Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Căn Của Ta Lớn Như Củ Cải

Phiên bản Dịch · 2290 chữ

Dịch: Cửu Long Ngọc Linh

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Tiên phàm khác đường, đây là lời xưa cửu châu lưu truyền cả ngàn vạn năm, phàm nhân không có tiên duyên, đối mặt tiên đạo chỉ có ngước nhìn. Mà phàm nhân tu tiên, đây là chuyện gần nghìn năm nay mới có. Có thể đánh xuyên qua tấm màn ngăn cách hai đường tiên phàm, là kỳ tích một nghìn năm trước do người trong tiên đạo một tay sáng lập.

Chính là Lục Hòa Linh Căn đại danh đỉnh đỉnh.

Cái gọi là Lục Hòa Linh Căn, là nghìn năm trước, phát minh vào những năm cuối đời của tổ sư gia Thịnh Kinh Tiên Môn Lục Hòa Chân Nhân. Dùng độc môn tâm pháp cộng thêm thiên linh địa bảo luyện chế thành tán, liên tục dùng bốn mươi lăm ngày, thì phàm nhân cũng có thể có linh căn tu tiên, đánh vỡ luật sắt tu tiên nhân tài vạn người chưa chắc có một.

Chỉ tiếc Lục Hòa Linh Căn càng kém hơn so với ngụy linh căn như Ngũ Hành Linh Căn, Ngũ Hành Linh Căn dù tập luyện công pháp sơ cấp, dù gì luyện năm mươi năm cũng có hi vọng Trúc Cơ. Nhưng Lục Hòa Linh Căn thì dù khổ tu trăm năm, cũng mãi mãi quanh quẩn ở Luyện Khí Bát Tầng, Cửu Tầng, thường bị người gọi giỡn là “linh căn bản thử nghiệm”, “linh căn bản cắt xén” hoặc “linh căn không có cũng được”.

Loại linh căn nhân tạo này đánh vỡ thường thức kéo dài vạn năm, gây ra náo động cực lớn, nhưng bản thân linh căn cuối cùng cũng không đáng nhắc tới, cho dù Tu Tiên Giới có thể vì vậy mà thu được hàng ngàn, hàng vạn người mới, nhưng cần một đám vô dụng còn không thể Trúc Cơ nhập môn thì có tác dụng gì? Làm nô bộc cũng kém hiệu quả. Cho nên mọi người sau phút hào hứng ban đầu lại đều bỏ qua việc này.

Nhưng bản thân Lục Hòa lại không từ bỏ, Lục Hòa Linh Căn chỉ là khởi đầu, chất chứa phía đó là một cơ duyên to lớn, điểm này người khác không nhìn thấy, Lục Hòa Tổ Sư thân là người phát minh lại vô cùng rõ ràng.

Lục Hòa Tổ Sư lúc ấy có tu vi Hợp Thể đỉnh phong, chỉ còn cách Đại Thừa Kỳ một bước, mà Tiên Đạo Đại Thừa, tuổi thọ gần như vô cùng vô tận, đã bước nửa bàn chân vào tiên môn, nhưng Lục Hòa Đạo Nhân đến giây phút cuối đời, cũng không thể bước được bước này, hắn cống hiến cả một trăm năm cuối đời cho linh căn nhân tạo.

Cho nên lại có thêm Thất Xảo Linh Căn, Bát Bảo Linh Căn, Cửu Chế Linh Căn, Thập Phương Linh Căn… Hiệu quả càng ngày càng mạnh, cho đến linh căn phức hợp song thuộc tính Tí Mỹ Thiên Nhiên - chỉ kém Thiên Linh Căn, Địa Linh Căn và số ít dị linh căn, có thể nói là cực phẩm. Có những thứ này, linh căn nhân tạo rốt cục đứng vững tại Tu Tiên Giới, cũng dần mở rộng, cuối cùng cải tạo toàn bộ Tu Tiên Giới. Lục Hòa Tổ Sư cũng vì thế mà vang danh vạn cổ, cùng tề danh với Tiên Tần Đại Đế xưa kia thống nhất cửu châu, Đức Thắng Thái Tổ lãnh đạo tiên ma đại chiến, trở thành “chân tiên” duy nhất không phi thăng của Tu Tiên Giới.

