Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc Sản Từ Quê Nhà

Phiên bản Dịch · 2597 chữ

Dịch: Cửu Long Ngọc Linh

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Biểu diễn của Vương Lục thành công khiến hắn thành tiêu điểm của mọi người, trong nhất thời nghị luận sôi nổi, chưa có kết luận, nhưng đều không ngoại lệ cực kỳ kiêng kỵ biểu hiện của hắn.

Biểu diễn của Vương Lục nếu ở bình thường, quá nửa sẽ bị mắng là thần kinh, nhưng ở Linh Khê Trấn dưới chân tiên sơn này, tấm vé nghỉ kia lại có vẻ đặc biệt vi diệu.

- Các ngươi nói, chẳng lẽ này Vương Lục có quan hệ với bên trong Linh Kiếm Sơn?

Loại suy đoán này nhận được một số người tán đồng, cũng nhanh chóng vì vậy mà kéo dài xuống, suy đoán ra như Vương Lục là con riêng của Thiên Kiếm Đường trưởng lão loại suy luận khiến người ta trợn mắt há mồm.

Phía sau quầy, bà chủ lạnh nhạt đứng nhìn, một lát sau mới mỉm cười nhỏ đến mức không thể phát hiện:

- Một lũ đần.

Một lát sau lại lẩm bẩm:

- Dứt khoát tăng tiền phòng gấp đôi, xem ra có khí…

Mà đúng lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiếng kêu la.

- Thiếu gia, thiếu gia!

Đại sảnh Như Gia khách sạn không lớn, nhưng thiếu gia ngồi trong đó ít cũng phải mấy chục, mọi người đều quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú chừng mười mấy nương vừa la vừa lảo đảo chạy vào.

Thấy thiếu niên, ánh mắt mọi người không khỏi đều sáng lên.

Cũng không phải thiếu niên có dung mạo xinh đẹp kinh thế hãi tục, mà là trên người hắn mặc trường bào, rõ ràng là đồng nhất kiểu dáng cùng Vương Lục, chỉ là tính chất kém hơn không ít, không chừng người này là thư đồng.

Bản thân Vương Lục thoạt nhìn có phần khó giải quyết, nhưng thư đồng này ăn mặc lại non nớt hơn nhiều. Nếu muốn hiểu một chút về đối thủ có biểu hiện chói mắt này, đây chính là cơ hội.

- Vị tiểu huynh đệ này…

Một tên hạ nhân biết điều ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của thư đồng.

- Ngươi có thấy thiếu gia nhà ta không? So với ta hơi lớn…

- A, tiểu huynh đệ không ngại lại đây nói tỉ mỉ, nơi này người đến người đi, ta cũng không biết người ngươi nói là người nào.

Thư đồng hơi sửng sốt, rồi gật đầu.

Nhưng rõ ràng có người không muốn cho đám thái tử này cơ hội bắt chuyện, bà chủ gõ lên quầy:

- Thiếu gia nhà ngươi tên Vương Lục phải không? Đã lên gác rồi, tầng hai tay trái phòng thứ ba, còn nữa, nhớ đừng có làm ồn ở chỗ này.

Thư đồng lại sửng sốt một chút, vội cảm ơn bà chủ, sau đó liền chạy như bay lên gác, bước chân đầy vui vẻ.

- Thiếu gia, thiếu gia…! Ta đến rồi!

Bà chủ giận tím mặt, vỗ lên quầy:

- Bảo ngươi đừng làm ôn ngươi không nghe hả!?

Sau đó tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy một vò Nữ Nhi Hồng từ sau quầy bay ra, đập lên cầu thang dưới chân thư đồng. Tiểu thư đồng sợ suýt xỉu, không dám lớn tiếng ồn ào nữa, ỉu xìu đi lên gác.

Chẳng qua bà chủ rõ ràng vẫn chưa hết giận, ánh mắt dò xét một vòng quanh đại sảnh, nhanh chóng tóm từ trong đám người ra tên con trai thái sư một nước nào đó.

- Này, ngươi, chính là ngươi, tên lúc nãy bị ta đá bay kia, ngươi vừa nãy gọi một vò Nữ Nhi Hồng phải không? Mau thanh toán đi, một nghìn lạng một vò, cảm ơn.

Văn Bảo giật nảy mình:

- Ta gọi Nữ Nhi Hồng lúc nào!?

