Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế Cầu

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Trong phòng, một thiếu niên đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng thở hổn hển.

“Mình chưa chết!” Đôi mắt thiếu niên tràn ngập vẻ khó tin, dường như việc cậu còn sống là điều gì đó khó có thể tưởng tượng được. Nhưng đưa tay sờ đến trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, thật đến mức cậu không cách nào chối bỏ.

Sau đó, thiếu niên lại ngã xuống giường, bộ dáng đau đớn vô cùng, hàng loạt những ký ức điên cuồng ùa vào trong đầu, đau tới mức làm cậu không thể không kêu thành tiếng.

Cùng với tiếng hét thảm thiết của thiếu niên, một đám người lũ lượt ùa vào trong phòng.

Trong lúc hôn mê, bên cạnh cậu luôn vang vọng một tiếng khóc quen thuộc của người phụ nữ nào đó, nhưng nghe một lúc thì lại thật xa lạ, loại cảm giác mâu thuẫn này vô cùng khó chịu, càng khó chịu thì đầu càng đau đớn.

Nhưng người xung quanh không thể hiểu được cảm giác đau đớn của thiếu niên. Bởi vì sự va chạm giữa hai đoạn ký ức, không ngừng không ngừng ghim thật sâu vào trong trí não. Làm tinh thần thiếu niên thiếu chút nữa thác loạn hỏng mất, thẳng đến lúc vì đau quá mà hôn mê, sự dãy dụa này mới dừng lại.

“Mình còn sống, là thật sao, là trọng sinh sao?”

Qua hơn hai ngày, thiếu niên này mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, nhưng vẫn khó tin.

Quả thật loại chuyện xảy ra trên người, là ai cũng chấp nhận không nổi.

------------------------------------

Hắn tên Tô Dục, hắn nhớ rõ ràng bản thân là một nhà văn mạng thất bại, viết hàng chục tác phẩm đăng lên nhưng chưa hề một lần nổi danh. Tuy vậy, bản thân chưa từng dừng lại, ốm đau bệnh tật cũng không một lần chậm tiến độ ra chương, bởi vì hắn biết, một khi dừng rồi, chậm lại, thì những độc giả ít ỏi của bản thân cũng theo đó mà mất dần đi.

Kết quả cuối cùng vì quá nỗ lực, quá liều mạng mà số lần thức đêm tăng lên, đột tử do sức không chịu nổi. Chết trước màn hình máy tính, một phút trước khi chết kia, hắn còn nhớ, ngón tay mình vẫn chưa hề rời khỏi bàn phím, mang theo ý chí không cam lòng mà chết đi.

Đối với một người 27-28 tuổi, chẳng làm nên trò trống gì mà nói nói, cái chết có lẽ là một loại giải thoát.

Chỉ là khi được giải thoát cảm giác không cam lòng vẫn không ngừng khuấy động, rõ ràng bản thân chưa từng ngơi nghỉ một ngày, tại sao kết quả vẫn là không có gì. Đến chết vẫn không tiếng tăm, thậm chí không ai biết rằng mình đã chết, có lẽ chỉ có chủ nhà tới thu tiền thuê nhà còn may ra mới phát hiện.

Đời người chính là như vậy, cho dù bản thân có nỗ lực cỡ nào, vẫn nhận lại chuỗi ngày không đầu không đuôi.

Cũng như Tô Dục bây giờ, sẵn sàng chấp nhận tất cả những điều này cùng với hối hận và không mong muốn. Sống lại như thể Chúa đùa đang với hắn vậy.

Từ một thanh niên 27-28 tuổi, hiện giờ biến thành một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, kém tận mười tuổi.

Lúc đầu, Tô Dục còn cho rằng bản thân trọng sinh trở lại quá khứ, nhưng không phải, thân chủ trẻ hơn 10 tuổi nhưng không phải bởi vì Tô Dục trọng sinh về 10 năm trước đấy, mà chỉ cách có 3-4 năm, vào người một cậu bé 17 tuổi khác.

Ở tại đây hai ngày, Tô Dục đã tiêu hóa một bộ phận ký ức.

Từ trong trí nhớ thân chủ, hắn biết nơi này không phải Địa Cầu, so với Địa Cầu nó lớn hơn mười mấy lần, tên gọi Đế Cầu, là một thế giới hoàn toàn xa lạ với nhận thức.

Nơi này lĩnh vực giải trí được coi là quan trọng hàng đầu, nhưng lại cực kỳ thiếu tính sáng tạo. Với tác gia, nơi đây có thể gọi là thiên đường cảm hứng, và những người ở đây cực kì cần họ. Ngay cả các nhà khoa học đứng đầu, hay những người giàu có, đến tổng thống cũng đều điên cuồng truy đuổi.

Thế giới không thể tưởng tượng này, hoàn toàn không hợp lý, nhưng nó lại cố tình tồn tại song song với thế giới hiện thực, đem kiến thức nhân sinh của Tô Dịch hoàn toàn lật sang trang mới.

