Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát cục (2)

Phiên bản Dịch · 1395 chữ

Không chỉ có bọn họ đang nóng nảy, Tần Quân cũng vậy.

- Lão tiểu tử này muốn giết chết ta!

Tần Quân thâm trầm nghĩ đến. Sát ý như có như không lúc trước, hiện tại không

ngờ lại xuất hiện, khiến cho sống lưng hắn ớn lạnh.

Lại nhìn về phía Lạc Hoàng trên đám mây giống như thần linh vậy, Tần Quân đột

nhiên cảm giác được người này thế nào lại thâm hiểm như thế?

- Tiểu gia hỏa đừng sợ. Đợi lát nữa ta sẽ bảo vệ ngươi!

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên ở bên tai Tần Quân. Hắn

cẩn thận suy nghĩ một chút. Đây không phải là âm thanh của Ngạo Vô Kiếm tông

chủ Thương Vân Tông sao?

Gia hỏa này sẽ không phải là cơ lão...

Hai người ngay cả bằng hữu cũng không tính.

Ngạo Vô Kiếm tại sao vẫn muốn ủng hộ hắn?

Chuyện xảy ra phản ứng khác thường, tất có vấn đề!

Chỉ có điều Tần Quân cũng có lá bài tẩy của mình. Đến lúc đó nếu như xuất hiện

tình hình đột ngột phát sinh, hắn có thể triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường. Đợi

đến khi làm ra động tĩnh lớn, đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng tới kịp trợ

giúp.

Rất nhanh, một nghìn người tham gia vũ hội liền được lực lượng thần bí của Lạc

Hoàng kéo bay tới trước một tòa cung điện khổng lồ giữa sườn của ngọn núi

hoàng cung. Sau khi hạ xuống, phần lớn tu sĩ thăng cấp đều ném về phía Lý

Nguyên Phách sự cảm kích.

Nếu không có Lý Nguyên Phách áp chế, chỉ sợ phần lớn bọn họ vẫn không có cách

nào thăng cấp vào vòng thứ hai.

Cho nên bọn họ vẫn phải cảm tạ Lý Nguyên Phách.

Chỉ có điều mấy trăm người cảm kích ở trước mặt hơn mười vạn người thù hận,

căn bản không đáng để nhắc tới.

Tần Quân ngẩng đầu nhìn lên. Ảo ảnh to lớn của Lạc Hoàng nhanh chóng tiêu tan.

Hắn không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía cung điện khổng lồ trước mặt. Ccung

điện xa hoa đại khí. Chỉ riêng cột chống đã có đường kính chừng hai thước, cao

tới mấy chục thước. Trước cung điện có hai bức tượng hình sư tử, cũng cao tới

năm thước, trông rất sống động, uy nghiêm không tầm thường.

- Lạc Càn Điện...

Tần Quân nhìn chằm chằm vào tấm bảng phía trên cung điện, lẩm bẩm nói. Hắn có

thể cảm giác được trong Lạc Càn Điện có một uy áp khó có thể tưởng tượng được

truyền ra. Lý Nguyên Phách đứng ở bên cạnh hắn, hai tay cầm Kim Bằng Thần

Chùy. Tiểu tử ngốc này cũng nhận thấy được có điểm không thích hợp.

Chúc Nghiên Khanh, Du Phượng Hoàng, Tần Vân ở phía sau lưng Tần Quân. Các nàng

cũng không rời xa Tần Quân. Dù sao các nàng là dựa vào Tần Quân mới đi đến

được một bước này.

Có lẽ các nàng còn có thể dựa vào Tần Quân thẳng tiến vào danh sách trăm người

mạnh nhất.

Từng tên cường giả từ phía trên và phía dưới bay tới. Tất cả đều tập trung ở

trước Lạc Càn Điện.

Trong đó thình lình có đám người Chu Lương, Ngạo Vô Kiếm, Trương Lôi Đình, Phỉ

Ngọc Thụ. Bọn họ đều là người nắm quyền của bảy đại tông môn, bọn họ nhìn lướt

qua một nghìn người tham gia vũ hội, sắc mặt đều rất phức tạp. Phần lớn mọi

người đều có chút bất đắc dĩ.

Đây là trò gì vậy.

Thiên tài chân chính đã bị đào thải. Ngược lại là một ít dưa vẹo táo nứt lại

thăng cấp, khiến cho bọn họ đều cảm thấy rất trứng đau.

- Vào đi!

Âm thanh của Lạc Hoàng tràn ngập uy nghiêm từ trong Lạc Càn Điện truyền ra.

Ngay sau đó cửa lớn của Lạc Càn Điện bỗng nhiên mở ra. Từ cửa lớn nhìn lại,

đúng lúc nhìn thấy được chân thân Lạc Hoàng ngồi trên cao đường trong điện.

