Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi tính toán của tôi đều trật lất

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Tiếng chuông báo hiệu vang lên kéo tôi trở về với thực tại. Nó đồng nghĩa với việc, buổi lễ khai giảng đã bắt đầu.

“Chào cậu nhé, mình phải đi đây” cô ấy vẫy tay chào tạm biệt tôi.

“Chào cậu” tôi vẫy chào lại cô ấy.

Tính ra thì với vẻ ngoài có phần lạnh lùng của mình thì cô ấy cũng khá dễ thương ấy chứ nhỉ.

“À mà nè”

“!?”

Bước ra đến ngoài hành lang thì cô ấy đột ngột quay lại nhìn tôi một lần nữa.

Không phải một cái nhìn chằm chằm như khi nãy nữa, giờ nó đã có phần trìu mến hơn.

“Về lời khen trước đó, cảm ơn cậu nhé”

“......!!”

Không thể tin được lời nói phát ra từ con gái có thể gây ra sát thương khủng khiếp đến thế.

Nhưng mình không được để tâm quá nhiều tới chúng, vài phút nữa là bắt đầu bế mạc rồi.

Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, tôi chạy nhanh hết mức có thể để cố gắng không bị muộn buổi lễ khai giảng.


_ _

Lớp của tôi, 10a1.

Đó luôn được xem là cái nôi sản sinh ra rất nhiều nhân tài và trí thức của trường tôi.

Bởi suy cho cùng, chỉ có những cá nhân với điểm số cá nhân vượt trội trong kỳ thi đầu vào mới được lựa chọn để theo học. Với một kỳ thi vốn đã được đánh giá là “ác mộng” thì việc vượt trội là gần như là bất khả thi. Chí ít là với học sinh học lực tầm khá giỏi đổ xuống.

Có thể hiểu nôm na rằng, đây là lớp học thuộc dạng “chọn của chọn”, nơi tập hợp những “năm nhất” giỏi giang và ưu ú toàn trường.

Nhưng tôi là trường hợp ngoại lệ.

Việc tên mình có trong danh sách một trong những ngôi trường tốt nhất cả nước đã là một giấc mơ rồi, đằng này tôi lại có tên trong danh sách lớp chọn nữa chứ. Điều này nằm ngoài mọi tính toán của tôi.

Vì đơn giản tôi chỉ “khoanh bừa”.

Cơ chế thi năm nay thay đổi.

Thay vi vò đầu bứt tai để viết ra mớ công thức và lý thuyết “vô nghĩa’ trên giấy, giờ đây việc ta cần làm đơn giản chỉ là khoanh, khoanh, và khoanh.

Dù cho có khá nhiều ý kiến trái chiều về việc này nhưng tôi thấy đây là một sự thay đổi tuyệt vời. Bởi tôi cũng có biết cái chữ gì đâu.

Cứ khoanh và để đó thôi, chí ít là còn có hai mươi lăm phần trăm xác suất có điểm, quá ổn cho một thằng “mù chữ” như mình.

Kia rồi, vị trí của lớp 10a1.

Có vẻ mọi người đã có mặt đông đủ.

Ngày đầu khai giảng có khác, ai đấy cũng đều rạng rỡ và ngoan ngoãn cả.

Nhật Minh đang ngồi ở hàng ghế gần cuối. Vừa nhìn thấy, nó đã chạy ra ôm trầm lấy tôi.

“Đồng chí ~”

“Bỏ tao ra coi, cái thằng điên này! Mày muốn thành tâm điểm sự chú ý à”

“Sao đồng chí nỡ bỏ tôi bơ vơ một mình!? Tôi tụt mất 2 rank rồi, bọn óc khai giảng mà vẫn không tha nữa” Nhật Minh thở dài.

Mình không thể nói toẹt ra với nó rằng mình bỏ nó chỉ vì một đứa con gái được,huống hồ nó lại là một “con dân FA” lâu năm nữa chứ. Biết chuyện, kiểu gì nó cũng nhảy dựng lên cho mà coi.

Thôi cứ lấy đại một cái cớ vớ vẩn nào đấy vậy.

“À thi, chẳng là có chút chuyện xảy ra”

“Chút chuyện? Đồng chí có chuyện gì…”

“Yêu cầu hai anh kia trật tự cho tôi!! Vừa chỉnh đốn hàng được một lúc đã mất trật tự!! Trường lớp chứ cái chợ của các anh hả!?”

Giọng nói khàn đặc phát ra từ người đàn ông đứng trên khán đài. Đó là thầy Dực Rỡ, người luôn xuất hiện trong phong thái lãng tử phong trần không thể lẫn vào đâu được kể cả dù có là lần đầu gặp mặt. Huống hồ, trước đây ngày nào tôi cũng bị gọi lên uống nước chè và nghe ổng “tâm sự”.

