Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể tin vào quảng cáo trên TV

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Xe của Hồ tổng giám cũng giống như con người anh, vừa khích phách lại vừa nổi trội nghênh ngang, ghế ngồi lớn đến độ ngủ được luôn! Lâm Bình Bình tủi thân co mình trên ghế, khẩn trương siết chặt di động, chuẩn bị gọi 110 bất cứ lúc nào!

"Đầu gối còn đau không?" Hồ Vân Phi bên lái xe bên hỏi.

Thần kinh Lâm Bình Bình đang căng thẳng cao độ, cơ bản không nghe lọt tai lời anh!

"Bình Bình?" Hồ Vân Phi quơ tay qua lại trước mặt cậu.

"Hả?" Lâm Bình Bình hoàn hồn, quay phắt đầu qua dùng ánh mắt hết sức cảnh giác nhìn anh, trả lời bằng thái độ rất rất cương quyết, "Không!"

"Không gì cơ?" Hồ Vân Phi vừa tức vừa cười.

"Cái gì cũng không!" Lâm Bình Bình rụt người qua một bên, "Mau thả tôi xuống xe!"

Nhìn cái vẻ đầy địch ý của cậu, Hồ Vân Phi quả thật hận đến ngứa răng. Mình đối xử với ẻm có thể nói là nhẫn nại đến độ trước nay chưa từng có, vậy mà yêu tinh lại không biết điều hết lần này tới lần khác đều gạt phăng đi, khăng khăng ngoan cố, giống như con mèo hoang cào ngực mình vừa nhột vừa ngứa, chỉ hận không thể đem ẻm ra mà hành hạ đến khóc thì thôi.

"Cái tên bại hoại nhà anh, mau thả tôi xuống xe!" Lâm Bình Bình vẫn không biết sống chết mà la rát họng.

Mặt Hồ Vân Phi tối đi trông thấy, tắp xe vào ven đường.

Ý? Trong lòng Lâm Bình Bình thoáng chút ngạc nhiên, sao lần này bỏ qua cho mình dễ dữ vậy, lẽ nào lương tâm ổng trỗi dậy? Phắc mi quan tâm hắn làm gì chạy mau thôi! Vừa định đưa tay kéo cửa xe, đã bị một luồng sức mạnh đè ngược lại ghế.

"Anh muốn gì!" nhìn cái mặt càng ngày càng sát, Lâm Bình Bình run lẩy bẩy, "Tôi kiện anh tôi tôi tôi... Ưm..."

Hồ Vân Phi hơi dùng sức cắn bờ môi mềm mại, thấy cậu vì đau mà nhăn mày, mới cảm thấy khoan khoái hơn, tiếp tục nụ hôn nồng nàn.

So với tiểu yêu nghiệt ngây thơ lại còn đang bị khiếp đảm, kỹ thuật của Hồ tổng giám có thể xưng là cao thủ, chưa kể lần này anh cố tình muốn lấy lòng cậu, nên sau một phút, não bộ của Lâm Bình Bình đã hoàn toàn trống rỗng, thở hổn hển nằm ra ghế.

"Sao tính tình lại bướng bỉnh thế chứ." sau khi kết thúc nụ hôn, Hồ Vân Phi thở dài bên tai cậu, vòng chặt hai tay ôm lấy cơ thể mảnh mai ấy, "Nói anh nghe thử xem, anh có chỗ nào không tốt?"

Anh tốt về mọi mặt, nhưng tôi đây lại không muốn chơi trò chơi này! Lâm Bình Bình cảm giác muốn khóc thật rồi, uống say xong không hiểu sao bị người ta chơi đã đủ rầu lắm rồi, rầu nhất là triệu tới một đại gia theo đuôi, má nó chứ vẫy không rớt!

Nhìn vành mắt ửng đỏ của cậu, Hồ Vân Phi không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, gần như là cưng chiều thở ra một câu "Đứa ngốc".

Lâm Bình Bình xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không để ý anh cũng không lên tiếng.

Trong bệnh viện, thằng em đang hết sức đau khổ nhìn anh mình, đặc biệt thê lương!

"Em xem em chỉ được đến đấy!" Cố Khải vô cùng khinh bỉ, thu dọn đồ cho cậu, "Đi thôi."

