Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên, Tuyệt Không Thể Tả!

Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Ông trời không bao giờ thiên vị bất cứ ai. Ba chữ ‘’Hạnh phúc nhất’’ là không hề tồn tại. Nó đối với mỗi người đều có một khoảng cách vĩnh hằng, công bằng giới hạn cho mỗi người.

Dù người như Lý Tao: Dáng dấp đẹp trai, thông minh cơ trí cùng đủ loại tao nhưng vẫn có nhược điểm trí mạng.

Ví dụ như, hắn sợ xe đạp.

Đây cũng là do Lý Tao không xóa đi được bóng ma trong tâm trí.

Bị tài xế taxi đuổi xuống, Lý Tao đang cân nhắc có nên đến bệnh viện hay không thì điện thoại di động lại vang lên.

- Alo! Tao Thần, cậu đến đâu rồi? Hôm nay thầy Chu xuất viện, tôi và anh Kiến đã đến nơi rồi. Thầy Chu cũng nói, hai mươi phút nữa không thấy cậu xuất hiện tại bệnh viện, cậu đừng nghĩ sẽ thuận lợi cầm bằng tốt nghiệp.

Liễu Tử Lãng gọi điện tới truyền lại “Thánh chỉ khẩu dụ’’ của thầy Chu để Lý Tao nhanh chóng đến bệnh viện Lương Hương.

- Hai mươi phút? Trời ạ, làm sao có thể? Hiện tại đường bị chặn, không có xe để tới.

Lý Tao vừa lắc đầu vừa nhổ nước bọt nói.

Liễu Tử Lãng bày ra dáng vẻ không phải chuyện của mình:

- Chuyện này tôi cũng không biết. Tôi chỉ truyền đạt lại ý của thầy Chu thôi. Tao Thần, cậu phải tin tưởng bản thân mình. Biện pháp dù khó khăn nhưng chắc chắn sẽ có. Chốc nữa gặp…

Tút tút tút…

Điện thoại tắt máy, trong lòng Lý tao có hàng ngàn điều muốn nói.

Bây giờ là tám giờ bốn mươi phút sáng. Nghĩa là, Lý Tao phải đến bệnh viện Lương Hương trước chín giờ.

Nếu như không kẹt xe thì khoảng cách năm sáu cây có thể thoải mái bắt xe đến, nhưng mà…

Lý Tao đã rất cố gắng mà vẫn chưa bắt được chiếc xe nào. Thời gian cao điểm, thực sự khó có biện pháp bắt xe.

Chẳng lẽ… chạy đi?

Chưa nói đến chuyện Lý Tao không có thể lực chạy năm sáu cây số, cho dù chạy đến cũng sẽ muộn giờ.

Như vậy, muốn không kẹt xe mà kịp chạy tới bệnh viện thì…

Siết chặt nắm tay, ánh mắt Lý tao Nhìn tới chiếc xe đạp có đủ màu sắc đang dựng ven đường.

- Không được! Tuyệt đối không thể đi xe đạp.

Quơ quơ đầu, Lý tao đứng thẳng người. Thân là Tao Thần, hắn sẽ không khuất phục trước bất kì ai, càng không nói đến xe đạp.

Nhưng mà, thời gian đang rất vội.

Hai mươi phút đến bệnh viện Lương Hương?

Chuyện này… Là một vấn đề khó khăn.

Lý tao nhíu chặt chân mày. Từng giọt mồ hôi, hạt lớn hạt nhỏ thi nhau rơi xuống. Lý Tao như thấy mình gặp phải một lần khiêu chiến đầy gian khổ trong kiếp nghề “Tao Thần”.

Thời gian trôi qua từng giây.

Còn mười chín phút.

Mười tám phút…

Đinh!

Đúng lúc này, Lý Tao mở điện thoại di động ra.

Ta chọn, ta chọn… Ta lại chọn một cái!

Mọi người cho rằng Lý Tao đang gọi xe sao?

Không! Lý Tao chẳng qua là mở ứng dụng “cửa hàng thức ăn nhanh” và gọi một suất mì trộn mà thôi.

Gọi thức ăn nhanh?

Định làm gì đây?

Ha ha!

Người bình thường liệu có thể hiểu nổi hành động của Tao Thần không?