"Dạạạạạ~" tôi dạ một cái dài.

“Vâng, thưa thầy” Nhật Minh ấp úng.

Buổi khai giảng sau đó diễn ra bình thường như bao buổi khai giảng “bình thường” khác.

"Chào mừng các em, những tân sinh viên của trường trung học phổ thông Hoa Bằng Lăng. Cho phép tôi được giới thiệu, tôi là Dực Văn Rỡ, nguyên hiệu trưởng của trường trung học phổ thông Hoa Bằng Lăng. Một lần nữa, cho phép tôi xin được lấy làm hân hạnh và vinh dự khi được ở đây, có mặt cùng các em, những cô cậu học sinh”.

Vẫn là màn chào hỏi quen thuộc, những câu chuyện kể không có hồi kết, những cuộc giao lưu tay bắt mặt mừng, màn văn nghệ với những tiết mục nhàm chán đến nhạt nhẽo.

Thú thật là tôi muốn về ngay lúc này. Chỉ là đến nhận lớp thôi mà có cần thiết phải đến mức đó không.

Tại sao mình lại phải tốn thời gian để dự cái buổi lễ quái quỷ này không biết.

Nhưng chẳng lẽ bỏ về, mới buổi đầu mà như vậy thì cũng không phải một ý kiến hay.

"Cậu ấy kìa…"

"X-xinh quá"

"Chung lớp với bọn mình đó…"

Tụi học sinh xung quanh có vẻ như đang bàn tán xôn xao về một chuyện gì đó. Tuy nhiên tiếng loa phát thanh quá lớn nên tôi cũng chẳng nghe thấy gì cả.

Mà ai thèm quan tâm cơ chứ, ngủ một giấc cho lành vậy.

“Ê, có gì thì gọi tao nhé. Tao ngủ một lúc...” tôi thì thầm với Nhật Minh.

“Ô kê đồng chí cứ tin ở tôi hehe” Nhật Minh giơ ám hiệu với tôi bằng một vẻ mặt tự tin.

“Ờ” tôi tựa đầu vào thành ghê và chìm vào giấc ngủ.


_ _

“Đồng chí, đồng chí, dậy!! dậy!! Đồng chí, buổi lễ kết thúc rồi”.

“H-hả!?” tôi bừng tỉnh giấc.

Buổi lễ khai giảng đã kết thúc, chúng tôi tập hợp thành từng hàng nối đuôi nhau đi nhận lớp mới với nụ cười nở trên môi. Một cuộc sống mới, năm học mới, bạn bè mới, ai ai cũng đang cảm thấy hào hứng.

“Chào các em, những tân học sinh của trường trung học phổ thông Hoa Bằng Lăng. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Bảo Kim, chủ nghiệm của lớp 10a1. Gọi tôi là cô Kim, từ giờ hy vọng sẽ được mọi người giúp đỡ”.

Người đang giới thiệu bản thân kia là cô Kim.

Cô ấy trước đây là một giáo sư trẻ tuổi đầy tài năng thuộc một viện nghiên cứu hàn lâm nổi tiếng ở Pháp.

Nhưng vì lí do sức khỏe nên cô ấy đã thôi việc và dành toàn thời gian để cống hiến toàn bộ sức lực của mình cho ngôi trường thuở thơ ấu của mình.

Thoạt nhìn thì cô ấy có vẻ như chỉ chừng tuổi chúng tôi nhưng các bạn tin được không? Thời điểm này cô ấy đã ngoài 30 rồi đó, tôi không nói nhầm đâu, ngoài 30 đó.Kì lạ thật , mặc dù còn khá trẻ và xinh đẹp nhưng cho đến sau này cô ấy vẫn chưa hề có lấy một tên bạn trai nào cả.

“Này em kia, mau chóng vào lớp đi chứ!? Các bạn đang chờ em kìa”.

“D-dạ vâng”.

Tôi bước vào lớp rồi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.

“Đồng chí, ở đây, ở đây” Nhật Minh vẫy tay gọi tôi.

Thật may mắn khi vị trí ưa thích nhất của tôi vẫn chưa bị ai chiếm mất, dãy ghế thứ ba sát góc tường, cũng nhờ có nó đã giữ chỗ cho tôi.

Quả là thằng bạn của mình có khác, một góc khá khuất có thể tránh được những ánh nhìn săm soi từ mọi người. Mình ngay bây giờ có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng tôi quên mất một điều rằng vị trí chỗ ngồi của chúng tôi không thể tự ý mà có.