"Em còn đặc biệt thay quần con gợi cảm mới sắm!" thằng em khóc lóc kể lể.

Mẹ kiếp mày thay quần con làm cái qué gì, ông anh hoảng hồn!

"Do em sợ nhỡ đâu bác sĩ Lục nổi thú tính bất chợt thì sao." thằng em bẽn lẽn, tình tiết nhào vào xé đồ, thiệt là mình không chờ mong tí nào đâu!

Ông anh lo lắng nhìn em mình, phắc cứ tiếp tục thế này có khi nào nó mắc bệnh tâm thần luôn không!

"Em nhất định phải quyến rũ được ảnh!" thằng em nắm tay thể hiện tất thắng!

"Lục Triển Phong rốt cuộc có gì tốt, em lại coi trọng hắn thế?" ông anh thật rất bực, mọe nó cũng không phải đẹp trai đến độ phong vân biến sắc, còn chả đẹp trai bằng mình!

"Tình yêu là thứ sao có thể phân định rõ ràng chứ!" thằng em đằm mình say sưa.

"..." ông anh cảm thấy hơi suy sụp, mọe nó đúng là em lớn chả thể giữ mà!

"Có khi nào do anh không đồng ý tụi em bên nhau, nên sai người đánh đuổi ảnh không?" thằng em đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vì vậy ngẩng đầu nhìn ông anh bằng ánh mắt hết sức kinh hoàng!

Ông anh thật sự là hết nhịn được nữa rồi, vung tay vỗ mạnh lên đầu thằng em, "Đuổi cái đầu mày chứ đuổi, mau về cùng anh mày, oai oái thêm một câu nữa tao tấu mày ngay!"

Thằng em đau lòng tưởng chết, bị anh mình ôm lên xe lăn.

"Anh là đồ gia trưởng phong kiến tàn nhẫn!" thằng em trề môi lầm bầm lên án.

Cố Khải mặt không đổi sắc, tay đẩy nhẹ, để xe lăn hơi nghiêng về phía trước.

"Á!" thằng em thoáng cái bị lệch trọng tâm, hét rách rọng ngã nhào về trước, má nó gương mặt xinh trai của tui!

Cố Khải bóc cậu bỏ lại xe lăn, uy hiếp, "Còn ồn ào nữa không hở?"

Thằng em ấm ức mím môi, "Em là bệnh nhân."

"Anh đây thích ức hiếp bệnh nhân đấy!" ông anh trừng lại.

Thằng em đành phải sợ hãi ngậm chặt miệng, ông anh thật biến thái!

Cửa thang máy ting ting mở ra, Cố Khải vừa chuẩn bị đẩy Cố Hi vào, ngẩng đầu lên lại thấy Hồ Vân Phi và Lâm Bình Bình cùng đi ra!

"Hai người?" Cố Khải sửng sốt.

Lâm Bình Bình gần như khóc ré lên, phắc có cần xúi quẩy thế không! Trên đời này có nhiều bệnh viện như vậy! Trong bệnh viện có nhiều tầng như vậy! Lại có thể trùng hợp giáp mặt thế này chứ!

"Chân ẻm bị thương, tôi đưa ẻm đến đây xem sao." Hồ Vân Phi mặt không đổi sắc.

"Cậu cũng bị gãy xương?" thằng em tự nhiên có thứ cảm giác đồng cảm của người lưu lạc trời đất!

Lâm Bình Bình xấu hổ, "Tôi chỉ bị rách đầu gối thôi."

Đậu! Thằng em thoáng có cảm giác toàn thể nhân loại đều hạnh phúc hơn mình!

Đầu gối bị rách da... Cố Khải nhìn Hồ Vân Phi bằng cái kiểu khinh bỉ, thật chẳng có tiết tháo!

Hồ Vân Phi ngầm thừa nhận một cách tự hào, chính là bị thương sau khi làm chuyện abc xyz đấy, thế nào!

Đắc thắng cái mọe ông! Cố tổng nghiêm túc nhìn về phía Lâm Bình Bình, "Xin phép chưa?"

Lâm Bình Bình chột dạ lắc đầu.

"Ê!" Hồ Vân Phi nhìn Cố Khải, "Là tôi cưỡng ép ôm ẻm đi, có việc thì tìm tôi."

