Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có nhiều khách cũng là mối họa!

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

- Thầy Chu, ngài xem... Tao Thần cũng tới rồi nên nhiệm vụ của chúng em cũng coi như đã hoàn thành, vậy thì chúng em đi trước đây…

- Chúng em đều là học sinh giỏi thích học tập, vì thế bây giờ chúng em sẽ trở về tiếp tục đi học.

Liễu Tử Lãng cùng Triệu Kiến Vũ lừa Lý Tao tới sau đó lập tức đánh bài chuồn.

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Lý Tao cùng thầy Chu mắt lớn trừng mắt nhỏ.

- Thầy Chu, em rất xin lỗi! Ngày hôm qua thật ra em chỉ đơn thuần muốn chứng minh với ngài một chút, thật sự có hơn một ngàn người muốn đánh em ở ngoài kia.

Trong lòng mang theo sự chân thành cùng áy náy, Lý Tao cười hì hì nói câu xin lỗi với thầy Chu.

- Bây giờ tôi đã tin rồi! Nhưng mà vấn đề là... Tôi phải làm thế nào mới có thể làm cho hiệu trưởng Lưu tin tưởng đây? Ngày hôm qua tôi có hẹn một bữa cơm với hiệu trưởng Lưu cùng mấy thầy giáo đó!

Vẻ mặt Thầy Chu không có vẻ gì là tức giận, há miệng nói ra một câu,

- Lấy đến một miếng táo!

- À? Đây đây… Thầy Chu, mời ngài ăn!

Lý Tao hơi sửng sốt một chút, sau đó mới vội vàng tiếp nhận công việc vừa rồi của Liễu Tử Lãng, bưng bê hoa quả nước nôi cho thầy Chu.

- Lý Tao à Lý Tao! Điểm quan trọng nhất là tôi thật sự rất tò mò, cậu rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến cho cả thiên hạ đều căm ghét. Tôi đã sống lâu như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có người bị căm hận như thế, lại có thể bị hơn một ngàn người đuổi đánh!

Thầy Chu vừa nhai trái táo vừa dùng ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ nói,

- Nói gì thì nói, tôi cũng bởi vì cậu nên mới bị đánh. Bây giờ lại không nhúc nhích được nên hôm nay cậu nhất định phải ở lại bệnh viện phục vụ tôi. Người yêu tôi giờ đang đi công tác rồi, nhanh nhất cũng phải chiều tối mới trở về được.

- Vâng! Vâng… Thầy Chu, cả ngày hôm nay em sẽ ở đây nghe ngài sai bảo. Em lần này là tới là để chuộc tội…

Biết thầy Chu không muốn truy cứu mình nên Lý Tao cũng thở phào một hơi.

Đồng thời khi nhìn thấy thầy Chu mặc dù bị thương không nặng, nhưng vẫn có nhiều vết thương khắp người, Lý Tao cũng cảm thấy chuyện mình làm hôm qua thật là quá đáng.

- Mười giờ rồi! Lý Tao, kết quả chụp x quang ngày hôm qua của tôi chắc là đã có rồi, cậu đi lấy để cho bác sĩ điều trị chính xem…

Thật ra thì thầy Chu cũng một người am hiểu việc sai bảo người khác, nên nhiều lắm cũng chỉ muốn Lý Tao bóp chân, rót nước, đỡ đi tiểu cùng với gọt hoa quả mà thôi.

Chỉ là bây giờ thân thể của hắn không tiện mà sự tình tại bệnh viện lại nhiều nên nhất định phải có người ở bên cạnh chiếu cố.

Lên lầu, Lý Tao chuẩn bị đi lấy kết quả X quang của thầy Chu nhưng mà bệnh viện lại quá rộng rãi phức tạp nên hắn mãi cũng chưa tìm thấy được.

Không còn cách nào khác, Lý Tao chỉ đành hỏi thăm một cô y tá nhỏ xinh đẹp như thiên sứ.