Lý Tao cầm điện thoại, trong lòng đã nắm chắc phần thắng.

Hắn nhàn nhã dạo bước về phía trước, đứng bên ngoài cửa hàng “ăn vặt Sa Huyền”.

Chưa đầy hai phút, người của cửa hàng thức ăn đã đi xe điện đến trước cửa rồi từ trong cửa hàng cầm theo đồ đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc đó, một thân ảnh vô cùng đẹp trai đặt tay lên xe.

- Hì hì! Người anh em, thức ăn này cậu đưa đến bệnh viện Lương Hương phải không?

Dưới ánh mặt trời, Lý Tao nhẹ nhàng hất tóc, lộ ra nụ cười tự tin với hàm răng trắng bóng.

- Ừ! Đúng rồi. Anh muốn làm gì?

Nhân viên của cửa hàng run lên. Hắn được một anh chàng đẹp trai đến bắt chuyện, bản thân hắn không nghĩ đây chỉ là chuyện tình cờ gặp gỡ tốt đẹp như vậy.

- Vậy thì đúng rồi. Đây là mì trộn tôi đã đặt…

Sau khi xác nhận bản thân, Lý tao rất tự nhiên ngồi phía sau anh chàng nhân viên:

- Đi thôi! Thuận tiện cho tôi đi nhờ tới đó.

[ Keng! Hệ thống kiểm tra được ký chủ đã thực hiện một lớp thao tác tao năm sao, đạt được 10 điểm tao]

Nhân viên cửa hàng thức ăn:

- Con mẹ nó! Như này cũng được sao?

Tại nhà họ Tiêu.

Buổi sáng, Tiêu mẫu kéo con gái Tiêu Tác Thu sang một bên rồi thần thần bí bí nói:

- Tác Thu, con chuẩn bị đi với mẹ đến bệnh viện Lương Hương.

- Đi bệnh viện? Mẹ! Mẹ cảm thấy khó chịu ở đâu?

Tiêu Tác Thu có chút khẩn trương. Dù sao cha mẹ nàng đã có tuổi, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

- Cũng không có chỗ nào khó chịu. Chỉ là đi khám một chút.

Vẻ mặt Tiêu mẫu có chút nhăn nhó cùng thẹn thùng.

- Không có chỗ nào khó chịu? Vậy đi kiểm tra cái gì? Mẹ! Vẻ mặt này của mẹ rất lạ. Mẹ đừng giấu con, nếu bị bệnh đừng giữ một mình. Con là con gái mẹ, ngay cả con cũng không thể nói sao?

Vừa nhìn thấy mẹ mình như vậy, Tiêu Tác Thu biết sự tình có vẻ nghiêm trọng.

Đây không phải tình tiết máu chó vẫn hay xuất hiện trong phim truyền hình hay sao? Cha mẹ mắc bệnh nặng vẫn cố gắng giấu con cái.

- Thật sự không có chuyện gì.

Ánh mắt Tiêu Mẫu né tránh, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi nói thêm:

- Mẹ nghĩ mình có thai rồi.

Giọng nói của Tiêu mẫu nhỏ dần, nhất là mấy lời cuối cùng. Tiêu Thu Thu khi nghe thấy những lời đó thì lập tức nói to:

- Cái gì! Mẹ! Mẹ đang nói cái gì? Mẹ mang thai sao? Mẹ đã ngoài năm mươi rồi, cả kinh nguyệt cũng không còn thì làm sao có thể mang thai chứ? Mẹ đừng nói đùa!

- Sao con lại nói như vậy! Mẹ có thể đem chuyện này ra đùa sao? Con nhìn xem, que thử thai cũng hiện hai vạch. Mẹ cũng không tin mới bảo con đi bệnh viện với mẹ để kiểm tra cho chính xác.

Nhìn dáng vẻ con gái không tin, Tiêu mẫu lấy ra que thử thai buổi sáng vừa mới đo.

- Chuyện này…

Tiêu Tác Thu cũng đã tin tưởng. Người ở giai đoạn mãn kinh mà vẫn mang thai cũng có rất nhiều. Tra trên mạng là sẽ thấy.

Nhưng mà, trước khi ra cửa, Tiêu Tác Thu không nhịn được mà hỏi:

- Mẹ, con sẽ cùng mẹ đi bệnh viện Lương Hương. Nhưng mà con có chuyện muốn hỏi, không biết có nên nói hay không…

- Chuyện gì? Nói đi.