"Ồ!" thằng em giật mình trố mắt! Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, phắc cái thể loại giải thích như thần ấy!

Ông anh cũng giật mình trong im lặng, mọe nó khát tình đến mức nào, mới có thể ngay trong giờ làm việc vọt vào cướp người, sau đó làm đến rách da đầu gối phải đi bệnh viện... Đậu, thật không thể tưởng nỗi!

Nhìn biểu hiện của tổng giáo đốc nhà mình, Lâm Bình Bình mất hết ý chí tâm như tro tàn, đến sức để giải thích cũng không có, giống như con rối để mặc cho dâm ma quàng vai kéo mình đi vào.

Trong phòng khám, Lâm Bình Bình ngồi trên ghế để y tá xử lý vết thương, đầu óc ngẩn ngơ như bay vào cõi thần tiên, quyết định cuối cùng phải đi dâng hương đổi vận ận ận ận.

Cô y tá bên bôi thuốc cho cậu bên nghĩ, da con trai thời này đều đẹp thế à, trơn láng mềm mịn, chắc chắn là thụ!

"Còn đau không?" Hồ Vân Phi đóng tiền xong quay lại, dịu dàng hỏi han cậu.

Cô y tá tức thời bị kích động, quả nhiên là thụ mà!

"Không đau." Lâm Bình Bình không chịu nhìn vào mặt anh.

Cô y tá nghĩ bụng, ừm, thụ ngạo kiều.

"Quý cô à." Hồ Vân Phi nhíu mày, "Thuốc của cô sắp bôi ra tới tận cẳng chân em ấy rồi, có cần bôi rộng thế không?"

"Hở, xin lỗi xin lỗi!" cô y tá hoàn hồn, rất lấy làm có lỗi lau sạch thuốc cho cậu.

Hồ Vân Phi cười lắc đầu, "Lần sau nếu gặp phải người nhà so đo tính toán, có lẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu."

Người đàn ông chững chạc thành đạt lăn lộn thương trường, cử chỉ tao nhã nụ cười mê người, đối với cô gái mới ra trường mà nói quả là cám dỗ tưởng chết ấy! Đối diện nụ cười cố ý tỏ ra thân thiện của anh, cô ý tá nhỏ tức thời đỏ mặt, đến tay cũng loạng choạng theo.

Lâm Bình Bình phỉ bán thầm trong bụng, không tiết tháo, chỉ biết đi khắp nơi dụ dỗ con nhà người ta! Dâm ma! Biến thái! Lưu manh chết dẫm! Xí!

Hồ Vân Phi đương nhiên sẽ không biết cậu đang nghĩ gì, nhìn thấy vết được của cậu đã được băng bó xong xuôi, đang định dắt cậu đi ăn, kết quả lại bị từ chối lần nữa.

"Anh đưa em về nhà." Hồ Vân Phi dắt cậu đến bãi đỗ xe.

"Không!" Lâm Bình Bình liều mạng lắc đầu, "Tôi tự đón xe!"

"Nhắc lại lần cuối, em tự mình ngồi lên xe, hay đợi anh ẳm lên!" sắc mặt Hồ Vân Phi có chút tối đi, cố nhẫn nhịn dỗ dành suốt một ngày, vậy mà giờ còn dám chống đối mình thế!

Lâm Bình Bình thành công bị dọa đến héo con mẹ nó rũ luôn, người này hình thể rắn chắc, nếu chọc giận ổng thiệt, không có lợi gì cho mình! Hảo hán không chấp thiệt trước mắt, đành bấm bụng ngoan ngoãn lên xe.

May mà lần này Hồ Vân Phi không làm thêm gì khác, chỉ chở cậu về tiểu khu.

"Tạm biệt!" xe vừa ngừng lại, Lâm Bình Bình lập tức mở cửa xe định vọt.

"Quay lại!" Hồ Vân Phi kéo cậu trở ngược về xe, đè cả người lên cậu, "Đến một câu cảm ơn cũng không có sau?"

"... Cảm ơn." Lâm Bình Bình rụt người thành một đống, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh.

Hồ Vân Phi bị cậu làm cho cáu đến bật cười.

"Tôi có thể đi chưa?" Lâm Bình Bình tấm tức hỏi.

