Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đã nhìn thấy kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 1928 chữ

Chương 14:

Bảo bảo chạy!

Lời nói lúc nãy chỉ là giả trang một chút thôi a, nàng làm sao biết được cái này tang thi khủng bố như vậy, tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, da lại dày. Phỏng chừng năng lực thân thể toàn diện gấp 2 đến 3 lần người bình thường.

May mắn có chiến y nguyên lực hộ thể, nếu không phỏng chừng nàng đã chuyển nhà vào bệnh viện, ân nếu như hiện tại bệnh viện vẫn làm việc.

【Thép ròng katana】 trăm lần trảm tang thi đều linh nghiệm, vậy mà lúc này chỉ có tác dụng đánh xì dầu. Nếu không chọt trúng chỗ hiểm, cơ bản đều là gãi ngứa.

“Oaa~ tiểu Ly cứu mạng a! Mau đến một thanh đại pháo!”

Kurumi né trái tránh phải, chật vật dựa vào quầy hàng trốn, bất quá không cần đến năm giây đã bị cái kia tang thi tiến hóa đập bể.

Mái tóc đuôi ngựa cột ở hai bên đã có hơi tán loạn, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi, Kurumi cực kỳ không đành lòng mở ra cửa hàng mua sắm.

Tiền cầm còn chưa nóng tay a, bảo bảo thật khổ.

“Đinh!”

【Khoái chi nhãn】【100】

【Miêu tả】

Tăng cường thị giác động.

【Phong hệ phụ ma katana】 【70】

【Miêu tả】

Sắc bén katana tinh luyện từ bí ngân, khắc chú ma pháp, tăng cường độ linh hoạt cùng uy lực.

“Oanh!”

Tang thi chính là không nói lý, một quyền đánh tới thân thể của Kurumi bất quá bị nàng tránh được, quyền kình gào thét vụt qua, thổi bay một thân váy đen, lộ ra cặp đùi trắng nõn đeo tất chân màu đen.

“Hô~ may mắn Đoạn Tuyết cùng tiểu Điệp không thấy ta chật vật, hì hì, đến lúc bổn tiểu thư xoay người a!”

Sau khi hoán đổi 【Khoái chi nhãn】, Kurumi thị lực không phát sinh biến hóa quá lớn, tầm nhìn không đề cao, nhãn lực cũng không tăng cường, chỉ có một điểm đặc biệt, chỉ cần là vật thể chuyển động, nàng đều có thể nhất thanh nhị sở nhìn thấy.

Không giống như ban nãy chật vật chạy trốn, căn bản không thể né tránh tang thi công kích.

Bạo khởi tốc độ, 【Tinh linh huyết thống】 phối hợp 【Sơ cấp bộ pháp】, khiến cho thân ảnh động lòng người không ngừng phiêu hốt, nhất thời tang thi cũng không đuổi kịp.

“Phốc~!”

“Ngaoooo~~!!!”

Đột ngột, cánh tay tang thi xuất hiện một đạo vết thương sâu đến tận xương, cơ hồ phế đi một tay của nó. Tang thi hung tính càng nặng, cánh tay còn lại cuồng bạo quất tới.

“Tranh~!”

Thân thể yêu kiều của Kurumi hơi thoáng khựng lại, katana phụ ma cường ngạnh đỡ được một đòn toàn lực của tang thi làm nàng thở phào.

Đắt gấp mười lần 【Thép ròng katana】, quả nhiên không để nàng thất vọng.

Thoáng thử nghiệm, Kurumi liền an tâm, chuyên tâm đối phó tang thi trước mắt.

Tang thi lao tới, trảm một nhát.

Tang thi vồ qua, trảm một nhát.

Tang thi đứng tại chỗ khóc rống lên, cũng tới một nhát. . .

“Rầm~!”

Thân thể uy mãnh cao hơn hai mét bị chia làm hai nửa, đổ sầm xuống đất, khắp cơ thể tràn ngập lực lượng đều là vết chém rợn người, tang thi trước đó uy phong bát diện, hiện tại chính là thê thảm không nỡ nhìn

Cho ngươi khi dễ bảo bảo, cho ngươi đuổi bảo bảo, cho ngươi gào bảo bảo, uy uy uy mau đứng dậy đánh tiếp ba trăm hiệp!

Cái miệng nhỏ nhắn thở dốc từng ngụm, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, ngạo kiều hừ một tiếng.

