Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chứng minh thư

Phiên bản Dịch · 1696 chữ

Chương 10: Chứng minh thư.

-----------------

Người dịch: Phanh

Biên tập: Phanh

Nhóm dịch: AHHH

-----------------

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn cậu bé này Trần Văn liền cảm thấy kì lạ, lúc đối mặt với cảnh sát trong mắt nào không hề có một chút mảy may sợ hãi nên có ở độ tuổi này, ngược lại, nó rất vui vẻ, thậm chí trong ánh mắt còn mang một chút vội vàng.

Trước đó Trần Văn cho rằng trong ánh mắt đó chứa đựng sự ác ý, lúc này anh nghĩ rằng sự miêu tả đó không đủ chính xác, nói một cách chính xác hơn, ánh mắt đó hàm chứa nhiều hơn là sự khiêu khích.

Nghe thấy lời nói của Trần Văn cậu bé không có chút phản ứng gì, nó nhìn Trần Văn rồi lại quay đầu nhìn Triệu Đội: “Chú cảnh sát, anh ấy là ai?”

“Đồng nghiệp của chú.” Triệu Đội thu lại nụ cười.

Lúc Trần Văn nói ra câu nói đó Triệu Đội rốt cuộc cũng hiểu cậu ta tại sao lại cảm thấy cậu bé này kì lạ, tại sao trực giác của anh lại nói với anh rằng cậu bé này có vấn đề nhỉ.

Không sai, lúc ông hỏi câu hỏi đầu tiên, trong đáp án của cậu bé này đã bao hàm ý khiêu khích, chỉ có điều không rõ ràng bằng lần này.

Không lẽ thực sự là cậu bé này làm sao? Vậy tại sao nó lại hao tâm tổn sức đi làm giả thời gian gây án? Vào lúc Trần Văn hóa giải câu đố về cuộc điện thoại, Triệu Đội liền cảm thấy phỏng đoán ban đầu của mình rất có khả năng là sai, nếu như Tống Duy Đình là thủ phạm của vụ án này thì nó hoàn toàn không cần phải làm thêm bước này, hoàn toàn là lãng phí thời gian, còn làm tăng khả năng chính mình bị người ta phát hiện ra.

“Chú không hiểu cháu đang khiêu khích cái gì?” Trần Văn nhìn chằm chằm cậu bé, hung thủ của vụ án này chính là Nhậm Tây điểm này anh có thể lấy đầu mình ra cược, vậy đứa bé này đang khiêu khích cái gì? Sự khiêu khích của nó càng giống như là hung thủ vì quỷ kế của bản thân mà đắc ý.

“Cháu không có khiêu khích mà chú cảnh sát.” Mặt cậu bé ngây thơ.

“Chú biết cháu không phải là hung thủ.”

“Nhìn có vẻ chú cảnh sát này biết hung thủ là ai rồi?” Cậu bé không trả lời, nụ cười vẫn sáng lạn như cũ, “Cháu thích nhất là tiểu thuyết trinh thám, cháu nghe mọi người nói vụ án này có một vài điểm khó nên mãi vẫn không phá được, xem ra chú rất thông minh tất cả đều hiều rồi? Chú có thể dạy cháu được không?”

Trần Văn đúng là trong lòng biết hung thủ là ai, nhưng hiện tại chưa có chứng cứ chỉ ra Nhậm Tây, bản thân hiện tại cũng chỉ có thể giả vờ hồ đồ, nếu không sau này rất khó giải thích, nhưng anh làm sao cũng không hiểu được chuyện của cậu bé này là như thé nào.

“Cháu nghe mọi người nói vụ án này rất có khả năng là vụ án giết người biến thái điên cuồng, chú thấy sao?”

“Người quen.”

“Tại sao chứ?”

Trần Văn đang chuẩn bị nói ra gì đó thì điện thoại của Triệu Đội kêu lên.

“Tiểu Vương chuyện gì thế?”

“……”

“Ừ…….Ừ.”

“……”

“Được được.” Sau khi nghe điện thoại măt Triệu Đội rất hưng phấn, ông dùng lực vỗ vỗ vai Trần Văn, “Tên tiểu tử này lại lập được một đại công rồi! Vụ án này cậu tuyệt đối lập công đầu!”

“Sao rồi?”

“Súng giật điện áp cao ở nước chúng ta là hàng cấm, muốn mua chỉ có thể mua ở chợ đen,” Triệu Đội cười khà khà, “chợ đen ấy mà, ở nước chúng ta, nó có thể tồn tại hay không còn không phải chỉ là một câu nói của cảnh sát sao? Vừa nãy bọn họ quả nhiên từ một lái buôn lấy được tin tức.”

Cái gọi là lái buôn chợ đen về cơ bản phía bên cảnh sát đều đã biết trước, muốn nắm được chứng cứ chúng bán hàng cấm có thể hơi khó một chút, nhưng muốn tìm lí do khác bắt chúng lại là việc quá đơn giản, những lái buôn chợ đen này cũng đều rất rõ ràng người của cảnh sát không thể trêu chọc, câu hỏi nên trả lời thế nào tuyệt đối sẽ không úp úp mở mở.

“Họ cầm ảnh của đối tượng tình nghi trọng điểm lần lượt đi hỏi có người nào một năm trước từng mua sung điện điện áp cao hay không, không ngờ thực sự có!” Triệu Đội cười, “Chính là cái tên tôi nghi ngờ ngay từ đầu Nhậm Tây!”

