Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại ca, mời ngồi!

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Nơi nào Đại Phi đi qua, nơi đó một hồi gà bay chó sủa, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Tiếng hét ba người Trương Tương Chương không ngừng vang vọng, làm người nghe run rẩy cả người.

Đại Phi thật sự lợi hại, một mổ rồi lại một mổ đi xuống, chẳng mấy chốc trên quần áo đám người Trương Tương Chương đã xuất hiện thêm vài lỗ thủng, trông không khác gì mấy tên ăn mày rách nát, nhìn kĩ còn có thể thấy vết bầm tím như sắp tứa máu đến nơi. Tất cả đều là tác phẩm của nó.

Tư vị đó quả thực đâm thấu trời xanh, đến người nhìn cũng phải đau hộ.

Vậy nên, mặc dù Đại Phi không có ý định đuổi theo hay gây sự với những người khác, nhưng cứ khi Đại Phi tới gần, bọn họ đều không tự giác mà né xa, thậm chí là sợ hãi chạy mất.

Mà Trương Tương Chương cùng đồng bọn lúc này đâu nghĩ được gì, chỉ chăm chăm nhằm vào đám đông mong cứu vớt được cái mạng, thế nên mấy người xung quanh dù không muốn cũng phải chạy bạt mạng theo.

Văn Dục ngay lúc này, vì sự xuất hiện của một con ngỗng không biết từ đâu quậy đến gà bay chó sủa, các học sinh cũng bị nó đuổi cho chạy toán loạn. Một số gan nhỏ còn bị dọa đến nỗi vừa chạy vừa khóc ngất lên. Những tiếng kêu cha gọi mẹ vang vọng khắp trường.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể gọi bảo vệ đến, mong muốn lôi cổ con ngỗng kia đi.

Nhìn con ngỗng trắng đang điên cuồng càn quét kia, mấy nhân viên bảo vệ này thật đúng là không dám ra tay, nếu có thể đánh được thì không sao, giả sử mà không được... Rốt cuộc, sức chiến đấu ngỗng trắng quá mạnh, nhìn gương ba người đang bị rượt kia thì biết, ai chịu nổi.

Tô Dục, đương sự trực tiếp gây ra chuyện này, bây giờ đang chết chân tại chỗ, nhìn cục diện náo loạn khắp sân, hắn chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O, tình huống này hắn chưa từng nghĩ đến a. Sao có thể biết được sức chiến đấu của một con ngỗng nhìn như bình thường kia lại bá đạo như thế. Đem ba người lớn khỏe mạnh đuổi khóc cha khóc mẹ.

“Thôi rồi, ngày nhân loại bị loài ngỗng xâm chiếm không còn xa nữa rồi.”

Chứng kiến một màn này, bỗng dưng trong đầu Tô Dục lại bật ra một ý niệm như vậy. Giờ này khắc này, hắn chỉ nghĩ đến một câu hát: “Theo gió mà chạy, tự do làm phương hướng.”

Tâm trạng Tô Dục cực kỳ thoải mái, tự do tự tại, trái ngược đám Trương Tương Chương. Cuộc đời bọn họ từ khi bước chân vào trường cấp ba này, chưa từng một lần khổ sở, toàn là bọn họ bắt nạt người ta, đâu bao giờ có trường hợp bị người ta bắt nạt lại. Đã vậy, bắt nạt bọn hắn lại là một con ngỗng, chuyện như vậy càng chưa từng phát sinh.

Rõ ràng mục đích hôm nay tới là để dạy dỗ Tô Dục, theo đó củng cố vị trí bản thân, không nghĩ tới, bản thân chưa kịp dạy bảo ai, đã bị một con ngỗng chạy ra quật ngược.

Điều này đối với một tên đầu gấu như Trương Tương Chương chính nỗi nhục không thể xóa bỏ. Hơn nữa quần áo hiện tại cũng tơi tả, nhục nhã càng thêm nhục.

Tuy nhiên, đối mặt với sự đuổi giết của Đại Phi, Trương Tương Chương muốn sống không cách nào khác chỉ có thể chạy, một chút không dám dừng lại, sợ chạy chậm một bước thôi, mạng nhỏ liền sẽ bị con ngỗng đó đoạt mất.

Trương Tương Chương vì tránh né Đại Phi mà đâm đầu không xác định phương hướng, cuối cùng chạy vào khu Wc nữ. Chưa kịp định hình được nơi nào, bên tai hắn đã vang lên hàng loạt tiếng hét thất thanh, sau đó một trận đòn giáng xuống từ cây chổi cây lau nhà. Hiện tại xong rồi, không chỉ Đại Phi đuổi giết, còn thêm đám nữ sinh lửa giận ngập trời.

“Tự làm bậy không thể sống!” Tô Dục rung đùi, khóe miệng không che dấu được đắc ý.

Nếu sau này Trương Tương Chương có trả thù, hắn cũng hoàn toàn không lo lắng, người khác khả năng sẽ sợ hãi vũ lực của Trương Tương Chương, hay cố kỵ gia cảnh hắn, nhưng Tô Dục thì không.

