Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miệng quạ đen (1)

Phiên bản Dịch · 2439 chữ

Định luật tiến hóa là sinh vật tiến hóa sau thì chiếm thế bên trên; thời gian không gian giúp các đơn bào hình thành thưở ban đầu còn chưa có cơ thể, rồi sau đó tiến tới động vật, thực vật và dần phát triển một cách vững chắc cho đến tận bây giờ. Loài người từ hai cá thể với giới tính khác biệt nam và nữ đã cho ra đời những tiểu hài tử; rồi những đứa bé đó theo tự nhiên luôn có một tâm hồn ngây thơ trong sáng. Vì vậy, cho dù là chí cao Thượng Đế vô thượng cùng đều từ những sự tiến hóa đó mà ra - Tiễn Chung Như Thượng Đế ngẫm.

Thành phố W.

Đi bên trên sân thượng, Quân Lâm nhìn thấy Lưu Chính đang đứng gần lan can sân. Hắn đang chăm chú nhìn từ trên cao xuống, từ góc độ của nơi này có thể nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn của thành phố, dòng người phía dưới chẳng khác nào những con kiến, con côn trùng nhỏ xíu.

Xe cộ.

Không gian rộng lớn đem đến cho hắn một cảm giác mê mang làm cho nội tâm Lưu Chính cảm thấy run rẩy một hồi, Quân Lâm có thể nhìn thấy hai chân Lưu Chính có chút rung động. Đứng bên cạnh nhìn, trên khuôn mặt của Lưu Chính còn giữ lại vết sẹo do bị bỏng, chính cái này khiến hắn nhìn có chút dữ tợn, điều này cũng làm cho Quân Lâm phán đoán được tâm tình của hắn chắc không được tốt cho lắm. Nhưng nhìn chân Lưu Chính run rẩy có thể thấy được sự khẩn trương cùng sợ hãi hiện lên trong nội tâm. Điều này Quân Lâm rất chắc chắn.

“Còn biết hoảng sợ là tốt”

Ở nối ra trên sân thượng có một người cảnh sát đi ra nhỏ giọng nói cho Quân Lâm.

“Hắn hiện tại tâm tình không quá ổn định, ngươi muốn…”

Quân Lâm nhìn người cảnh sát:

“Ngươi muốn nói với ta là nên làm thế nào?”

Người cảnh sát kia lập tức ngậm miệng.

Quân Lâm liền ung dung thảnh thơi đi tới, Lưu Chính quay đầu lại nhìn thoáng qua liền hô to:

“Đừng qua đây, ngươi mà lại gần ta liền nhảy xuống!”

Quân Lâm khoát tay biểu thị mình không có ý đồ đến gần Lưu Chính. Hắn hướng bên cạnh đi vài bước cách Lưu Chính khoảng năm mét cũng đứng trên lan can sân thượng cùng Lưu Chính. Phía bên dưới mọi người kêu hét đầy sợ hãi. Quân Lâm ngồi xuống, đem chân để ra bên ngoài lan can, hắn nhìn xuống phía dưới chậm rãi nói:

“Ta không hứng thú quản sự tình của ngươi, ta đến đây là để nhảy lầu.”

Lưu Chính kì quái nhìn hắn:

“Cố tình chơi đồng tâm lí? Để ta hạ thấp đề phòng, cuối cùng nghe ngươi khuyên bảo? Chuyên gia các người đều làm như vậy đúng không?”

Quân Lâm cười khẽ, hắn không có giải thích mà tiếp tục tự nói:

“Ta đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp tự sát: uống thuốc độc, quá trình có chút thống khổ, mấu chốt là chưa chắc đã chết, mà nếu còn sống thì lại tiếp tục chịu tội; treo cổ, cũng có một quá trình dày vò, mấu chốt lại là chết rất khó coi; nhảy sông? Ta biết bơi, chắc chắn theo bản năng sẽ ngoi lên, sau đó lại hối hận… Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp thẳng thắn dứt khoát chính là nhảy lầu. Đơn giản, thống khổ chỉ trong thời gian rất ngắn. Vấn đề duy nhất ở đây là ngươi tìm đến chỗ địa điểm đông người để nhảy, nếu vạn nhất ngã không chết thì lại rất phiền phức.

Lưu Chính trầm mặc một chút. Tâm hắn vẫn đề phòng, nhưng sự thật là Quân Lâm đang nói đúng những gì trong lòng hắn nghĩ. Mỗi người định tự sát đại khái đều biết cân nhắc lựa chọn một phương thức tử vong, mà nhảy lầu đích thực là đơn giản và dứt khoát nhất.

Quân Lâm tiếp tục nói:

“Thực ra ta còn nghĩ ra một loại phương thức chính là đi làm một chuyện xấu. Đi giết người, phóng hỏa, sau đó liền bị xử bắn.”

Lưu Chính giật mình, hắn nhìn cảnh phục trên người Quân Lâm liền hỏi:

“Ngươi là cảnh sát sao lại còn có ý tưởng này?”

Quân Lâm lườm hắn một cái:

“Đó là suy nghĩ của ta thì không được sao? Điều đó cũng có thành hiện thực đâu.”

