Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Củi Khách Sạn Ấm Áp

Phiên bản Dịch · 5389 chữ

Dịch: Cửu Long Ngọc Linh

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Thương Khê Châu địa thế cao vút, rặng núi liền mạch, thế nhưng nếu có người hỏi tới ngọn núi cao nhất nơi này ở đâu, mọi người đều không hẹn mà cùng chỉ về một nơi.

Một ngọn núi cao chót vót như kiếm, xuyên qua tầng mây sừng sững trên cao nguyên, trên núi có một môn phát mang tên Linh Kiếm Phái, là danh môn đại phái đứng hàng đầu trong tu chân giới, độc chiếm tài nguyên một châu, ngọn núi này cũng vì thế được gọi là Linh Kiếm Sơn.

Trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, trong một ngôi nhà nhỏ bằng trúc tinh xảo, một lão giả đầu cài kiếm trâm nhìn về bầu trời trong xanh, trong tay cầm một cây trường kiếm sáng ánh bạc, thân kiếm phát ra ánh sao, hoa văn tinh xảo phức tạp như sóng nước chuyển động, từ chuôi kiếm từ từ lan ra, song đi được một nửa thì lại yên lặng dừng lại.

Lão giả cau mày, trong lòng thầm nhủ điềm chẳng lành.

- Kiếm quang gián đoạn giữa chừng, đây là dấu hiệu chết yểu, chưởng môn sư huynh đang đoán mệnh cho mình sao?

Theo tiếng nói vang lên sau lưng, một cô gái áo trắng quần đỏ, một tay xách hồ lô rượu màu vàng đất, một tay lại cầm một thanh kiếm trúc màu xanh lục, thân đầy mùi rượu xuất hiện sau lưng lão giả đang ngắm sao.

Quá trình thôi diễn của lão giả ngắm sao bị cắt đứt, không thể không điều tức thu công, miệng phun ra một ngụm khí đục.

- Ngũ sư muội, lần sau tới nhớ gõ cửa.

- Khi ra cửa muội có gõ.

- Ta nói là cửa của ta, không phải cửa của muội.

Chưởng môn lại than thở:

- Tìm ta làm gì?

- Mượn tiền.

- Nếu không nhớ nhầm, muội còn nợ ta hai vạn linh thạch chưa trả.

Chưởng môn nói, ánh mắt nghiêm túc mà hẳn hoi.

Nữ tử liền oán giận:

- Ài, còn không phải Linh Kiếm Phái chúng ta quá cổ hủ, nhìn muội đường đường ngũ trưởng lão, môn phái đệ nhị cao thủ, mỗi tháng cung phụng lại chỉ có năm trăm linh thạch, vậy phải đến năm nào tháng nào mới có thể trả hết nợ đây. Hay là sư huynh nhượng vị cho muội, muội có thể dùng công quỹ trả nợ…

- Sư muội, nếu muội thật sự muốn làm chức chưởng môn, vậy…

- Vậy huynh liền nhượng vị cho muội? Sư huynh thật nhân nghĩa!

- Ta muốn nói là, muội nếu muốn làm chưởng môn, vậy trước tiên phải bỏ tửu sắc tiền tài, bế quan tiềm tu năm ba năm, có thành tựu Nguyên Anh Kỳ rồi bàn cũng không muộn.

Cô gái áo trắng lập tức giả bộ như không có chuyện gì xảy ra:

- Sư huynh, cho muội mượn tiền!

- …

- Mà huynh vừa rồi đang bói cho ai vậy, lại có dấu hiệu đoản mệnh chết yểu.

Chưởng môn sư huynh trầm giọng nói:

- Linh Kiếm Phái.

Ngũ sư muội tái mặt, bỏ qua tranh giành tửu sắc:

- Không phải chứ? Linh Kiếm Phái sắp bị người diệt môn?!

- Không chỉ Linh Kiếm Nhất Phái, ta sợ thứ ánh kiếm này chỉ là cả Tu Tiên Giới, muội còn nhớ Mạt Pháp Thời Đại trong truyền thuyết chứ… Ôi, ánh kiếm này đứt gãy ở khoảng một phần ba, sợ là ngày tháng thái bình của Tu Tiên Giới chỉ còn năm ba năm. Chẳng lẽ thật sự phải bỏ ra mười ức linh thạch tài trợ Vạn Tiên Minh sửa năm chiếc Hồng Hoang Thần Chu đó?

