Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buôn bán tin tức (1)

Phiên bản Dịch · 1393 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

---------------------

Hắn nói thật ra rất hùng hồn chính nghĩa, nhưng Đát Kỷ luôn cảm thấy người này có âm mưu. Nàng đã làm bạn với Tần Quân trong một khoảng thời gian dài nhất, biết rõ tiểu tử này không lợi không dậy sớm nổi.

Ngàn dặm xa xôi tới vương quốc Hắc Long giết hoàng đế, tuyệt đối là có thứ hắn muốn có được.

- Tần Quân ca ca giỏi quá.

Tiểu Ly cười si ngốc nói.

Tần Quân nghe được cười hắc hắc. Khóe miệng Đát Kỷ lại giật một cái.

Cô nương ngốc.

Đúng lúc này, trên đầu thang lầu có một người đi tới. Thân hắn mặc áo đen, đầu đội mũ. Hắn cúi đầu khiến người ta không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn. Trong tay hắn cầm trường kiếm nhìn như bình thường, nhưng Tần Quân lại cảm giác được một tia sát khí.

Nam tử áo đen vừa đi tới, nhiệt độ lầu bốn dường như thấp xuống không ít.

- Quản sự?

Nam tử áo đen trầm giọng hỏi. Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng Tiểu Ly vừa nói vừa cười. Dù sao hắn không phải là quản sự.

Hồng Hài Nhi, Sa Ngộ Tĩnh, Đát Kỷ, Hạo Thiên Khuyển đều là tồn tại ngoài Hóa Hư Cảnh, tự nhiên sẽ không để ý tới tồn tại còn yếu ớt hơn so với bọn họ, cũng không có để ý tới nam tử áo đen.

- Ta hỏi các ngươi, các ngươi có thể nào lại vô lễ như thế!

Nam tử áo đen trầm giọng nói, giọng nói có chút không tốt.

- Đừng ồn ào. Bằng không gia gia tát một cái đập chết ngươi!

Hồng Hài Nhi mắng. Nếu không phải gần đây Tần Quân chăm sóc dạy bảo hắn rất tốt, hắn chắc hẳn đã trực tiếp động thủ.

Gia gia?

Nam tử áo đen nhất thời tức giận. Lúc này hắn liền rút kiếm. Đám người Sa Ngộ Tĩnh nhìn thấy vậy, không khỏi nheo mắt lại.

Lúc này, ba lão nhân ôm một đống ngọc giản đi ra. Lão già đầu trọc nhìn thấy được hắn rút kiếm, vội vàng kê lên:

- Quách tiền bối, ngươi làm cái gì vậy?

- Hừ, những người này vô lễ đối với ta, đuổi bọn họ đi xuống. Bằng không ta phiền lòng sẽ giết chết bọn chúng!

Nam tử áo đen được gọi là Quách tiền bối hừ lạnh nói. Ba lão nhân nghe được khóe miệng giật một cái, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

- Đuổi chúng ta đi xuống sao?

Tần Quân buồn cười nhìn người được gọi là Quách tiền bối này. Quả nhiên là bá đạo. Chỉ bởi vì đoàn người mình không phản ứng tới hắn, hắn liền muốn đuổi người, thậm chí giết người.

Không biết trời cao đất rộng!

Ba người nắm quyền Mệnh Cơ Lâu khiếp sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa. Bọn họ vội vàng mở miệng khuyên nhủ:

- Quách tiền bối, cần gì phải nổi giận.

- Đúng vậy. Có gì hiểu nhầm sao? Hòa giải là được.

- Các ngươi đều là quý khách. Cũng đừng làm cho chúng ta khó xử.

Chân mày Quách tiền bối nhíu chặt lại. Hắn không nghĩ tới ba người không ngờ vì đám người Tần Quân không nể mặt hắn. Bản thân hắn không phải là người của Mệnh Cơ Các, tất nhiên không nhận ra gương mặt của đám người Tần Quân.

Cao thủ đều lưu ý tới mặt mũi, nhất là một ít cao thủ cao ngạo.

Chỉ có điều nếu có thể khiến cho ba người bọn họ đối xử cung kính như thế, nói rõ lai lịch của đám người Tần Quân không tầm thường.

Thua người không thua khí thế!

Ôm niềm tin này, Quách tiền bối hừ lạnh nói:

- Hừ, cho rằng gia thế tốt thì có thể không coi ai ra gì sao? Cẩn thận sau đó bị hại!

Ngoại trừ Sa Ngộ Tĩnh ra, những người khác thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi. Cho nên hắn cho rằng đám người Tần Quân đều đến từ gia tộc lớn. Sa Ngộ Tĩnh lại là thủ vệ của bọn họ.