- Khi vừa nãy ta ném ra đập người, sao, ngươi muốn gọi thêm một vò?

Thấy bà chủ đã một tay nhấc lên một vò rượu lớn cao tới hơn hai xích, Văn Bảo mặt run sợ:

- Ta thanh toán, ta thanh toán ngay!

Thu một món tiền tài bất nghĩa, trên mặt bà chủ lại không mấy vui vẻ, ánh mắt lại một lần nữa quét qua đại sảnh, than thở để rất nhiều người đều nghe thấy.

- Một đám vô dụng.

※※※

Tầng hai, thư đồng hưng phấn bừng bừng đẩy cửa phòng thiếu gia ra.

- Thiếu gia, ta đến rồi!

Vương Lục ngồi trước bàn sách kinh ngạc ngẩng đầu:

- Ồ, sao ngươi lại đến đây!? Mau về đi!

Thư đồng đứng ở cửa, muốn khóc mà không khóc nổi, cực kỳ đáng thương nhìn thiếu gia trong phòng.

Vương Lục cũng rất bất đắc dĩ:

- Ta nhớ ta sớm đã nói không cho bất cứ ai trong các ngươi tới.

Thư đồng vẻ mặt đau khổ:

- Lão gia để ta tới, người nói một mình thiếu gia tới tham gia cái gì Thăng Tiên Đại Hội này rất không an toàn.

- Mang theo ngươi thì ta an toàn? Ngươi cũng không phải họ Đỗ… Ai, cha vẫn luôn hồ đồ, sớm đã dặn dò ngươi đừng có hồ đồ theo cha rồi.

Thư đồng cường điệu:

- Là lão gia để ta tới.

Vương Lục thở dài:

- Cha để ngươi đến, ngươi có thể đánh gãy chân mình xin nghỉ bệnh đừng tới mà.

Thư đồng:

- Ta…

- Không muốn làm thê thảm như vậy, uống dịch ba đậu cũng được mà, tóm lại…

Vương Lục nói tới đây, xem thư đồng vẻ mặt đau khổ vô tội, đành chịu lắc đầu:

- Thôi đi, đi vào đây.

Thư đồng hoan hô một tiếng, cõng bao lớn bao nhỏ chạy vào phòng.

Dù rằng ngu dốt, nhưng bầu bạn nhiều năm, hắn sớm đã biết thiếu gia xưa nay đều miệng cứng lòng mềm.

※※※

Khác với đám thái tử tưởng tượng, thư đồng và thiếu gia không phải hậu duệ vương cung quý tộc, cũng không phải người trong tiên đạo.

Họ chỉ là một cặp nông dân bình thường đến từ Vương Gia Thôn góc đông bắc Cẩu Nhĩ Sơn, Vũ Hầu Huyện, Đông Đạo Phủ, Đại Minh Quốc, Thương Khê Châu.

Thiếu gia họ Vương tên Lục, con trai Vương lão gia giàu nhất Vương Gia Thôn, trước chín tuổi hắn từng mang cái tên mùi vị tự nhiên quê cha đất tổ Vương Thổ Địa, sau được người có học đơn giản hóa “Thổ Địa” thành “Lục”, mới miễn cưỡng có chút mùi vị nghệ thuật cao thâm.

Thư đồng cũng họ Vương, con người bán hàng rong tại Vương Gia Thôn, sau một trận tai nạn bất ngờ cha mẹ mất cả, Vương lão gia hảo tâm thu lưu hắn, làm thư đồng bầu bạn cùng thiếu gia Vương Lục, đã được bảy năm.

Bảy năm trôi qua, thiếu gia trong mắt thư đồng vẫn luôn đầy bí ẩn, vẫn luôn khó tin như vậy, khiến người ta không thể lý giải. Hơn hai năm trước lão gia dùng giá rất cao mời một vị tiên sinh ở Hàn Tông Thư Quán ở phủ thành Đông Đạo Phủ dạy thiếu gia học, lão tiên sinh đó mọc chòm râu dê, nghe nói đã dạy được bảy tám tiến sĩ, cũng là nhân vật thanh danh hiển hách ở Đại Minh Quốc, đến thôn không lâu liền đổi tên cho thiếu gia, song sau đó hắn chỉ dạy thiếu gia hai năm, liền cảm khái thế gian quả thực có người bẩm sinh đã thông minh, chính mình đã không còn gì để dạy, không dám làm lỡ người ta, liền cáo từ rời đi.