Lưu Chính suy nghĩ một lần. Đúng vậy, ai quy định cảnh sát không được có ác niệm đâu?

Quân Lâm lại nói:

“Bất quá nói đến cũng trách,con người của ta thật giống như một loai trời sinh vận khí xấu, ta nói là… như Dự Ngôn thuật vậy, lắm khi nói vớ vẩn mà kì diệu lắm lúc lại thành sự thật.”

Nếu là hắn an ủi Lưu Chính, thì chắc chắn nội tâm Lưu Chính sẽ sinh ra phản ứng chống cự mà liền trực tiếp nhảy xuống. Nhưng hắn bây giờ là đang kể chuyện cũ lại mang cho Lưu Chính long hiếu kì:

“Ví dụ như?”

Quân Lâm nhân tiện nói:

“Có một lần, một người thất tình định tự sát. Ta liền nói với hắn, ta giống như ngươi, cũng thất tình, hơn nũa còn thê thảm hơn ngươi, bởi vì ta không thể trả nổi giá trên trời cho lễ ăn hỏi, cứ thế bị mẹ vợ chia rẽ, nhưng ngươi nhìn ta không phải vẫn kiên cường sống đấy sao?”

Lưu Chính hừ một tiếng:

“Các người là chuyên gia đàm phán nên nói bậy, ngươi lừa hắn.”

Quân Lâm nhún vai:

“Lúc ấy chính là lừa hắn.”

Lưu Chính ngơ ngẩn:

“Ngươi nói là…”

Quân Lâm gật đầu:

“Sau này thành sự thật.”

Lưu Chính hừ một tiếng:

“Nói nhảm, ta không tin.”

Quân Lâm cười nói:

“Ngươi cũng không phải bởi vì thất tình mà muốn nhảy lầu, ta lừa ngươi là cái gì?”

“Ngươi biết sự tình của ta?”

“Nếu như ngươi nghĩ muốn khuyên một cá nhân, vậy trước tiên phải hiểu hắn…”

Giọng nói của Quân Lâm nói trầm thấp. Hắn nhìn về phía Lưu Chính nói:

“Ngươi quá vô tội… Không đáng… Phi thường không đáng…”

Lưu Chính là anh hùng, trước đó đã có tin tức về hắn. Tại một lần làm ca đêm trên đường về nhà, bổi vì gặp chuyện bất bình liền ra tay bảo vệ một cô gái liền bị hai tên lưu manh hãm hại. Một người trong hai tên đó còn rót xăng đốt lửa trên người hắn tạo thành vết bỏng cường độ thấp hiện tại.

Chuyện này liền đưa đến oanh động, nguyên nhân không phải từ hai tên lưu manh kia mà là từ nữ từ được cứu kia. Nữ tử sau đó chạy trốn, cảnh sát yêu cầu có chứng cứ về thời điểm xảy ra vụ việc, vậy mà nữ tử đó sống chết cũng không chịu lộ diện, nói là sợ trả thù. Đến cuối cùng lại công khai rằng Lưu Chính xen vào việc của người khác, lúc đầu, nếu không có hắn thì chính mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đáng giận hơn là, có rất nhiều người vậy mà đều cùng có suy nghĩ như vậy. Bọn hắn cho rằng Lưu Chính tự tìm đến gây chuyện, là xen vào việc của người khác, nếu như không có hắn tì sự tình cũng sẽ không đến mức nghiêm trọng như hiện tại.

Đương nhiên, phần lớn người có đạo đức nên bởi vậy mà mắng cô bé kia. Nữ hài như vậy liền bị sa vào dư luận vòng xoáy, cuối cùng cô bé đó vậy mà tự sát. Từ đó Lưu Chính bỗng chở thành nguyên nhân dẫn đến cái chết của nữ hài đó, là người bức tử khiến cô ấy phải tự tử. Lại thêm có lời nói là Lưu Chính, hai tên lưu manh đã bị bắt kia vốn chỉ là có những phát ngôn xâm hại cô bé. Cưỡng ép gây ẩu đả chính là Lưu Chính, nên phía bên kia mới phản kháng, xăng cũng chẳng qua là do Lưu Chính làm đổ sau đó một tàn thuốc còn đang cháy rơi xuống.

Tóm lại, lần này Lưu Chính hết đường chối cãi, từ anh hùng thành tôi nhân. Từ đó có thể hiểu sao hiện tại Lưu Chính đang đứng ở chỗ này.

Quân Lâm nhẹ nhàng nói:

“Làm người tốt rất mệt mỏi, đúng không?”

Lưu Chính lại không kìm được tâm tư bi thương trong lòng. Hắn gào khóc, quát to lên:

“Ta không muốn lại làm người tốt nữa! Ta cả đời chưa từng làm chuyện xấu, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì để ta ra nông nỗi này? Lúc ấy nếu như không có ta, nữ tử Nhạc Minh Châu kia chắc chắn sẽ bị hai tên kia cưỡng gian. Không ngờ cuối cùng cô ta lại đem hết trách nhiệm đẩy cho ta! Ta cũng không nói gì cô ta, ta không hiểu, tại sao cô ta lại tự sát. Làm sao lại thành ta bức tử cô ấy.”

