Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miệng quạ đen (2)

Phiên bản Dịch · 2290 chữ

Về đến nhà, mở tủ lạnh, lấy ra một bình Cocacola. Quân Lâm thả mình vào cái ghế tràng kỉ, mở tivi lên. Trên tivi liền thông báo một tin tức tựa như một nơi nào đó lại xuất hiện một sự kiện kì dị, có người chứng kiến một vật thể bay không xác định, còn có video chỉ là mơ hồ không nhìn rõ. Loại tin tức này thật sự càng ngày càng nhiều nhưng cơ bản đều được chứng minh là giả.

Quân Lâm không để ý chỉ là bật phim truyền hình xem rồi ngẩn người, lại lấy ra giấy kiểm tra sức khỏe nhìn một chút

“Nếu như các ngươi biết đây là sự thật thì sẽ như thế nào?”

Giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe là thật, hắn thực sự bị ung thư. Chỉ là hắn không nói cho ai biết. Có một lần, không cẩn thận bị đồng nghiệp nhìn thấy báo cáo, tất cả mọi người đều tới an ủi hắn, đồng tình với hắn, Quân Lâm lại càng thấy buồn chán.

Hắn chán ghét được người khác an ủi, đông tình, nó mang lại cho mình hắn cảm giác là một người thất bại, là kẻ yếu chỉ có thể bất lực mới có được sự đồng tình của người khác. Quân Lâm khinh thường. Cho nên hắn nói giả là mình chuyên làm phần báo cáo này dùng để lừa những người có ý định tự tử. Ngẫm lại cũng thật là chớ chêu, mỗi ngày đều bị bệnh tật tra tấn, chính mình hận không thể chết sớm mà siêu sinh lại phải đi an ủi cuộc sống khác mệnh đáng ngưỡng mộ, nắm chắc sinh mệnh ở bên người mỗi phút. Hoặc do chính là bởi vì cái nguyên nhân này, do thôi miên người khác cũng chính là thôi miên chính mình từ đó có thể cắn răng kiên trì được. Nhưng thân thể hắn đã dần dần không thể chống đỡ nổi. Điều này chính là nguyên nhân hắn thường xuyên nghỉ phép.

Hai ngày trước, hắn lại lần nữa đi bệnh viện, bác sĩ nói hắn nếu không trị liệu bằng hóa chất thì nhiều nhất là sống được ba tháng nữa. Nhưng Quân Lâm vẫn cự tuyệt, hắn chán ghét kéo dài hơi tàn sống, hắn có thể không tự sát, nhưng cũng không muốn sống tạm qua ngày, ngoại trừ thuốc giảm đau còn lại hắn đều không muốn. Thời khắc này thống khổ bệnh tật lại như thủy triều ào vào người hắn, hắn liền lấy ra trong túi hộp thuốc. Hộp thuốc bên trên ghi là vitamin-vì bảo mật, Quân Lâm đem hộp thuốc đổi. Mở ra hộp thuốc, hắn lấy mấy viện ra cho vào miệng, đọt nhiên một trận ho kịch liệt, khóe miệng hắn đỏ thắm.

“Tốt a, vậy tất cả do mệnh ta đi. Ngươi cứu vãn rất nhiều mạng người, đại khái là đem mạng của mình dựng vào. Đương nhiên, cũng có thể là một tiên đoán…”

Quân Lâm tự nói, rồi hắn lại cười. Cái gọi là lời nói thành sự thật Quân Lâm cũng không hề lừa gạt Lưu Chính. Vận khí của hắn thực sự không tốt, thường xuyên từ lời nói thuyết phục người khác thuận miệng mà thành sự thật. Lúc đầu đã nói chuyện cưới gả bạn gái, đột nhiên lễ cưới hỏi từ hai mươi vạn thành bốn mươi vạn, này vẫn coi chấp nhận được, mấu chốt là phòng ở từ sáu mươi bình lên tới một trăm hai mươi bình. Cai này liền không hợp lẽ thường, và kết quả chính là bạn gái rời khỏi hắn.

Lại một lần hắn khuyên một người vì phá sản xí nghiệp mà có ý định xấu, liền nói chính mình bị bằng hữu vay tiền không trả. Kết quả là bạn hắn mượn mười vạn ngày thứ hai liền mất tích không thấy đâu nữa. Liên tục mấy lần lời nói thành hiện thực, Quân Lâm cẩn thận. Hắn liền nói mình được thưởng lớn kết quả người hắn khuyên vẫn tự sát. Đó là lần hắn đàm phán duy nhất của hắn bị thất bại, sau đó hắn cũng không trúng giải thưởng gì cả. Thế là hắn chỉ có thể tiếp tục “nguyền rủa” chính mình thẳng đến ung thư. Bắt đầu từ lúc đó, hắn đến là khỏi cần dao động người khác, có sẵn giấy kiểm tra sức khỏe trong tay, kèm theo tình cảm chân thực không cần diễn thế là hiệu quả xuất chúng. Sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng bệnh tình thì ngày một nặng. Vì thế hắn cũng không khỏi cảm thán một câu:

“Thực mẹ nó tốt thì không linh nhưng xấu thì linh a! Ta không phải nhà tiên đoán gì cả, là mẹ nó miệng quạ đen a. Có bản lĩnh thử ứng lần nữa xem, nếu như ta nhảy từ của sổ này xuống, ta liền xuyên không a!”