- Tinh Thần Đại Diễn Thuật của Linh Kiếm Phái là một trong những phương pháp suy diễn ít ỏi đếm trên đầu ngón tay ở Tu Tiên Giới, sư huynh càng là kiệt xuất trong đó chắc sẽ không sai lầm, chẳng qua tiên kiếm sư huynh vừa sử dụng, hình như không phải Niên Kiếm.

Chưởng môn sư huynh sửng sốt:

- Không phải Niên Kiếm?

Vội cúi đầu nhìn kỹ, trên chuôi kiếm quả thật không phải chữ Niên, mà là…

Một lát sau, lão giả với tu vi Hóa Thần Kỳ uy chấn một châu lại kêu lên kinh hoàng:

- Sao lại là Trà Kiếm? Vậy chẳng phải là chỉ còn năm ba chén trà là đến Mạt Pháp?

Ngũ sư muội cũng bị dọa sợ, không hề chú ý đến hồ lô rượu rơi cộp xuống đất, rượu màu vàng kim đổ ra ào ạt.

- Chưởng môn sư huynh, muội đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, cận thị thì thành thật mà đeo kính, huynh đến Trà và Niên còn không phân biệt được rõ ràng, còn muốn làm loạn thế nào nữa… Thôi đi, giờ chỉ còn vài chén trà là bước vào Mạt Pháp Thời Đại, sư huynh mau truyền vị cho muội, để muội chết có ý nghĩa…

- Ta cho dù có chết, cũng không để Linh Kiếm Phái xấu mặt.

- Muội không muốn chết mà tiền lương có năm trăm linh thạch đâu! Sẽ chết không nhắm mắt đó!

Trong khi tranh cãi, thời gian trôi qua như bay, thời gian ba chén trà cuối cùng cũng lặng lẽ trôi qua.

Trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, nơi gần bầu trời sao nhất, sao trời rực rỡ cực kỳ chói mắt, những ngôi sao trên trời chầm chậm vững vàng vận chuyển, mỗi ngôi sao đều đang hốt hoảng run rẩy, giống như trong Nhập Vi Thần Cảnh quan sát được từng hạt phấn hoa trong nước, đó là dị tượng Cửu Châu Đại Lục mấy nghìn năm cũng chưa từng xảy ra.

Sư huynh muội nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ như nhau.

Tinh Thần Đại Diễn Thuật quả nhiên không giả, Mạt Pháp Thời Đại đã giáng xuống Cửu Châu như vậy, chuẩn bị quét sạch mọi thứ của Tu Tiên Giới không hề nương tay.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, chưởng môn sư huynh trầm giọng mở miệng với vẻ khác lạ.

- Sư muội, có một chuyện trăm năm trước ta đã muốn nói lại mãi không có cơ hội, hiện giờ Mạt Pháp đã cận kề…

Giọng nói của chưởng môn nhân già cỗi lại đầy từ tính, những lời nói tràn đầy chân tình vang lên bên tai đối phương. Sao trời run rẩy ngày càng mãnh liệt.

- Ta nghĩ giờ là lúc để ta nói thật lòng với muội.

Một khắc cuối cùng, vật đổi sao dời, ánh sao nở rộ, trời đêm sáng như ban ngày. Một ngôi sao băng như cái chổi vạch ngang bầu trời.

Đó là sao chổi Halley tiên phong của tận thế trong truyền thuyết, sao chổi va chạm mặt đất, thiên địa nguyên khí khô cạn, Mạt Pháp Thời Đại giáng lâm… Linh Kiếm Sơn phân bố ở đỉnh núi, đại trận chống đỡ cửu thiên cương phong liền run rẩy, giống như trời sập đến nơi.

Ánh mắt cô gái áo trắng chuyển động, trong mắt chiếu ra hình ảnh một viên Kim Đan đang điên cuồng chuyển động, kiếm trúc buông thõng bị nàng tiện tay nhấc lên, uể oải quét xiên lên trên, lại kéo theo một màn sáng che trời, như muốn đỡ cả bầu trời sắp sụp đổ lên.

Song trời cuối cùng cũng không thay đổi, sao băng đi lướt qua Cửu Châu Đại Lục, mà sau khi sao trời run rẩy, vạn vật lại trở lại bình thường.

Ngũ sư muội ngạc nhiên nghi ngờ cầm kiếm trúc đong đưa trái phải, như xúc tu cảm nhận sự biến hóa của thiên địa nguyên khí.

- Hình như… Không có chuyện gì rồi?

