Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba loại người (2)

Phiên bản Dịch · 1359 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

------------------

Tần Quân cảm thán. Lúc này, Chúc Nghiên Khanh cất bước đi vào. Đám người Tần Quân theo.

- Không biết các vị muốn cầm cái gì?

Vừa vào cửa hàng, một nam tử trẻ tuổi liền cúi đầu khom lưng lại gần hỏi, thái độ rất ân cần.

Chúc Nghiên Khanh lật tay lấy ra một khối kim bài. Phía trên có khắc hình vẽ giống như phượng hoàng. Nam tử trẻ tuổi vừa nhìn, sắc mặt lúc này đại biến, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Vị cô nương này đi theo ta.

Tần Quân vừa muốn đi cùng Du Phượng Hoàng, lại nghe Du Phượng Hoàng cười nói:

- Ngươi cứ ở trong này chờ ta.

Có cần thần bí như vậy hay không?

Tần Quân bất đắc dĩ. Chỉ có điều hắn cũng không dám xông vào. Dù sao đứng phía sau Sồ Phượng Lâu là thánh triều. Hiện nay, Tần Quân còn không có lực lượng gọi nhịp với thánh triều, không thể kiêu ngạo.

- Bên trong lầu các che giấu một cường giả Địa Tiên Cảnh.

Lý Tồn Hiếu bỗng nhiên mở miệng nói, khiến cho Tần Quân không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ thánh triều đều phái cho mỗi một tòa thành trì trong mảnh đất vô chủ một cường giả Địa Tiên Cảnh sao?

Chỉ có điều suy nghĩ kỹ một chút, hắn lại cảm thấy không có khả năng. Mảnh đất vô chủ có nhiều thành trì tới mức nào. Cường giả Địa Tiên Cảnh chẳng lẽ còn có thể nhiều như chó?

Sồ Phượng Lâu chỉ có một tầng. Bên trong không nhiều tu sĩ lắm, có vẻ có chút vắng vẻ. Đám người Tần Quân đi tới trước một cái bàn ngồi xuống chờ đợi.

Lúc này, một lão hòa thượng thân mặc áo cà sa cũ nát đi đến. Bộ dạng hắn thoạt nhìn rất nghèo túng. Nhưng Tần Quân tinh mắt ,phát hiện phía sau thân người này không ngờ lưu lại từng vết chân, lún xuống đất bốn tấc, hơn nữa không phát sinh bất kỳ tiếng nứt nào.

Không đơn giản!

Lão hòa thượng nhìn lướt qua phòng khách một vòng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người đám người Tần Quân. Hắn nhướng mày, sau đó trực tiếp đi về phía Tần Quân.

- Dừng lại!

Lý Tồn Hiếu trầm giọng quát, ánh mắt không tốt. Lão hòa thượng cười ha hả dừng bước, sau đó nhìn Tần Quân cười nói:

- Lão nạp quan sát thấy số mệnh của tiểu thí chủ không tầm thường, nhất định là nhân trung chi long.

Tần Quân không khỏi mỉm cười. Có tiền đồ. Vừa gặp liền vuốt mông ngựa, ta thích!

Nhưng câu nói tiếp theo của lão hòa thượng khiến hắn khó chịu. Chỉ nghe lão hòa thượng cười nói:

- Chỉ có điều tiểu thí chủ hôm nay có khả năng có tai ương huyết quang. Nếu tiểu thí chủ muốn biến nguy thành an, có thể dùng tiền ở chỗ lão nạp để tiêu tai.

Ta nhổ vào!

Mảnh đất vô chủ cũng có bọn bịp bợm giang hồ?

Tần Quân xem như đã mở rộng tầm mắt. Hắn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên quan sát lão hòa thượng, tặc lưỡi lấy làm kỳ nói:

- Ngươi thế nào sống được tới ngày nay?

Khóe miệng lão hòa thượng giật một cái, cười nói:

- Tiểu thí chủ không đơn giản, đủ độc.

- Ừ, ngươi nếu không lăn, ta có thể không chỉ nói độc đơn giản như vậy đâu.

Tần Quân híp mắt cười nói. Cho dù là ai bị nguyền rủa tai ương có huyết quang đều sẽ khó chịu.

- Lão nạp Tang Lương. Không biết đại danh của tiểu thí chủ?

Lão hòa thượng vẫn không nghe theo, đến gần nói.

Tần Quân không nhịn được nói:

- Ta thấy trong tên của ngươi có thiếu hai chữ, cẩn thận gặp báo ứng!

- Hai chữ nào?