Quân Lâm tự nói xong chính mình không nhịn được liền cười ha hả. Vừa cười vừa ho ra máu. Sau đó hắn nghe được một thanh âm:

“Ta bảo đảm, lời nói lần này của ngươi có thể ứng nghiệm.”

Ngạc nhiên quay đầu lại, Quân Lâm nhìn thấy một cá nhân đang ngồi sau lưng hắn. Nếu như đối phương là một người thì rất khó dùng lời nói để mà hình dung được cá nhân đó. Bởi vì Quân Lâm đồng thời có hai loại cảm giác: loại thứ nhất là người này không tồn tại, bởi hắn có thể nhìn xuyên qua người này không có bất luận chỗ nào trên người hắn mà Quân Lâm không thể nhìn xuyên qua, hắn như một hồn ma vậy. Loại thứ hai là người này xác thực tồn tại, hắn tồn tại trước mắt của Lâm Quân, hắn không che đi tầm mắt của ngươi, nhưng ngươi lại không thể nào miêu tả được hình dạng của hắn bởi vì ngươi còn không biết hắn là nam hay nữ, phảng phất tất cả những gì ngươi chứng kiến trong đầu chỉ là mớ thông tin rối loạn, chỉ có thể hiểu mà không thể nói.

Tồn tại cùng không tồn tại, đồng thời lấy một hình thức quái dị xuất hiện trước mắt Quân Lâm. Hai chân hắn phảng phất như đồng thời bước vào ranh giới giữa thời gian hiện tại và một khoảng thời gian dài dằng dặc, nó cùng tồn tại nhưng không ảnh hưởng tới nhau, lại giống như lòng bàn tay phải chính là mu bàn tay tuy rất mâu thuẫn nhưng lại hài hòa thống nhất.

Quân Lâm trong nội tâm dâng lên cảm giác kinh ngạc cực độ, hắn liền lắc đầu qua lại muốn loại đi loại ảo giác này, sau đó thốt ra:

“Không phải chứ?”

Cá nhân kia liền mỉm cười. Quân Lâm không nhìn thấy, hoặc là nói hắn không nhìn thấy cá nhân kia mỉm cười, nhưng hắn lại biết rõ là cá nhân đó đang cười.

Hắn nói-nếu như “hắn” chính xác là tồn tại:

“Đây không phải ảo giác.”

Quân Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng xác định vị trí của đối phương ở đâu, phảng phất như thứ đó đang tồn tại ở bất kì chỗ nào trong không gian này vậy, vô luận nhìn chỗ nào cũng thấy. Quân Lâm trấn định lại tinh thần nói:

“Ta chưa từng nghe nói có loại khoa học kĩ thuật nào tạo nên tình huống như hiện tại”.

“Đây không phải khoa học kĩ thuật mà là ý thức truyền qua.”

“Ý thức truyền qua?”

Quân Lâm kinh ngạc:

“Ngươi nói là…”

Thứ đó nhẹ nhàng phất tay, cảnh tượng trước mắt Quân Lâm liền biến ảo. Cơ thể hắn cảm giác xuyên qua một thứ gì đó tới một nơi rộng mênh mông trên là bầu trời, dưới là núi non bạt ngàn, cỏ xanh, rừng rậm, nước chảy róc rách, có hoa, có những sinh vật trên thảo nguyên mà hắn chưa thấy qua bao giờ. Quân Lâm thốt ra:

“Nơi này không phải trái đất, chẳng nhẽ ngươi đã dẫn ta xuyên không rồi sao?”

Có lẽ do đã dọc qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, Quân Lâm mặc dù tâm trạng chấn kinh nhưng ít ra còn chưa tới mức không thể chấp nhận được.

Thứ kia liền trả lời làm cho hắn cười sặc sụa:

“Chỉ là muốn người nhìn xem, ngươi còn chưa có nhảy lầu đâu.”

“...”

Quân Lâm liền gật đầu:

“Cho nên, để cho cái miệng quạ đen của ta dự đoán xem thế nào? Ngươi là thần xui xẻo ở Dị thế giới, bị các thần khác đả bại sau đó chạy tới địa cầu, muốn tìm một người để làm lão gia của hắn?”

Thứ kia liền cười nói:

“Ngươi đọc tiểu thuyết cũng không ít đấy nhỉ, giúp ngươi tưởng tượng ra khá nhiều thứ đấy, bất quá ngươi vẫn không nên tùy tiện nói vớ vẩn thì tốt hơn, thứ kia không dùng thì thực sự chỉ làm lãng phí thiên phú của ngươi.”

“A, rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Quân Lâm nghe ra một chút gì đó trong lời nói của đối phương.