Cô gái liền quay đầu về phía chưởng môn sư huynh tìm cách xác thực, tu vi của sư huynh cao hơn nàng đến hai cảnh giới - tuy thật sự động thủ cô gái căn bản không sợ - càng có quyền lên tiếng về thiên địa dị biến.

Vẻ mặt chưởng môn sư huynh tẻ ngắt:

- Ít nhất không phải Mạt Pháp Thời Đại.

- Ồ, Đại Diễn Thuật cũng sai lầm? Chẳng qua không có chuyện gì là được rồi, sư huynh vì sao lại có vẻ rất thất vọng?

- Không có gì.

- May mà tránh được tận thế, không bằng miễn nợ ăn mừng đi.

- …

Nguy cơ tận thế đi qua, nghĩ tới cảm xúc vừa dâng trào, trong lòng chưởng môn nhân chỉ có một tiếng thở dài. Ngoài ra, nghi hoặc còn nhiều hơn.

Đại Diễn Thuật không phải tuyệt đối, nhưng linh tính về tận thế này cũng không hề sai, vừa rồi, Cửu Châu Đại Lục quả thật là suýt chút nữa là bị hủy diệt rồi.

Nguy cơ đến đột ngột, đi còn đột ngột hơn, chưởng môn nhân hoàn toàn mờ mịt.

Nhưng chắc chắn có thể xác định, ảnh hưởng nó mang lại, đang từ từ ngấm vào Cửu Châu Đại Lục.

Ông lão ngước nhìn trời sao mênh mông, thở dài, tay lại một lần nữa điều khiển tinh thần kiếm mang, sau một lúc lâu trầm ngâm:

- Đại nạn không chết tất có phúc về sau, sau nguy cơ lần này, rất có thể sẽ nghênh đón niên đại hoàng kim của Tu Tiên Giới… Đúng rồi, lần trước chúng ta tổ chức Thăng Tiên Đại Hội là khi nào?

Ngũ sư muội trợn mắt:

- Đại… Đại hội tươi sống?

Khi nói chuyện không kìm được nước bọt bắn ra.

Ông lão cũng mặc kệ nàng, bấm đốt ngón tay tính toán:

- Ít nhất cũng hơn trăm năm rồi, lần tiếp theo, chọn mười hai năm sau đi, lúc đó thiên địa dị biến chắc cũng sẽ có biểu hiện, không cầu mong quá nhiều, nếu có thể một lần nữa tái hiện thịnh thế trăm năm trước, Linh Kiếm Phái sẽ có hy vọng phục hưng.

Nhắc tới phục hưng môn phái, nụ cười trên mặt ngũ sư muội héo đi, ngáp dài ột cái, ông lão chỉ có thể cười khổ.

- Thời đại thịnh vượng trăm năm trước bị chúng ta bỏ lỡ, thế hệ hoàng kim chỉ còn dư lại mười người đời chúng ta, lần này dù thế nào cũng…

Thế là ngũ sư muội không ngáp được nữa, hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Cùng lúc đó, dưới Linh Kiếm Sơn, ở một nơi hẻo lánh ở Thương Khê Châu, một đứa trẻ sinh ra với tiếng khóc oang oang.

-------------------------

Tháng năm vội vã, tin tức sao chổi Halley đi qua Cửu Châu Đại Lục đã thành lời đồn đại, rất ít người biết thiên địa mình sinh sống đã từng cực kỳ tiếp cận hủy diệt.

Chỉ có một chuyện đám người Thương Khê Châu quan tâm, Thăng Tiên Đại Hội gián đoạn đã gần trăm năm của Linh Kiếm Phái ngay đầu tháng sau, không biết anh tài phương nào có thể bộc lộ tài năng.

Cái gọi là Thăng Tiên Đại Hội, thực ra chính là buổi lễ để môn phái tu tiên tuyển nhận người mới, gia nhập môn phái, mở ra con đường tu hành, nhắm thẳng tiên gia đại đạo, từ đây tiên phàm khác đường, nên gọi là Thăng Tiên. Chẳng qua bây giờ đã không phải thời đại thượng cổ thần thoại, Tu Tiên Giới chỉ có buổi lễ của năm tông phái đỉnh cấp mới có tư cách xưng là Thăng Tiên Đại Hội.