Nguyên bản nàng tốc độ không thua kém tang thi bao nhiêu, thậm chí dựa vào 【Sơ cấp bộ pháp】 còn có thể bỏ rơi tang thi một đoạn, bất quá Kurumi cơ bản là một cái thái điểu, chiến đấu gì gì đó thì miễn bàn, nàng chỉ biết cầm katana vung vẩy tang thi.

Vì vậy gặp được một cái tang thi tiến hóa có bản năng chiến đấu, Kurumi liền ăn thiệt thòi.

“Tokisaki, ngươi không sao chứ!”

Âm thâm gấp gáp vang lên, Đoạn Tuyết từ xa chạy như bay đến bên cạnh Kurumi, thần sắc cực kỳ lo lắng, kém chút muốn lột sạch từ trên xuống dưới kiểm tra Kurumi có bị thương hay không.

Đoạn Tuyết sau khi an bài tiểu Điệp trốn ở một góc liền vội vàng muốn trở về trợ giúp Kurumi, bất quá để nàng thở phào nhẹ nhõm là cái đó tang thi tiến hóa đã nằm ở mặt đất.

“Không sao, chỉ là tốn chút thời gian, ân Phấn Điệp đâu?”

“Nga ta để tiểu Điệp nấp ở quầy bánh kẹo, hiện tại chúng ta làm gì tiếp theo?”

“Dẹp đường về nhà a, bận rộn cả nửa ngày ta cũng có chút không chịu nổi. Ai nha~ ta muốn ăn lẩu~”

Kurumi phụng phịu thở hắt ra một hơi, khuôn mặt mềm mại hướng Đoạn Tuyết phía trước cọ cọ, tóc mái ủ rũ ma sát cái cổ trắng nõn ngọc ngà.

Đoạn Tuyết cười khổ, tâm tình thấp thỏm treo ở cuống họng cũng từ từ hạ xuống.

Nàng cũng muốn trở nên cường đại, hiện tại chỉ có một tang thi tiến hóa, Tokisaki vẫn có thể ứng phó được, nhưng mà sau này tang thi tiến hóa chạy đầy đường như cẩu.

“Này chỉ sợ không được, ăn lẩu cần nhất chính là rau củ quả tươi sống, mà hiện tại đã hơn một ngày, những thứ đó chỉ sợ đã sớm không còn, bất quá có thể làm sườn xào chua ngọt cùng với canh trứng cà chua, có thể sao Tokisaki?”

“Vậy a, cũng có thể.”

Nhìn xung quanh loạn thành một đoàn, Đoạn Tuyết cùng Kurumi lựa chọn rời khỏi càng sớm càng tốt, dù sao ai cũng không biết nơi này có tang thi tiến hóa ẩn nấp hay không.

“Ây, Phấn Điệp đâu, ta nhớ rất rõ ràng Phấn Điệp chính là ở đây a?”

Đoạn Tuyết sửng sốt nhìn xung quanh quầy hàng, kết quả bánh kẹo đều không còn, mà Phấn Điệp cũng không nhìn thấy.

“Ara~ nơi này không có dấu vết hỗn loạn, hẳn là tiểu Điệp đã trở về trên xe rồi a.”

Kurumi thoáng nhìn hoàn cảnh, nàng cơ bản có thể xác định Phấn Điệp an toàn. Tiểu Loli bán manh giả ngây giả dại đó cái gì cũng không tốt, chỉ có sợ hãi nguy hiểm cùng với chạy trốn là vô cùng nhanh.

Đoạn Tuyết nghe Kurumi thuyết pháp cũng an tâm không ít, bất quá nàng cũng hối thúc Kurumi nhanh thu thập vật tư sau đó trở về bãi đỗ xe nhìn xem.

Khoảng chừng năm phút trái phải, vật tư cũng thập cũng không sai biệt lắm, túi trữ vật của Kurumi cũng đã gần đầy, chỉ chừa lại một ít không gian sử dụng lúc khẩn cấp. Đoạn Tuyết cũng đeo một balo nhét đầy thức ăn nhanh cùng bánh mì, trên tay còn mang theo một bao tải chứa đầy các loại thuốc thông dụng cùng vitamin.

Kurumi hai người cũng không quá gấp gáp, vừa đi Đoạn Tuyết vừa tiện tay thu thập tinh hạch tang thi văng ra đất. Nàng nguyên bản muốn đưa cho Kurumi sử dụng, bất quá bị từ chối.

Nàng có ý tốt a, vì sao nét mặt của Tokisaki lại ghét bỏ như vậy nha. . .

Tựa hồ nhìn thấu vẻ mờ mịt của Đoạn Tuyết, Kurumi ngạo kiều hừ một tiếng.

