Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống Duy Đình

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Chương 9: Tống Duy Đình

-----------------

Người dịch: Hà Lê

Biên tập: Phanh

Nhóm dịch: AHHH

-----------------

Trên đường đi Trần Văn giả vờ lỡ miệng nói ra bí mật hung thủ làm cách nào để phục kích cả nhà 3 người, muốn cho Triệu Đội thấy rằng là do bản thân có chút kiến thức chuyên ngành về y học sau đó thông qua nạn nhân tiến hành đưa đến phán đoán trên.

Triệu Đội nghe xong ánh mắt sáng lên: “Mẹ nó, cậu thực sự là một người có tài đó! Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ cậu là hung thủ rồi đó, nếu không thì sao cậu có thể nắm rõ đến thế?” Sau khi nghe phán đoán của Trần Văn, Triệu Đội thực sự phục sát đất! Đây thực sự là thiên tài của giới cảnh sát!

Trần Văn vẫn chưa dự đoán chính xác được vũ khí gây án của hung thủ, đây là một chuyện vô cùng khó! Nếu không phải do người bị hại nói ra, cảnh sát mãi mãi sẽ chẳng phát hiện ra được!

Chẳng cần đợi Trần Văn thể hiện thái độ, anh liền gọi điện thoại: “ Tiểu Vương, đi xem báo cáo khám nghiệm tử thi lúc đó, ở chỗ gáy, eo của nạn nhân có vết bầm tím không?”

“ Gáy nạn nhân nam có, eo nạn nhân nữ cũng có.”

“ Không sai!” Triệu Đội cười lớn dập điện thoại, nhìn về Trần Văn không che giấu nổi ánh mắt cảm phục.

“ Đây chẳng phải chuyện gì khó khăn, tôi đoán cảnh sát chắc chắn cũng có rất nhiều chuẩn đoán có khả năng.” Trần Văn khiêm tốn, căn bản vì anh thấy đấy cũng chẳng phải điều gì khó,để tạo ra cái chết của cả nhà 3 người mà không có chút dấu vết ẩu đả cũng không phải là thiếu cách.

“ Không không không,” Triệu Đội lắc đầu, “ Cậu đánh giá thấp tác dụng của tin tức này rồi.”

“ Hả?”

“ Phải biết chúng tôi không chỉ phải tìm ra hung thủ là ai, chứng cứ cũng quan trọng như thế,” Triệu Đội nói, “máy kích điện, đây chính là chứng cứ, nơi mua nó cảnh sát chúng tôi sẽ tìm ra thôi.”

Trần Văn gật đầu nhưng anh chẳng mấy lạc quan, chỉ dựa vào nhật kí mua đồ có thể định tội sao? Đương nhiên là không thể, tôi mua cái vật dụng đó thì làm sao? Có thể chứng minh tôi là hung thủ giết người sao? Huống hồ pháp y căn bản không phể xác minh được hung khi gây án có phải máy kích điện không.

Hai người nói chuyện một hồi thì đã đến trường Trung học thực nghiệm, Trần Văn phát hiện ra hóa ra cậu bé mà Triệu Đội nghi ngờ học cùng lớp với em gái anh.

Triệu Đội đậu xe cảnh sát ở bên ngoài trường, không đi xe vào trong. “ Tra hỏi trẻ vị thành niên cần có gia đình của họ ở bên, vì vậy chúng ta đến lần này không thể nói là đi tra hỏi, chỉ có thể nói đến hỏi han, cậu hiểu chứ.”

“ Cậu bé đó không phải có thể từ chối trả lời sao?”

“ Nó không thể đâu,” Triệu Đội cười, “ Tôi nói rồi, nó là một đứa trẻ quái dị.”

Hai người bàn tán 1 hồi cuối cùng quyết định trước tiên đi gặp em gái Trần Văn tìm hiểu trước về đứa trẻ kia.

“Anh! Sao anh đến đây!” Từ sau khi bố mẹ mất, mối quan hệ của bản thân và em gái ngày càng thân thiết, Tiểu Ảnh vừa nhìn thấy anh đến trên mặt hiện rõ vui mừng, chạy đến ôm chầm lấy Trần Văn.

“ Đương nhiên là nhớ em rồi!” Trần Văn cười tươi bế Tiểu Ảnh lên, “ Sao em lại gầy thế này, có phải lại không ăn cơm rồi không!”

“ Đâu có!” Tiểu Ảnh bĩu môi, “ Là do học tập vất vả thôi!”

“ Hahahaha anh có tin được không nhỉ?” Trần Văn cười lớn, hai anh em cứ thế huyên náo một hồi.

Sau khi chết đi sống lại vẫn còn được gặp lại em gái mình cảm giác thật tuyệt vời… Trần Văn thở phào nhẹ nhõm, bản thân chỉ còn chưa đến 6 ngày nữa để sống, 6 ngày này nhất định phải đưa cái tên Nhậm Tây ra đứng trước vành móng ngựa chịu sự trừng phạt thích đáng.

Nói chuyện một hồi, Trần Văn không quên chuyện chính: “Tiểu Ảnh, lớp em có phải có cậu bé tên Tống Duy Đình đúng chứ?”

Tiểu Ảnh gật đầu, Trần Văn tinh ý nhận ra trong ánh mắt của cô em gái có chút gì đó khác lạ.

“ Sao thế? Nó bắt nạt em à?”

“ Không có, không có,” Tiểu Ảnh liên tục lắc đầu, “ nhưng cậu ấy kì lạ lắm, chẳng bao giờ chơi với ai trong lớp cả, ừm… Cậu ấy còn viết thư tình cho em cơ, nhưng em từ chối rồi.”

