Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính thức gặp mặt

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Tan học, Tô Dục chuẩn bị đưa Hạ Dao về nhà.

Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị đi, lại là bị tài xế gọi lại: “Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân bảo ngài về nhà dùng cơm.”

Nghe được lời này, bước chân Tô Dục dừng lại có chút do dự, hắn thật sự không có thói quen sinh hoạt cùng gia đình, nghĩ đến việc sớm chiều cùng họ ở chung, trong lòng tồn đọng một cảm giác mất tự nhiên khó hiểu.

Hắn biết loại chuyện này không phải muốn tránh là được, cần đối mặt thì nên đối mặt, hơn nữa Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt vô cùng yêu thương nguyên chủ, nếu bây giờ để bọn họ khổ sở hắn thật không đành lòng.

Thực tế, Tô Dục vẫn luôn muốn nhận hai người làm cha mẹ thật sự của mình, chỉ là hắn muốn độc lập từ mặt tài chính đến đời sống, không cần dựa dẫm vào họ nữa, bản thân cũng tự do thoải mái hơn sau khi đã chiếm đoạt đi thân thể này, ít nhất là như thế.

“Được, chút nữa tôi sẽ về.” Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Dục vẫn không từ chối.

Không còn cách nào, sớm muộn cũng phải gặp, lần này không trở về, ngược lại sẽ làm Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt lo lắng, như vậy càng dễ nảy sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, không bằng bất chấp một lần xác thực quan hệ với họ,

Tuy nhiên, về thì về, nhưng trước hết phải đưa Hạ Dao về nhà trước đã.

Nói là đưa cô về, không bằng nói là cô đưa hắn, bởi vì Hạ Dao mới chính là người lái xe, còn hắn chỉ có ngồi phía sau. Đối với chuyện này, Tô Dục càng ngày càng quen thuộc, thậm chí hắn đã coi đây là chuyện thường tình đương nhiên, còn rất hưởng thụ khoảnh khắc này.

Giống như trở về kiếp trước, hai người cùng nhau băng băng trên đường, chẳng qua lúc đó người lái xe là Tô Dục, còn Hạ Dao ở phía sau ngồi.

Khi sắp đến nơi, hắn đột nhiên quay ra hỏi: “Mệt sao?”

“Đương nhiên mệt rồi, thử hỏi ngày nào cũng phải đi một quãng đường xa như vậy, lại trở thêm một con heo như anh, ai mà không mệt cho được, mệt sắp chết rồi.” Hạ Dao trên trán mồ hôi ướt đẫm, mặt đỏ hồng vì đạp xe.

“Về sau……” Tô Dục dừng một chút mới tiếp tục nói: “Em phải rèn luyện vận động nhiều hơn, đạp xe một chút đã mệt ra cái dạng này, thế là không được, nên tập thể dục nhiều vào, aiz aiz."

Mới đầu, Hạ Dao còn tưởng rằng hắn định nói về sau để hắn lái xe cho, khổng thể ngờ trái ngược kêu cô đi tập thể dục cho khỏe. Khốn!!!

“Còn dám nói, không phải tại anh à, không đèo anh thì em đã về nhà lâu rồi, cũng không mệt như vậy đâu nhá.” Hạ Dao nói.

Tô Dục lắc lắc đầu, nói: “Sao em có thể nói vậy, con gái một thân một mình về nhà, đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, anh thật sự không yên tâm mới cùng em về nhà. Rõ ràng xả thân bảo vệ như thế, bây giờ em lại đi oán giận ngược lại anh.”

“Ah, Đây là bảo vệ em? Lươn lẹo, có mà em bảo vệ anh thì có.” Hạ Dao trợn trắng mắt.

Nghe vậy, Tô Dục liền thở thườn thượt: “Người tốt khó làm a!”

“À vâng, anh là người tốt, em là người xấu.” Hạ Dao nghiến răng, nói: “Sao trước kia, mắt mũi em như thế nào lại không phát hiện ra anh là một tên vô sỉ như vậy nhỉ.”

Tô Dục ở phía sau, nói: “Hầy, không được, phiền toái em nên đổi vô sỉ thành đơn thuần lương thiện, bằng không...anh sẽ gõ đầu em!”

“Làm gì có ai đơn thuần lương thiện mà lại đi đánh người.” Hạ Dao lập tức nói.

Nghe vậy, Tô Dục nâng tay lên, nói: “Được, đây là em ép anh đó, đừng có khóc đấy nha.”

