Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4025 chữ

Cửu U Ngục

Đó là tử địa

Là sinh linh đồ thán, là vạn dặm máu tanh, là vết nhơ rửa không sạch, che không tới

Là nấm mồ thật lớn, vùi trăm vạn anh hùng cái thế, ngàn vạn tranh đoạt tử sinh

Cửu U Ngục

Tiện tay cầm một nắm đất, cũng có thể kéo lên xương trắng chồng chất, kéo lên thiếu niên một thân nhiệt huyết, kéo lên một hồi ân ân oán oán, tham sinh luyến sát

Là đáng chí cao vô thượng? Là thần? Là ma?

Một đời sống trong tung hô kinh hồng, kết cục chính là chết không toàn thây, bầu bạn cùng lớp lớp máu xương dưới hoàng tuyền cô tịch

Kết cục của hắn…có lẽ cũng là như vậy đi

Nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng sợ, thậm chí có chút nực cười

Ác ma tay nhuốm máu tanh, vạn người căm phẫn, đương nhiên chết ngàn lần vạn lần cũng không đủ

Tới lúc đó, thế nhân ai cười ai khóc, ai than ai sầu, ai vì hắn thắp một ngọn nến siêu sinh

Lục giới chi chinh năm đó, thiên địa run rẩy, nghiệp hỏa che trời, hung thú thét gào trăm năm không dứt, đem tứ hải bát hoang nhấn trong mưa máu gió tanh.

Thân ảnh hắn ẩn ẩn dưới tà khí nồng đậm, con ngươi đỏ tươi như máu mang theo chút mông lung vô định, hắc y tung bay phiêu dạt

Vậy nhưng… mi tâm anh tuấn lại vô thức nhíu chặt, tựa như đau khổ, tựa như u sầu

Chỉ cần hắn toàn mạng từ nắm mồ này bò ra, chờ hắn chính là biển lửa rực trời, thiên hạ đại loạn, đao kiếm loạn lạc, máu chảy thành sông

Giống như dây cung đã kéo, vĩnh viễn không thể vãn hồi

Hắn cũng không biết bản thân phát điên cái gì, môi mỏng khẽ nhếch, ngẩng đầu cười vang

Cười đến vặn vẹo, cười đến điên cuồng.

Hắn nhớ tới hắn dùng bảy trăm năm, tiêu hết linh lực, phí hết tâm cơ, tạo ra hai mươi bảy vạn con rối thực lực hùng hậu, tinh lực bài sơn đào hải, hủy địa diệt thiên

Mỗi một con rối đều là hắn đem người sống sờ sờ mà làm ra. Hai mươi bảy vạn con, hai mươi bảy vạn tộc nhân Phượng tộc huy hoàng.

Từng kẻ từng kẻ, khi còn sống kiêu ngạo tới vậy, huy hoàng tới vậy, thanh thanh bạch bạch, vạn người tôn sùng tới vậy.

Chết đi rồi, lại trở thành hai mươi bảy vạn con rối vô tri vô giác, cùng hắn điên cuồng tàn sát, giết chóc làm vui.

Khi đó hắn thực vui vẻ, thực cao hứng. Không phải các ngươi không nhiễm bụi trần, không phải các ngươi thanh cao thánh hiền sao?

Ta chính là khiến các ngươi thân dính máu tanh, tội nghiệt đầy mình. Ta chính là khiến các ngươi quỳ dưới chân ta, mặc ta sắp xếp, mặc ta sai sử

Khi đó hắn cho rằng bản thân trong tay nắm hết tất thảy, dẫm đạp thế nhân. Hắn cho rằng người trong thiên hạ đều giống như những con rối đó, vì hắn cúi đầu, vì hắn thần phục, vì hắn vạn chết không từ

Đó là một trong những lần hiếm hoi trong đời hắn thật sự vui vẻ

Sau đó hắn mới chua chát phát hiện, hắn sai rồi.

Phụ thân hắn rất hài lòng, rất đắc ý. Ông ta thực sự còn muốn điên hơn hắn. Ông ta muốn thống nhất Lục giới, muốn độc tôn thiên hạ.

Nhưng ông ta sợ. Ông ta cảm thấy hắn là một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ông ta một ngụm.

Ông ta không muốn giữ lại con rắn đó. Thứ ông ta muốn là một con rối không biết phản bội, không thể phản bội.

