Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh, không ổn rồi

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Thiên phú của Thải Đồng cũng không tệ lắm, ít nhất Lâm Nam cho là như thế.

Vẻn vẹn trôi qua nửa ngày, Ô Thải Đồng liền tìm được khí cảm, buổi tối hôm ấy, liền bắt đầu tiến vào phòng luyện công để tu luyện, đến hôm nay, khi Lâm Nam còn đang chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp .

"Đại sư huynh, Thải Đồng đói bụng." Ô Thải Đồng đã đạt Luyện khí tầng một nói như thế.

"Đi gọi Nhị sư huynh của muội đi, chuẩn bị ăn cơm." Vừa đem mấy món ăn bày lên bàn, Lâm Nam vừa nói với Ô Thải Đồng.

Ba người ngồi vào bàn, hôm nay đồ ăn chỉ có phần ăn dành cho ba người, không giống như hôm qua, trên bàn cơm của hai người Lâm Nam và Thẩm Vân, mỗi người ôm một cái thùng cơm cực kỳ to cực kỳ đập mắt người, khiến Ô Thải Đồng giật cả mình, lớn đến thế này, nàng còn chưa bao giờ thấy qua người có thể ăn nhiều như thế nha.

"Đại sư huynh, các ngươi ăn nhiêu đây đủ no không?" Thấy Lâm Nam và Thẩm Vân mỗi người chỉ có một chén cơm, Ô Thải Đồng nghi hoặc mà hỏi.

"Hôm nay dùng gạo khác với hôm qua, một bát là đủ rồi." Gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Ô Thải Đồng, Lâm Nam vừa cười vừa nói.

Cẩn thận bưng chén cơm nhìn một chút, Ô Thải Đồng cũng không nhìn ra có cái gì khác biệt, có chút bất mãn chu miệng nhỏ lên, ánh mắt len lén nhìn Lâm Nam.

"Muội ăn thử một miếng." Mỉm cười đáp lại ánh mắt của Ô Thải Đồng, Lâm Nam nhai một muỗng cơm, nói một cách mơ hồ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân, đã âm thầm ăn được nửa bát.

Bụng Ô Thải Đồng sớm đã đói đến kêu vang, liền mặc kệ nghi ngờ trong lòng, ăn một muỗng cơm.

Nhai nhai nhấm nuốt muỗng cơm thứ nhất, Ô Thải Đồng liền phát hiện không đúng, cắn nát hạt gạo, bên ngoài ngoại trừ càng thơm càng ngọt so với cơm thường ngày ăn, bên trong còn tản mát ra mênh mông linh khí.

Mặc dù vừa mới nhập môn, nhưng Ô Thải Đồng đã là Luyện Khí tầng một, tất nhiên có thể cảm nhận được, linh khí từ bên trong hạt cơm toả ra, dung nhập vào trong thân thể của mình, nhờ vào công pháp thôi thúc, nâng cao tinh thần và tu vi linh lực, đồng thời nuôi dưỡng thân thể.

Thẩm Vân dạy bảo Ô Thải Đồng rất chân thành, cũng rất chuyên nghiệp, chỉ cần nửa ngày, phần lớn những thường thức về tu luyện đều đã nắm giữ, nhất thời liền hiểu ra vì sao đồ ăn hôm nay khác với hôm qua.

Nếu để một người bình thường ăn loại gạo này, không có công pháp thúc đẩy, linh khí quá nhiều có thể sẽ dẫn đến bạo thể, nhưng đối người tu tiên, gạo này chính là vật cực kỳ bổ, vừa gia tăng tu vi, vừa có thể cường hóa thân thể.

Người tu luyện đến Luyện Khí kỳ, cần ăn rất nhiều đồ ăn, cũng từ trong đồ ăn hấp thu một lượng lớn tinh hoa để nuôi dưỡng thân thể, hôm qua mình còn chưa tu hành, Lâm Nam và Thẩm Vân cùng mình ăn loại gạo dành cho người thường, cho nên mới ăn nhiều như vậy.

Vui vẻ ăn xong một bữa cơm, Ô Thải Đồng liền cảm giác được linh lực đã tràn ngập trong cơ thể mình, ngay cả tốc độ vận chuyển công pháp đều dần chậm lại, giống như trạng thái sắp đột phá.

"Không cần vội vã đột phá, trước tiên đem linh lực trong cơ thể tinh luyện lại sau đó mới đánh vào cảnh giới tiếp theo." Lâm Nam vừa thu thập bát đũa vừa nói với Ô Thải Đồng.

"Ta cảm thấy lời này của sư huynh không thích hợp." Thẩm Vân khinh bỉ nhìn sang.

"Sư huynh ta đây có thiên phú trời sinh nha." Hất nhẹ tóc mái không dài lắm trên trán, Lâm Nam đắc ý nói.

Dắt Ô Thải Đồng theo, vẻ mặt Thẩm Vân đầy ghét bỏ rời khỏi phòng ăn.

"Nhị sư huynh, những người kia đang làm gì vậy?"

Nhìn theo ngón tay của Ô Thải Đồng, chỉ vào trước cửa núi Vô Tẫn Môn, có ba người đang không ngừng đi vòng vòng tại chỗ, mặc kệ đi hướng nào, đều không thể rời khỏi sơn môn quá mười mét.