Tiêu mẫu vừa đóng cửa vừa quay đầu đáp.

- Nếu mẹ thật sự mang thai thì đứa trẻ trong bụng là của cha sao?

Tiêu Tác Thu nén cười hỏi. Hỏi xong nàng vội vàng chạy về phía cầu thang.

Tiêu mẫu nhất thời bật cười rồi đuổi theo Tiêu Tác Thu mắng:

- Đứa con gái hư hỏng này. Lại dám lôi mẹ ra đùa…

Vào giờ phút này, tại bệnh viện Lương Hương.

Lý Tao đang ngồi trên xe giao hàng đến bệnh viện. Tiêu Tác Thu cũng đang lái xe chở mẹ tới đây.

Mà sáng sớm hôm nay, cũng có người chạy đến bệnh viện Lương Hương.

Người này chính là Liễu Tử Lãng, một thành viên quan trọng của tổ hợp “Tao Lãng Tiện” của đại học Công Thương.

Dù đang nghỉ hè, Liễu Tử Lãng không trở về quê mà ở lại trường tìm công việc thực tập. Cho nên sáng sớm nay bị thầy Chu gọi qua.

- Thật là đen đủi. Nếu không phải hôm nay thầy Chu xuất viện, mình có thể cùng em gái Mạch Mạch đi ra ngoài chơi rồi…

Liễu Tử Lãng ngồi ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn bệnh nhân và bác sĩ đi tới đi lui.

Bệnh viện là địa phương quyết định sống chết.

Có sinh mạng ở chỗ này sinh ra, có sinh mạng ở chỗ này được cứu vớt, có sinh mạng lại vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.

Nghĩ đến đây, Liễu Tử Lãng còn đang bức xúc liền tiến vào “hình thức hiền giả’’. Em gái xinh đẹp cũng chẳng thể nào so sánh với vấn đề triết học “ sống hay chết”. Tất cả vấn đề đều trở nên vô cùng tẻ nhạt.

Nhưng đúng lúc này, chính giữa tầm mắt Liễu Tử lãng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người chạy rất nhanh.

- Đó là…

Liễu Tử Lãng trợn to mắt, vốn trái tim đang ở trong “thời gian hiền giả” lại bị kích phá, không chịu được đập thịch thịch liên hồi.

Trái tim Liễu Tử Lãng đập nhanh vì một cô gái, nàng có mái tóc đen dài bồng bềnh và làn da trắng nõn. Trên gương mặt cùng ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoảng làm cho người ta vô cùng thương tiếc.

Càng cuốn hút hơn là cô gái này mặc một chiếc áo T-Shirt của nam sinh cùng với quần jean thủng lỗ chỗ. Cả người nàng tản mát ra khí chất làm cho Liễu Tử Lãng mê muội.

Nàng chạy như điên vào bệnh viện. Phảng phất chỉ một tia chớp sẽ đụng vào Liễu Tử Lãng, người đang cố che giấu tâm trạng của mình vào lúc này.

Vào giờ phút này, Liểu Tử Lãng biết rằng sinh mệnh của hắn chính là người con gái kia.

[ PS: Đã rất lâu không viết cảm nghĩ, cho nên lần này quyết định viết lâu một chút. Chẳng qua, tôi cũng chỉ nói về sáu quan điểm:

Thứ nhất: Khi bắt đầu quyển “Tối cường thao tác tao” này, tôi rất hối hận. Nói chính xác hơn, ngay từ chương 1 đã hối hận.

Bởi vì thời gian khá ngắn nên Hỏa ca không có chuẩn bị sẵn chương nào. Mỗi ngày đều mới bắt đầu viết.

Mỗi lần viết là vò đầu bứt tai, hận không thể xuyên việt trở về thời khắc kia để chặn lại con chuột ở cái tay lúc đó.

Thứ hai: Mỗi lần mở “Tối cương thao tác tao” ra, tôi đều rất vui vẻ. Mặc dù mỗi lần viết đều rất đau khổ nhưng vẫn thấy sung sướng.