Tất cả sẽ được dựa theo những lá thăm may rủi, thứ quyết định vị trí ngồi của chúng tôi cho đến kết thúc năm học sau này.

“Các em tập trung nào, từng người một hãy chọn cho mình một lá thăm may mắn nhé” cô Kim hào hứng đưa hòm thăm cho chúng tôi.

Tình từ trái sang phải, có tổng 5 hàng ghế ngang và 7 hàng ghế dọc, chung quy ra tổng là 35 hàng. Vậy là, vị trí ưa thích của mình sẽ rơi vào số 15.

Từ nãy tới giờ đã có tổng cộng 19 lượt bốc, số kẻ chiếm 31% ngược lại số chẵn chiếm 69%. Nếu để ý kĩ, ta có thể nhận ra số chẵn thường phân bố phía bên trái chiếc hòm thăm. Vậy theo xác suất, số ngược lại sẽ nằm ở phía đối diện trong số đó chiếm 32% khả năng là con số mà tôi cần tìm.

“Đến lượt em rồi đó” cô Kim giơ chiếc hòm lên.

Trán đổ mồ hôi nhễ nhại, tôi đưa tay vào trong và rút ra một lá phiếu.

“YEAH số 15! Tao bốc được rồi”.

“Ngon nhé, nhất mày”.

Thôi xong, không cần mở lá phiếu ra tôi cũng đã biết được kết quả như nào rồi. Mọi tính toán đều trật lất.

“Hầy, thôi thì cứ coi xem sao vậy…” tôi thở dài.

Tôi chậm rãi mở lá thăm ra.

“Số 7 à.?”

Cũng là số lẻ nhưng đó không phải con số tôi mong muốn.

Tôi nhanh chóng ổn định vào vị trí được chỉ định của mình. Đó là dãy bàn cuối cùng.

Cũng không tệ lắm, chỉ là giá như nó khuất hơn chút nữa thì tuyệt. Mà, mình mệt quá, ngủ một giấc cho đến hết giờ vậy.

“Đùa sao!?”

“D-dãy cuối cùng ấy hả? M* nó”

“Sao nó hên thế không biết”

“Tao ghen tị với thằng đó quá!!”

“Con gái của chủ tịch FAM nổi tiếng xinh đẹp đó… người đứng đầu kì thi đầu vào toàn trường"

"Giỏi giang lại còn nhà giàu nữa, ghen tị quá~"

Xung quanh, mọi người đang xôn xao bàn tán về một chuyện gì đó.

Nhưng sao, tôi cứ cảm giác mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình là thế nào nhỉ.

Chắc không phải mình đâu, lo thừa thãi quá rồi.

“Cái thằng Chí Khôi gì đó số hưởng thế!? Con m* nó!”

Đích thị là liên quan đến mình rồi. Nhưng là chuyên gì vậy.

Tôi cố gắng ngước dậy .

“Chào cậu, mình là Phạm Vân Anh.Từ giờ, mong được giúp đỡ”

“Cái giọng nói này, lẽ nào là…!?”

Tôi quay sang phía bàn bên cạnh của mình và bất ngờ với những gì đang xảy ra ngay sau đó.

“C-cái!?”

Là cô gái ở phòng âm nhạc dụng cụ.

Cô ấy đang ngồi ngay bên cạnh tôi.

“Là cậu…”

“Mong được cậu giúp đỡ, Chí Khôi”

Cô ấy mỉm cười với tôi.

Thời gian như trôi chậm lại

“Đồng chúyyyyy~” Nhật Minh từ đâu chạy tới ôm trầm lấy tôi, cái ôm lần thứ N trong ngày.

“Hầy, bỏ tao ra coi, gì mà cứ nhảy xổ vào người tao thế hả?” tôi thở dài.

“Nhất đồng chí rồi nhé, được ngồi cạnh hoa khôi xinh đẹp nhất trường, lại còn thông minh giỏi giang hơn nữa lại là con gái của chủ tịch tập đoàn FAM danh giá. Chúc mừng nhé, tôi và mọi người trong lớp ghen tị với đồng chí lắm đấy”.

Dù tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả nhưng trên hết cái thằng điên này nó đang ôm lấy tôi chặt quá.

“Mày cứ bỏ tao ra cái đã rồi nói gì thì nói, muốn bóp chết tao hay gì hả!?”

Mà khoan đã, Nhật Minh nó vừa nhắc đến tập đoàn FAM phải không.

Tập đoàn danh giá bậc nhất cả nước đó...

Bạn đang đọc Tôi Quay Lại Quá Khứ Và Có Cơ Hội Gặp Lại Em Lần Thứ Hai Trong Đời sáng tác bởi ThanhTrunggNgg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhTrunggNgg
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.