Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôm nay đến lượt tôi…

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Lúc trở về nhà mình thì điều làm cho Tiêu Tác Thu phiền lòng nhất chính là cái vấn đề này.

Trước kia thì thường xuyên yêu cầu ra mắt cùng kết hôn, chuyện này chỉ sợ đã thành một căn bệnh chung của những người cha mẹ Trung Quốc rồi!

Lúc đi học thì cha mẹ thường theo dõi con cái giống như tội phạm, không cho phép con mình yêu sớm.

Nhưng mà, chờ lúc con họ tốt nghiệp đại học xong thì ngay lập tức thúc giục đi yêu đương, kết hôn sinh con!

Tiêu Tác Thu sở dĩ biến thành như bây giờ, có một phần nguyên nhân rất lớn là do cha mẹ nàng.

Tại thời còn học sơ trung và cao trung thì Tiêu Tác Thu đã là hoa khôi của trường nên tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu, một người là hiệu trưởng sơ trung (Trung học cơ sở), một người là hiệu trưởng cao trung (Trung học phổ thông). Hai người đều theo dõi Tiêu Tác Thu rất sít sao.

Không cho phép nàng tiếp xúc với bất kỳ một nam sinh nào, thậm chí còn suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Kết quả… Biến thành như bây giờ!

- Con đói rồi! Ăn cơm thôi!

Tiêu Tác Thu không đối mặt với hai người bọn họ, vừa xuống dưới liền ngồi vào bàn ăn.

Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu liếc nhau một cái, sau đó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ biết hiện giờ con gái đã là lớn rồi, không còn nghe lời cha mẹ nữa!

...

Ở bên này, màn đêm của buổi tối vừa buông xuống. Nhà khách Tao Xá vẫn vắng lặng giống như thường ngày.

Bởi vì vị trí hẻo lánh nên thỉnh thoảng mới có một hai người khách trọ đi tới hỏi.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy căn phòng quá cũ kỹ liền phất tay áo rời đi luôn.

- Em nhìn đi! Lý Tao, điều kiện của nhà khách chính là như vậy đó... Dù cho em có phát ra truyền đơn, làm tăng được độ phổ biến của nhà trọ. Nhưng mà, khách hàng đến nơi này của chúng ta, phần lớn xem qua một chút rồi sẽ quay đầu bước đi.

Sau khi lại có một người khách rời đi, chị Xảo bất đắc dĩ cười nói.

- Chị Xảo! Em vẫn giữ câu nói kia, chị cứ chờ xem. Rất nhanh tình hình sẽ không giống như bây giờ đâu!

Lý Tao vẫn bình tĩnh nói.

Dù sao nhà khách cũng được hệ thống gia trì làm cho sức hấp dẫn lưu lượng khách tăng lên gấp đôi, mà sự thực thì khách hàng đến nhà khách đúng là tăng lên không ít.

Mặc dù tỷ lệ thuê phòng vẫn còn chưa quá tốt, nhưng mà chỉ cần hiệu quả của "Phòng bền bỉ" lan rộng ra bên ngoài thì còn sợ không có người đến ở sao?

Chờ đến hơn mười một giờ khuya, sắp đến 12 giờ cũng chỉ có thêm một người khách vào thuê phòng, đó là một người cha từ quê lên đây để thăm con.

Căn phòng này chỉ có giá là 100 tệ, cũng chỉ có những loại người như thế này mới có thể không so đo đến sự cũ kỹ của nó, chỉ cần rẻ là được rồi.

Dù sao nơi này cũng là một thành phố lớn, những nhà khách có phòng trọ với giá một trăm tệ một đêm cũng không nhiều.

- Chị Xảo, chị đi nghỉ ngơi đi! Tối hôm nay để em trực cho! Chị đã không ngủ được một giấc nào tốt trong ba ngày liên tục này rồi…

Đi đến trước quầy, Lý Tao nhìn thấy quầng thâm trên hai mắt của chị Xảo liền có chút đau lòng nói.

- Ngày mai em còn phải đi học nữa mà? Lý Tao, em vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị nằm ngủ ở chỗ này cũng được.

Chị Xảo cúi đầu xuống, cố ý không nhìn thẳng vào Lý Tao.

]

Một người nếu trong lòng có chứa nhiều tâm sự thì lúc nói chuyện luôn luôn sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của người khác.

- Ngày mai em không đến trường, ban ngày cũng có thể ngủ bù mà. Chị cứ đi ngủ đi! Vừa vặn, em thức đêm một buổi để làm luận văn tốt nghiệp luôn…

Không cho phép có sự phản kháng, Lý Tao trực tiếp ngồi vào trên ghế trước quầy rồi chen chị Xảo ra ngoài.

Mở ra văn bản word, Lý Tao rất ngao ngán gõ luận văn tốt nghiệp.

Bây giờ hắn đã là sinh viên đại học năm thứ tư nên việc có đi học hay không cũng không còn ý nghĩa quá lớn. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng làm xong luận văn tốt nghiệp.

...

Đêm, rất muộn!

Trong thành phố bây giờ rất khó nghe được những tiếng kêu độc hữu của côn trùng vào mùa hè.

Trên đường phố ở bên ngoài, những chiếc xe hơi thỉnh thoảng đi qua phát ra những âm thanh có thể vang vọng rất lâu. m thanh này mang theo một loại trống trải cùng sự buồn tẻ.

Có người nói, xem xét một người có may mắn cùng hạnh phúc hay không thì không thể nhìn trạng thái ban ngày của hắn.

Mà phải chờ tới ban đêm, xem lúc hắn ngủ say thì bên dưới chiếc gối ở đầu giường có tồn tại nước mắt hay không.