Chẳng biết tại sao, Tần Quân chung quy cảm giác Lạc Hoàng đang cười lạnh chờ

đợi hắn đi vào, dường như đã bố trí thiên la địa võng.

- Tần Quân, đến bên cạnh ta này.

Ngạo Vô Kiếm bỗng nhiên đi ra cười nói, khiến cho các võ giả nhất thời ồ lên.

Các cường giả sáu đại tông môn còn lại lại đưa mắt nhìn nhau.

- Gia hỏa này rốt cuộc là có ý gì?

Trương Lôi Đình nhỏ giọng lẩm bẩm nói. Phỉ Ngọc Thụ ở phía sau, chân mày cũng

nhíu chặt.

Tần Quân và hoàng triều Nam Trác thù hận đã đến mức độ không thể hóa giải.

Hiện tại bọn họ đều đang tìm cách diệt trừ Tần Quân. Ngạo Vô Kiếm lại luôn

luôn ra tay che chở cho Tần Quân.

Chẳng lẽ Tần Quân là con tư sinh của hắn?

- Ta mới không qua.

Tần Quân trợn trừng mắt nói. Hắn cũng sẽ không ngốc đến mức hoàn toàn tin

tưởng Ngạo Vô Kiếm. Phương thức bảo đảm nhất là lẩn vào trong đám người, lấy

những người tham gia vũ hội còn lại làm tấm lá chắn.

Ngạo Vô Kiếm vừa nghe vậy, khóe miệng giật một cái. Hắn cũng không có tiếp tục

nhiều lời. Đổi lại là hắn, chắc hẳn cũng có phản ứng giống như Tần Quân.

- Không phải đã tiến vào rồi sao? Cứ đưa vật phẩm thông qua vòng tham gia

thi đấu thứ hai cho ta là được rồi, dù sao cũng không có thưởng.

Tần Quân nhìn về phía Ngạo Vô Kiếm nhíu mày hỏi, khiến cho cục diện trong nháy

mắt trở nên yên lặng.

- Không được, ngươi đây là đang miệt thị uy nghiêm của hoàng triều Nam Trác

ta sao?

Trương Lôi Đình đường chủ Thần Kiếm Đường trầm giọng quát. Tần Quân nghe được

thiếu chút nữa bạo phát.

Trời ạ!

Lão tử hỏi một câu, ngươi lại đội cho ta cái tội lớn như vậy?

Uy nghiêm của hoàng triều Nam Trác thật ra không nhìn thấy, chỉ thấy vô sỉ!

Trong bụng Tần Quân thầm chế nhạo không thôi. Nhưng hắn biểu hiện ra lại cười

ha hả nói:

- Uy nghiêm của các ngươi thiếu chút nữa khiến ta sợ tới tiểu cả ra. Thôi đi.

Các ngươi vào đi thôi. Dù sao ta nếu như ra không được, mọi người đều biết

nguyên nhân.

Nói trắng ra như vậy khiến cho rất nhiều cường giả trầm mặc không nói.

Mặc dù có chút đồng tình Tần Quân, nhưng không có cách nào. Đồng tình đối với

kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

Hiện tại Tần Quân liền có thể đại náo Hoàng Đô. Đợi tới khi hắn đột phá Địa

Tiên Cảnh, cường giả dưới tay hắn có thể càng nhiều hơn. Nói không chừng hắn

sẽ lật úp hoàng triều Nam Trác.

Mà theo bọn họ, ngôn ngữ công kích của Tần Quân rất buồn cười. Có thể sau khi

hắn chết sẽ thật sự lưu truyền tin tức bất lợi đối với hoàng triều. Nhưng như

vậy thì tính sao?

Thời gian vô tình sẽ xóa đi tất cả lời đồn đại vô căn cứ. Lịch sử bao giờ cũng

do người thắng đến viết.

Lại như vậy, đám người Tần Quân chỉ đành phải theo đoàn người tiến về phía

trong Lạc Càn Điện. Nhìn đám người Tần Quân đi vào trong, ngoại trừ Thương Vân

Tông ra, các cường giả sáu đại tông môn đều lộ ra nụ cười đầy vẻ giễu cợt.

Còn quá trẻ!

Sau khi tất cả mọi người đi vào Lạc Càn Điện, cửa lớn ầm ầm đóng lại.

Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Tần Quân không khỏi phát sinh cảm giác

một loại bầu không khí phim kịnh dị đã tới.

Lý Nguyên Phách nắm chặt Kim Bằng Thần Chùy, nói:

- Điện hạ yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Aqua
Lượt thích 22
Lượt đọc 1488

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.