Đêm đó tuyết rơi trắng xóa, mẫu đơn khoe sắc, cảnh động lòng người

Ma chủng gặm nhấm xương cốt, da bong thịt tróc, huyết nhục mơ hồ

Đau

Rất đau

Đau tới mức hắn kêu gào thống thiết, giọng khản đặc rách nát

Đau tới tê tâm liệt phế, chết đi sống lại

Phụ thân hắn bình thản bước tới, đem cửa lớn mở ra, từng bước từng bước thong thả ung dung trên nền đá xa hoa lạnh lẽo. Lại tựa hồ không hề nghe thấy tiếng thét tới khàn cả giọng của hắn, không nhìn thấy hắn nằm trong vũng máu, cả người cuộn tròn trên đất, như chó con bị người ta lột da rút gân, lại không thể phản kháng, cứ như vậy đau đớn, rên ư ử dưới sàn.

Phụ thân chỉ đơn giản liếc hắn một cái, chậm rãi thắp sáng ngọn đèn tinh xảo trong tay

“Hắc Thiên con không cần sợ. Ma chủng sợ nhất là Tiêu Hồn Đăng, sẽ hết đau nhanh thôi”

“Từ nay về sau, mỗi tháng vào đêm trăng tròn Hắc Thiên đều sẽ đau như vậy. Nhưng cũng không đáng ngại, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, mỗi tháng đều sẽ có Tiêu Hồn Đăng sưởi ấm. Sẽ không sợ đau nữa”

Phụ thân cười với hắn, nụ cười thật ngọt ngào. Như khi y nịnh nọt lấy lòng thế nhân trên trời dưới đất

Tuyết rơi trắng xóa

Mẫu đơn khoe sắc

Cảnh động lòng người…

-Đừng nhìn lâu. Tử khí nặng, dễ sinh mộng cảnh

-A…được. Cảm tạ Diêm đế nhắc nhở

Vô Tung rũ mắt, vẫn luôn cảm thấy đóa Tử Nhân Hoa rỉ máu kia vô cùng quen mắt, tựa như đã từng nhìn thấy rất nhiều lần.

Cánh hoa đen tuyền thấm đẫm máu tươi, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống đáy hồ.

Đầu hắn đau tới sắp nứt, như bị thôi miên mà nhìn chằn chằm những giọt máu chậm rãi lăn dài

Từ nhị hoa vàng rực chầm chậm chảy xuống cánh hoa đen tuyền, cuối cùng dừng lại ở cuống hoa, rơi "tạch" một tiếng xuống mặt hồ xanh ngọc.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, trải qua thiên thu vạn đại, vĩnh viễn không ngừng

"Bông Tử Nhân Hoa kia...nó tên gì vậy?"

"Hả?"

Tựa như cực kì bất ngờ với câu hỏi vu vơ của Vô Tung, Diêm Đế thường ngày tiên phong đạo cốt lại vì một câu nói mà nhất thời ngẩn người, vẻ mặt cứng đờ

Ầm!

Ầm!

Một canh giờ trôi qua

Hắc Thiên vẫn đang điên cuồng đánh xuống, đã là Cửu U Ngục tầng thứ sáu

-Quả nhiên là Nhất Tiễn Xạ Thiên, làm việc cũng thật nhanh nhẹn.

Hắn đột phá sáu tầng Cửu U Ngục trong một ngày,

-E hèm...Diêm hoàng...không biết ta có thể...hỏi vài câu...được không?

Vô Tung và Diêm đế một canh giờ qua đều yên tĩnh uống... rượu. Đã là một canh giờ, thời gian chỉ còn ba canh nữa, Vô Tung hắn không gấp không được

-Mời

Diêm Đế ngược lại lại phi thường bình thản. Hắn cai quản Âm giới, hàng ngày đều là làm việc với chết chóc, đương nhiên đối với sinh tử của hai kẻ xa lạ không có một chút lưu tâm

Ầm!

Lại một âm thanh chát chúa vang lên, hắn tới được tầng thứ bảy rồi

-Ta...ta biết là có chút mạo phạm...nhưng Diêm đế có thể...có thể tiết lộ một chút...Cửu U Ngục tầng thứ tám...còn có tầng thứ chín nữa...có...có thứ gì vậy?

-Ta xin thề...chuyện này trời biết đất biết ta biết ngài biết, nhất định sống để bụng chết mang theo, nếu có nửa lời giả dối kiếp sau nhất định biến thành heo hồn phi phách tán không thể siêu sinh nha!