- Cha mẹ! Hai người đã ra đi gần năm năm rồi nhỉ?

Nhìn ra bên ngoài với cảm giác trống vắng trong lòng, Lý Tao phảng phất nhìn thấy cha hắn đang ở đó tu sửa cánh cửa nhà khách bị hán tử say đập hỏng, mẹ của hắn thì đang xách theo mấy túi thức ăn cùng với thịt nướng từ bên ngoài vào, trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười hạnh phúc.

Thời gian trôi qua thật nhanh!

Một người ở trong thời gian trường hà thì mãi mãi sẽ bị chết chìm. Không có biện pháp lên bờ, cũng không thấy được phía trước, càng không thể trở về được quãng đường đã qua.

Giẫy giụa trong nước, cũng chỉ miễn cưỡng làm cho mình bị không bị chìm xuống đáy mà thôi.

- Cha mẹ, hai người yên tâm đi! Con nhất định sẽ kinh doanh Tao Xá thật tốt…

Không biết từ lúc nào, Lý Tao đã thiếp đi trước màn hình máy vi tính.

Đầu của hắn nằm lên nút xóa trên bàn phím, sau đó ngay tại lúc hắn đang ngủ mơ, những văn bản của bài luận văn tốt nghiệp trên màn hình máy vi tính đang bị xóa bỏ nhanh chóng…

[ Keng! Hệ thống kiểm tra được kí chủ đã thực hiện một lớp thao tác tao ba sao, đạt được 6 điểm tao. ]

Hệ thống thao tác tao vẫn không quên cho Lý Tao khen thưởng về thủ pháp xóa luận văn rất mới lạ này.

...

Tỉnh dậy!

Sáng sớm khi tỉnh lại, Lý Tao mơ màng ngẩng đầu nhìn lướt qua màn hình máy vi tính trước mặt.

- A a a a... Luận văn của mình đâu rồi?

Chết tiệt!

Lý Tao nhìn vào màn hình trống rỗng trước mắt, không còn gì để nói rồi. Hắn cũng không có cách để phục hồi lại nữa, tài liệu đã triệt để mất đi.

- Phải nhịn! Lý Tao, đừng khóc! Mình không thể khóc… Vận mệnh! Mày mãi mãi sẽ không có cách nào đánh sụp tao…

Nhìn vào chính mình trong chiếc gương ở trước quầy, Lý Tao cưỡng ép mình cười lên một cái thật tươi.

Một ngày rất ngắn ngủi, vui vẻ thì cười cười, không vui thì để lát nữa lại cười.

Nhìn sự huyên náo bên ngoài nhà khách một chút, Lý Tao không chịu nổi cái cảm giác tan nát cõi lòng kia.

Nhưng mà, dù đêm qua có khóc không thành tiếng như thế nào đi nữa, thì sáng sớm lúc tỉnh lại cái thành phố này vẫn ngựa xe như nước như cũ.

- Không phải chỉ là một cái luận văn nát sao! Ông đây cũng có thể làm lại từ đầu mà…

Hồi phục lại tâm tình, hắn liền cảm thấy bụng có chút đói. Lý Tao quyết định nhét no bụng trước rồi nói sau.

Đi ra khỏi nhà khách, Lý Tao liền phát hiện ra chiếc xe đẩy hay bán bữa sáng ở phía đối diện cũng chưa từng xuất hiện.

Hắn lấy điện thoại di động ra rồi nhanh chóng gọi vào một dãy số.

- A lô! Anh Triệu, giờ cũng sắp tám giờ rồi mà anh làm sao anh còn chưa tới vậy? Hôm nay không bán hàng hay sao?

Sau khi lầm bầm thúc giục một trận, Lý Tao liền đứng tại cửa nhà khách chờ đợi.

Nhìn dòng người đang tấp nập đi lại trên đường, trong lòng hắn có chút cảm khái. Thế giới này vẫn sẽ vận chuyển bình thường mỗi ngày, nó cũng không quản anh có phải đã dùng đầu xóa luận văn tốt nghiệp của mình vào tối ngày hôm qua hay không.

Nghiêng người nhìn sang căn nhà của chú Vương hàng xóm đang ồn ào phía đối diện.

Lý Tao rất quen thuộc với cái âm thanh này, nhất định là tối hôm qua Vương Tiểu Nhị của Vương gia đi chơi điện tử suốt đêm, sau đó sáng sớm lúc trở về liền bị mẹ hắn tóm gọn rồi.

- Mẹ! Ngài đừng đánh con nữa, con biết lỗi rồi! Con biết lỗi rồi…

Vẻ mặt Vương Tiểu Nhị giống như đưa đám, chứa đầy nước mắt, trong miệng thì liên tục phát ra những câu cầu xin tha thứ.

- Con thỏ nhỏ chết tiệt này! Không đem mày đánh thật đau thì sẽ không nhớ được, suốt ngày đi ngồi Internet! Xem mẹ có đánh chết mày hay không…

Vương mẫu cầm theo cây gậy đuổi theo, nàng ra tay cũng không nhẹ.

Mà vừa vặn vào lúc này chú Vương đi làm ca tối trở về.

Ở cửa ra vào, Vương Tiểu Nhị vừa nhìn thấy cha mình trở về thì phảng phất như thấy được cứu tinh, lập tức xông lên cầu cứu:

- Cha! Nhanh cứu con... Nhanh cứu con…

Chú Vương thấy vậy liền nhíu mày lại, lớn tiếng quát vợ mình đang chạy tới.

- Ai cho bà đánh con hả? Hôm nay là thứ năm, giờ đến lượt tôi đánh…

--------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.