Lão tiên sinh khi chia ly đã đánh giá thiếu gia có tài trạng nguyên, ngày sau đứng trên triều đường không phải nói chơi, Vương lão gia vừa mừng dòng độc đinh Vương gia tiền đồ vô lượng, có thể chờ ngày làm rạng rỡ tổ tông. Vừa đau lòng tiền lương đã trả trước mười năm cho lão tiên sinh kia, nhưng vẫn từ chối nhận lại tiền lương tám năm còn dư kia.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, thiếu gia tuy có tài năng trời phú, nhưng lại không hề hứng thú với thơ từ kinh điển, càng không có ý làm quan, lão tiên sinh vừa đi, hắn liền chôn hết sách xuống sân, nói là muốn cung cấp năng lượng cho thế hệ sau mấy ức năm sau, nói năng phóng túng.

- Kẻ có quyền lực địa vị thường thiển cận, không đáng để cùng bàn bạc.

Được rồi, hắn không đặt cả triều đình Đại Minh Quốc vào mắt, mà khi lão gia đầy nghi hoặc hỏi hắn muốn làm gì.

- Tu tiên.

Tu tiên!? Vương lão gia kinh hãi suýt chút nữa là không còn tự chăm sóc được bản thân mình.

Tiên đạo đâu có dễ tu như vậy! Tiên phàm khác đường, đây là lời xưa truyền lại, hạng người phàm tục muốn rình mò sự ảo diệu của tiên đạo nói sao mà dễ! Chỉ riêng dẫn khí nhập thể nhập môn tiên đạo, đã khiến tuyệt đại đa số người thất vọng đứng ngoài.

Chỉ có một ít thiểu số được số mệnh trời đất, phúc duyên tiên gia, mới có tư cách tu tiên, phần tư cách này tên là linh căn.

Người mang linh căn tại Cửu Châu Đại Lục, vạn người chưa chắc được một, trăm năm trở lại đây lại càng hiếm có, gần như tuyệt tích, người ta đồn phải tích công đức mười đời mới có thể đổi được một cái hạ phẩm linh căn, Vương lão gia một đời tích đức hành thiện, giờ đã giàu có nhất Vương Gia Thôn, nhưng còn cách tư cách tiên đạo mờ mịt kia khoảng công đức bảy, tám đời.

Nhưng con trai đã mở miệng, kẻ làm cha trừ dốc hết sức lực đưa hắn đi lên tiên lộ, còn có thể làm gì? Vương lão gia suốt một tháng đó không thiết ăn uống, đêm không ngủ nổi, gầy tận mười cân, cuối cùng cũng tìm ra cách.

Người đời đều biết tu tiên khó, cũng may trời không tuyệt đường người, trong truyền thuyết thế gian có linh đan diệu dược, sau khi uống thì phàm nhân cũng có thể nhận được một tia tiên duyên, cũng chính là mở linh căn. Loại đan dược này giờ dùng tiền bạc cũng có thể mua được, phú hào thứ nhì Vương Gia Thôn Vương Đại Phú trước sau bỏ ra mười vạn Tuyết Hoa Ngân, đưa con trai Vương Tiểu Hổ vào Thất Tinh Môn tu đạo.

Vương lão gia cả đời tiết kiệm, xót tiền, nhưng càng không nỡ để con thất vọng, vì thế đổ tiền ra, Bồi Căn Linh, Lục Hòa Đan, Thất Tinh Thổ Nạp Pháp… Lão gia tử mang tất cả tài nguyên có thể vơ vét được đặt trước mặt con trai.

Ai biết Vương Lục căn bản không lấy làm lạ.

- Cha, người không hiểu tu tiên, những thứ này vô dụng cả.

Vương lão gia phùng mang trợn má:

- Bỏ ra mấy vạn, sao có thể vô dụng?

Vương Lục im lặng một hồi, cảm động gật đầu, song ngày hôm sau tăng giá gấp rưỡi đem đống hàng này bán cho Vương Đại Phú và Vương Tiểu Hổ sát vách đang cầu tiên như khát, xem như tranh khí cho cha.

Mấy tháng sau đó, Vương Lục không còn đề cập tới việc tiên đạo, cả nhà vốn tưởng sự việc đến đó là kết thúc, Vương Lục chắc đã nhạt lòng với việc tu hành, song một tháng trước, tin tức Linh Kiếm Sơn Thăng Tiên Đại Hội truyền đến thôn, một lần nữa dẫn lên sóng gió.