Tang Lương lão hòa thượng nghi ngờ nói.

- Tận thiên.

-...

Tang Lương tức giận đến mức ngực lên xuống không ngừng. Con thỏ nhỏ chết bầm này thế nào lại có công phu tổn hại người tốt như vậy!

Trong tên của hắn có thêm hai chữ tận thiên, hài âm đọc lên chính là tán tận lương tâm. Tiểu tử này mắng chửi người thật sự biết cong vẹo!

- Nếu không lăn, đừng trách ta đánh chết ngươi!

Lý Tồn Hiếu trầm giọng quát, một tia uy áp tản ra. Những tu sĩ khác cả kinh quay đầu lại. Ngay cả người hầu ở trong Sồ Phượng Lâu cũng vậy.

Tang Lương ung dung thản nhiên nhíu mày, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói:

- Xem ra lão nạp và tiểu thí chủ vô duyên. Lão nạp chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Nói xong, hắn xoay người rời đi, rất sợ Lý Tồn Hiếu ra tay, hình thành sự tương phản mãnh liệt đối với lời hắn nói. Điều nàh khiến cho Tần Quân dở khóc dở cười.

Các tu sĩ còn lại vội vàng rời đi, rõ ràng bị Lý Tồn Hiếu hù dọa. Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại người hầu của Sồ Phượng Lâu và đám người Tần Quân, càng thanh tĩnh.

- Bệ hạ, vị lão hòa thượng vừa rồi không đơn giản.

Lôi Chấn Tử bỗng nhiên truyền âm cho Tần Quân. Tần Quân nghe được không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn. Hắn chỉ đành phải tiếp tục truyền âm nói:

- Ta không nhìn thấy rõ sâu cạn của hắn.

Cái gì?

Tần Quân trợn tròn hai mắt. Chẳng lẽ vị hòa thượng Tang Lương này là cường giả siêu cấp, chơi trò dựa vào lừa đảo hãm hại nhân sinh?

Cũng có khả năng trên người hắn cất giấu pháp bảo gì đó, có thể che giấu khí tức.

Bất luận là loại tình huống nào, Tần Quân tốt nhất không nên đi trêu chọc hắn.

- Đây là mảnh đất vô chủ sao? Không thể trêu chọc hòa thượng?

Tần Quân thì thào tự nói.

Lúc trước hắn từng nghe đi ngang qua nghe tu sĩ trò chuyện. Ở mảnh đất vô chủ, hòa thượng, ăn mày cùng với mỹ nữ mặt mày rạng rỡ là không thể trêu chọc. Không nghĩ tới điều này là thật. Gặp phải hòa thượng đầu tiên đã không đơn giản như vậy.

Lại ở trong lúc hắn đang cảm thán, Chúc Nghiên Khanh đi ra. Đi theo phía sau một nữ nhân phong vận vẫn còn, thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc y phục màu xanh, trước ngực rất hùng vĩ. Phong thái bước đi cũng rất xinh đẹp, da trắng nõn, trong mắt như có đầm nước, sáng ngời quyến rũ.

- Vị tiểu ca này chính là bằng hữu dẫn ngươi tới?

Nữ nhân mặc y phục màu xanh quan sát Tần Quân hỏi.

- Đúng vậy.

Chúc Nghiên Khanh gật đầu cười nói.

Tần Quân bị nhìn như vậy, cảm giác rất khó chịu. Bởi vì nữ nhân mặc y phục màu xanh là lấy ánh mắt xem kỹ nhìn hắn.

- Được rồi. Ngươi đi làm việc đi. Tiếp sau Liễu chấp sự sẽ đưa ta tới cánh cửa truyền tống quay về thánh triều.

Chúc Nghiên Khanh nhìn Tần Quân phất tay nói. Nàng biết nhiệm vụ quan trọng của Tần Quân là cứu Tiểu Chúc Long, cho nên không muốn làm chậm trễ thời gian của hắn.

Tần Quân gật đầu. Đã có người đưa đi, vậy hắn cũng yên tâm.

Ngay lập tức, hắn đứng dậy dẫn theo đám người Lôi Chấn Tử đi về phía cửa lớn của Sồ Phượng Lâu. Lúc này, nữ nhân y phục màu xanh được Chúc Nghiên Khanh gọi là Liễu chấp sự bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nghiên Khanh thân phận rất đặc biệt. Hi vọng ngươi không nên quá dây dưa với nàng.

Lời này vừa nói ra, Tần Quân nhất thời dừng bước lại, quay đầu lại nhíu mày nhìn về phía nàng.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 1412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.