Tu Tiên Giới đệ nhất đại phái, Thịnh Kinh Tiên Môn chiếm cứ một châu Trung Châu; Côn Lôn Tiên Sơn được mệnh danh nơi khởi nguồn Tu Tiên Giới; Vạn Pháp Chi Môn với tiên tịch điển tàng số một, có danh hiệu bảo tàng Tu Tiên Giới; Quân Hoàng Sơn do cửu châu đệ nhất cường quân chiếm cứ; còn có, Linh Kiếm Phái cần người không có người, cần tiền không có tiền, cần nội tình không có nội tình, cần truyền thừa không có truyền thừa, trời mới biết vì sao lại được Vạn Tiên Minh xếp vào ngũ đại tông phái!

Linh Kiếm Phái nhân số ít ỏi, làm việc khiêm tốn, luận thế lực tông phái, đừng nói so sánh với bốn tông phái đỉnh cấp kia, so với tông phái nhất lưu tầm thường có vẻ cũng có chỗ không bằng, nhưng bảng hiệu ngũ đại tông phái ánh vàng chói lọi khiến người ta không thể nhìn thẳng, hơn nữa Tu Tiên Giới cũng rất rất lâu không tổ chức Thăng Tiên Đại Hội rồi.

Tin Linh Kiếm Phái tổ chức Thăng Tiên Đại Hội đã truyền khắp cửu châu từ ba năm trước, tuổi dưới mười hai, còn lại không kể điều kiện, so với những môn phái khác tìm hiểu từ gia thế đến tổ tông mười tám đời, quả thực rộng rãi đến không ra thể thống gì. Vì thế thiếu niên có chí trong thiên hạ nghe tin liền hành động, từ thôn dân nơi sơn thôn xa xôi, đến danh gia vọng tộc quyền thế giàu có một phương thậm chí hoàng tử một nước… Sự mê hoặc của tiên đạo quả thật quá mạnh, mọi thứ trên thế gian so ra cũng buồn tẻ vô vị.

Lúc này còn hơn một tuần là đến đại hội, Linh Khê Trấn dưới Linh Kiếm Sơn đã toàn người là người. Linh Khê Trấn là điểm trung chuyển của Linh Kiếm Sơn Môn và phàm giới, người thường trú mới chỉ mấy trăm, mà giờ lưu lượng người lại có dấu hiệu vượt qua một vạn. Lúc này đừng nói mấy khách sạn có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay đến bên cạnh nhà vệ sinh công cộng cũng có người căng lều bạt, làm chỗ tạm thời.

Đất chật người đông, tất nhiên không tránh được chuyện va chạm, đặc biệt Như Gia Khách Sạn chính thức duy nhất trên trấn càng là nơi binh gia tranh đoạt.

Bịch!

Trước cửa khách sạn, ba bóng người bay thẳng ra ngoài, nhếch nhác lăn tròn trên mặt đất. Trong đó hai người thân hình cao lớn mặt mũi đầy máu chửi mắng không ngớt.

- Con nhãi kia, chủ nhân nhà ta chính là quốc sư Thương Lan Quốc, ngươi lại dám vô lễ với chúng ta như vậy!?

Mà người thiếu niên được nâng đỡ, mái tóc ngắn xoăn màu nâu, thể hiện rõ thân phận thiếu chủ, thì vừa chảy máu mũi, vừa dùng ánh mắt ngây dại khó tin nhìn bà chủ đang cười lạnh trong cửa khách sạn.

Văn Bảo hắn lớn từng này, cha hắn còn chưa từng đánh hắn, không ngờ tới lại bị bà chủ khách sạn cho một cái bạt tai thật mạnh!

Bà chủ không hề già, thoạt nhìn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một bộ trường bào vải thô, một cái tạp dề dính mỡ, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo như công chúa.

- Quốc sư thì ghê lắm hả? Hoàng đế của các ngươi có đến cũng bị đánh như vậy! Đã nói chỗ này đầy khách rồi, các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao!? Giờ hoàng tử Đại Minh Quốc còn phải thành thật ngồi trong phòng củi, đất nước tí tẹo các ngươi lại muốn ở phòng xịn!? Không phải thích ăn đòn thì là gì!? Thương Lan Quốc đều mất dạy như vậy sao?

Văn Bảo là người rất có khí phách dân tộc, nổi giận đùng đùng, gào lên:

- Ngươi dám sỉ nhục Thương Lan Quốc chúng ta!? Đừng tưởng ngươi ở Linh Khê Trấn thì chúng ta sợ ngươi! Ngươi…

- Đừng có cãi lộn trước cửa tiệm của ta!

Văn Bảo nói còn chưa nói xong, đã thấy bà chủ trợn mắt, thân hình như gió một cước quét tới, hai tên bảo tiêu vốn không có võ kỹ cao thâm gì, càng không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn thiếu chủ bị đá bay như bao cát, lăn tròn xuống theo con dốc.