Nói đùa, bảo bảo không muốn sau này trong lúc ăn uống, nhai cái cộp lại lòi ra một tiếng tinh hạch tang thi đâu.

Buồn nôn chết bảo bảo!

Nghĩ đến đều là buồn nôn, Kurumi nhăn mặt nhíu mày, thần sắc ghét bỏ, toàn thân nổi da gà, sau đó lại rùng mình ba lần, biểu thị bản thân cực kỳ ác hàn.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Kurumi, Đoạn Tuyết đành phải lấy nước rửa sạch tinh hạch, sau đó bỏ vào một cái túi da đeo ở bên hông.

=======================================

“Ara ara~ tiểu Điệp đang làm gì nha?”

Không ngoài dự đoán, hai người vừa đến gần chiếc xe hummer đã nhìn thấy thân ảnh của Phấn Điệp đang vung vẩy hai chân ngồi trên ghế lái

Hai tay cầm bánh ngọt cùng kẹo mút, má phúng phính nhai bẹp bẹp vài cái liền nuốt xuống.

“Ân tỷ tỷ! Có tin tức tốt, Thành phố Lũng Vân gì đó đã thành lập căn cứ, người sống sót ở gần đó đã đi qua rồi a~”

Nhìn thấy bóng người mở cửa xe, Phấn Điệp cười hì hì hưng phấn nói với hai người, sau đó tranh thủ nhào vào lòng Kurumi cọ cọ, tham lam hít thở mùi hương ngọt ngào.

Nhìn thấy Phấn Điệp vô cùng ỷ lại bản thân, Kurumi bất giác mỉm cười, khuôn mặt tuyệt sắc treo nụ cười ưu nhã nhàn nhạt cự tuyệt người ngàn dặm cũng dịu dàng xuống, đôi tay thon dài như ngó sen khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Phấn Điệp.

“Quá tốt! Lần này chúng ta được cứu rồi!”

Nghe Phấn Điệp nói, tầng mây đen trong lòng Đoạn Tuyết được xua tan, trong nội tâm đều tràn ngập vui sướng.

Thế giới phát sinh dị biến thì trong lòng của mỗi người tràn ngập cảm giác mê man. Cảm xúc sợ hãi, bất an không ngừng xâm chiếm nội tâm của mọi người.

Có một cơ cấu cường lực duy trì, giúp mọi người vượt qua sinh hoạt có trật tự, bọn họ không tới mức sông bữa nay lo bữa mai.

Kurumi cũng không mừng rỡ như điên giống như Đoạn Tuyết.

Đối với mọi việc, nàng cùng Phấn Điệp là ôm thái độ giống nhau, đều hoài nghi trước đã rồi tính.

“Tin tức này tiểu Điệp làm sao biết?”

Sau khi cao hứng thì Đoạn Tuyết lập tức nhìn Phấn Điệp hỏi.

Phấn Điệp đắc ý lấy ra một cái radio từ bên cạnh.

“Tiểu Điệp từ trong đó nghe được nga~ hì hì, tiểu Điệp rất giỏi a tỷ tỷ.”

“Ân tiểu Điệp của tỷ tỷ là giỏi nhất, khả ái nhất~”

Kurumi cũng không keo kiệt, bóp bóp má Phấn Điệp hung hăng khen ngợi một phen, sau đó lựa chọn tư thế thoải mái nhất đem Phấn Điệp ôm vào lòng, bản thân nàng thì ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Đoạn Tuyết.

“Sau ngày biến dị thứ hai thành phố Lũng Vân có thể làm ra ứng đối như vậy, lãnh đạo của thành phố Lũng Vân năng lực cũng không kém.”

Hiệu suất làm việc của chính phủ nổi tiếng là rùa bò, nhưng mà hiện tại mới trải qua gần hai ngày đã có thể ổn định dân tâm, hơn nữa làm tốt chuẩn bị tập hợp người sống sót, năng lực ứng đối như vậy vượt qua xa tưởng tượng của Đoạn Tuyết, khiến nàng tháo nhãn tròng xuống hung hăng lau một vòng.

Nếu Kurumi biết được suy nghĩ của Đoạn Tuyết, khẳng định sẽ che miệng cười.

Bởi vì

Ta đã nhìn thấy kết thúc rồi.

Cái căn cứ gì đó, khẳng định không tốt đẹp đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc Tokisaki Vô Tận Lữ Hành sáng tác bởi zozokuko

Truyện Tokisaki Vô Tận Lữ Hành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zozokuko
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.