"Đó là huyễn trận, sư muội nhớ kỹ, khi hoạt động trong Vô Tẫn Môn, nhất định phải luôn mang theo lệnh bài, nếu không cũng sẽ giống bọn họ."

Thẩm Vân nhìn một phát liền biết, ba người ở ngoài cửa có tu vi luyện khí tầng ba tầng bốn, mà phục sức trên người giống nhau, chắc chắn là đệ tử của một trong ba tông môn khác.

Nhìn thấy tình hình của ba người này, Thẩm Vân nhớ tới khi mình mới đến Vô Tẫn Môn, bởi vì để quên lệnh bài trong phòng, nên bị nhốt trong tông môn đi vòng vòng hết một ngày, tới tận khi trời tối Lâm Nam trở về mới giải thoát mình ra khỏi huyễn trận.

Dẫn theo Ô Thải Đồng, không nhìn ba người ngoài cửa nữa, bây giờ vừa mới ăn xong Linh mễ, chính là thời cơ tốt nhất để luyện công, sao có thể lãng phí vào mấy việc vớ vẩn này.

Hai người đi vào phòng luyện công được một lúc, Lâm Nam cũng từ nội viện đệ tử đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy ba người ngoài cửa kia.

Trên mặt có chút kinh ngạc, Lâm Nam phát hiện, một trong ba người này, chính là thanh niên được hắn cứu ở hắc điếm tối hôm qua.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bọn họ, Lâm Nam khẽ cười nhạo, liền quay người đi ra sau núi.

"Mộc sư huynh, trên núi này có tông môn thật sao? Sao đệ cảm thấy chúng ta đã đi rất lâu rồi đó."

"Hôm qua ta nghe ngóng được, mấy người trong thôn trang đều nói, có người tự xưng đến từ Vô Tẫn Môn ở dưới chân núi này thu đồ đệ, tông môn ngay bên trên Đại Hoang sơn này."

"Nhưng mà linh lực bên trên Đại Hoang sơn ít ỏi như vậy, cả long mạch cũng không có, sao lại có người xây tông môn ở đây chứ."

"Tìm tiếp đi, ta được cứu ngay dưới chân núi Đại Hoang sơn, cho nên hẳn là có một cái tông môn trên đó."

Ba người trò chuyện câu được câu không, lại đổi hướng đi, giống như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì, nhưng vẫn quanh quẩn bên trong huyễn trận.

Lâm Nam đi ra sau núi, tìm một chỗ trống trải, liền khoanh chân ngồi xuống.

Bình cảnh của Trúc Cơ trong cơ thể đã buông lỏng, phẩm chất linh căn của Lâm Nam không hề giống Thẩm Vân và Ô Thải Đồng, phẩm chất của Ngũ Hành trong linh căn không giống nhau.

Trong cơ thể của hắn, Kim Thủy linh căn là Nhân cấp, mà Mộc Hoả Thổ linh căn lại là Phàm cấp , dựa theo hiểu biết thông thường của Lâm Tiên giới, loại linh căn này, gọi chung là phế linh căn, không có cách nào tu hành được, nhưng mà Lâm Nam lại đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí sắp đột phá Trúc Cơ.

Nếu là bị người ngoài biết được, chắc chắn không tiếc bất cứ giá nào để đạt được bí mật tu luyện này từ miệng Lâm Nam, dù sao nhà ai cũng có vài đứa con cháu không thể tu luyện mà.

Công pháp Lâm Nam tu luyện tên là Thái Diễn Chân Kinh, là một bộ công pháp kiêm tu cả linh lực và thân thể, mà do đặc thù của công pháp này, khi Lâm Nam Trúc Cơ, cần phải Độ Kiếp.

Đây cũng là lý do vì sao Lâm Nam không có vào trong phòng luyện công của tông môn để đột phá, lỡ như lôi kiếp bổ một phát nát luôn phòng luyện công thì biết làm sao.

Vận chuyển linh lực trong cơ thể, không ngừng tiêu hóa số linh khí vừa mới ăn, linh lực bên trong cơ thể vận hành một vòng chu thiên, trở nên tinh thuần hơn nhiều, mà khí tức trên thân Lâm Nam tản ra, cũng càng nồng hậu dày đặc hơn.

Trên núi không biết năm tháng, lạnh lẽo đến chừng nào.

Mặc dù cũng không đến mức như thế, nhưng vừa ngồi xuống tu luyện, một ngày liền trôi qua nhanh chóng, trời cũng đã chuyển sang hoàng hôn.

Trên bầu trời, không biết lúc nào xuất hiện mây đen cuồn cuộn, còn có khí thế muốn thôn thiên phệ địa.

Một tia sấm sét rạch xuống bầu trời, dọa cho chim chóc sau núi sợ hãi bay ra.

Tỉnh lại từ trong tu hành, đầu tiên là Ô Thải Đồng có tu vi thấp nhất.

Từ phòng luyện công đi ra, nhìn lên bầu trời âm u, thỉnh thoảng truyền đến mấy tia sấm chớp, không khí bị đè nén khiến người ta không thở nổi.

Bỗng nhiên ở giữa trời, một tia sấm sét to cỡ miệng chén, từ trên cao đánh thẳng vào phía sau núi, làm Ô Thải Đồng giật cả mình.

Nàng vội vàng đi đập cửa phòng luyện công: "Nhị sư huynh không ổn rồi, sau núi bị sét đánh rồi."

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.