Bà chủ là người làm ăn, người làm ăn không ra sát thủ với người khác, một cước này nhìn như mạnh mẽ nhưng lại là nhu kình, Văn Bảo không hề đau đớn, nhưng toàn thân tê dại không thể động đậy, chỉ có thể lăn tròn dọc theo con dốc hẹp trước cửa quán.

※※※

Văn Bảo được bảo tiêu nâng đỡ, mặt mũi sưng phù trở lại trước cửa khách sạn, tuy trong lòng hận không thể băm vằm bà chủ kia, nhưng lại không nói tiếng nào, ngầm chịu phục.

Không phục không được.

Linh Khê Trấn là điểm trung chuyển giữa Linh Kiếm Sơn Môn và thế gian, được sơn môn che chở, không cho người ngoài làm tổn hại mỗi cành cây ngọn cỏ, càng không nói đến bà chủ khách sạn. Mấy ngày nay không phải là không có ai không tin tà, bảo tiêu đầu lĩnh của Yến Quốc thái tử say rượu gây sự, bị Linh Kiếm tu sĩ đi ngang qua một kiếm chặt đầu, liên đới đến bản thân thái tử cũng bị một cước đá về nước, vĩnh viễn không được thu nhận, mà so với Đại Yến Quốc chiếm cứ một nửa U Châu, Thương Lan Quốc quả thực chỉ là một tiểu quốc nho nhỏ, huống hồ con của quốc sư cũng kém xa thái tử một nước.

Trong lòng Văn Bảo vừa oán hận vừa hối hận, quy củ Linh Khê Trấn trước khi đến hắn đã biết, trước khi đại hội bắt đầu đến Linh Khê Trấn tập kết, người nhà người báo danh không được đi theo, bảo tiêu nhiều nhất hai người, sau đó… Tuân thủ tất cả quy củ trong trấn.

Nếu không phải mấy người nghìn dặm xa xôi mệt mỏi đến choáng váng đầu óc, bà chủ nhìn thế nào cũng có bộ dạng một cô thôn nữ vừa quê mùa vừa hung dữ, mấy người cũng không đến nỗi nhất thời kích động làm ầm ĩ trong khách sạn, giờ cũng không biết Linh Kiếm Sơn Môn đã biết chuyện chưa, nhưng tiền đồ tóm lại đã bị phủ lên một cái bóng đen.

Hai cái bảo tiêu muốn nói lại thôi, Văn Bảo thấy vậy trong lòng thở dài, đây là muốn khuyên chính mình đi bồi thường sao, chỉ là đường đường con trai quốc sư, địa vị ở Thương Lan Quốc thậm chí còn cao hơn cả Thái Tử, bây giờ lại phải cúi đầu trước một thôn nữ, càng muốn đối với cái thôn cô cúi đầu, trong lòng khó mà cân bằng được!

Đứng trước cửa khách sạn, Văn Bảo hít sâu mấy hơi, dần bình ổn tâm trạng, không nghĩ tới sự xỉ nhục vừa rồi nữa, cũng không nhìn ánh mắt châm chọc đầy ác ý xung quanh - những thiếu niên này cũng có xuất thân cao quý, nếu là ở nhà bình thường đều có thể đóng vai tốt bụng, nhưng lúc này không có trưởng bối quản giáo, lại là kẻ địch như rừng, khi đả kích đối thủ cạnh tranh lại không tiếc sức lực.

Khi Văn Bảo đi vào khách sạn, trên mặt đã nở nụ cười, nhưng chỉ duy trì một nhịp thở.

Vì bà chủ trước quầy cũng đang cười, nụ cười chân thành hơn xa hắn, mà đối tượng của nụ cười, lại là một thiếu niên thoạt nhìn cũng chỉ mười một mười hai tuổi, ăn mặc bình thường không có gì lạ.

- Được rồi, một gian phòng hảo hạng, xin ngài đợi một chút, ta sẽ cho người đi thu dọn.

Văn Bảo lúc này có cảm giác căm uất bị người phản bội, một gian phòng hảo hạng!? Không phải vừa nói đầy khách rồi, ngay cả hoàng tử Đại Minh Quốc cũng phải ở trong phòng củi sao? Vậy gian phòng hảo hạng này là sao?

Chẳng qua lần này không đợi Văn Bảo ra mặt, những người khác trong đại sảnh đã căm uất không thôi:

- Bà chủ! Ngươi có ý gì!?