Cấu tạo của nhân vật chính Tao bao gồm một đám nhân vật rất tao, cộng thêm một thiết lập rất tao. Lần lượt mở ra các thao tác tao mạnh nhất. Cái này chính là sách tao nhất thế giới.

Đem từng chi tiết hài hướng viết vào trong cốt truyện. Ngoài ra, Hỏa ca còn muốn đem ý tưởng của chính mình thiết lập cùng nội dung cốt truyện. Sau đó bản thân cảm nhận cảm giác lơ lửng này. Thật là hạnh phúc.

Mỗi một ngày, Hỏa ca đều mong chờ nhân vật Lý Tao sẽ có thao tác tao gì. Nếu như Lý Tao có thể từ trong sách nhảy ra nói cho tôi biết là chuyện tốt nhất.

Mặt khác, các điểm cười được xây dựng trong quyển sách này sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau đối với mỗi người. Cùng một tình tiết, có độc cười sẽ cười té đái, còn có độc giả lại không có suy nghĩ gì.

Cũng có những tình tiết khiến cho độc giả lúng túng.

Quyển sách này có nhiều điểm cười cũng có nhiều điểm ngứa.

Thứ ba: Mở quyển “Táo cường thao tác tao” ra, tôi quả thực lo lắng về thành tích bản thân.

Thành tích năm sáu chục ngàn lượt tải kêu là không tốt? Hỏa ca đang chọc cười người khác?

Thật không phải đùa. mọi người thử nhìn một chút: thành tích của hai quyển “ Điểm cái này có bao tiền lì xì” và “Đô thị siêu cấp tu chân yêu nghiệt” lần lượt là bốn mươi vạn và bảy mươi vạn lượt tải.

Vì vậy mới nói: năm sáu chục ngàn lượt sưu tập chẳng là gì trước mặt Hỏa ca. Càng không phải nói trong năm sáu chục ngàn lượt tải có đến ba bốn mươi ngàn lượt tải là bạch ngân minh cho tiền sưu tầm.

Thứ tư: Quyển sách “Tối cường thao tác tao” này rất chậm. Mỗi lần lệch hai giờ, có khi lệch bốn giờ.

Cũng không phải có quá nhiều nguyên nhân dẫn đến tốc độ chậm như vậy.Không nói dối mọi người, tốc độ gõ chữ của Hỏa ca là năm sáu nghìn chữ một giờ. Đỉnh Phong là ba chương một giờ.

Nhưng mà, quyển sách này thực sự khó viết. cho nên sau khi viết xong sách khác, mặc dù có rất nhiều thao tác tao nhưng chỉ có thể viết từng chương một.

Mỗi một chương Hỏa ca đều rất chăm chút. Mỗi một chương đều tỉ mỉ, một chương truyện này có thể so với mấy chương tiểu thuyết khác.

Vừa mới thông báo chương “Duyên, tuyệt không thể tả”, ước chừng mất ba giờ để viết. Đem nội dung cốt truyện phát huy ở mức tốt nhất.

Không có tình tiết mới cũng khiến Hỏa ca cảm thấy tội lỗi với độc giả nên dự định sẽ viết tiếp chương khác. Dĩ nhiên đây là dự định còn có xảy ra hay không sẽ không biết.

Hỏa ca thực sự không có tồn trữ chương, tất cả đều là vừa viết vừa đăng. Cũng có lúc, Hỏa ca kìm nén ý tưởng để làm tình tiết cốt truyện sau này.

Tồn trữ chương là chuyện thực sự xa vời.

Thứ năm: Quyển sách này thực làm Hỏa ca ấm lòng, nó rất chậm và có nhiều lỗi. Nhưng mà, độc giả yêu thích và ủng hộ lại rất nhiều. Cùng với các biên tập một lòng ủng hộ và đẩy mạnh, các độc giả có cơ hội rơi xuống hố.

Độc giả quyển sách này đều là nhân tài, nói chuyện dễ nghe và có đủ loại thao tác tao. Mỗi chương, tôi cơ hồ đều có cái nhìn khác nhau.

Thứ sáu: Mở quyển sách “tối cường thao tác tao” này ra tôi rất thương tâm. ]

------------------

Dịch: Vũ

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Lời Nhắn Chương 68
Chương này có thêm phần cảm nghĩ dài của tác giả. Ai không thích có thể lướt qua. !!
Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.