“Hả? Không đẹp trai sao?”

“ Không phải,” Tiểu Ảnh lắc đầu,” Cậu ta là một người cực kì hoang tưởng, các bạn trong lớp đều không thích cậu ấy, đến cô giáo cũng chẳng thèm quản cậu ấy nữa.”

“ Còn gì nữa?”

“ Còn… mọi người nói cậu ấy tâm lý biến thái,” Tiểu Ảnh nói đến đây liền hạ giọng xuống, có một chút cảm giác lén lút, “ nói nhà cậu ấy toàn băng đĩa đồi trụy.

Trần Văn nghĩ đang học trung học cũng là thời kì phát triển tâm sinh lý, có một chút vật dụng đồi trụy cũng là điểu dễ hiểu, anh hỏi thêm vài câu nữa cũng chẳng lấy được tin gì đặc biệt, chỉ có lúc sau Tiểu Ảnh nói thầm một câu khiến Trần Văn chú ý.

“Cái lúc em từ chối cậu ý, cậu ý nói nhất định sẽ có được em, lúc đó biểu cảm của cậu ta vô cùng đáng sợ.” Tiểu Ảnh nhớ lại, có chút sợ hãi.

Câu nói đó dường như rất phù hợp với biểu hiện của bệnh trung học sao ( bênh trung học là bệnh thường xảy ra ở những đứa trẻ đang độ tuổi trung học ,thường xuyên oi mình là trung tâm, là nhân vật chính), sau khi bị từ chối thì hét to lên tôi sẽ giành được cậu, đây chẳng phải những tình tiết hay được thấy trong phim hoạt hình sao? Nhưng Trần Văn nghe xong trong lòng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Hỏi xong thì Tiểu Ảnh lên lớp, Trần Văn và Triệu Đội gặp nhau.

“ Sao rồi, Nghe ngóng được cái gì chưa?”

“ Dường như có chút vấn đề.” Mặc dù biết hung thủ là Nhậm Tây, nhưng Trần Văn dường như vẫn cảm thấy ở cậu bé này có điều gì đó không đúng, liệu có liên quan đến vụ án khác?

Triệu Đội cười lớn:” Đừng xem nhẹ giác quan của cảnh sát, chúng ta đợi ở đây, thằng bé đó sẽ ra ngay thôi.”

Đợi chẳng bao lâu, một cậu bé dáng người gầy gò xuất hiện trước ánh mắt của hai người, thằng bé không cao, tướng mạo cũng bình thường. Cậu bé từ xa nhìn thấy Triệu Đội liền cười rạng rỡ: “ Chú cảnh sát, chú lại đến rồi ạ.”

Triệu Đội cũng cười lại, gật đầu: “ Chú đến đây tiện hỏi qua vài câu, cháu không muốn trả lời thì không cần trả lời, đây không phải điều tra.”

Cậu bé gật đầu: “ Chú yên tâm đi, cháu sẽ trả lời mà.”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của thằng bé, Trần Văn càng nghĩ nó có vấn đề, làm gì có đứa trẻ nào đối diện với cảnh sát lại có phản ứng như thế? Đứa bé này khiến cho Trần Văn thấy nó đang cố tình khiêu khích, trong nụ cười rạng rỡ ấy là suy nghĩ hiểm ác.

“ Cháu vẫn còn nhớ, buổi ngày 5 tháng 12 năm ngoái cháu đã làm gì không?

“Chú đã từng hỏi qua rồi mà, cháu tan học liền về nhà, vẫn luôn ở trong nhà, không có ra ngoài!”

“ Ở nhà cháu làm gì?”

“ Làm bài tập, đọc sách.”

“ Đọc sách gì?”

“ “ Vụ án trên tàu tốc hành phương Đông” của Agatha Christie”

Triệu Đội quay qua nhìn Trần Văn cười rồi tiếp tục hỏi: “ Hay không?”

“ Các tình tiết trong câu chuyện thật tuyệt vời, nhưng cháu không thích phong cách dịch cho lắm.”

“ Cháu xem sách đến mấy giờ?”

“ Tầm 11 giờ đêm gì đó.”

“ Đọc từ mấy giờ?”

“ Khoảng 9 giờ gì đó.”

“ Cả ngày hôm đó bố cháu đều không về nhà?”

“ Vâng, ông ấy rất ít khi về nhà, cũng gần như chẳng bao giờ quan tâm tới cháu.”

“ Cháu có biết hôm đó bố cháu làm gì không?”

“ Ông ấy trực ban ạ.”

“ Quan hệ của cháu với bố cháu như thế nào?”

“ Chẳng ra sao cả, dù sao ông ấy cũng chẳng quan tâm cháu.”

“ Có ai có thể chứng minh cháu ở nhà cả ngày hôm ấy không?”

“ Không có ạ.” Thằng bé trẻ lời rất nhanh.

“ Ngoài việc làm bài tập và đọc sách ra, tối hôm đó cháu còn làm những gì nữa?”

“ Không có ạ, cháu không có sở thích nào khác cả.”

“Thế sao chú lại nghe nói cháu còn thích… ừm…?” Triệu Đội cười, “ Đây chẳng phải chuyện gì đáng ngại cả, thời kì phát triển tự nhiên ấy mà.”

Lần này thẳng bé chỉ cười chứ không có trả lời.

Trần Văn thầm lặng quan sát đứa bé, anh nhìn biểu cảm của nó, chậm rãi nói. “ Cậu đang khiêu khích.”

Không sai, thằng bé này có vấn đề! Nó đang khiêu khích chúng ta.

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.