Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần nữa buông tay!?

Phiên bản Dịch · 2202 chữ

Chương 21: Lần nữa buông tay!?

Dịch Như bị lôi đi bộ cả một quãng đường xa, suốt cả đoạn đường, cô không dám lên tiếng, cũng không dám vùng vẫy.cứ để mặc người đàn ông cao lớn trước mặt nắm chặt tay cô, lôi cô đi hết con phố này sang con phố khác. Bước chân của hắn rất dài, cô phải rất khó khăn mới theo kịp hắn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, dẫu vậy nhưng mỗi lần nhìn đến bàn tay màu đồng to lớn bao chặt lấy tay cô, kéo cô đi, cô lại chẳng cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy như có một dòng nước ấm rót vào lòng mình. Ánh nắng trải dài trên hai người, một lớn một nhỏ, tay trong tay, khung cảnh cứ như một giấc mơ, là giấc mơ mà mỗi đêm cô đều trông thấy...

Đến khi cả người mệt phờ đi, cô mới nhận ra, mình và người đàn ông trước mặt đã dừng lại. Hắn buông tay cô ra, không làm gì cả, chỉ có đôi mắt màu hổ phách vẫn luôn nhìn cô.

Sau mỗi đêm, khi giấc mơ cô kết thúc, cô sẽ tỉnh giấc. Nhớ nhung, mệt mỏi, đau khổ bủa vây lấy cô. Bây giờ cũng vậy, giấc mơ dường như đã kết thúc rồi, cô cũng phải nên tỉnh giấc lại thôi. Nhưng sẽ coo1 đau khổ hay gì cả, chỉ là một bộ dạng mạnh mẽ và tình táo. Cô mặc cho đôi mắt màu hổ phách thâm trần luôn nhìn mình, nhẹ nhàng quay lưng, tự tạo ra khoảng cách cho cả hai. Chỉ cần vài bước chân, khoảng cách giữa cô và hắn sẽ lại càng thêm xa. Nhưng khi quay đầu lại, là một khung cảnh quen thuộc, quen thuộc đến nỗi từng hình ảnh, từng kí ức như chạy đi chạy lại trong đầu cô.

Đó là một công viên nhỏ, một công viên gần nơi cô ở, nơi mà trước đây, cô vô cùng khó khăn cùng lén lút, dắt theo một con vật màu đen to lớn, mục đích chỉ để nó không cảm thấy tù túng khi ngày ngày đối diện với những vách tường. Chỉ là con vật to lớn ấy chẳng hề tỏ ra hào hứng, vẫn cứ là lười nhác nằm dựa đầu vào đùi cô. Là nơi mà cô sẵn sàng gặp nguy hiểm, vẫn nhất quyết đem giấu con vật to lớn ấy đi, nơi mà khiến bao rắc rối, nghi ngờ trong lòng cô dấy lên....

Tại sao lại đem cô đến đây chứ? Dịch Như thầm ai oán. Cô vốn luôn muốn quên, nhất là khi trở về, trong mọi trường hợp, ở đâu, bất cứ lúc nào cô cũng nhớ đến con vật to lớn với đôi mắt màu hổ phách kì lạ, luôn bên cạnh cô, dựa đầu vào đùi cô lười nhác nhắm mắt, nhớ đến gương mặt tuấn tú, băng lãnh, giọng nói trầm ấm, hay đại loại là vòng tay ấm áp của hắn. Cứ mỗi lần nhớ đến, cô lại bắt bản thân mình quên đi. Đã lựa chọn rời đi, thì thứ gọi là kỉ niệm có nhỡ cũng chẳng có ích.

Cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí để bước tiếp, chỉ là chưa được hai bước, bàn tay nhỏ bé của cô lại lần nữa bị nắm chặt, kéo về phía sau, ngay lập tức cả người cộ nằm gọn trong vòng tay ấm áp, quen thuộc. Gương mặt xinh đẹp kề sát vòm ngực màu đồng rắn chắc sau chiếc áo sơ mi tối màu đã cởi đi một vài nút đầu, mùi hương nam tính quen thuộc cũng mau chóng chiếm lấy Dịch Như , tất cả cuốn lấy cô, khiến cô quên đi cái gọi là lí trí, là suy nghĩ, mà chỉ muốn một lần quên đi hết thảy mà tự trầm mình vào đó.

Cô nhớ, thật sự nhó vòng tay này, mùi hương này...

- Tránh xa tên đó ra một chút. Đồng thời cũng tránh xa hết thảy đàn ông trên đời này.

