Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giai điệu ấy, lạ mà quen

Tiểu thuyết gốc · 2087 chữ

Chẳng biết từ khi nào, cánh cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi.

Nhìn bóng bẩy quá.

Có vẻ như nó đã được sơn lại để phục vụ cho buổi khai giảng ngày hôm nay.

"Oọc oọc…oọc…"

Đó là âm thanh được phát ra từ bụng của tôi, nó đang gào thét. Cũng dễ hiểu thôi bởi từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng ngoài một chiếc bánh với kích thước tỉ lệ thuận tương đương với độ dày trong cái ví của mình cả.

"À...mà nhắc tới ví …"- tôi thốt lên như nhận ra điều gì đó.

Đưa tay vào trong túi quần, tôi rút ra chiếc ví của mình. Có vẻ như tôi đã giữ nó bên mình trong "cái đêm định mệnh" ngày hôm qua.

"Vậy có nghĩa là, những thứ gì mình mang theo bên người sẽ được kéo theo cùng à… hmm… thật thú vị …"- tôi lẩm bẩm

Những giấy tờ tùy thân từ căn cước công dân, thẻ bảo hiểm y tế, thẻ nhân viên, visa, thẻ ngân hàng,... Tôi cẩn thận coi lại từng thứ một, tất cả đều còn nguyên vẹn. Vậy là sự nghi ngờ của tôi là chính xác. Tôi lấy ra chiếc thẻ ngân hàng của mình.

"Tốt rồi, thứ này sẽ cứu rỗi cuộc đời mình~" tôi rạng rỡ giơ cao chiếc thẻ lên.

Thật may mắn khi trước đó tài khoản ngân hàng của tôi còn dư lại một ít tiền. Giờ thì, điều quan trọng nhất vào lúc này đối với mình đó chính là tìm một quán ăn, cao sang hay lề đường đều được, miễn là bán thứ gì có thể bỏ vào bụng.

Nhưng, tìm ở đâu bây giờ. Mình không nhớ là có hàng quán nào ở quanh đây cả. Quay lại lấy xe đi tìm dưới cái tiết trời nóng như đổ lửa này cũng không phải là một ý kiến hay.

Lê những bước chân mệt mỏi vì cơn đói, cuối cùng tôi cũng đã tìm được thứ mà tôi muốn tìm lúc này.

"Phải rồi, căng tin trường " tôi như bừng tỉnh.

Phía bên trái dọc theo lối khuôn viên, nằm ở một góc khá khuất, là cái căng tin khá lớn.

Đây là nơi ngày trước tôi cùng đám bạn thường xuyên lui tới sau những giờ học căng thẳng mệt mỏi, chỉ sau hàng điện tử mà thôi.

"May quá" tôi mừng rỡ.

Cánh cửa đang mở toang, đâu đó lác đác có vài học sinh bên trong. Điều này báo hiệu rằng, nó đang dang tay sẵn sàng chào đón tôi.

"Mình được cứu rồi~" tôi oà lên trong hạnh phúc.

Với chút sức lực tưởng chừng như cuối cùng, tôi cố gắng chạy về phía căng tin, nhanh nhất có thể.

Bên trong căng tin, trải dọc hai hàng là những gói bánh, túi kẹo đủ loại màu sắc. Từ những hộp Snack "siêu cay khủng khiếp" cho đến những gói mì trẻ em hấp dẫn đến kì lạ, tất cả mang lại một cảm giác bồi hồi khó tả.

"Ồ, đây chẳng phải kẹo sữa con bò vui vẻ đã ngừng sản xuất sao!?" tôi bị thu hút bởi thứ đang được đặt ngay ngắn trên chiếc kệ gỗ sắt sáng loáng.

Nhưng mà thứ này không thể làm cho mình no bụng được.

Trầm ngâm một hồi lâu, tôi lấy một chiếc bánh xếp gần bàn thu ngân.

"Phiền chị thanh toán giúp em với ạ" tôi nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên bàn và chờ thanh toán.

Nhanh thoăn thoắt, chúng đã được lên đơn xong xuôi. Công việc này vốn dĩ đã quá quen thuộc với chị ấy.

Nghe có vẻ lạ, nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa biết được tên của chị ấy.

Tin được không, dù cho còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi đàn trên với mình mà chị ấy đã là một người vợ với hai đứa con rồi.

Đó là điều duy nhất mà tôi biết về chị ta.

Mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm.

"Đây, của em hết hai mươi ngàn".

"Vâng, chị cho em gửi" tôi đưa cho chị thu ngân chiếc thẻ ngân hàng của mình.

"Đ-đây là…cái gì thế?"

"Dạ!?"

Thôi nguy rồi, mình quên mất rằng thời điểm này thẻ ngân hàng vẫn còn chưa được phổ biến rộng rãi.

"Vậy cái ví này có khác gì cái mớ vô dụng đâu chứ!?" tôi nghĩ thầm.

Sao bây giờ, thẻ ngân hàng thì vô dụng, mình thì lại không có chút tiền mặt nào trong người. Dù gì thì cũng đã lên hoá đơn, đành phải xin lỗi chị ấy thôi.

Vầng trán đổ mồ hôi không ngớt, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng thấy rõ, tôi ấp úng nói:

"C-chị ơi, em… thật ra..."

"Em gửi chị~ Em trả cho bạn ấy ạ"

"!?"

Bất ngờ, một cô gái từ đâu xuất hiện phía sau tôi.

Một người mẫu ảnh ư.

Không đúng, có ấy đang khoác lên người bộ đó trường mình mà.

Vậy, có nghĩa là, có ấy là học sinh trường mình!?

Mái tóc đen dài bóng mượt, làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt xanh to tròn, bờ môi hồng hào, thân hình nuột nà.

Nếu có một từ ngữ nào để miêu tả về vẻ đẹp của cô ấy thì chỉ có thể là “cực phẩm”

Đôi mắt xanh long lanh, khuôn mặt mang đậm nét đẹp của người con gái Á Đông.

Có lẽ cô ấy là con lai.

Lúc này, tôi như choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy.

Một vẻ đẹp "lạnh lùng", nhưng cũng đầy cuốn hút.

“Của cậu đây”

"!?"

Có ấy cầm chiếc bánh lên và đưa cho tôi.

Bản thân tôi bị bất ngờ.

Nếu có một cái lỗ nào ở quanh đây thì tờ đảm chắc rằng mình sẽ tự nguyện chui xuống đó đầu tiên.

Thật ngại quá, khi ngày đầu khai giảng mà tôi đã phải để một người không hề quen biết phải giúp đỡ mình.

Hơn nữa lại là con gái nữa chứ.

Trời ạ, nhục nhã quá Chí Khôi ơi.

“C-cảm ơn cậu. Mình nhất định sẽ trả lại đầy đủ” tôi đưa tay lên gãi đầu. Giờ tôi đang thực sự cảm thấy khó xử.

“Ừ, cũng không có gì to tát lắm đâu mà. Cậu đừng áy náy thế” cô ấy xua tay.

Quả là một người tốt bụng, dù cho có ấy có vẻ khá lạnh lùng.

“Mình hứa đó”

“Mình tin cậu mà. Nhìn cậu cũng không có vẻ gì là người thất hứa"

Lời nói của cô ấy khiến tôi đứng hình năm giây.

“Vậy, mình xin phép nhé"

"C-chờ đ…." tôi bật ngờ.

Vẫy tay chào tôi, cô ấy vội đi mất.

Tiêu rồi, tôi còn chưa biết tên hay bất cứ thông tin nào về cô ấy cả.

Vậy thì trả lại cho cô ta kiểu gì bây giờ.

Phải rồi, hôm nay chỉ có những "tân binh" đến nhận lớp mới phải đến trường sớm thế này.

Tôi thì cũng chưa từng gặp cô ấy bao giờ.

Vậy, chắc hẳn có ấy cũng là học sinh mới như mình.

"Thôi thì tìm gặp cô ta sau vậy_" tôi thở dài, bước ra khỏi căng tin nhà trường.

Nhấm nháp chiếc bánh mì trên tay , tôi tiếp tục tạo bước đi thăm thú ngôi trường của mình.


_ _

Cái nóng như đổ lửa đánh gục tôi.

Tôi đang nghỉ chân để trốn tránh cái tiết trời quái quỷ này.

Thật may mắn khi không mất quá nhiều thời gian để tôi có thể tìm được chỗ trú chân, một chiếc ghế đá nằm dưới cây bằng lăng.

"Hầy, đầu tháng 8 rồi mà sao oi bức cứ như mùa hè vậy!? Con m* nó" tôi than thở.

Mồ hôi thấm ướt đẫm áo, tôi có thể cảm thấy chúng đang chảy ra như suối trên người mình.

Đâu đó, tôi nghe thấy giai điệu từ những phím đàn Piano.

Chúng phát ra từ phía phòng âm nhạc dụng cụ.

"Giai điệu này là !?"

Những giai điệu trầm xuống tưởng chừng như sẽ kết thúc ở khoảng giữa nhưng bỗng chốc bùng lên mãnh liệt, mạnh mẽ. Để rồi, kết hợp với những giai điệu vui tươi ở khổ tư đoạn cuối, tất cả đem đến cho ta một giai điệu mang đủ loại cung bậc cảm xúc- dịu dàng mà sâu lắng.

Tôi như bị cuốn theo giai điệu ấy.

Đến khi nhận ra, chẳng biết từ bao giờ, tôi đã đứng trước cửa phòng âm nhạc dụng cụ.

Sao tôi cảm giác như mình đã từng nghe chúng ở đâu đó rồi thì phải.

“ Đ-đó là Bản Nocturne C# thứ số 20 của Frédéric Chopin … “

“Hiii!?”

Có vẻ như sự xuất hiện bất ngờ của tôi đã làm cô gái đang chơi đàn kia hoảng sợ. Cơ mà sao cô ấy nhìn quen thế nhỉ.

Chờ đã, là người mình vừa gặp ở căng tin mà- “thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt lạnh lùng”.

"X-xin lỗi… mình không có ý làm cậu sợ… chỉ là… " tôi bối rối.

"Ra là cậu quên tiền ở căng tin à… K-không có gì đâu. Chỉ là do mình bất ngờ quá thôi. Cậu đừng để ý nhé haha~" cô ấy gượng cười.

"Ahaha…" tôi cười đáp lại. Một nụ cười nhạt nhẽo.

"Cậu thích bài đó à?"

"Không hẳn, chỉ là mình cảm thấy đã từng nghe chúng trước đây từ một ai đó"

Thật kì lạ, khi tôi không thể nhớ ra được mình đã từng nghe bài này từ ai và tù bao giờ. Nhưng, sau phần “trình diễn” của cô gái kia, tôi khá chắc rằng là mình đã từng nghe chúng.

Không phải một lần, mà rất nhiều lần.

"Người ấy là bạn của cậu à ?”

‘Mình cũng không nhớ nữa ”

“Vậy sao~ hẳn là cậu ấy phải chơi hay lắm nhỉ ?”

Bầu không khí lúc này đây bao trùm là sự im lặng. Cảm giác thật ngột ngạt và nặng nề, ai đó có thể phá tan cái bầu không khí lúc này đi được không.

“Nè, cậu”

“M-mình nghe !!”

Cô ấy đột ngột quay sang hỏi tôi và nhìn chằm chằm, điều này làm tôi giật mình.

Nhưng, cái nhìn đó là sao, một lời thách thức hay một cái gì đó tương tự à. Mình có nên bỏ chạy hay không đây.

“Cậu nghĩ sao về mình?”

“Cờ lờ giờ tê !?”

Mình nghĩ sao về cô ấy ư.

Chờ chút đã, Chí Khôi. Mày phải bình tĩnh lại, mười điều nhịn bằng chín điều lành. Nhưng đó là một lời tỏ tình phải không, từ một người mình không hề quen biết.

Trong đầu tôi thoáng chốc hiện lên những hình ảnh không mấy “lành mạnh” về cô ấy.

“À.. thì.. cậu xinh đẹp, giọng cũng nhỏ nhẹ và khá đáng yêu nữa…”

“Mình không hỏi cậu về chuyện đó. Mình hỏi về bản nhạc kìa. Là b_ả_n_n_h_ạ_c đó.

Làm mình hết hồn, ra là hỏi mình về phần biểu diễn của cô ấy.

“X-xin lỗi, mình tưởng…” tôi đỏ mặt ngượng nghịu.

“Không đâu, chắc do câu hỏi của mình có phần dễ gây hiểu lầm quá thôi” cô ấy bối rối, điều này càng làm cho tôi thấy ngượng hơn nữa.

Những giai điệu chậm rãi nhưng đầy đầy khéo léo và tinh tế. Thêm vào đó, những nốt giáng xuống dịu dàng và có điểm rơi rất tự nhiên.

Để có thể biểu diễn được bản nhạc này, yêu cầu phải là một người nghệ sĩ tài hoa với khả năng "cảm thụ" tuyệt vời.

Cô ấy chắc hẳn phải là người rất có năng khiếu.

“C-cậu chơi tuyệt lắm, mình rất thích phần trình diễn đó”.

“Thật sao? C-cảm ơn cậu. Đó là bài duy nhất mà mình biết chơi. Nhưng mình sẽ cố gắng luyện tập thêm nhiều bài hơn hơn nữa ~” cô ấy mỉm cười vui vẻ với tôi.

Nụ cười ở trên môi, giờ đây cô ấy rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Quỷ thần thiên địa ơi, sao ở trên đời này lại có nụ cười xinh đẹp đến thế.

Lúc ấy, tôi cảm tưởng như thời gian đang ngưng đọng lại.

Bạn đang đọc Tôi Quay Lại Quá Khứ Và Có Cơ Hội Gặp Lại Em Lần Thứ Hai Trong Đời sáng tác bởi ThanhTrunggNgg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhTrunggNgg
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.