Nhưng mà người đã đi bệnh viện thì đều biết y tá thường rất bận rộn, coi như không có việc gấp thì khi các nàng bị người hỏi đều sẽ cho người ta một vẻ mặt không tốt .

Đối với chuyện này, Lý Tao lại có bí quyết để hóa giải.

Chỉ cần hắn mở miệng thì đi đến nơi nào các y tá xinh đẹp đều sẽ chủ động tiến lên giúp đỡ.

Y tá cũng là phụ nữ mà!

Khi trò chuyện cùng phụ nữ thì chỉ cần biết cách một chút là ổn rồi.

]

Nếu như là phụ nữ xinh đẹp thì cần phải khen nàng thật thông minh.

Nếu như là phụ nữ không quá xinh đẹp thì phải khen nàng thật xinh đẹp.

Nếu như người phụ nữ này không quá xinh đẹp cùng không thông minh thì cần nói, ôi! Em gần đây có phải hơi gầy quá hay không!

Dĩ nhiên, những điều này đều không phải là thứ quan trọng nhất, sở dĩ Lý Tao có thể thắng được sự thân thiện của nhiều y tá xinh đẹp như vậy là do hắn là một anh đẹp trai!

Sau một thời gian bận rộn Lý Tao đã lấy không biết bao nhiêu tờ kết quả xét nghiệm, sau đó hắn đưa toàn bộ chúng đến phòng làm việc của bác sĩ chủ nhiệm khoa xương khớp.

Bác sĩ điều trị chính cầm lấy kết quả chụp X quang cùng các kết quả khác của thầy Chu rồi cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, sau đó vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.

Lý Tao có chút kỳ quái, chẳng lẽ thầy Chu thật sự bị thương rất nặng sao?

Hắn vội vàng hỏi:

- Bác sĩ, thầy Chu của tôi có phải hay không…

Hắn gật đầu một cái:

- Vấn đề có hơi phiền phức.

Dứt lời, bác sĩ điều trị chính đưa bệnh án giao cho trợ thủ dưới ánh mắt đầy ân cần của Lý Tao, sau đó nói:

- Đi hỏi tiểu Trương ở phòng thuốc một chút xem, thứ tôi viết trước đó con mịa nó là cái gì?

- Ặc!

Vốn đề tài đang rất nghiêm trọng nhưng trong nháy mắt Lý Tao liền vui vẻ.

Thật vất vả mới làm xong tất cả, Lý Tao cuối cùng cũng biết thầy Chu chỉ là bị trầy xước ngoài da cộng thêm bị rạn xương một chút. Vì thế thầy ấy chỉ cần tu dưỡng mười ngày nửa tháng là tốt, cũng không coi là nghiêm trọng gì.

Nhưng mà vào thời điểm Lý Tao muốn rời đi thì đột nhiên quét mắt về phía thẻ nhân viên trên ngực vị bác sĩ này một chút, sau đó không ngăn được cảm giác kính nể dâng lên trong lòng.

Trở lại phòng bệnh 404, Lý Tao cầm tất cả giấy tờ và kết quả xét nghiệm đặt ở đầu giường, sau đó nói với thầy Chu:

- Thầy Chu, tình hình thân thể của ngài thật ra cũng rất tốt! Chỉ có điều em cảm thấy ngài nên đổi một vị bác sĩ điều trị khác…

Vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầy Chu cũng hơi trầm xuống:

- Tại sao nói thế? Tình huống của tôi không phải là vẫn khỏe mạnh sao? Chẳng lẽ vị bác sĩ điều trị chính này rất không tốt hả?

- Thật ra thì cũng rất tốt! Vị bác sĩ điều trị chính này cũng rất có trách nhiệm, chỉ là họ tên có chút vấn đề…

Lý Tao nghiêm trang nói.