Vô Tung hắn là tâm phúc, là cánh tay phải, là huynh đệ của đệ nhất ma đầu Nhất Tiễn Xạ Thiên, nơi nơi chốn chốn đều là vô số lời nịnh nọt bợ đỡ, cho dù là thần tiên ma quỷ đều không thể đắc tội. Vậy nhưng lại ở trước mặt Diêm Đế kính cẩn lấy lòng, đủ để thấy địa vị của Âm giới và Diêm Đế này vững đến thế

nào.

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho dù là lão Thần đế hay gã quét sân, cuối cùng không phải đều phải chết sao. Nếu như nhân sinh không tốt, lỡ đắc tội phải người này...đến lúc đó cho dù thân phận có đỉnh thiên lập địa phong quang vô hạn thế nào đi nữa, chẳng phải vẫn là nước xa cứu không được lửa gần, tuỳ ý để hắn chơi đùa trong tay sao

Thấy Diêm đế ngồi im bất động, Vô Tung cũng chỉ đành ngậm miệng. Phải a, Cửu U Ngục đối với toàn Lục giới là quái vật không thể xâm phạm, là bảo vật trấn thủ của cả Tử gia và Âm giới truyền lại bao đời. Cơ mật nhà người ta, việc gì phải vạch áo cho người xem lưng chứ

Vào lúc Vô Tung cho rằng người kia sớm đã ngủ rồi, y đột ngột khoát tay, trên bàn nhiều thêm một vò quế hoa tửu

-Tầng thứ tám Cửu U Ngục, Thiên Thú Huyết Trận. Tầng thứ chín, Sinh Tử Trận

Nói rồi mí mắt lại nâng lên một chút, nắm lấy một quân cờ, nghĩ nghĩ một chút nữa, nhâm nhi ly rượu trong tay, cuối cùng khoan thai mà đặt xuống, tựa như hắn đang chơi đùa với đám cờ đen trắng này.

-Thua rồi

-A...phải phải...ta thua rồi. Quả nhiên Diêm đế tinh thông cờ pháp, tại hạ hổ thẹn, hổ thẹn.

Vô Tung cười trừ mấy tiếng, Diêm đế này quả thật kì quặc. Hắn lo lắng đến hỏng cả đầu rồi, còn muốn tập trung chơi cờ? Chơi cờ cái đầu ngươi! Không thấy ta đang lo lắng cho tiểu tổ tông kia hay sao? Đường đường là Diêm Đế, sao lại không có phong phạm không có mặt mũi vậy chứ hả? Không phải là cường giả sao, không phải là Diêm Đế sao? Không phải là thiên tài được cả Tử gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa sao tôn sùng như thánh thần thiên địa sao! Thế nào, vậy mà nhân lúc người ta khó khăn bỏ đá xuống giếng hả? Thừa dịp người ta có chuyện ép người quá đáng hả? Thua thì thua! Lần sau ta sẽ thắng cho mà xem! Ha, Cờ Đế hoá ra cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, đều là chơi xấu mà thôi! Ta không phục! Ta không phục

Khụ, Vô Tung hắn không phải là tức giận vô cớ nha. Có câu nam nhân đánh cờ như đánh trận, thua một trận là việc nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Diêm Đế y đường đường mệnh danh Cờ Đế, vậy mà lại nhân lúc hắn không tập trung mà giở trò chơi xấu! Thật là thương thiên hại lý, thương thiên hại lý mà!

Diêm Đế đương nhiên không biết Vô Tung hẹp hòi nhỏ mọn hắn đang nghĩ cái gì, lại khoát tay thêm một cái, một quyển thư tịch cao đến đầu người từ đâu rơi xuống, thiếu chút nữ đè chết Vô Tung

Vô Tung há hốc mồm, hết nhìn Diêm Đế lại nhìn qua quyển thư tịch sừng sững như một quả núi con, có chút...không hiểu nổi chuyện gì

-Âm tịch, trang 1950 đến 2100 có ghi về tầng thứ tám và thứ chín. Từ từ nghiên cứu

Cái gì? Một quyển thư tịch dày như vậy, có thể nhớ được chính xác số trang?

Khoan...khoan cái đã! Cái cái...cái gì cơ? Âm tịch?

Hắn lăn lộn bao lâu, khắp Lục giới đều là tai mắt tay chân, sao có thể không nghe tới Âm tịch chứ

Chính là...là thư tịch tuyệt mật của Âm giới, do mười đời tổ tiên Tử gia viết ra, truyền qua bốn mươi hai đời Diêm Đế

Tử Phi Lăng này...vậy mà tuỳ tiện lấy ra cho một ngoại nhân như hắn xem?