Đế Cầu, phân ra làm sáu cõi, Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, Chính và nơi nhỏ nhất diện tích cũng đã gấp hai lần Địa Cầu, tương đương với tỉ lệ dân số gấp đôi. Toàn bộ Địa cầu bình quân dân cư gần 10 tỷ thì nơi này gấp mười mấy lần lên, hơn trăm tỷ. Nơi mà Tô Dục hiện tại đang sống thuộc về cõi Chính, không có chỗ nào gọi là Trung Quốc, mà chỉ có Chính quốc.

Có thể nói, Đế Cầu tuy rằng giống với Địa Cầu, đến ngay cả lịch sử đều y hệt, thế nhưng diện tích hoàn toàn bất đồng, con người cũng khác biệt.

Hơn hai ngày tìm hiểu, hắn đối thế giới này mới có một chút hiểu biết, nhưng đó chỉ là những kiến thức chung chung, vẫn còn rất xa lạ. Trong hai ngày đó, Tô Dục không ngừng nghi ngờ mọi thứ, thâm tâm chối bỏ hiện thực.

Cho tới bây giờ, Tô Dục mới miễn cưỡng chấp nhận số phận, hắn trọng sinh, hoặc là nói hắn xuyên qua đến một thế giới khác, cuộc sống trở thành khởi đầu.

Đứng trước gương, Tô Dục lần đầu tiên đối diện bộ dáng chân thực. Thân chủ nhìn qua là một cậu bé tầm mười bốn lăm tuổi, bề ngoài tuấn tú, đầu tóc có chút bù xù nhưng cũng không có che dấu được, làn da tái nhợt giống như mang bệnh trong người.

Tô Dục đưa tay lên sờ sờ mặt chính mình, hắn phát hiện gương mặt này có vài phần tương tự kiếp trước, khác biệt duy nhất chính là da thịt trơn nhẵn hơn, bàn tay cũng không có vết chai sần, so với bàn tay nữ nhân còn muốn mềm mại hơn.

Kiếp trước, hắn sinh ra là cô nhi, cho nên làn da chưa bao giờ được bảo dưỡng tốt như vậy.

Tô Dục tiếp nhận sự thật.

Chỉ là thân thể này từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, so với các bạn đồng lứa phát triển chậm hơn rất nhiều, rõ ràng đã 17, nhưng bộ dáng không khác gì tuổi 15.

Tô Dục kiếp trước vô cùng bi thảm, cả đời nghèo khổ, kiếp này hoàn toàn ngược lại. Thân phận hắn không tầm thường, ba mẹ là doanh nhân sở hữu hơn 500 dãy xí nghiệp lớn nhỏ ở Chính quốc, hắn còn là con một trong gia đình, có thể nói, sinh ra đã ngậm thìa vàng.

500 xí nghiệp, sản nghiệp này lớn như thế nào a. Cho dù có thuộc top cuối bảng doanh nghiệp của Đế Cầu, thì vẫn là một nhà giàu nứt đố đổ vách, làm người thừa kế duy nhất, thân phận quý giá, không cần nói cũng biết.

Kiếp trước ngay cả bạn gái cũng bỏ hắn mà đi, cuối cùng lẻ loi hiu quạnh chết trong phòng trọ. Bây giờ hắn trở thành thiếu niên mười sáu tuổi, hơn nữa còn cưới một người vợ xinh đẹp, thiên hậu giới ca sĩ.

Kiếp trước khổ khổ cực cực một tháng nhoài người chai đầu ngón tay kiếm tiền nhuận bút, số tiền ấy khả năng còn mua không nổi một đôi dép lê của hiện tại.

Kiếp trước kiếp này khác biệt, có thể nói một trời một vực.

Nếu là trước kia, cuộc sống xa xỉ sẽ làm Tô Dục hâm mộ không thôi, hận không thể thay thế thì hiện tại hắn vẫy tay cũng làm được. Chỉ tiếc những gì hắn còn dang dở.

Cậu nhóc này bản tính bẩm sinh ngu ngốc, cũng không hẳn ngu ngốc, mà phải nói là chậm tiêu, thuộc type người chậm chạp suy nghĩ, không phải bị người lừa, cũng chính là bị người bắt nạt. Tuy rằng thân phận cậu thật sự làm người ta hâm mộ cùng mong ước, thế nhưng không bao giờ có thể đạt được. Mấy loại người đó Tô Dục cực kỳ xem thường.

Mà nguyên nhân hắn xuyên đến người thiếu niên này nói ra thật buồn cười, vì sao buồn cười ư, cậu nhóc này không cẩn thận bị một cô gái đụng phải, nhẹ nhàng như thế ngất đi, cũng nhẹ nhàng như thế chết thẳng cẳng, hắn theo đó thay vào.

Ký ức của thân chủ, hắn nhớ lại không nhiều, chỉ rải rác một vài mẩu nhỏ, nhưng một bộ phận nhỏ vậy thôi, khiến cho hắn cảm thấy thật sự câm nín: “Cũng may đó không phải mình, nếu là mình thà rằng mua khối đậu hủ đâm chết cho rồi.”