Quả nhiên là Nhậm Tây, Trần Văn đối với việc này không hề cảm thấy bất ngờ: “Suy luận có thể thực sự không bằng cậu, nhưng về việc khiến hắn nhận tội thì cậu kém bọn họ mấy chục đường, suy luận của cậu về cái điện thoại cùng với ghi chép mua bán này, nếu như giúp mấy tên nhóc kia đến vậy rồi mà không thể từ miệng của tên Nhậm Tây moi ra được chút gì đó thì chúng cũng không cần làm nữa!”

Trần Văn nghe câu này mắt sáng lên, xem ra bản thân anh hình như nghĩ nhiều rồi? Trước đó còn cứ nghĩ làm sao có thể tìm ra chứng cứ đủ để định tội hắn, hiện tại xem ra hình như không cần thiết nữa rồi, chỉ có điều vụ án này Trần Văn cứ luôn cảm thấy có chút kì quái, dường như ở đâu đó có vấn đề……

“Súng giật điện áp cao, các chú lợi hại quá đi mất.” câu nói này của thằng bé nghe rất chói tai.

“Hung thủ có thể xác nhận là Nhậm Tây rồi,” Triệu Đội nhìn thằng bé và nghĩ, “có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.” Nói cho cùng cũng chỉ là cảm giác của ông mà thôi.

“Không,” Trần Văn đột nhiên xua tay, “không phải anh nghĩ nhiều đâu!”

Nghe thấy câu nói chói tai vừa nãy của thằng bé Trần Văn đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề, vấn đề này trước đó anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra, không sai, chính là cái điện thoại đó sau đó làm sao có thể quay trở lại nhà của người bị hại!

“Triệu Đội, anh có nhớ lần đầu tiên các anh điều tra Nhâm Tây đã có kết luận gì không?”

“Cái gì?”

“Hắn khoảng 10 giờ 10 phút về nhà sau đó thì không hề ra khỏi nhà nữa!”

“Nhưng mà quỷ kế về chiếc điện thoại cậu đã phá rồi mà.”

“Không, vẫn còn một vấn đề, điện thoại 10 giờ 15 phút reng, lúc này Nhậm Tây đã về nhà rồi, nếu như điện thoại là hắn gọi tới, vậy hắn sau đó nhất định lại bí mật quay lại nhà người bị hại đặt lại điện thoại!”

Triệu Đội sững người, ông lập tức hiểu ra!

“Chúng ta đều để suy luận ban đầu giữ vai trò chủ đạo rồi!”

“Đúng vậy!” Trần Văn thở dài một hơi, “Chúng ta đều tưởng rằng vụ án như thế này sẽ không tồn tại đồng phạm! Chúng ta ngay từ đầu đã không chú ý đến khả năng này! Anh từng nói qua vụ án này nhất định tồn tại chỗ đặc biệt nào đó mới có thể khó phá như thế, sung giật điện áp cao là một điểm, câu đố điện thoại coi như là một điểm, nhưng điểm đặc biệt nhất vẫn là vụ án này thật ra có đồng phạm!”

Thằng bé lúc này lại vẫn cứ cười nhìn Trần Văn và Triệu Đội, trong mắt không chút hoảng loạn.

“Cậu chính là cái tên đã giúp hung thủ!”

Sau khi làm ra giả thiết này, tất cả đều giải quyết dễ dàng!

Điện thoại sau đó, loại bỏ dấu vết gây án, cùng với cắt bỏ hạ thể của con gái người bị hại đều là thằng nhóc bé này làm! Cũng chính vì vậy mà cảnh sát vẫn luôn không có biện pháp phá án này, cũng chính vì thằng bé này chỉ làm những việc sau đó cho nên Mãn Quốc Kiến mới không hề biết vụ án này ngoại trừ Nhậm Tây ra còn có đồng phạm!

Trần Văn đến hôm qua vẫn cứ nghĩ rằng vụ án này chỉ có một tên hung thủ Nhậm Tây, anh căn bản không hề xem xét qua khả năng còn tồn tại đồng phạm!

Đây là một đứa bé đáng sợ đến mức nào cơ chứ? Phải là một quá trình trưởng thành như thế nào mới tạo nên một đứa bé như thế này?

Không, không đúng, Trần Văn đột nhiên sững người, anh nhìn ánh mắt của thằng bé đột nhiên nghĩ rằng thằng nhóc này thậm chí có thể là chủ mưu ở phía sau! Nó thực sự chỉ là người giúp đỡ hung thủ thôi sao? Một thằng nhóc như thế này thực sự chỉ là đồng phạm?

“Con gái người bị hại căn bản không phải là Nhậm Tây hãm hiếp đúng không!” Trần Văn đột nhiên nghĩ ra một khả năng đáng sợ!

Thằng bé vẫn như cũ một chút cũng không sợ hãi, nó lộ ra hàm răng trắng, cười vô cùng sáng lạn: “Chú cảnh sát lợi hại quá, nhưng mà, cứ coi như cháu là đồng phạm, thì năm nay cháu mới vừa tròn 14 tuổi.”

Nó vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra chứng minh thư của nó, ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư đập vào mắt Trần Văn, anh đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng vô cùng

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.