Nói xong, không đợi Hạ Dao phản ứng, hắn liền đánh xuống, lực tay thực nhẹ, một chút đều sẽ không đau, rặt cái vị trí tay hắn hạ xuống lại chính là cái mông nhỏ của Hạ Dao, làm cô nhịn không được hét lên thành tiếng.

Cuối cùng, Hạ Dao suýt nữa không khống chế được xe đạp, lật xe.

Tô Dục cũng không dự đoán được Hạ Dao phản ứng sẽ lớn như vậy, cũng bị hoảng sợ theo, sau khi ra tay xong hắn cũng rất hối hận.

“Tên khốn nhà anh, muốn chết.” Hạ Dao mặt đỏ nựng, mắng to.

Thế nhưng, tức giận thì tức, cô vẫn không đem Tô Dục đuổi xuống, vẫn tiếp tục đạp xe như trước, chỉ là không thèm nói chuyện câu nào.

Thực ra, Hạ Dao cũng phải tức giận lắm, chủ yếu thẹn thùng mà thôi.

Hai người có thể coi như thanh mai trúc mã, mấy động tác thân mật này nọ, hồi nhỏ không thiếu, chỉ là sau khi lớn lên, ý thức được sự khác biệt, dần dần dẫn đến xấu hổ.

Sau khi về đến nhà, Hạ Dao hừ một tiếng rồi nói: “Hừ, em không thèm để ý đến anh nữa, người gì đâu tình tình ngày càng tệ.”

“Ồ, được, anh đây buổi tốt sẽ cho phép em không để ý tới anh, ngày mai lại để ý.” Tô Dục phất phất tay, cười nói.

Hắn biết lúc này, không thể xin lỗi, bởi xin lỗi xong không khác gì đổ dầu vào lửa, khiến cô giận lâu hơn, hoặc nặng hơn là xấu hổ khi nói chuyện với hắn.

Tô Dục gọi tài xế đến đón.

Sau khi lên xe, khuôn mặt tươi cười lúc nãy trước mặt Hạ Dao hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một khuôn mặt với bao nỗi phiền muộn lo âu.

Ở cùng Dạ Dao, hắn có thể cực kỳ tự nhiên thể hiện tất cả, bởi đó là do Tô Dục đã biết cô trước đấy, hơn nữa cô cũng là người bạn thân nhất của hắn lúc này.

Còn gia đình, kiếp trước hắn là một cô nhi, không cha không mẹ, hiển nhiên chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác như thế nào, không biết thích ứng ra sao.

Mặc dù, Tô Dục trước kia và bây giờ là cùng một người, thế nhưng ý thức lại riêng biệt.

Máu tan trong nước, tiềm thức tồn đọng, tình cảm hắn dành cho Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt không phải là giả, nhưng coi là tình thân thì hắn thật sự không biết. Bản thân chưa hoàn toàn thích ứng, hắn cần thời gian.

Tình thân, đó là thứ trước giờ Tô Dục vô cùng khát vọng.

Thế nên, hắn không thể cứ vồ vập mà tiến tới nhận bừa, cũng không thể tránh né. Đâu thể nhất thời không quen, liền cắt đứt liên hệ với ba mẹ. Không vì cái gì khác, chỉ bởi tình cảm Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt là thật hắn đã thấy đủ rồi.

Nghĩ thông suốt, Tô Dục thoải mái hơn rất nhiều, không hề phiền muộn như lúc nãy.

Con dâu xấu cũng phải đối mặt cha mẹ chồng, đây hắn là một thân nam tử, ngại gì.

Có thể nói, Tô Dục hy vọng chính mình có thể làm một người con có hiếu, hiếu kính cha mẹ một đời.

Dọc theo đường đi, tâm tình của hắn biến hóa liên tục, cực kỳ phức tạp, hết lên lại xuống, hết phiền muộn lại vui vẻ, rồi lại chuyển sang trạng thái khẩn trương, lo lắng. Hắn có chút chờ mong nhìn thấy Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt, bởi lần này xem như lần đầu tiên chính thức cùng cha mẹ gặp mặt, xong lại lo lắng bản thân sẽ biểu hiện không tốt, làm ra chuyện gì đó kỳ lạ. Trăm mối ngổn ngang.

Thời điểm hắn nửa tình nửa mê, cũng từng thấy qua hai người nhưng không rõ ràng lắm.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.