Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọe nó thổ phỉ thiệt đáng sợ

Phiên bản Dịch · 2238 chữ

Kinh thế tuyệt luyến —— Tổng giám đốc cuồng dại cùng tình nhân thần bí là quán quân chung bảng tuần của Lục Tụ Thiêm Hương, kể lại câu chuyện về nữ chính nghèo khó quật cường lạnh lùng nhờ một lần đụng xe, quen được tổng giám đốc phóng khoáng cuồng dại si tình! Đau thương mà đẹp đẽ động lòng cay đắng triền miền cao trào nối tiếp tê tâm phế liệt! Cô, không muốn gả vào chốn nhà cao cửa rộng, anh, xui rủi sao lại là con nhà quyền quý! Mở đầu thế này, nghe thôi đã thấy cảm động rồi!

Các cô gái thảo luận sục sôi ngất trời, Cố tổng lại hết sức hết sức xem thường, cái tình tiết cũ rích này, vợ đã viết trong Vị hôn thê tinh nghịch của tổng giám đốc từ đời nào rồi!

Tiện tay bật chuyên mục của Lưu Tiểu Niên, nhìn một loạt áng văn đã hoàn, Cố tổng cảm thấy rất thỏa mãn, dù mai sau mình có phá sản, vợ cũng hoàn toàn đủ khả năng nuôi mình, vợ thiệt là cừ!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên bất ngờ đẩy cửa vào mà không báo trước.

Đậu! Sao lại không chịu gõ cửa chứ! Cố tổng ngay tức thời định đóng web lại, kết quả lại do quá quýnh con mẹ nó quáng, đổi thành bật fullscreen! Thành ra anh chỉ còn cách dập thẳng màn hình laptop xuống!

... Lưu Tiểu Niên có hơi ngỡ ngàng.

Cố Khải bình tĩnh đối diện cậu, "Anh đang xem AV."

Đoán chừng do biểu hiện của Cố tổng nghiêm túc quá thể, dẫn đến não bộ của Lưu Tiểu Niên cũng chập theo, cậu 囧 囧 hỏi: "Coi hay không?"

Cố Khải lập tức lắc đầu, "Dở ẹc, không cho em xem." mẹ kiếp sao có thể coi hay hở, AV gì chứ ai thèm xem, ông chỉ một lòng muốn em cùng anh diễn GV thôi!

"Ừm, tôi không xem." Lưu Tiểu Niên rất ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thì bạt mạng phỉ nhổ trách móc ai muốn xem ba cái thứ bại hoại đó chứ!

Trong lúc đó ở bệnh viện, thằng em đang vẽ vời trong sổ tay, hạnh phúc đến khóe miệng cũng cong vút! Không sai! Cậu đang phác họa người trong lòng!

Khỉ chứ bác sĩ Lục thật đẹp trai! Thằng em tíu tít ngợi khen, nếu không phải trên giấy vương đầy bụi than, thiệt lòng rất muốn nhào tới hôn một phát!

Tiện tay cầm cái gương đầu giường lên soi, mình quả là hoa nhường nguyệt thẹn, đúng thật cùng anh trời sinh một đôi mà! Cái loại thiên tiên sánh đôi trong kịch Hoàng Mai hay hát!

Kim giây trên đồng hồ treo tường nhích tích tắc, cách thời điểm kiểm tra phòng bệnh còn hơn nửa tiếng. Trong phòng bệnh im lìm, nên thằng em chán tưởng chết, lại lật quyển vở vẽ một con trym! Ối trời xấu hổ quá đi hà! Thằng em bên vẽ bên nghiêm khắc lên án bản thân, sao có thể khát tình thế chứ, không phù hợp cốt cách của một nhà nghệ thuật tí nào! Kế đó vẫn tiếp tục dùng bút pháp đặc biệt tươi mát, má nó đồ lại một vòng, không kể hình dạng hay kích thước đều rất khiếp người, thiệt là nhộn nhạo đến không cách nào khắc chế!