Ngữ khí của Sở Nhậm vô cùng kiên định mà bá đạo. hắn không thích cô ở cạnh những tên đàn ông, đặc biệt không thích! Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy Lăng Kì Thần hôn cô, hắn chỉ muốn tiến đến cho Lăng Kì Thần thêm một trận.

- Anh...cũng là đàn ông. Tôi có nên tránh xa anh?

Dịch Như nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt màu hổ phách đẹp lạ kì, không nhanh không chậm hỏi lại. Bây giờ cô mới quan sát kĩ, trên gương mặt anh tuấn cùng lạnh lùng của hắn, cũng có vài vết bầm. Là do đánh nhau sao? Trông rất quen... Không lẽ...?

- Trừ tôi ra. - Sở Nhậm vội vàng bổ sung, bàn tay to lớn vụng về đưa lên vuốt mái tóc đen dài của cô.

- Đàn ông trên đời này, người khiến tôi muốn tránh xa nhất chỉ có anh và Lăng Kì Thần. Anh chẳng phải đã đáp ứng với tôi rồi ư? Tại sao cứ luôn làm phiền cuộc sống của tôi?

- Tôi chỉ hứa để em rời đi, chưa hề hứa sẽ không đến làm phiền em. Nghỉ làm, không cần phải tự làm khổ chính mình.

Vừa nói, hắn vừa vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng không khỏi ẩn nhẫn đau. Cô ngày càng gầy đi, đến cả gương mặt cũng hốc hác... Nhìn thấy cô cực khổ, từ chối sự giúp đợ của hắn, hắn chỉ muốn lần nữa bắt ép cô trở về bên mình, chỉ là mỗi lần nhớ đến gương mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt và vẻ ai oán của cô, hắn lại không dám. Sở Nhậm trước đây chưa từng biết sợ điều gì, nhưng cứ nhìn thấy nước mắt của người con gái nhỏ bé trước mặt này, hắn liền có cảm giác đau đớn cùng thất bại ngập tràn.

Rốt cuộc thì phải làm thế nào, cô mới hiểu được lòng hắn, để hắn có cơ hội giúp cô xóa đi những quá khứ đau thương mà hắn đã gây ra cho cô?

- Tôi xin lỗi. - Dịch Như đột ngột lên tiếng.

- Xin lỗi? Chuyện gì?

- Vì đã hiểu lầm anh về chuyện của ba tôi.

- Em đã hiểu, vậy nên là quay về với tôi chứ? - Sở Nhậm vẫn là bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve gương mặt cùng làn da trắng mịn của cô. hắn không quan tâm lời xin lỗi đó, chỉ cần cô quay về bên hắn...

- Không.

Câu trả lời vô cùng dứt khóat khiến gương mặt tuấn tú vốn nảy giờ ngập tràn vẻ ôn nhu cũng liền lạnh đi vài phần, khiến người khác không rét mà run. Chỉ là khi đối diện với nó, Dịch Như đã không còn sợ hãi như trước đây nữa, cô như một người từng trải, vô cùng bình thản nói ra những lời mà bản thân đã tự đặt ra, và ép chính mình nghe theo.

- Đó là những lời duy nhất tôi muốn nói. Còn quay về, thì không. Không có hiểu lầm đó, thì khỏang cách giữa tôi và anh vẫn là rất lớn. Tôi và anh như thể hai thế giới, hay đại loại là hai đường thẳng song song, chằng hề có điểm chung, mà khoảng cách thì chẳng bao giờ có thể thu hẹp. Tôi là kẻ nhát gan, gặp phải sóng lớn sẽ không cách nào vượt qua, chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên. Mà anh, thì chẳng thể nào cho tôi cái thứ gọi là bình yên!

Từng lời nói của cô, như thể nhát cứa vào tai người nghe, rồi vào cả sâu thẳm trong lòng người nói. Cô yêu, ytêu sâu đậm người đàn ông trước mặt này. Lời của cô, chỉ là xuất phát từ lí trí, nhưng tim cô, lúc này lại không ngừng gào thét. Biết sao được, là cô đã quyết định rời khỏi hắn, thì đương nhiên không thể quay đầu lại. Ở bên cạnh hắn, cô chỉ là một vật cản, một sự ràng buộc, một mối đe dọa cho sự nghiệp, danh vọng của hắn. Cô là con người, một con người không mạnh mẽ, không tài giỏi, thông minh thì làm sao có thể ở bên cạnh một người sói hòan hảo như hắn?