- Ngươi không phải nói hết phòng hảo hạng sao? Thiếu gia ta bỏ ra ngàn lượng bạc mà phòng củi còn không có để ở, hắn có tư cách gì ở phòng hảo hạng!?

- Cho dù là Linh Kiếm Phái, cũng phải nói lý chứ?

- Bà chủ, giải thích đi!

Thấy đại sảnh ồn ào, nụ cười nghề nghiệp của bà chủ lập tức hóa thành gió tuyết lạnh lẽo:

- Ồn ào cái gì? Không muốn ở có thể cút đi! Ngươi cho là ta muốn hầu hạ lũ củi mục các ngươi?

Thái độ tồi tệ của bà chủ lập tức khiến mọi người tức giận, ngay khi sắp có chuyện, trên đường có người bản địa đi qua hảo tâm đưa tay chỉ biển hiệu ngoài cửa:

- Đám người ngoại lai các ngươi, nếu không mù, thì nhìn kỹ một chút.

Lập tức có người chạy ra nhìn quanh, chỉ thấy bên cạnh bốn chữ Như Gia Khách Sạn, lạc khoản của người đề chữ lại viết Phong Ngâm.

Phong Ngâm, đơn độc thì chỉ là một danh từ hơi hoa mỹ, nhưng nếu sau Phong Ngâm có thêm hai chữ chân nhân, thì là tuyệt thế cao nhân tiếng tăm lừng lẫy Tu Tiên Giới.

Cao bao nhiêu? Linh Kiếm Sơn cao như vậy, ở trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, là chưởng môn một phái, chính là Phong Ngâm Chân Nhân.

Có Linh Kiếm chưởng môn đề từ hộ thân, đám thái tử lập tức im như gà mắc tóc, một đám mặt mũi xám xịt, lại không dám làm ầm lên.

Nhưng lửa giận khó nén, tiêu điểm oán hận đều theo đó chuyển lên người thiếu niên kia, cái gọi là nghìn người thóa mạ, sau lưng thiếu niên làm đăng ký tại quầy đầy những chỉ trích, khi quay đầu lại, chỉ thấy người đó mặt mũi sáng sủa, phong độ hơn người, trường sam tơ lụa tuy không quá hào hoa phú quý, nhưng sạch sẽ gọn gàng, bổ sung điểm nổi bật cho người khác.

Nhưng luận đến khí chất, đám thái tử tại đây chẳng phải đều thua kém? Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, oán khí lại một lần nữa sôi trào.

Thiếu niên cau mày, nhận ra không khí không đúng, liền ho khan một tiếng

- Sự việc không phải như các ngươi tưởng tượng đâu.

Hơi dừng lại, lại nói.

- Ta không hề có gian tình gì với bà chủ.

Lời vừa nói ra, gần như trong đầu tất cả mọi người đều có một suy nghĩ: Chẳng lẽ người này thật sự có gian tình với bà chủ nhỏ đó sao!?

Lần này, cơn giận của đám thái tử cũng tiêu tán không ít, bởi vì, đã có gian tình thì cũng hết cách rồi.

Chỉ là bà chủ phía sau quầy gò má đỏ bứng, có xu thế như núi lửa bùng phát.

May mà thiếu niên kịp thời đổi đề tài.

- Linh Khê Trấn đang tổ chức hoạt động ưu đãi có thưởng trong Thăng Tiên Đại Hội, một trong những phần thưởng là vé nghỉ lại trong Như Gia Khách Sạn.

Nói tới đây, bà chủ cũng xác nhận:

- Đúng như vậy, người ta đường đường chính chính cầm giải thưởng đến, đám rác rưởi các ngươi thành thật im hết miệng đi.

Trong đại sảnh liền yên tĩnh trong chốc lát, rồi lập tức có người đứng dậy tìm hiểu.

- Hoạt động của Linh Khê Trấn, trên truyền đơn phát ở cửa trấn có viết rất rõ ràng, ta cũng đã xem tỉ mỉ, nhưng không hề nhắc tới cái gì vé nghỉ lại.

Ngoài ra còn có người phụ họa:

- Ngươi nói phần thưởng mọi người đã nhận, không ngoài mấy loại hàng lưu niệm như tượng gỗ, hộ phù các loại, nhưng chưa từng nghe tới có vé nghỉ lại, trong đại sảnh cũng có cả chục đến trăm người, tại sao chỉ có hắn có thể lấy được phần thưởng?