"Không muốn mời tôi ly nước à?" Hồ Vân Phi lườm cậu.

Không muốn tí nào! Lâm Bình Bình cố hết sức gào lại anh, trong lòng!

Đương nhiên cái thể loại biểu tình này không đáng một đồng, kết quả của sự chống đối là chồng chồng song song vào nhà, nhưng trước đó còn tranh thủ đi siêu thị, mua một đống rau cải thịt cá!

Nhìn đống đồ ăn trong xe đẩy, Lâm Bình Bình thực khóc không ra nước mắt, sao lại xui con mẹ nó xẻo đến vậy chứ, không chỉ dẫn sói vào nhà, còn phải nấu cơm cho nó, biết thế còn không bằng đồng ý ra ngoài ăn á á á!

"Thích ăn cá tuyết hay cá hồi?" Hồ Vân Phi đứng trước quầy đông lạnh vừa lựa vừa hỏi cậu.

"Tôi không biết nấu ăn!" Lâm Bình Bình lầm bầm.

"Không sao, trong hai chúng ta có một người biết là được rồi." Hồ Vân Phi mỉm cười, "Em rửa chén."

Lâm Bình Bình hết hồn, "Anh biết nấu ăn?"

"Trước đây làm quản lý ở nhà hàng, có học." Hồ Vân Phi thừa dịp bốn phía vắng bóng, chòm người hôn lên trán cậu, "Bảo đảm cho em ăn căng bụng."

Ai cần anh cho ăn! Lâm Bình Bình đỏ tai, quăng một bó hành gừng tỏi vào xe đẩy.

Nếu đã trốn không thoát, vậy ăn xong cái này ít nhất sẽ không bị cường hôn, có cần mua thêm một hủ chao không đây đây đây...

Phòng bếp của căn hộ độc thân rất nhỏ, một mình Hồ Vân Phi ở trỏng lăng xăng bận rộn, Lâm Bình Bình ngồi trên sô pha thấp thỏm xem TV, đầu óc rối bời đến độ tưởng sống tưởng chết, cơ bản không biết trên TV đang chiếu gì!

Vậy nên lúc Hồ Vân Phi đi ra, TV đang chiếu quảng cáo oang oang, "Bệnh liệt dương, tiết sớm, cương thất thường, hãy đến bệnh viện chuyên khoa nam tính Cửu Châu! Danh tiếng đúc kết mười năm, giúp bạn lấy lại phong độ phái mạnh!"

Lâm Bình Bình ngồi ngay ngắn trên sô pha, mắt không chớp lấy một cái.

Hồ Vân Phi bị chọc cười, "Xem chăm chú thế?"

"Hở?" Lâm Bình Bình chợt hoàn hồn, gật đầu theo phản xạ, "Ờ, hay."

"Hóa ra bé cưng của anh có nỗi phiền não này à." Hồ Vân Phi ngồi xuống kế bên, cắn nhẹ lấy tai cậu.

Phiền não gì cơ? Lâm Bình Bình lờ mờ nhìn qua TV, quảng cáo đã đổi thành mô hình gan nhiễm bệnh, một người đàn ông trông bỉ ổi mặc áo blouse trắng đang cực lực đề cử thuốc mới dùng trị bệnh viêm gan, đầu óc Lâm Bình Bình chợt nhoáng lên, gật đầu lia lịa, "Phải đó phải đó!"

Phắc phắc! Mau mau kỳ thị tôi đi!

Hồ Vân Phi vốn chỉ định ghẹo cậu, không ngờ cậu lại thật sự thừa nhận, thoáng sững sờ, "Thật?"

"Đương nhiên là thật." Lâm Bình Bình phát huy trọn vẹn bản lĩnh diễn xuất của mình, dùng anh mắt thảm thiết nhìn anh, "Nếu anh kỳ thị tôi ――"

"Sao anh lại kỳ thị em chứ." Hồ Vân Phi tắt TV, nghiêm túc nhìn lại cậu, "Ngoan, thứ quảng cáo này không đáng tin đâu, cuối tuần anh dẫn em đến bệnh viện chính quy."

Đậu! Lâm Bình Bình hóa đá 囧 囧!

Khỉ gió có cần phát triển huyền bí thế không!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.