Sau đó, một nghìn năm trôi qua, linh căn nhân tạo đã thành thứ bình thường nhất của Tu Tiên Giới; mười tên tu giả, đã có đến tám, chín người là linh căn nhân tạo, tu vi Kim Đan, Nguyên Anh không hề hiếm, ngay cả cảnh giới Hóa Thần, nghìn năm qua cũng không có ít người tu luyện tới.

Nhưng cũng không phải tu tiên đã mục nát, Thịnh Kinh Tiên Môn lãnh đạo Tu Tiên Giới cải tạo linh căn nhân tạo đã tới nghìn năm, nhưng thành phẩm linh căn tinh phẩm vẫn vô số kể, linh căn nhân tạo chỉ giải quyết vấn đề phàm nhân có thể tu tiên hay không, có tiện hay không lại là một chuyện khác. Tất nhiên, nghìn năm phát triển, chi phí của linh căn nhân tạo cũng giảm xuống rất nhiều so với ban đầu, nhưng cũng không xuống đến mức chỉ cần mấy chục vạn lượng bạc là có thể mua được. Cái giá này, chỉ có Lục Hòa Linh Căn.

Không sai, Thăng Tiên Tán Vương lão gia coi như báu vật, tất nhiên chính là Lục Hòa Tán, khi sử dùng sẽ được Lục Hòa Linh Căn, từ đó là có thể vĩnh biệt tu tiên rồi - trừ loại sơn trại hạng ba như Thất Tinh Môn, bất cứ một tiên môn chính đạo nào cũng không thể thu Lục Hòa Linh Căn nhập môn, có khổ công cũng không được!

Hơn nữa Linh Kiếm Phái còn là cổ phái hiếm có của đương kim Tu Tiên Giới, từ tên mà luận thì là tu hành theo cổ pháp, giải thích cổ pháp vô cùng rườm rà, mà nói rõ một chút chính là, linh căn nhân tạo miễn bàn.

Không sai, Linh Kiếm Phái không thu linh căn nhân tạo, cho dù là linh căn phức hợp Tí Mỹ trong truyền thuyết, Thập Nhị Trùng Lâu Linh Căn có thể sánh với Địa Linh Căn cũng không thu, môn nhân nhất định phải thuần từ tự nhiên, tu sĩ có cơ duyên trời đất ban tặng, gọi tắt là hữu cơ tu sĩ.

Muốn nói nguyên nhân cũng đơn giản: Linh căn nhân tạo cuối cùng cũng có thiếu hụt, trong cùng cảnh giới so với thiên nhiên linh căn cũng vẫn kém hơn một chút, Cửu Châu Đại Lục bây giờ, cao thủ linh căn nhân tạo có không ít, nhưng cao thủ hàng đầu đã ít lại càng ít, vì thế rất nhiều tông phái cao cấp đều có kiêng kỵ với việc này.

Song sự cố chấp của Linh Kiếm Phái ở Tu Tiên Giới hiện nay đã không còn được ca tụng mà thấy lạ thậm chí coi như trò cười, vì ở đây có đạo lý được thể hiện rõ ràng, chất không đủ thì dùng lượng để bù! Cho dù cùng cảnh giới thực lực linh căn nhân tạo hơi yếu kém, nhưng số lượng gấp mười thì có thể bù đắp tất cả mọi thiếu hụt về chất lượng. Tu Tiên Giới mạnh được yếu thua, sức mạnh của linh căn nhân tạo bày ra đó, người khác dùng ngươi không dùng, đó là tự chuốc diệt vong. Nội bộ tông phái có thể dùng chế độ phân chia hữu cơ tu sĩ và vô cơ tu sĩ, nhưng từ chối linh căn nhân tạo từ ngoài cửa? Đó là điệu bộ chủ nghĩa thủ cựu.