Bà chủ căn bản là khinh thường vấn đề này, quay đầu đi, lộ ra nụ cười khinh thường nhãi ranh không đủ mưu mô.

Nhưng thiếu niên kia rất kiên nhẫn giải thích:

- Vì giải thưởng này là giải ẩn, sẽ không phát cho các ngươi tại chỗ.

Tên thái tử tìm cớ kia cười lạnh:

- Vậy ngươi nói xem, phải làm sao mới phát cho chúng ta?

- Ồ, trình tự là thế này, đầu tiên nói chuyện với ông cụ phát truyền đơn ở cửa trấn, ông ta sẽ kể truyện về trấn này cho ngươi, cũng nói rõ tất cả phương tiện tình báo trong trấn, kể cả quán rượu, khách sạn, cửa hàng tạp hóa v.v… Ở đó phải nhẫn nại nghe xong, mới có thể khởi động vòng tiếp theo.

Nghe đến đây, đám thái tử trong đại sảnh trơ mắt nhìn, ông lão rụng răng ở cửa trấn già nói chuyện ậm à ậm ờ, dài dòng liên miên, chỉ cái cửa trấn đã có thể giới thiệu đến nửa canh giờ, ai mà kiên nhẫn nghe hắn kể hết chuyện trong thôn chứ!?

Chẳng qua, trong rừng lớn vậy, chim gì cũng có.

- Lúc đó, ta cũng nghe hết.

Đám thái tử quay đầu lại nhìn, không ít người hít một hơi khí lạnh, vì họ đã nhận ra, đó là nhị hoàng tử của Vân Thái Đế Quốc đến từ Vân Châu, Hải Vân Phàm.

Vân Thái Đế Quốc là cường quốc số một số hai Cửu Châu Đại Lục, Hải Vân Phàm lại là kẻ xuất sắc nhất trong số bao nhiêu con em hoàng tộc, năm mười tuổi, mọi người đã tin rằng sẽ có ngày hắn sẽ kéo đại ca hắn từ vị trí thái tử xuống.

Ai biết, vị nhị hoàng tử này bỏ lại một đế quốc, chạy tới nơi này cầu tiên!

Ánh mắt Hải Vân Phàm nghiêm nghị:

- Ta đã nghe hết câu chuyện của ông lão, nhưng không hề có vòng tiếp theo.

Kết quả thiếu niên kia cười:

- Làm sao lại nói rõ ràng cho ngươi vòng tiếp theo gì chứ? Cần chính ngươi ngộ ra mà. Ông lão kể chuyện xong, sẽ ho khan mấy tiếng, nói mình khát nước, lúc này cần phải đưa ông ngụm nước.

Kết quả Hải Vân Phàm lắc đầu:

- Lúc đó ta cũng cho nước.

Thiếu niên lại nói:

- Sau đó ông lão sẽ nói, uống nước xong, lại cảm thấy đói.

Hải Vân Phàm:

- Không sai, cho nên ta cho hạ nhân đưa một phần lương khô mang theo của ta cho ông lão.

Thiếu niên:

- Ông ta sẽ nói cảm tạ, nhưng rõ ràng ăn không hề vui.

Hải Vân Phàm cau mày:

- … Sau đó thì sao?

- Sau đó sẽ phải hỏi, ông lão có gì không hài lòng? Ông lão sẽ nói, không có gì không hài lòng, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới bánh ngọt nghìn lớp của Liễu Ký phía đông trấn.

- Sau đó… Thì phải mua bánh ngọt nghìn lớp cho ông lão? Ông lão sẽ cho ngươi vé nghỉ?

- Đâu có đơn giản như vậy, sau đó phải đi cửa hàng điểm tâm của Liễu Ký, chủ cửa hàng sẽ cho ngươi biết bánh ngọt nghìn lớp đã bán hết, tiếp tục hỏi thăm tiếp, được biết ông chủ tiệm trà một hơi mua bánh ngọt nghìn lớp đủ phần cho mười người. Đi tới tiệm trà, ông chủ đang bận chơi cờ với khách, lúc này dừng làm phiền ông ta vì chuyện bánh ngọt nghìn lớp, phải âm thầm trợ giúp ông ấy chiến thắng, sau đó sẽ được một phần bánh ngọt nghìn lớp miễn phí, đưa bánh cho ông lão ở cửa trấn, ông lão sẽ cho ngươi một bức thư giới thiệu, lấy được thư giới thiệu có thể tìm đến trấn trưởng, trấn trưởng sẽ muốn ngươi thu thập tài liệu thực tế… Sau đó đi cửa hàng may vá… Sau đó ra ngoài thôn… Tiếp sau đó… Cuối cùng, giao nhẫn đồng cho ông lão ở cửa trấn, là có thể lấy được vé nghỉ.