Không sai, mặc dù Tô Dục đã tiếp nhận sự thật này, thế nhưng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ tiếp tục sống như thán chủ.

Đừng nói bề ngoài giống nhau, tên cũng chẳng khác gì thế nhưng hắn với thân chủ là hai thể linh hồn tách rời. Chủ yếu là việc làm, hành động của thân chủ trước kia hắn tiếp thu không nổi.

Bởi đời trước trải qua quá nhiều điều, đủ mọi loại bất hạnh, bi ai.

Tô Dục, không kìm được nắm chặt nắm đấm, tự nhủ trong lòng: “Đời này, mình không thể cứ vô danh như trước kia nữa, phải khuấy động thế giới. Không được si tình như trước kia nữa, trở thành người đàn ông đa tình, một sugar daddy đúng nghĩa. Bớt bận tâm nhiều việc, mệt người.”

“Đại Tân Văn hệ thống, chính thức kích hoạt!”

Hắn vừa thề xong, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu, chuỗi dài tin tức thi nhau xuất hiện.

Cuối cùng, tiêu hóa xong một đống thông tin kì lạ, Tô Dục cầm lòng không đậu phát ra một tiếng: “CMN!”

Lúc Đại Tân Văn hệ thống xuất hiện, hắn đột nhiên nhận ra, xuyên qua với trọng sinh là cái quái gì, đây, Đại Tân Văn hệ thống mới là thứ dọa người nhất đây này. Hơn nữa nó còn là nguyên nhân khiến hắn xuyên qua.

Thì ra, hắn không phải hai ngày trước mới xuyên đến đây, mà từ khi sinh ra hắn đã ở chỗ này rồi.

Nói dễ hiểu hơn chính là Tô Dục kiếp này chính là kiếp sau của hắn, chú chẳng phải người này người kia, số phận này số phận kia. Hắn là tiền kiếp, hắn không xâm chiếm thân thể người ta, mà vốn dĩ đây là thân thể của Tô Dục hắn.

Chẳng qua thời điểm đầu thai Đại Tân Văn hệ thống xảy ra một chút sai sót nhỏ, làm cho hắn mất đi kì ức vốn có. Nguyên nhân dẫn đến sự mơ mơ màng màng hồ đồ như vậy mười mấy năm.

Hắn không có đoạn kí ức kiếp trước cho nên mới ngu si như vậy. Bệnh tật từ nhỏ gì đó, tất cả do Đại Tân Văn hệ thống này mà ra.

Tô Dục khó khăn tiếp nhận tất cả, những gì trước đó hắn nghĩ thân chủ làm toàn bộ đều của hắn hết. Giống như người bị mất trí nhớ, hành động không mục đích.

Mới mươi mấy phút trước thôi, bản thân còn tưởng niệm bào là đời trước bi ai, đời trước tàn tạ như nào. Bây giờ vỡ lẽ, thật sự khó mà chấp nhận.

Thần kinh căng như dây đàn.

Đến giờ khắc này, Tô Dục vẫn cực kỳ mạnh nói: “Mặc kệ thế nào, đời trước chính là đời trước, bây giờ chính là bây giờ, không thể nhập làm một, vô lý vô cùng, nhất định là giả.”

Đúng vậy, chỉ có thể an ủi tâm hồn như thế, bằng không hắn thật sự sẽ đi mua khối đậu hủ để đâm vào tự sát mất.

Sau khi bình phục, trước mắt liền xuất hiện một trang giao diện.

Đại Tân Văn hệ thống

Ký chủ: Tô Dục

Cấp bậc: 1 cấp

Thể năng: 52 điểm

Bạo điểm giá trị: 0 điểm

Kỹ năng: Không

Thương thành: Chưa kích hoạt

Nhiệm vụ: Không

Đây là giao diện của Đại Tân Văn hệ thống chủ động xuất hiện, mà sở dĩ bị kích hoạt, chính là bởi Tô Dục nói một câu, hắn muốn khuấy động toàn thế giới.

Đại Tân Văn hệ thống, nghĩa trên mặt chữ, chính là làm việc lớn, tạo ra tin tức bùng nổ.

Thế nên khi Tô Dục có ý muốn khuấy động toàn thế giới, lại trở thành điều kiện cần và đủ để Đại Tân Văn hệ thống kích hoạt. Cực kỳ đơn giản.

Đối với Đại Tân Văn hệ thống này, hắn thật ra cảm thấy nó tồn tại cũng được không tồn tại cũng chẳng sao. Bởi vì giờ bản thân đâu thiếu thứ gì, hệ thống gì đó không qua trọng.

“Nếu không muốn Đại Tân Văn hệ thống, có thể giải trừ trói buộc, trở lại kiếp trước.”

Ngay lúc hắn vừa nảy lên ý tưởng đó trong đầu, đột nhiên một loạt thông báo vang lên, tức khắc đem hắn dọa sợ. Trở lại kiếp trước? Kiếp trước hắn còn sống hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ lại quay về kiếp bi ai.

Đối với việc trước kia, một chút lưu niệm Tô Dục cũng không muốn, tất nhiên loại bỏ trường hợp quay về.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.