“Vẫn là để chúng ta từ từ nói đi. Trước tiên ta tự mình giới thiệu. Ta đến từ một nơi xa xôi gọi là Chiến Cảnh Thứ Nguyên, là một phi thăng giả vĩ đại, khởi nguyên của văn minh chi địa.”

“A! Chí ít điểm ấy không có sai, đây đích thị là Dị thế giới.”

Quân Lâm nói thầm.

“Thứ Nguyên! Không phải thế giới.”

“Hai cái có gì khác nhau sao?”

“Có, nếu theo như các ngươi hiểu thì thứ nguyên chính là vũ trụ còn vị diện chính là thế giới.”

“Có quan trọng không?”

“Rất quan trọng!”

“Tốt, ngươi nói quan trọng thì quan trọng. Như vậy…Ngươi là đến từ Chiến Cảnh vũ trụ?”

“Ta thích gọi là Chiến Cảnh Thứ Nguyên hơn, đây là cách các Phi Thăng giả hay gọi về nó.”

“Vũ trụ của chúng ta còn hình như chưa có tên.” Quân Lâm tiếp tục nói thầm.

“Sự chú ý của ngươi quá kì lạ.” Hắn cười nói.

Quân Lâm buông tay:

“Tâm lí của ta hiện tại có chút loạn, ai gặp phải tình huống như thế này đều biết loạn cả thôi, không phải như thế sao? Cho nên…Ngươi chẳng những là người ngoài hành tinh mà lại còn không cùng vũ trụ? Hiện tại ngươi đang dùng ý thức đối thoại cùng với ta?”

“Ngươi có thể hiểu như vậy.”

“Vì cái gì mà tìm đến ta?”

Quân Lâm nhìn dưới chân, vị trí của hắn hiện tại giống như là trong mây phía dưới thì thì biến đổi liên tục, các thế giới như nước chảy qua, tràn đầy sự mỹ lệ cùng huyễn ảo. Cảm giác này như là mờ mịt nhưng cũng rất chân thực. Đây không phải là mơ a!

Thanh âm của đối phương liền truyền đến:

“Sự tình nói ra thì dài dòng, hay ta sẽ dùng phương thức đơn giản nhất để diễn đạt đi… chính là ta sẽ xem ngươi như binh sĩ, sau đó đi chiến đấu.”

“Oa nha.” Quân Lâm huýt sáo:

“Nghe có gì đó sai sai, ngươi mạnh như vậy vì cái gì còn cần ta? Chẳng nhẽ ngươi còn chưa đủ mạnh?”

“Cũng gần như vậy, Phi Thăng giả văn minh đã từng là Chiến Cảnh Thứ Nguyên cường đại nhất trong các văn minh, thống nhất toàn bộ thứ nguyên vũ trụ.”

“Để ta đoán một chút, dựa theo các truyện cũ mà phát triển thì các ngươi về sau gặp phải một đối thủ cường đại, cuối cùng bị diệt. Thế là ngươi ôm trong mình mối hận báo thù, xuyên qua các vũ trụ rồi tìm tới ta, trở thành người hỗ trợ ta, đem hi vọng báo thù để ta gánh vác?” Quân Lâm cười nói.

Quân Lâm liền vui mừng, không ngờ gặp phải tình huống này mà ta còn cười được.

Thứ kia cũng cười:

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy. Văn minh Phi Thăng giả hoàn toàn chính xác đã không còn tồn tại, nhưng nó không hề bị đối thủ cường đại nào diệt vong mà là tự diệt.”

“Chính các ngươi? Phản bội giả?”

“Đừng dùng những góc nhìn hẹp hòi của người địa cầu các ngươi mà đánh giá vấn đề, văn minh Phi Thăng giả có khát vọng rất to lớn, đối với chúng ta, tranh quyền đoạt lợi không chút hứng thú, hoặc có thể nói, thống nhất thứ nguyên chỉ là vì truy cầu lớn hơn. Phi Thăng giả chúng ta rất đoàn kết, đông tâm đã đạt đến trình độ vượt qua cả sức tưởng tượng của ngươi.”

“Vậy tại sao các ngươi lại diệt vong?” Quân Lâm không hiểu.

Không có ngoại địch, không có nội đấu vậy tại sao lại tan rã đây?

“Chúng ta tự nguyện biến mất.”

“Hả?”

Quân Lâm bối rối:

“Tự nguyện diệt vong?”

“Đúng, vì muốn thoát khỏi thứ nguyên này, tiến vào nơi cao hơn nên tất cả Phi Thăng giả bọn ta lựa chọn vứt bỏ mọi thứ đem hết tất cả ý thức hợp thành một khối từ đó tạo thành ta bây giờ-Phi Thăng giả có ý thức siêu việt của tất cả.”

“Ta đi…”

Quân Lâm thốt ra :

“Các ngươi thật sự là quá đoàn kết!”

Bạn đang đọc Tội ác chiến cảnh (Dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vophiduongcddhtb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.