- Miệng tiện. Ngộ Tĩnh, tát hắn một cái, ném hắn xuống. Đừng đánh chết là được rồi!

Tần Quân lạnh lùng nói. Thật sự cho rằng bọn họ dễ khi dễ sao?

Vừa dứt lời, Sa Ngộ Tĩnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Quách tiền bối. Đồng tử trong mắt Quách tiền bối co lại. Hắn vừa định giơ tay lên, một cái tát của Sa Ngộ Tĩnh đã rơi vào trên mặt hắn. Lực lượng cường đại khiến cho hắn trong nháy mắt mất đi ý thức, máu tươi mang theo mấy cái răng bay ra. Mũ rơi trên mặt đất.

Ầm...

Quách tiền bối trực tiếp đập xuyên qua bức tường, bay ra ngoài, rơi vào trên đường phố phía dưới. Các nữ tử, hài đồng lui tới gần đó khiếp sợ đến mức thét lên chói tai.

- A, đây không phải là Hắc Y Kiếm Cuồng Quách Chí Đạt sao?

- Hắc Y Kiếm Cuồng? Vị cường giả Thuế Phàm Cảnh đỉnh phong kia?

- Đúng vậy, là hắn. Lần trước ta ở ven hồ Hắc Long đã từng nhìn thấy hắn. Lúc đó hắn dùng kiếm đâm ác giao, có thể nói là phong thái ép người!

- Chà chà, hắn thế nào lại từ trên Mệnh Cơ Lâu ngã xuống? Hơn nữa còn bị người ta đánh ngất xỉu như vậy!

Càng lúc càng nhiều tu sĩ tập trung qua. Có thể thấy được danh tiếng của Quách Chí Đạt lớn tới mức nào.

Trong đám quần chúng vây xem còn có Giang Minh lúc trước nói khoác mình là huynh đệ kết bái của Tần Quân. Hắn đang cùng ba người bạn đồng hành cảm khái nói:

- Quách Chí Đạt này cũng coi như là một nhân vật. Không nghĩ tới rơi vào kết quả chật vật như vậy, đáng tiếc.

- Giang đại ca, nghe lời này của đại ca, là đại ca và hắn từng có giao tiếp?

Một nam bạn đồng hành tò mò hỏi.

- Không tính là giao tiếp. Hắn tuy rằng tu vi cao, nhưng đã hơn hai trăm tuổi. Thành tựu sau này của ta khẳng định vượt qua hắn, tất nhiên không nghĩ sẽ kết giao với hắn. Dù sao huynh đệ ta là Tần Quân, thân phận bày ra ở nơi đó.

Giang Minh lắc đầu cười nhạt nói. Giọng điệu xem thường của hắn khiến cho ba người bạn đồng hành sùng bái không thôi.

huynh đệ Tần Quân, thân phận này thật sự quá chói mắt.

Cùng lúc đó, trên lầu bốn của Mệnh Cơ Lâu, Tần Quân đứng dậy cười nói:

- Đuổi đi con ruồi rồi. Chúng ta tiếp tục!

Ba lão nhân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể làm như chuyện này không hề phát sinh qua. Hắc Y Kiếm Cuồng Quách Chí Đạt tuy rằng khiến cho bọn họ rất tôn kính, nhưng so với Tần Quân mà nói, căn bản không đáng để nhắc tới.

Quách Chí Đạt cũng không dám gây khó dễ cho Mệnh Cơ Lâu. Nhưng Tần Quân lại không giống vậy.

Hoàng Đô Nam Trác hắn cũng dám gây ầm ĩ, huống gì là Mệnh Cơ Lâu nho nhỏ. Đương nhiên nếu như là tổng đà Mệnh Cơ Các, vậy bọn họ sẽ không sợ. Chỉ có điều bọn họ lại không có tư cách lăn lộn đến tổng đà Mệnh Cơ Các. Tổng đà đối với bọn họ mà nói, chỉ là lời đồn đại.

Nghĩ tới đây, ba lão nhân vội vàng đặt ngọc giản ôm trong lòng lên trên một cái bàn. Lão già đầu trọc quay đầu lại nói:

- Tần Quân điện hạ, ở đây đều là tin tức liên quan tới con thần thú kia.

Tần Quân nhìn thấy vậy, không khỏi cảm thấy đau đầu. Trên bàn có khoảng chừng hơn mười ngọc giản. Ai biết tin tức bên trong cái nào là thật?

- Các ngươi có thể lấy ra tin tức có khả năng thật nhất hay không?

Tần Quân nhíu mày hỏi.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.