Má nó má nó, thiệt lòng rất muốn đẩy ngã ảnh! Thằng em cảm giác bản thân đúng là bị dục hỏa đốt người!

Bóng dáng quen thuộc hiện lên trên hành lang, thằng em lập tức gập vở lại, quơ lấy quyển sách triết học bên giường lật đại, ngửa người tựa ra giường, gương mặt vương nét buồn, thoạt trông rất có phong thái nha, phong thái mỹ thiếu niên trong tranh châm biếm không lầm đi đâu được!

"Tiểu Hi." Lục Triển Phong đẩy cửa đi vào, vẫn nụ cười dịu dàng ấy.

"Bác sĩ Lục." thằng em thẹn thùng nhìn anh. Má nó đến cả cổ áo ngủ mình cũng kéo xuống rồi, xương quai xanh gì đó ơi phải trợ lực đấy!

"Thấy thế nào?" Lưu Tiểu Niên ngồi xuống bên giường.

"Có hơi choáng đầu." thằng em dùng cái giọng siêu đáng yêu để trả lời anh.

"Cơ thể cậu đã không sao rồi, không cần cố gắng moi móc." Lục Triển Phong nhìn cậu, "Dạo gần đây mấy cái khó chịu cậu nói, toàn là bệnh vặt, thư giãn tinh thần thì ổn rồi, thật sự không cần tiếp tục nằm viện."

"Anh đang đuổi em?" thằng em sốt ruột.

Lục Triển Phong bật cười, "Đây là bệnh viện, cậu không thể cứ ở miết được, không sao rồi thì đương nhiên phải xuất viện."

Thằng em bĩu môi, thể hiện cụt hứng rành rành.

"Không muốn ra?" Lục Triển Phong nhìn cậu với ánh mắt ôn hòa.

Thằng em dùng hết sức gật đầu.

"Tại sao?" Lục Triển Phong hỏi.

Má nó là vì yêu anh! Thằng em hò hét trong lòng, ánh mắt hết sức tủi thân.

Lục Triển Phong giúp cậu chỉnh lại áo ngủ bị lệch, gài nút cẩn thận.

Vành mắt Cố Hi đỏ lên, cảm giác vừa hạnh phúc vừa chua xót.

"Cố gắng nghỉ ngơi." Lục Triển Phong đứng dậy, "Ngủ ngon."

Cố Hi gật đầu, nhìn anh xoay người ra khỏi phòng, bóng lưng khuất dần trên hành lang, đến tận khi mất biệt.

Trời thổi tung các giọt mưa, đập sào sạt vào cửa sổ, cả thành phố bị bao phủ trong đêm đen, im lìm.

Thằng em đau khổ gọi điện thoại, "Anh!"

Cố Khải đang cùng vợ ngọt ngào ăn chè, nên khi bị cắt ngang rất lấy làm bất mãn, "Chuyện gì nữa?"

"Em không muốn xuất viện!" thằng em cảm giác bản thân sắp nghẹn ngào rồi!

"Không muốn thì khỏi xuất viện, chẳng em cản em." Cố Khải nói chuyện y kiểu nhà giàu mới nổi, "Thích ở bao lâu thì ở bấy lâu!"

"Nhưng ảnh đuổi em." thằng em nước mắt đầm đìa, giọng điệu đặc biệt say lòng, "Em nghĩ rồi, có lẽ em vẫn nên đi thì hơn, ở lại cũng bị người ta ghét."

"Được, ngày mai anh đến làm thủ tục cho em." Cố Khải đồng ý một cách sảng khoái.

"Đậu!" thằng em nổi sùng, "Sao anh không dỗ dành em một lát chứ!"

"Ngoãn ngoãn đi ngủ đi, ngủ ngon!" Cố Khải nhanh chóng cúp máy!

Thằng em tức tối nện tay xuống giường, má nó anh em kiểu quái gì! Thiệt là đáng ghét!