Trong lúc cô rối bời với những suy nghĩ của chính mình, thì Sở Nhậm, người đàn 6ong trước mặt cô, ngoàii mặt vẫn lạnh lùng như thể không có gì, nhưng trong lòng thì sớm đã nổi không biết bao nhiêu cơn sóng. Nếu có thể, hắn chỉ mong bản thân đủ cứng rắn mà bá đạo giữ chặt cô ở bên mình, mặc cho cô có muốn hay không. Nhưng hắn biết, với tính cách của cô, hắn chỉ có thể giữ lấy một con búp bê vô hồn là cô ở bên mình, hoặc tệ hơn, cô có thể chống đối hắn bằng cách tự làm bị thương chính mình...

Nhận thấy bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt không biết tự lúc nào đã buông lỏng, Dịch Như lại không khỏi thấy chua xót và tự giễu chính mình. Chẳng phải đây kết quả mình mong muốn sao? Cô hít sâu, lẳng lặng quay lưng kéo dài khoảng cách của hai người, lần này, sẽ chẳng còn đôi tay nào giơ ra và níu giữ nữa...


Dịch Như không biết bản thân mình khi ấy đã trở về nhà bằng cách nào nữa, chỉ biết rằng kể từ hôm đó đến nay gần một tuần, cuộc sống của cô gần trở vào quỹ đạo như bình thường, Sở Nhậm, hay Lăng Kì Thần cũng đều không xuất hiện nữa. Còn chú mèo con mà cô nuôi, hiện giờ đã bắt đầu có dấu hiệu mập lên trông thấy, ngày càng lười biếng vận động, suốt ngày nằm ì một chỗ phơi ra cái bụng tròn lẳng của mình, để mặc cho cô nghịch ngợm, xoa vuốt. Cô vốn tưởng, cuộc sống của mình rồi lại sẽ luôn bình yên trôi qua như thế, nhưng đến một ngày, khi cô vừa mới từ cửa hàng trở về, liền thấy cửa nhà mình bị mở ra. Mang một tâm trạng ngạc nhiên và hốt hoảng, cô vội vã chạy vào, kết quả là lại nhìn thấy bố mình, đang tìm cách lôi con mèo con béo ục ịch đang không ngừng cào cấu dưới chân ông, tỏ vẻ không thích ông.

- Bố đến đây làm gì?

Nghe thấy giọng nói của cô, ông liền dứt khoát dùng hết sức vứt con mèo phiền phức này qua một bên, miệng không ngừng chửi rủa.

- Chết tiệt! Mày lại đem cái thứ gì về nhà nữa vậy?

- Bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của con. – Dịch Như khó chịu nhắc lại, không quên bước đến đem chú mèo ôm vào lòng, nó vốn rất dễ chịu, bố cô chắc đã làm gì cho nó ghét nó mới như vậy, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một con mèo con, sao lại thô bạo với nó như vậy chứ?

- Mặc kệ nó, đi, đi theo tao. - Ông tiến tới, lần nữa thô bạo ném con mèo trên tay Dịch Như vào một góc, sau đó liền lôi Dịch Như đi về phía cửa. Linh tính mách bảo cho cô biết sẽ có chuyện chẳng lành, bố cô tìm đến cô luôn luôn có mục đích, mà ông lại vội vã như vậy, với cô, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

- Bỏ con ra. - Dịch Như dùng hết sức vùng vẫy, rất nhanh liền thoát ra khỏi được bàn tay to lớn, thô bạo của bố đang lôi kéo mình. Bố cô vốn cũng không hề nghĩ cô sẽ kiên quyết đến vậy, gương m85t trung niên có hơi ngạc nhiên đôi chút, xong sau đấy liền nhìn về phía cửa, nói một tiếng.

- Ra đây, phụ tao lôi con nhỏ đi.

Tiếng bước chân dồn dập vang đến khiến Dịch Như có chút sợ hãi, liền lui về phía sau, năm sáu người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, không chỉ khiến cô mà ngay cả con mèo đang giương nanh múa vuốt nảy giờ cũng hoảng sợ, liền tiến đến bên chân cô. Nhận thấy những gã đàn ông đó tiến về phía mình, cô liền nhanh chóng cúi xuống ôm lấy chú mèo dưới chân mình, sau đó quay lưng chạy về phía cửa phòng của chính mình. Chỉ cần cô vào phòng và khóa được cửa lại, cô sẽ có thêm thời gian để chạy thoát, đó là cách duy nhất!

P/s: Cắt ở đây đi cho nó gay cấn :3. Cả nhà cuối tuần vui vẻ nha :3. Nhớ ủng hộ Khuê nha :3

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.