- Cha, con muốn đi Thăng Tiên Đại Hội, cho con mượn chút lộ phí.

- Đại hội tươi sống gì?

- Không phải tươi sống, là đại hội Linh Kiếm Phái chiêu thu môn nhân.

- Con lại muốn tu tiên!?

- Con chưa từng từ bỏ mà!

Đối với sự cố chấp của con trai, lựa chọn của Vương lão gia là nạp thêm tiểu thiếp - hết cách rồi, gia nghiệp to lớn xem ra không trông cậy vào Vương Lục được, vậy cũng chỉ có thể sinh đứa khác.

Đương nhiên, đối với Vương Lục, Vương lão gia vẫn như cũ toàn lực ủng hộ, tiểu thư đồng sau một ngày liền đuổi theo Vương Lục tới Linh Kiếm Sơn, bao lớn bao nhỏ sau lưng đổi thành ngân lượng giá trị không dưới hai mươi vạn, với sự giàu có của Vương gia, cũng là con số đủ để tổn hại cơ sở.

Vì để Vương Lục có thể thuận lợi thành tiên, Vương lão gia đã bỏ vốn gốc rồi, tình sâu nghĩa nặng, khiến cho tiểu thư đồng vừa ngưỡng mộ, lại vừa cảm động.

※※※

Trong phòng, Vương Lục hoài nghi nhìn bao gói của thư đồng:

- Đây là gì?

Thư đồng cười hì hì, mở bao ra, tranh công lấy ra một cái bình sứ:

- Thiếu gia xem, thượng phẩm Bồi Căn Linh!

Vương Lục vỗ bàn đứng lên:

- Mẹ kiếp, lại là cái đống rách nát đó? Mau ném đi cho ta, nhìn liền thấy phiền!

Thư đồng kinh hãi:

- Sao lại ném đi! Đây là lão gia trả giá cao để mua đó! Không như lần trước, là thượng phẩm, thượng phẩm đó! Thiếu gia ngươi cũng biết, phàm nhân muốn tu tiên, trừ uống Thăng Tiên Tán, sau bốn mươi lăm ngày ôn dưỡng ra linh căn, nhưng nếu phụ với Bồi Căn Linh, tiến trình sẽ có thể rút ngắn rất nhiều, hơn nữa chất lượng linh căn càng thêm ổn định, hiện giờ chỉ còn cách Thăng Tiên Đại Hội một tuần, chỉ có thượng phẩm Bồi Căn Linh mới có thể kịp để thiếu gia có linh căn! A, đúng rồi, ở đây còn có toàn bộ Thất Tinh Thổ Nạp Pháp, là lão gia từ Thất Tinh Môn…

Vương Lục thở dài:

- Được rồi, đống khí công và đại lực hoàn hạng bét này thì không cần móc ra đâu, mang đến thế nào thì mang đi như thế.

Thư đồng sửng sốt thật lâu, lại một lần nữa vẻ mặt đưa đám:

- Thiếu gia, nếu ngươi muốn tu tiên, tại sao lại không chịu ăn những đan dược này? Phàm nhân muốn tu tiên, cũng chỉ có con đường này mà…

Vương Lục thở dài:

- Đúng vậy, ngươi nói là tại sao đây?

Thư đồng nghiêng đầu, chớp mắt, rất muốn nói chẳng lẽ thiếu gia cần uống thuốc rồi? Nhưng vì khác biệt về thân phận chủ tớ, cuối cùng không dám nói ra, chỉ là tự mình dùng nước ấm pha Bồi Căn Linh, trong phòng liền đầy mùi thuốc. Thư đồng khen:

- Không hổ là thượng phẩm!

Sau đó tiếp tục đầy chờ mong nhìn Vương Lục.

Khi ở trong thôn, tiểu thư đồng dùng chiêu này chọc Đại Hoàng trong sân nhà hàng xóm, lần nào cũng trúng, chỉ là khi đó hắn dùng xương.

Kết quả Vương Lục quả nhiên mở miệng:

- Vương Trung này…

Thư đồng vội gật đầu:

- Thiếu gia nói đi.

“Phàm nhân tu tiên, quả thực chỉ có một con đường, nhưng ta đã khi nào nói ta là phàm nhân?”

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 1
Lượt đọc 340

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.