Vết bỏng trên khuôn mặt đang khóc lúc này hằn nên khá dữ tợn. Bề ngoài bị hỏng, lại tâm thần suy sụp.

“Là có chút quái.”

Quân Lâm lầm bẩm một câu:

“Theo lí, như dạng nữ hài này hoàn toàn không thể có dũng khí tự sát. Bất quá cũng rất khó nói, cầu sinh là bản năng của mỗi cá nhân, nhưng chúng ta lại vì đủ loại nguyên nhân liền từ bỏ đi tính mạng quý giá. Kì thật, nếu như có thể chẳng ai lại muốn chết cả.”

Lưu Chính kinh ngạc nhìn hắn:

“Ngươi thực sự muốn chết?”

Quân Lâm gật đầu.

Lưu Chính:

“Ngươi là vì cái gì?”

Quân Lâm nghĩ nghĩ gật đầu:

“Tốt, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, bởi vì ta bị ung thư. Ung thư phổi giai đoạn cuối, sắp chết.”

Lưu Chính giật mình:

“Thực?”

Quân Lâm thấp giọng nói:

“Có một lần, ta khuyên một người định tự sát là họ không cần chết, hắn là bởi vì bệnh cấp tính không chịu nổi thống khổ. Ta liền lừa hắn nói, ta cũng bị bệnh, là ung thư, cũng quá thống khổ, nhưng ngươi như thế nào ta đều không biết, bởi vì ta cũng phải kiên cường sống sót. Nhân sinh quý giá, cũng nên phải chịu đựng, không phụ mỗi phút giây tươi đẹp mới không uổng công… một đống lời nói hoa mĩ thành công khuyên hắn.

Lưu Chính nhìn xem hắn.

Quân Lâm tiếng nói trầm thấp:

“Miệng quạ đen đúng là miệng quạ đen, khi đó ta thật sự chỉ lừa hắn, ai có thể ngờ tới, một tháng sau ta đi khám bệnh thì thực sự bị ung thư. Mẹ nó, sự tình này thật là nói nhảm.”

Nói đến đây Quân Lâm cười.

Lưu Chính giật mình há hốc miệng:

“Lời ngươi nói là thật?”

Quân Lâm chậm rãi từ trong ngực lấy ra tờ giấy. Hắn đi qua đưa cho Lưu Chính sau đó lui trở về chỗ cũ, trọn vẹn không có nhân cơ hội như Lưu Chính nghĩ. Hắn tiếp nhận, nhìn thấy phía trên quả nhiên là giấy khám bệnh. Quân Lâm ung thư phổi giai đoạn cuối, chính là dòng chữ viết trên giấy.

Quân Lâm ngừng một lát nói:

“Ta cùng ngươi bất đồng, ta không có thống khổ như ngươi, ta trải qua nhân sinh, xuôi gió xuôi nước. Ta từng cho rằng, chuyên gia đàm phán chỉ là một điểm xuất phát trong nhân sinh của ta, ta còn chưa tới số thì lại càng thêm sự huy hoàng… ngươi biết không? So với trải qua sự tình của ngươi thì ta mọi việc đều thuận lợi. Nhưng đột nhiên hết thảy hạnh phúc liền đột nhiên như vậy mà rời xa ta, mọi cố gắng cũng không cong tồn tại. Ngươi muốn chết là bởi vì với thế giới này không còn lưu luyến. Ta không muốn chết, nhưng lại không thể không chết. Nếu như là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”

Lưu Chính ngẫm một hồi, cuối cung lại lắc đầu:

“Ta đột nhiên cảm thấy ngươi so với ta còn đáng thương hơn…Ngươi so với ta còn trẻ hơn, lại có tiền đồ, nhưng gặp phải sự tình này…khó trách, khó trách.”

Hắn chán nản ngồi xuống, không cẩn thận nhìn thoáng qua bên dưới, suýt nữa ngã sấp xuống, bên dưới lại là nhiều tiếng hô kinh ngạc. Cũng may Lưu Chính lại ngồi vững vàng. Mấy tên cảnh sát muốn bước lên trước định bắt lại hắn, Quân Lâm lại lắc đầu, ra hiệu dừng bước.

Lưu Chính nỉ non nói:

“Ta không có dũng khí tự sát, ta chỉ là muốn cho bọn hắn nhìn xem, để những con người bình luận trên internet nhìn xem, ngôn từ của chúng có sự đáng sợ đến mức nào, để bọn hắn nhìn thấy đem một cá nhân ép đến tuyệt lộ!”

“Làm đến bước này đã được rồi.” Quân Lâm hí hư nói.

Hắn rời người tới gần Lưu chính, hướng hắn đưa tay ra. Lưu Chính nhìn Lâm Quân liền ôm chặt lấy hắn mà khóc rống lên.

Móa!

Ngươi đừng như vậy, xém chút nữa ta rơi xuống đấy.

Đỡ lấy Lưu Chính đi ra khