Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu gia mang ngỗng trở về

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Tô Dục biết nhà hắn rất giàu, 500 cái xí nghiệp cơ mà, nhưng với cơ ngơi đồ sộ ấy là giàu đến mức độ nào thật sự hắn không biết.

Căn bản, kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử nghèo rớt mồng tơi, quanh năm quanh tháng luẩn quẩn trong xó nhà, hết viết tiểu thuyết lại đi làm thêm bục mặt, đâu thể nào giao tiếp hay lập lên được mối quan hệ với những người giàu có. Thế nên hiểu biết cũng chỉ mơ hồ dừng lại ở khái niệm chứ không biết thực tế.

Nay, khi bản thân đã trọng sinh qua đây, mang thân phận người có tiền, hơn nữa còn là một tên có tiền ăn chơi trác táng, một chút cũng không hề quan tâm cơ nghiệp nhà mình, chỉ biết chìa tay lấy vàng, thế là xong nhiệm vụ thì hắn làm sao mà đỡ nổi, mù kiến thức giờ còn mù hơn. Thức tỉnh nhiều ngày như vậy, điều duy nhất hắn biết cũng chỉ là Tô gia so với nhà khác, giàu hơn rất rất nhiều lần.

Khi tài xế bắt đầu lái xe đi vào Tô gia, Tô Dục liền nhịn không được mà trợn mắt há mồm.

Một đường, hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu biệt thự cao cấp, nhưng những biệt thự cao cấp đó đem so với Tô gia, thật sự là quá tồi tàn?!!! Hắn không nói những những biệt thự đó không tốt, động một cái mấy tỉ bay đi, động một cái là mấy trăm triệu sao có thể không tốt cho được. Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng, điều quan trọng phải nhấn mạnh ba lần. Biệt thự Tô gia trước mắt hắn kia, thật sự đối lập quá mức mãnh liệt, làm cho mấy biệt thự cao cấp khác đều trở nên nhạt nhòa ảm đạm.

Xung quanh Tô gia được bao bọc bởi các dãy núi và sông nối liền, đây đúng là tụ lại tài vận, ngọa hổ tàng long phong thuỷ bảo địa.

Hơn nữa, Tô gia chiếm địa cực kỳ khổng lồ, diện tích vượt qua 30 mẫu, còn chưa tính đến diện tích hồ nhân tạo, hồ tự nhiên và rừng cây gần đó. Các kiến công tình kiến trúc hay bài trí bên trong đều mang đậm phong cách truyền thống. Nhưng cũng có rất nhiều trang thiết bị tiện nghi hiện đại, chúng được lồng ghép hài hòa, hoàn mĩ với nhau. Nhìn vào không hề có cảm giác bị xung đột hay bài xích.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tô Dục liền biết nơi này vô cùng đáng sống.

Vốn dĩ Tô Dục cho rằng biệt thự của mình là tốt lắm rồi, nhưng khi đến đây, ý niệm của hắn hoàn toàn bị đập nát. Nơi hắn ở đem so với Tô gia, một chút cũng không đáng kể đến.

Xe chạy qua cổng chính, Tô Dục nhìn thấy bên trong có ba tòa biệt thự.

Nghe nói tổng thể biệt thự nhà hắn có ba tòa, tòa thứ nhất là nhà riêng, tòa thứ hai chuyên dùng để tiếp khách, tòa thứ ba là nhỏ nhất dành cho người hầu ở đó. Nói là nhỏ nhất, thế nhưng độ nguy nga tráng lệ cũng không phải vừa, hơn hắn những ngôi nhà bình thường.

Ở thành phố tấc đất tấc vàng Thẩm Châu này, có được một ngôi nhà như vậy, giá trị hẳn là vượt qua mấy tỷ.

Chỉ là nơi để ở, cũng đã là giá trị hàng tỷ nhân dân tệ, có thể tưởng tượng Tô gia tài lực là có bao nhiêu kinh người, không hổ là doanh nghiệp nắm trong tay hơn 500 xí nghiệp.

Hơn nữa, Tô Dục cho rằng có tiền cũng không nhất định có thể ở Thẩm châu thị sở hữu biệt thự cao cấp như này, đây không phải là kẻ có tiền bình thường có thể làm được, chỉ có phú hào cao cấp chân chính.

Sau khi nhìn thấy Tô gia, Tô Dục tựa hồ khái niệm rõ ràng hơn về sự giàu có nhà mình.

Từ lúc bắt đầu có tiền đến lúc có rất nhiều tiền, hiện tại lại thành siêu cấp nhiều tiền, Tô Dục tâm lý biến hóa.

Trách không được trước kia hắn có thể không để tâm gì mà làm một tên phá gia chi tử, này thật sự là không cần lo ăn lo mặc, tiền đây khả năng mười đời xài còn chưa hết.

Nếu không phải hắn có ký ức kiếp trước, mà từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, chỉ sợ không làm phá gia chi tử cũng khó, khéo khi còn hơn.

Cũng may, nguyên chủ trước kia là một tên ma bệnh ốm yếu, nhiều chuyện đều không thèm hứng thú, thế nên sự phá hoại của hắn cũng không đáng kể. Bằng không, với năng lực của người bình thường, tốc độ bại sản sẽ trở lên không kiểm soát được.

Hiển nhiên, trải qua một kiếp nghèo khổ, Tô Dục đối với việc phá của không hề có hứng thú gì, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, yên yên ổn ổn trôi qua ngày, tuyệt không ý nghĩ tiêu xài phá của.

Tiến vào Tô gia, từ xa Tô Dục đã nhìn thấy một ông già một thân đường trang hoài cổ, ông lão ước chừng 60 tuổi, không chút cẩu thả, tinh thần tỉnh táo.

Lục lại ký ức, hắn liền nhớ ra, vị đang mặc đường trang chính là quản gia của Tô gia, lão họ Trần, đi theo cha nhiều năm, phụ trách an bài cuộc sống hàng ngày ở Tô gia, vô cùng tận tâm tận lực. Ông cũng là người chứng kiến sự Tô Dục lớn lên, giống như người nhà vậy.

Vừa thấy ông lão đi đến, Tô Dục liền vội vàng xuống xe, chào trước: “Trần bá!”

“Tiểu thiếu gia, ngài cuối cùng đã trở lại.” Trần bá nhanh chóng đi tới, vui vẻ nói: “Tới, chúng ta mau vào đi, tôi đi thông báo cho lão gia cùng phu nhân, bọn họ đều ở nhà chờ ngài về.”

“Trần bá, trước chờ một chút!” Tô Dục dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía trong xe, mà Trần bá cũng nhìn qua, còn tưởng rằng hắn mang bạn trở về.

Lúc này, tài xế cũng xuống xe, hơn nữa còn mở ra cửa sau, một con ngỗng trắng từ trên nhảy xuống.

“Ách, ngỗng?” Trần bá có chút phản ứng không kịp, ông tưởng bạn Tô Dục ở trong xe, nhưng không nghĩ tới sẽ là một con ngỗng, nếu loài động vật khác, ví dụ như chó, mèo linh tinh gì đó, ông sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng bắt buộc lại là một con ngỗng, thật sự khó hiểu.

Tô Dục xấu hổ cười cười, nói: “Đây là thú cưng cháu nuôi, mang vào không vấn đề gì chứ?”

“Không…… Không thành vấn đề, thiếu gia thích được rồi.” Trần bá chỉ có thể nói như vậy.

May sao, mấy chuyện kỳ lạ như thế này trước kia nguyên chủ làm không thiếu, mang thêm một con ngỗng trở về, xét cho cùng cũng không phải chuyện gì kỳ lạ lắm, Trần bá không nghĩ quá nhiều.

Vì thế, Tô Dục liền mang theo ngỗng trắng, nghênh ngang đi vào.

Khi hắn cùng ngỗng trắng mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách, thì Trần bá đã đi thông báo cho Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt.

Thư phòng, Trần bá cung kính nói: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã trở lại, hiện tại ở dưới nhà.”

Một vị phu nhân, lập tức nói: “Dục nhi đã trở lại, chúng ta nhanh nhanh đi xuống, em đã lâu không gặp nó, cũng không biết nó hiện tại như thế nào?”

“Phu nhân yên tâm, thiếu gia thoạt vô cùng hoạt bát.” Trần bá có chút do dự nói: “Nhưng……”

Người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc hỏi: “Nhưng cái gì? Nó lại gặp rắc rối rồi sao?”

“Không phải, thiếu gia không có gặp rắc rối, chỉ là ngài ấy mang theo một con ngỗng về nhà, nói hắn thú cưng mình nhận.” Trần bá trả lời, ông cảm thấy vẫn nên thông báo trước, miễn cho đến khi lão gia không chuẩn bị tâm lý, sẽ quở trách thiếu gia.

“Đứa nhỏ này, thật sự không thể làm chúng ta an tâm một chút sao? Nuôi cái gì không nuôi, lại đi nuôi một con ngỗng.” Người đàn ông bất đắc dĩ nói.

Phu nhân lập tức phản bác: “Dục nhi thích ngỗng, thì đẻ cho nó nuôi, ngỗng hya chó mèo gì đó không giống nhau à, nó thích là được.”

“Đúng, đúng, tất cả đều nghe phu nhân, nó thích thì để cho nó nuôi, tôi đây liền không ý kiến .” Người đàn ông phụ họa nói, thoạt nhìn vô cùng nghe lời lão bà.

Vị phu nhân này rất vừa lòng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, miễn cho Dục nhi sốt ruột chờ.”

“Được.”

Ngay khi người đàn ông đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tô Dục đang cùng một con ngỗng trắng mắt to trừng mắt nhỏ, sắc mặt vẫn là nhịn không được biến hóa.

Người thừa kế duy nhất của gia tộc trăm tỷ, lại có niềm yêu thích đặc biệt với ngỗng, loại chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười lớn, nhưng ông một chút biện pháp đều không có.

Kỳ thật, Tô Dục cũng là vì khẩn trương, mới có thể dùng ngỗng trắng làm phân tán lực chú ý.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.