Thiên a, có phải ta đang nằm mơ giữa ban ngày không vậy?

Tử gia đời đời làm chủ Âm giới, cha truyền con nối, cái ghế Diêm Đế kia vốn chưa từng đổi họ. Vì sao? Vì Cửu U Ngục

Tổ tiên Tử gia đánh đổi hàng ngàn tộc nhân, ngày đêm chém giết, qua cả triệu năm mới có thể thu được chín trận pháp hô phong hoán vũ, tạo ra Cửu U Ngục hoàn chỉnh chín tầng

Cửu U Ngục, nói dễ nghe là nơi các đời con cháu Tử gia lịch lãm, khoả hạch tranh giành vị trí Diêm Đế, còn nói khó nghe...là bảo khí trấn gia dùng để giữ vững vị trí đế vương Âm giới ngàn đời của Tử gia.

Đó là lí do vì sao Âm giới địa vị tôn quý, quyền sinh quyền sát xoay chuyển, tiền tài như nước, lại vẫn luôn ở trong tay gia tộc Tử gia. không gì

Còn Âm tịch? Thứ này so với Cửu U Ngục lại càng quyền uy hơn. Đây không phải do Tử gia một tay che trời kia sáng tạo, mà là thư tịch ghi chép lại toàn bộ cơ mật của Âm giới, là thực thể tồn tại song song với thiên địa hồng hoang. Ai có được Âm tịch, người đó trở thành Diêm Đế

Vị Tử Phi Lăng này thì hay rồi, tuỳ tiện lấy ra Cửu U Ngục giúp ngươi lấy dị thảo cứu người. Lại cảm thấy chưa đủ, còn tặng kèm một Âm tịch xem chơi?

Phá gia chi tử hắn không hiếm lạ, ngay cả Hắc Thiên cũng là một hảo hài tử phá gia diệt tộc hàng thật giá thật đây. Nhưng mà...phá gia đến bậc này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy

-Chần chừ gì chứ? Ngươi không muốn xem sao? Vậy cũng được, để ta cất...

-Ấy ấy...ta cần chứ, cần chứ

Thư tịch thế này...cũng quá dày đi. Bất quá ngoại trừ việc chiều cao của nó có thể so sánh ngang hàng với một quả núi con, thì căn bản nói là đồ trộm mộ cũng có người tin.

Ta nói...dù gì cũng là đồ trấn tông đó. Mà cho dù không có trấn cái gì thì đống vàng ngọc lấp lánh này bán cũng được không ít tiền nha, có thể giữ cẩn thận một chút không vậy. Mặt trong mặt ngoài đều bám đầy bụi bẩn với bùn đất, nhem nhuốc khó coi như vừa cầm từ bãi rác về vậy. Chữ viết này gọi cha ngươi sống dậy cũng không đọc nổi, có khác giun dế chút nào đâu chứ.

Nếu không phải Diêm đế ngươi chính tay đưa thì ta sớm đã cạy mấy viên vàng vàng ra rồi ném đống giấy vụn này vào thùng rác rồi

-Ây...cái này...Diêm đế à...mấy kí tự này...tại hạ ngu dốt...đọc không có nổi.

-Vậy sao? Vậy...ngươi ra đây, ta dạy ngươi

Ây...đại ca à, bớt giỡn có được không vậy hả? Ngươi dạy? Ngươi có dạy ta cũng không thèm học đâu nhé. Hắc tổ tông của ta vẫn còn chưa đột phá tầng thứ sáu, chỉ còn 4 canh giờ nữa, ta học xong thì mộ hắn cũng xanh cỏ rồi

-Thế nào? Không muốn sao? Vậy cũng được, xem ra người của ngươi không có phúc được sống tiếp rồi.

Quả là Diêm Đế, vẫn xúi quẩy như vậy.

Được, ta nhịn. Hai cái mạng đều đang ở trong tay ngươi, ta nhất định có thể nhịn. Cùng lắm là nhân lúc khốn khó bỏ đá xuống giếng thôi mà. Thừa sống thiếu chết ta cũng đã từng trải qua, mấy chiêu trò sỉ nhục tiểu nhân có là gì chứ.