Sáng hôm sau, Cố Khải lái xe chở vợ đến công ty trước, rồi mới quay xe đến bệnh viện đón thằng em.

Giống như mấy bữa trước, trong tổ trò chơi của công ty là một biển hoa, chẳng qua khác ở chỗ đổi thành hoa hồng xanh giả.

"Thật lãng mạn tưởng chết." Lạc Vi Nhã cảm thán.

"Vậy bảo ổng chết được rồi đó!" Lâm Bình Bình nổi đóa lật hồ sơ soàn soạt, mẹ kiếp tặng con mẹ anh chứ tặng mỗi ngày!

"Đừng tuyệt tình thế chứ." Khương Đại Vệ cũng tận tình khuyên bảo cậu, "Cậu xem người tay si mê cậu bao nhiêu kìa."

"Đó là ai ông còn không biết, sao biết ổng si tình?" Lâm Bình Bình quả thật rất muốn khỉnh bỉ vào mặt anh!

"Lẽ nào cậu chịu khai người nọ là ai?" mắt Khương Đại Vệ tức khắc lấp la lấp lánh!

Mọi người trong tổ cũng xoẹt một cái bu lại, chuẩn bị nghe trực tiếp nhiều con mẹ nó chuyện!

"Tôi không chịu!" Lâm Bình Bình nghiến răng nghiến lợi.

"Xì." mọi người giải tán luôn, thiệt chả thú vị gì hết!

"Tiểu Niên, cái này cho cậu." Lâm Bình Bình đưa cho cậu một hộp chocolate, được tặng kèm với hoa hồng. Trong tổ trò chơi có một số người thích ăn ngọt, bèn dựa theo lệ thường tặng cho Lưu Tiểu Niên thích ăn chocolate nhất.

"Cậu thật sự không muốn ăn một cục?" Lưu Tiểu Niên đương nhiên rất thích ý giải quyết gánh nặng này, "Ngon ghê."

"Tôi không thèm!" Lâm Bình Bình rất ngênh ngang hất mặt qua, ngay sau đó lại thấy Hồ Vân Phi xuất hiện ở cửa! Mọe nó giống y như phim kinh dị!

"Á!" Lâm Bình Bình mặt mày xám ngoét thét lên.

Mọi người cũng bị làm cho giật bắn, mọe nó chuyện gì vậy?

"Chào mọi người." Hồ tổng giám đứng tựa vào khung cửa, cười mê người lại còn nice nữa.

Ối trời! Đám con gái tức thời e thẹn mà đỏ hồng hai gò má, đẹp trai quá thể!

Đám con trai thì phỉ nhổ, ghét nhất ba thứ cao giàu đẹp xí!

Lâm Bình Bình chôn đầu trong đống giấy tờ, giả chết.

Nhìn hành vi đà điểu của cậu, trong lòng Hồ Vân Phi thật khoái hết biết, anh cắm tay trong túi quần, trưng cái tướng bảnh trai đi đến rồi khom người xuống, "Bé cưng, còn giận anh à?"

Ôi trời! Lưu Tiểu Niên trợn tròn mắt, "Hai người..."

Những người còn lại trong phòng làm việc cũng hóa Sparta trong chớp nhoáng! Mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến cái JJ giả hùng vĩ ngày ấy, hóa ra là ý a của Hồ tổng giám, Bình Bình thật có phúc mà!

"Anh câm miệng!" Lâm Bình Bình xuất hổ muốn chết, tức giận nhìn anh.

Hồ Vân Phi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cậu, "Ngoan, đừng ầm ĩ nữa."

Đám đồng nghiệp đều kích động cắn nắm tay, má nó thật là hoạt sắc sinh hương quá thể!

Lâm Bình Bình suy sụp trong chớp nhoáng, mất con mẹ nó hết mặt mũi rồi á á á! Bèn hậm hực đẩy anh ra chạy tuốt luốt!