※※※

Nói xong, đại sảnh yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập gấp của đám thái tử.

Mọi người tới từ trời nam biển bắc, ngồi vị trí cao, tuổi tuy nhỏ, nhưng chuyện mới lạ gì cũng đều đã từng nghe, song nghe thiếu niên kia giảng giải lai lịch tấm vé nghỉ này, lại chỉ cảm thấy khó mà tin nổi.

Nếu nói tấm vé nghỉ này là Linh Khê Trấn dồn sức thiết kế, vậy người thiết kế nhất định là một thằng khốn, ít ra đầu óc có vấn đề, quá trình phức tạp khiến người ta căm giận, ai có thể nghĩ được chứ? Hải Vân Phàm sáng suốt mà tỉ mỉ như vậy, cũng chỉ tới bước thứ hai là hết rồi, nhưng sau đó ít nhất còn có mười mấy bước đang đợi hoàn thành! Cái sau càng ly kỳ cổ quái hơn cái trước!

Mà thiếu niên kia cũng không phải đầu óc người bình thường, vì tấm vé nghỉ này, hắn chí ít chạy vòng quanh trấn cả một ngày! Huống hồ từ đầu tới cuối, không có ai nói với hắn kiên trì như vậy sẽ có thể có được báo đáp! Hắn dựa vào cái gì?

Ngay cả Hải Vân Phàm cũng không nhịn được hỏi:

- Ngươi biết trước tất cả mọi chuyện sao?

Thiếu niên nhướng mày:

- Cần gì biết trước mọi chuyện? Thấy một chuỗi nhiệm vụ khổng lồ bày ra trước mắt, bất cứ một kẻ mạo hiểm hợp lệ nào đều sẽ đi tới tận cuối cùng!

Nói xong liền xoay người cùng tiểu nhị lên tầng hai, bóng lưng phóng khoáng khó tả.

Hải Vân Phàm cau mày, ngữ khí của thiếu niên như đó là chuyện đương nhiên, dường như chỉ có kẻ kém thông minh mới nghe không hiểu, nhưng… Hắn quả thật nghe không hiểu.

Chẳng qua đã không còn quan trọng, một vé nghỉ phòng hảo hạng thực ra không quá quan trọng, quan trọng là, người thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lúc này thiếu niên tài giỏi tụ tập ở Linh Khê Trấn, phàm hơi có danh vọng thậm chí một chút sở trường, trong đầu Hải Vân Phàm đều có tư liệu, nhưng thiếu niên trước mắt này lại chưa từng nghe tới, đáng lý chỉ bằng vào năng lực vượt ải suy luận ly kỳ cổ quái này thì tuyệt không phải hạng vô danh… Nghĩ tới đây, Hải Vân Phàm càng cảm thấy người này thâm sâu khó lường, nghe đồn tụ tập ở nơi đây trừ đám con cháu quyền quý thế tục, cũng có con em gia tộc tu tiên, chẳng lẽ…?

Hải Vân Phàm cách quầy hàng không xa, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía sổ đăng ký, vừa vặn nhìn thấy họ tên người kia.

- Vương Lục…? Chưa từng nghe nói.

- Vương Lục?

Trong đại sảnh đám thái tử ánh mắt hơn người không phải hiếm, cái tên Vương Lục nhanh chóng được vang lên.

- Chắc không phải Vương gia của Lĩnh Nam Châu kia chứ? Nghe nói gia tộc kia đầy rẫy quái nhân, cũng khá phù hợp.

- Không phải, nghe nói Lĩnh Nam Châu có đại thù với Linh Kiếm Phái, gia tộc tu tiên chắc chắn sẽ không để con cháu bái làm môn hạ Linh Kiếm.

- Hay là Thịnh Kinh Vương gia?

- Bỏ Thịnh Kinh Tiên Môn không đi, đến Linh Kiếm Phái bái sư? Thịnh Kinh Tiên Môn tuy đã lâu không mở Thăng Tiên Đại Hội, nhưng con em Thịnh Kinh Vương gia muốn gia nhập sơn môn cũng không khó đến vậy.

- Ài, các ngươi thảo luận thật phiến diện, còn không biết người ta dùng có phải tên thật không.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 1
Lượt đọc 2180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.