Vô Tung với tay bắt lấy bình quế hoa tửu, ngửa miệng tu hết nửa bình mới lười biếng đứng dậy

-Được, Diêm Đế nói cái gì chính là cái đó. Ngài muốn dạy ta thế nào? Đấu võ? Hay là đánh vài cái? Ta chịu đòn giỏi lắm đó nha

-"..."

-Nào, tới. Ta không dùng võ kỹ, không dùng vũ khí, không dùng cái gì cả. Ngài cứ coi như bao cát là được, đánh chán rồi thì đưa ta bản thật đi.

-Hả?

Diêm Đế ngẩn mặt một lúc, nghiền nghiền ngẫm ngẫm xem rốt cuộc mình đã nói sai cái gì?

-Ta....ta làm gì sai sao?

Diêm Đế hắn lần đầu cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng rồi

-"..."

Hiện tại lại đến Vô Tung mặt nghệch ra như nhà mất của

-Vậy...không phải muốn dạy dỗ ta sao? Kiểu như hắt nước, chửi rủa, đánh đập gì gì đó. Không cần ngại đâu, dù gì ta cũng đáng bị như vậy. Chỉ cần đừng động tay động chân với hai người họ là được, ha. Đây, mau tới

-Ngươi...ta...ta...có lẽ chuyện này có chút hiểu lầm. Ta nói ta dạy, chính là chân chân chính chính dạy. Không phải ngươi không đọc được chữ viết trong đó sao?

-Vậy...vậy...đó hả

Vô Tung lặng lẽ lấy tay quệt mồ hôi, ho khan dữ dội vài tiếng. Cuối cùng lại với tay uống thêm một ngụm quế hoa, lật đà lật đật bê cuốn Âm tịch sang chỗ Diêm đế.

-Vậy Diêm đế vất vả rồi

Hắn vô thức nhận ra mình hiện tại đứng cách Diêm đế tới một thước. Ài, chỉ là một tên Diêm đế hống hách ngạo mạn thôi mà, thực sự không hiểu tại sao bản thân hắn cứ phải phòng trước phòng sau như vậy chứ

Nói là làm, Vô Tung hắn liền đường đường chính chính mà ngồi xuống, lấy lại phong thái thế ngoại cao nhân của bản thân.

-Làm...làm gì vậy?

Hắn hoảng hốt kêu lên vài tiếng, người cũng vô thức lùi ra đằng sau, trên tay lập tức xuất hiện một trường thương.

-Ồ, ra đây là Huyền Sát thương trong lời đồn. Quả thật danh bất hư truyền.

Diêm đế không biết cố tình hay vô ý nói một câu không một chút liên quan.

-Đa tạ. Có điều đánh lén, hình như không phải phong thái của Diêm Đế. Tại sao đến lượt ta lại thích chơi trò mèo vờn chuột vậy?

Ánh mắt Vô Tung ngập tràn sự đề phòng, lại pha lẫn thêm chút khinh thường

-Ai nói ta đánh lén?

Diêm Đế khó hiểu nhìn sang, rơi vào mắt Vô Tung liền biến thành giả trư ăn thịt hổ.

Mụ mụ nó ngươi là từ trên trời rơi xuống à? Muốn chơi sao? Được, bản công tử chơi với ngươi.

-Không đánh lén? Vậy xin hỏi Diêm Đế đột nhiên rút kiếm là ý gì?

-Kiếm? Cái này không phải là để mở Âm tịch đó sao? Nga, là ngươi hiểu nhầm rồi. Ngoại nhân không biết cũng là chuyện bình thường. Âm tịch là bảo vật trân quý nhất của Tử gia ta, đương nhiên cách mở cũng có chút đặc biệt.

Chính là phải dùng máu của Tử gia ta.

-Ồ, ra là ta hiểu lầm Diêm Đế. Vậy phải nhờ ngài đích thân mở rồi

Đó là ngoài miệng Vô Tung nói, còn nội tâm thì không có tốt đẹp như vậy đâu. Nói toẹt ra là chỉ có ngươi mở được, còn đưa ta làm gì? Sao trước khi đưa ngươi không tự mình mở đi?

-Được, vậy đành phiền Vô Tung ngươi giúp ta rồi.

-Hả?

Hắn thật sự có tâm tư muốn chửi thề. Có thể nói rõ ràng ra chút được không hả? Ngươi thần thần bí bí, bản thân ngươi cho rằng ngầu lắm cơ đấy. Nhưng mà với ta thì có khác gì người mơ nói mớ đâu, căn bản là làm màu làm mè

Cũng may tên làm màu kia cũng không có để hắn kịp chửi thề làm mất hoà khí, trực tiếp nắm lấy tay Vô Tung, dùng Huyền Sát thương khẽ rạch một đường vào đầu ngón tay mình.