Hồ Vân Phi cười lắc đầu, quay qua xin lỗi mọi người một cách nhã nhặn, "Xin lỗi, quấy rầy mọi người làm việc!"

Tất cả mọi người đều biểu hiện đậu chứ không sao hết! Tình tiết máu tró đúng là xem quài không chán! Thật muốn dắt tay nhau hợp xướng một bản về nhà trông xem tặng Hồ tổng giám!

Từ nhỏ tới lớn Lâm Bình Bình chưa từng chạy nhanh như thế này bao giờ, não bộ khuyết thiếu dây thần kinh vận động, cơ bản là số âm, chưa kể khẩn trương về mặt tâm lý, nên mới chạy mấy bước đã chân trái đá chân phải, mọe nó oạch một tiếng té chỏng vó trong vườn hoa! Giống y xì vai chính trong phim truyền hình ngôn tình! Tưởng chừng như mảnh mai đến độ khiến toàn thể đàn ông trên đời đầu phải động lòng!

Thời điểm này diễn viên nam phải lên sàn một cách khí phách chứ nhỉ, Hồ Vân Phi vươn tay ôm cậu lên, nhỏ giọng trách móc, "Sao lại bất cẩn thế?"

"Anh rốt cuộc muốn gì hả!" Lâm Bình Bình đỏ ửng cả vành mắt, "Cứ xem như tình một đêm là xong, làm gì cứ bám riết lấy tôi!"

Trong lòng thật ấm ức đến không gì sánh bằng!

"Vì anh muốn theo đuổi cưng." Hồ Vân Phi đặt cậu ngồi xuống ghế dài ở bên, còn mình thì ngồi xổm phía trước, nhẹ tay xoắn ống quần cậu lên.

Trên đầu gối có một vết thương tròn tròn, đang rỉ máu, Hồ Vân Phi nhíu mày, "Chảy máu rồi."

"Tôi đâu có mù!" Lâm Bình Bình tức tối.

"Công ty cưng có túi cứu thương không?" Hồ Vân Phi không để bụng thái độ tệ lậu của cậu.

"Tôi biết tự xử lý!" Lâm Bình Bình mạnh miệng, "Không cần anh quan tâm!"

Nếu đối phương đã không biết phối hợp thế, Hồ Vân Phi đứng thẳng dậy, xong khom người xuống ẵm hẳn cậu lên.

"Ê ê ê, anh làm gì đấy?" Lâm Bình Bình mặt mày tái mét, mọe nó đây là khuôn viên công ty đó!

"Đến phòng khám." Hồ Vân Phi ôm cậu bước nhanh đến gara.

"Thả tôi xuống ngay! Tôi không đi! Đáng ghét chết đi được." Lâm Bình Bình giãy giụa kịch liệt, thầm mắng, phắc sao người này có thể bại hoại đến thổ phỉ thế chứ, phắc có cần hô cứu mạng không!

"Thử la thêm tiếng nữa xem, anh đảm bảo toàn bộ công ty cưng sẽ xuống đây xem trò hay đấy." Hồ Vân Phi lạnh lùng uy hiếp.

Đậu! Lâm Bình Bình ngậm miêng ngay tắp lự, chột dạ nhìn xung quanh.

"Yên tâm đi, chỉ đưa cưng đi băng bó vết thương thôi." Hồ Vân Phi đặt cậu ngồi vào ghế phụ, ánh mắt sa sầm, "Tiếp tục ầm ĩ nữa, xem anh trừng trị em thế nào."

... Lâm Bình Bình đỏ bừng cả mắt, mẹ kiếp sao mình lại xúi quẩy đến thế! Rõ ràng là cái người bại hoại này chiếm hết lợi, cớ sao giờ người chột dạ trái lại là mình!

Nhìn bản mặt tủi thân như cô vợ nhỏ của cậu, Hồ Vân Phi cảm giác... Mình sao lại nghĩ đến chuyện đem con yêu tinh này ra chén sạch một lần nhỉ!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.