Cho nên Linh Kiếm Phái sa sút những năm gần đây không hề khiến người ta bất ngờ, tuy là một trong ngũ đại tông phái, nhưng sức ảnh hưởng thực tế e là còn kém hơn cả những tông phái kém một cấp như Vạn Tượng Tông, Lưu Vân Tông, nếu không phải bây giờ tông phái mở rộng sơn môn ngày càng ít ỏi, Thăng Tiên Đại Hội của Linh Kiếm Phái cũng không được đón nhận nồng nhiệt như thế.

Chẳng qua những thiếu niên tài tuấn hiện tụ tập ở Linh Khê Trấn, lại có quá nửa là mang linh căn nhân tạo, vì khi Linh Kiếm Phái mở đại hội thì đã nói rõ: mười hai tuổi trở xuống, chưa tu hành, còn lại không hạn chế điều kiện. Cho nên rất nhiều người đều đang suy đoán, chẳng lẽ Linh Kiếm Phái ngoan cố một nghìn năm rồi rốt cục đã thông suốt?

Nhưng Vương Lục lại không cảm thấy có chuyện tốt như vậy, nếu Linh Kiếm Phái thật sự thông suốt, việc gì cần mở ra Thăng Tiên Đại Hội gì để tuyển chọn môn nhân, tìm mấy kẻ tâm tính thông minh cũng không thành vấn đề, nhét linh đan diệu dược xuống, từng ngôi sao mới cho môn phái sẽ từ từ bay lên.

Hơn nữa…

- Ta đã khi nào nói ta là phàm nhân?

Thư đồng Vương Trung cũng không phải kẻ đần, nghe thiếu gia nói đến nước này, có khó tin thế nào đi nữa cũng nên hiểu rõ…

- Thiếu gia, ngài… Có linh căn?

Vương Lục hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn.

Vì thế Vương Trung hoàn toàn há hốc mồm, ngửi mùi Bồi Linh Căn nồng đậm nhức mũi trong phòng, chỉ cảm giác mình quả thực quá ngu xuẩn.

※※※

Cùng lúc đó, đại sảnh khách sạn, đám thái tử đến từ trời nam biển bắc đã khuất phục trước uy quyền của bà chủ, cuối cùng cũng có chút thanh tịnh hiếm thấy, song ngay lúc này, ngoài cửa một chiếc xe bò kẽo kẹt dừng lại, ông lão lái xe bước vào khách sạn, nở nụ cười:

- Bà chủ, củi bà cần.

Bà chủ lại lạnh nhạt:

- Được, ta biết rồi, chuyển đồ ra sau bếp đi, cuối tháng tính tiền.

Nói xong liền xua tay đuổi đi, thái độ thân thiết của người làm ăn thật khiến người ta cảm động.

Nhưng ông lão lại không hề để ý đi tới trước quầy:

- Bà chủ, hâm hai bát rượu, một đĩa đỗ hồi hương.

Bà chủ liếc hắn một cái, ánh mắt hung ác này khiến rất nhiều người xem trò vui trong đại sảnh đều không rét mà run. Ông lão lại cười như tắm gió xuân, sau đó đặt chín văn tiền lớn lên trên quầy.

Nhìn chín đồng tiền đồng rách nát đó, bà chủ cũng không đá ông lão ra ngoài, cất tiền xong, lật tay lấy hai bát rượu và một đĩa đỗ hồi hương lên, giá cả này khiến Văn Bảo tiêu một nghìn lượng bạc mua một vò rượu cảm thấy đau xót.