Có tiền sai khiến ma quỷ cũng được, Tô Dục chính như vậy, hắn có rất nhiều tiền, biện pháp chỉnh chết Trương Tương Chương cũng không thiếu.

Gia đình Trương Tương Chương, nhiều nhất cũng chỉ là một cái nhà giàu mới nổi, ở Văn Dục có thể coi như thuộc hàng trung đẳng, đâu dám đi chọc ai cao hơn, còn cái danh đầu gấu, chẳng qua là để người khác kiêng dè hắn mà thôi.

Trùng hợp làm sao, Tô Dục lại đúng loại người mà Trương Tương Chương không nên trêu nhất. Chỉ là, trước kia đầu óc nguyên chủ trì độn, bị người ta bắt nạt cũng không biết phản lại. Nay thay bằng Tô Dục, hắn sẽ không để chuyện như vậy tái diễn.

Hắn có thể khiến Trương Tương Chương tan cửa nát nhà, không cần trả giá gì hết, chủ yếu xem tâm tình của hắn mà thôi.

Chính vì như thế, người nên lo lắng bây giờ là Trương Tương Chương mới đúng, tất nhiên nhà giàu mới nổi như hắn sao có thể là ý thức được điểm này.

Chuông vào lớp vang lên, Tô Dục cũng rời xa chiến trường. Sau khi hắn rời đi, Đại Phi rốt cuộc cũng ngừng lại, lối gót đi theo.

Ngay khi Tô Dục ngồi vào chỗ, Đại phi cũng không kém cạnh leo lên, một chút đều không làm loạn.

“Con ngỗng bự này anh mang đến sao?” Hạ Dao ngạc nhiên.

Mặc dù Tô Dục không muốn thừa nhận, nhưng nghĩ đến công lao Đại Phi vừa nãy, hắn không thể không nhận, gật gật đầu tỏ ý nói phải.

“Rất đáng yêu nha, em muốn sờ nó, nhưng liệu nó nó cắn em không ?” Hạ Dao nhìn ngỗng trắng, không dám vươn tay.

Tô Dục đem ngỗng trắng ôm lên, sau đó nói: “Không có việc gì, nó sẽ không cắn.”

Đại Phi phải nói là vô cùng thông minh, nó công kích ai thì công kích, cốt yếu người đó gây sự với Tô Dục hoặc có địch ý với Tô Dục, ngoài ra người vô tội nói sẽ không dây vào. Giống như vừa rồi, mặc dù những người xung quanh đều bị dọa đến kinh hồn táng đảm, ấy thế nhưng không ai có một chút xây xát nào. Chỉ có đám người Trương Tương Chương trải qua đau thương thảm hại.

Nghe xong, Hạ Dao cũng vươn tay, nhẹ nhàng sờ soạng một chút lên lông Đại Phi, thật sự không có phản kháng, rất ngoan ngoãn.

Tô Dục đặt ngỗng trắng xuống.

“Ừm, em thấy cứ để nó ở đây hình như không ổn lắm, mọi người sợ không dám qua rồi kìa.” Hạ Dao nhỏ giọng nói.

Tô Dục nghe xong, lúc này mới ý thức được ảnh hưởng của Đại Phi ở chỗ này, các bạn học khác đều cách xa hắn 2m, ánh mắt sợ sệt nhìn qua đây.

Vì thế,Tô Dục đành chỉ vào một chỗ trống gần đó: “Đại Phi, mày qua bên kia đi.”

Đúng lúc, Trương Tương Chương tiến vào, nhìn thấy Đại Phi đang muốn đi chỗ ngồi, hắn liền vội vàng hô to: “Đó là chỗ tao ngồi.”

Ra là vậy, bảo sao nãy giờ không có ai. Chẳng qua, điều này đối với Tô Dục quan trọng sao?

Hiển nhiên, không quan trọng.

“Anh không cho nó ngồi, vậy anh với nó tự thương lượng đi, tôi tin nó sẽ rất biết điều.”

Một lời nói ra, làm Hạ Dao bên cạnh nhịn không được cười khúc khích, thân là người trưởng thành cao to lực lưỡng, giờ phải hạ mình nói chuyện thương lượng với một con ngỗng, khác gì ông nói gà bà nói vịt đây.

Trương Tương Chương nghe cậy cũng hừng hực lửa giận, kêu hắn cùng một con ngỗng nói chuyện, này còn không phải vũ nhục hắn sao?

Chỉ là, khi nhìn đến Đại Phi quay đầu đối diện với mình, lại thêm ánh mắt không chút ý tốt kia của nó, Trương Tương Chương rất tức thời đem lời nói định tuôn ra nuốt trở lại, hắn không dám.

Trên người hắn, bầm tím do con ngỗng này gây ra còn chưa có biến mất, cảm giác bị đuổi giết thật sự không muốn nếm trải thêm lần thứ hai.

Mắt thấy ngỗng trắng đã đi gần đến bên mình, Trương Tương Chương liền vội vàng nói: “Đại ca, mời ngồi.”

Lời này, làm cả lớp nhịn không được cười vang, tiếng cười này càng làm Trương Tương Chương tức giận muốn chết, nhưng có ngỗng trắng ở chỗ này, hắn không thể làm gì, chỉ có thể cười nịnh nọt, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.