trong rương rõ ràng có một khối ngọc lẳng lặng nằm trong góc.Vừa nhìn thấy nó Vương Bá Đạo liền bị nó hấp dẫn, khối ngọc này to khoảng một cái bàn tay, chất ngọc rất đặc biệt, màu trắng, toàn than trong suốt, trong suốt long lanh giống như nước mắt và bóng loáng nhẵn nhụi. Vương Bá Đạo há mồm ngậm chiếc ngọc, phát hiện khối ngọc này phát tán ra những luồng khí ấm áp nhàn nhạt.

Đây chính là một khối noãn ngọc!

Nhưng Vương Bá Đạo cũng chẳng cao hứng bao nhiêu, cho dù là noãn ngọc đối với hắn thì cũng chả có tác dụng gì. Những vật có tác dụng với tu luyện vốn là rất ít rất ít, mà đối với Vương Bá Đạo thì lại càng ít hơn. Hơn nữa, cho dù là thiên tài địa bảo cũng không thể tồn tại lâu như vậy. Có lẽ trước kia có, nhưng hiện tại đã sớm bị mục nát.

Vương Bá Đạo vô ý thức đưa vào trong noãn ngọc một tia nội khí ...

Đột nhiên.

Noãn ngọc phát ra ánh sáng lập lòe, trong kho thuyền vốn là một mảnh đen xì liền bị chiếu sáng rọi.

Trong lúc hoảng sợ, Vương Bá Đạo định đem miếng noãn ngọc trong miệng ném đi, những hắn chưa kịp ném đi thì bị một đoạn tin tức đánh sâu vào đầu làm hôn mê.

Chậm rãi ngã xuống, trước khi hôn mê một giây Vương Bá Đạo cũng rõ ràng, trong chiếc noãn ngọc này tồn tại một lượng tin tức lớn.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên liền không hiểu tại sao tiếp thu tin tức vốn không thuộc về hắn. Lần trước nhận truyền thừa của Hắc Long, hắn cũng tiếp thu trí nhớ khổng lồ của Hắc Long, tuy những trí nhớ kia đều là thiếu sót không được đầy đủ, nhưng lượng tin tức khổng lồ cũng làm Vương Bá Đạo không chịu được, hắn hôn mê hơn một tháng mới tiếp thu thành công. Và đến bây giờ Vương Bá Đạo cũng chưa thanh lý tới một phần trăm trí nhớ của Hắc Long, chín mươi chín phần trăm còn lại nằm chất đống sâu trong não của hắn, và đợi hắn mở ra.

Tin tức trong noãn ngọc có vẻ khá ít, Vương Bá Đạo mất hai giờ hôn mê liền tỉnh lại. So với tiếp thu trí nhớ Hắc Long hơn một tháng, hai giờ quả thật là rất ít.

Sau khi Vương Bá Đạo tỉnh lại, liền xoay tròn tại chỗ, kiểm tra tin tức vừa vào trong đầu.

Có lẽ, hiện tại cũng có thể gọi là trí nhớ của hắn. Mất hai ngày thời gian, Vương Bá Đạo mới mở ra hai mắt, trong ánh mắt bắn ra những tia hưng phấn.

Giờ phút này cảm xúc Vương Bá Đạo đang bị bành chướng, hắn mừng rỡ như điên!

" Thật đúng là thiếu cái gì đến cái đó... ha ha.. Hi Hoàng Quyết ... thật sự lấy được Hi Hoàng Quyết! Ha ha..."

Theo như tin tức trong noãn ngọc ghi lại, Hi Hoàng Quyết là do một trong ba hoàng của thời thượng cổ, là Thiên Hoàng Phục Hi nghĩ ra và tu luyện.

Trong thuyền thuyết, Phục Hi Thị là vị vua sớm nhất trong lịch sử Trung Quốc, niên đại vào khoảng cuối thời kỳ đồ đá. Ông căn cứ thiên địa vạn vật biến hóa, phát minh ra bát quái, mở ra bước đầu tiên sáng tạo văn tự Trung Quốc thời cổ đại, cũng kết thúc lịch sử ‘kết dây kí sự’. Ông dạy mọi người thắt dây thành lưới, dùng nó để săn bắt chim, cũng dạy mọi người đánh cá và phương pháp săn bắt, phát minh ra sắt, tạo ra ca hát, tất cả những phát minh của ông chính là khởi nguồn của văn hóa Trung Hoa. Dân gian cũng lưu truyền rất nhiều những truyền thuyết thần thoại về ông.

Trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc về các thời đại đế vương, Thái Hạo Phục Hi được tôn sùng là " Tam hoàng chi thủ bách vương chi tiên"(Người đứng đầu ba hoàng, vị vua đầu tiên nhất), địa vị của ông vô cùng lừng lẫy. Nhưng, từ xưa đến nay, về danh hào của Phục Hi, thời đại, hệ tộc ... mọi người vẫn tranh cãi không thôi. Phục Hi là người hay là thần? Thái Hạo và Phục Hi là một người hay là hai người? Những vấn đề này vẫn chưa được rõ ràng. Tương truyền Phục Hi thông minh hơn người, đầu người thân rắn, là thủy tổ của nhân loại.

Những người khác không biết, nhưng trong đầu Vương Bá Đạo đã có ghi lại kỹ càng.

"Phục Hi Thị, ‘Tam hoàng chi thủ bách vương chi tiên’, tự nghĩ ra ‘Hi Hoàng Quyết’, tu thành đầu người thân rắn, bốn trăm tuổi thành tựu cảnh giới truyền kỳ, phi thăng dị thời không .."

Bạn đang đọc Trăn Khổng Lồ của Phách Ác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.