- Chỉ cần y thuật tốt có thể trị hết thương thế của tôi là được. Tôi cũng không quan tâm hắn họ gì tên gì! Nhưng mà, cậu thử nói một chút xem họ tên vị bác sĩ này là gì?

Thầy Chu tò mò hỏi.

- Họ gian! Bác sĩ Gian.

- Bác sĩ Gian? Đây không phải là một họ rất hay sao? Chờ một chút! Cái gì gian? Trên đời có cái họ này sao?

- Có đấy! Bác sĩ Gian, xem mạng người như cỏ rác gian!

Chu lão sư:

- …

Đúng!

Chữ hán thật sự là bác đại tinh thâm!

Hơn nữa còn rất thần kỳ!

Có ít chữ nếu nhìn một cách đơn độc thì thật sự không thể nhận biết được!

Nhưng một khi tạo thành một từ ngữ thì chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhận ra.

Lại có ít chữ bản thân rõ ràng nhận biết nhưng khi đặt chung một chỗ với một chữ lạ nào đó, kết quả là ngay cả cái chữ đã biết kia đều sẽ con mịa nó không nhận ra được nữa.

Rất rất... Không thể tin nổi chính là...

Có nhiều chữ ngươi không thể nhìn chằm chằm vào nó, nếu không khi nhìn lâu thì lại cmn không thể nhận ra nổi nữa.

...

Tại bệnh viện bận việc sắp một ngày, đến buổi chiều Lý Tao đột nhiên nhận được điện thoại của chị Xảo.

- Lý Tao! Em nhanh... Nhanh trở về nhà khách đi. Thế nào... Thế nào mà hôm nay lại có rất nhiều cuộc điện thoại kỳ quái gọi tới?

Giọng của chị Xảo có chút hốt hoảng.

- Điện thoại kỳ quái sao? Chị Xảo, chị đừng gấp! Cứ từ từ nói… Là có khách gọi đến xin tư vấn sao?

Nghe nói như vậy Lý Tao liền vui vẻ, xem ra truyền đơn quảng cáo bắt đầu hiển uy rồi.

- Chị cũng không biết những người này có được tính là khách hàng hay không nữa! Không phải bình thường khách hàng gọi điện thoại tới là sẽ trực tiếp hỏi có phòng hay không sao, nhưng mấy người này lại hỏi chúng ta có thể chữa bệnh cho bọn họ hay không…

Chị Xảo bất đắc dĩ nói,

- Chúng ta là nhà khách chứ có phải là phòng khám đâu! Hơn nữa chị có hỏi bọn họ bị bệnh gì nhưng ai cũng đều lấy lệ chứ không chịu nói, sau đó còn bảo khi nào tới sẽ nói rõ hơn…

- Sau đó thì sao?

Lý Tao ồ lên một tiếng,

- Thật sự có khách tới cửa rồi sao?

- Có! Mới vừa rồi còn đến lần lượt mười mấy người đàn ông trung niên, hiện giờ tất cả vẫn đang ngồi ở trong phòng khách của chúng ta.

- Chị có hỏi bọn họ có muốn nghỉ lại hay không nhưng ai cũng nói với chị là gọi bác sĩ ra, nhưng ở nơi này của chúng ta làm gì có bác sĩ chứ? Sau đó chị lại hỏi bọn họ bị bệnh gì, làm sao lại đến đây thì họ lại bảo không thể nói với một cô gái như chị được.

- Lý Tao! Em nhanh về đi! Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Chị đang không biết nên làm gì đây, cũng không thể đuổi bọn họ đi được?

Giọng nói của chị Xảo rất khó xử.

- Ha hả! Chị Xảo, đây chính là khách của chúng ta đó. Chị cứ ổn định họ trước, em sẽ lập tức trở về…

Lại có khách!

Lý Tao cảm thấy rất hưng phấn!

Đã bao lâu rồi Tao Xá chưa có nhộn nhịp như vậy?

---------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.