Ông lão và bà chủ rõ ràng là người quen, ông lão uống rượu, lải nhải chuyện gia đình, toàn là chuyện vặt trong trấn, bà chủ tuy vẻ mặt không vui, nhưng vẫn yên lặng nghe. Mà người hữu tâm trong đại sảnh, qua chuyện vé nghỉ Vương Lục, đều dỏng tai lẳng nghe, thử tìm ra manh mối mới.

Nhưng đến khi ông lão uống xong, lau miệng chuẩn bị đi, không ai ở đây tìm ra bất cứ linh cảm gì, Hải Vân Phàm mặt trầm như nước, Văn Bảo mờ mịt, người cá biệt lộ vẻ như đang suy tư ý đồ đục nước béo cò.

- Í?

Khi ông lão xoay người muốn đi, đột nhiên khịt mũi, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai:

- Mùi vị này… Gấu con nhà ai? Đúng là cái gì cũng dám ăn mà!

Bà chủ cũng cau mày ngửi:

- Bồi Căn Linh? Quái, sao lại là hắn?

- A? Ai vậy?

Bà chủ liếc hắn một cái:

- Một quý khách ở phòng hảo hạng.

- A, ở phòng hảo hạng? Phòng hảo hạng nào?

Bà chủ vô cùng khinh thường hừ nói:

- Chỗ ta có nhiều phòng hảo hạng lắm?

Sau đó lại cau mày:

- Không được, ta phải đi xem xem…

Ông lão giật mình:

- Nghiêm túc vậy?… Không đến nỗi chứ?

Bà chủ trầm ngâm một chút:

- Cũng đúng, như vậy đi tới thì thật đường đột, không để người ta coi đó là quấy rối… Vậy đi, ta đi chào hàng Nữ Nhi Hồng là được.

Nói xong, bà chủ duỗi ngón tay thon dài, nhấc vò to đùng một cách vững vàng, cất bước lên gác. Còn ông lão sửng sốt một chút, rồi đi theo sau.

Trong đại sảnh một đám thực khách nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám manh động đi theo.

Vò rượu cao nửa người đó đập lên mặt, tuyệt đối sẽ chết người đó.

※※※

- Phàm nhân tu tiên, quả thực chỉ có một con đường, nhưng ta đã khi nào nói ta là phàm nhân?

- Thiếu gia, ngài… Ngài có linh căn?

Khi bà chủ đi tới ngoài cửa, đã nghe thấy trong phòng nói chuyện, đôi mày cau lại đã giãn ra, mỉm cười tự giễu.

Xem ra tất cả chỉ là hiểu lầm, kẻ phá giải chuỗi mười hai nhiệm vụ liên hoàn, cũng không đến nỗi gục ngã vì Bồi Căn Linh này, là tự mình tự ngạc nhiên thôi.

Đã là hiểu lầm, vò Nữ Nhi Hồng năm nghìn lạng trong tay này cũng không cần tới cửa chào hàng… Chậc, không bằng bán cho tên Hải Vân Phàm dưới tầng kia, lòng dạ thâm trầm, không hại cũng phí!

Bà chủ quay người muốn đi, lại nghe trong phòng vẫn tiếp tục nói chuyện.

- Thiếu gia, xin hỏi, ngài là… Linh căn gì?

Bước chân hơi chậm lại, lòng hiếu kỳ của bà chủ dâng lên.

- Đương nhiên là Thiên Linh Căn.

Tay hơi run, vò rượu suýt nữa đập trên chân.

Thiên Linh Căn!?

Quay phắt lại, ông lão sau lưng nghe được cũng kinh ngạc, tiếp sau đó, ông lão nhìn kỹ về phía trước, ánh mắt mờ đục lộ ra những điểm sáng chói, sau đó cười:

- Tư chất quả thực không tệ, chẳng qua… Thiên Linh Căn?

- Hắn cho rằng đó là cải củ trắng à!

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 1
Lượt đọc 295

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.