Máu tươi lập tức bật ra, hoà với hương quế hoa trong phòng tạo ra thứ mùi ngòn ngọt phảng phất bao trùm lấy hai người.

-Cái...gì...

Vô Tung sắc mặt hơi đổi, vội vã rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp cứng rắn của làm màu đế. Nhưng mà rút rồi lại rút, thế nào cũng không rút được.

-Diêm Đế, ngài là ý gì?

Đột nhiên hắn cảm thấy một dòng linh khí vô cùng ấm áp, vô cùng thuần khiết chảy vào trong cơ thể. Cả người trở nên cực kỳ thoải mái, đến mức hắn suýt nữa quên không rút tay về.

-Tại...tại sao...truyền linh lực cho ta

Hắn không có khả năng không biết, luồng linh lực kia là từ đâu mà có. điều hắn không biết chỉ là, vì sao người kia lại truyền linh lực cho hắn...

-Chẳng tại sao cả. Nhiều quá, dùng không hết, liền cho đi thôi.

Làm màu đế chưng ra bộ mặt hờ hững không quan tâm, nhỏ giọt máu trên tay xuống lỗ nhỏ hình tròn đằng sau Âm tịch, lại dùng giọt máu ấy vẽ thành một chiếc đầu lâu. Không gian đột ngột rung dữ dội, sau đó là một ánh sáng đen kịt bao trùm lấy thư phòng. Âm tịch khẽ động, vài tiếng rắc rắc máy móc vang lên như đang mở khoá một cơ quan mật bên trong.

-Chương IX, trang 1482 có ghi chép về Cửu U Ngục. Xem tầng tám với tầng chín là đủ rồi.

-Ồ...Diêm Đế quả nhiên là nhân trung long phượng, tới số trang cũng có thể ghi nhớ rõ ràng như vậy. Bái phục, bái phục

Hắn lần này là thực lòng thán phục chứ không đơn thuần là tán thưởng xã giao. Âm tịch dày tới mức nào? Chính là hắn có đọc không ngừng nghỉ từ bây giờ đến hai mươi ngày nữa cũng chưa chắc có thể đọc xong một phần mười của nó. Vậy mà lại có thể nhớ rõ ràng cả số trang, chắc chắn không tầm thường. Đương nhiên kẻ kia có thể chỉ là làm bộ làm tịch, nhưng mà trực giác của hắn lại cho rằng y không có lí do làm như vậy

Mặc kệ đi, trở về lưu tâm y một chút là được. Hiện tại tập trung cứu hai tiểu tổ tông kia trước.

Hắn ngưng thần bất động, phóng thần thức thăm dò quyển thư tịch kia.

Đây rồi đây rồi

Thiên Thú Huyết Trận - Cửu U Ngục tầng tám

Ách...Thiên Thú Huyết Trận sao? Tại sao lại cảm thấy có chút quen nhỉ

Thiên Thú Huyết Trận xuất thế vào thời kì hồng hoang của thiên địa trong trận đại chiến Thần-Ma lần thứ hai, tương truyền đã từng thôn phệ toàn bộ đan điền của Thập Ngũ Thượng Thần. Huyết Trận có độc lực cực mạnh, tiết ra một loại khí độc có khả năng sinh ra ảo cảnh, điều khiển tâm trí. Thiên Thú Huyết Trận vốn là do Ma tôn đời thứ hai dùng máu đầu tim của ngàn vạn yêu, ma, thần thú trong thiên hạ mà luyện thành. Sau đại chiến Thần-Ma đã lưu lạc tại Nhân giới hàng ngàn năm trời, cuối cùng được thu về Âm giới cùng với Cùng Kỳ Thú và Xích Linh Kiếm vĩnh viễn phong ấn dưới mật thất trùng trùng.

Bên dưới còn

Diêm Đế đời thứ năm từng vi phạm gia quy, lén mở phong ấn, thả Thiên Thú Huyết Trận xuất thế. Kết quả hơn bốn vạn u linh Âm giới cùng năm đại trưởng lão của Tử gia đều bị thôn phệ, lấy thân bồi táng, mà Diêm Đế kia cũng phải nhận hình phạt đắt nhất của Tử gia, lăng trì xử tử, vĩnh viễn không thể siêu sinh

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton

Truyện Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.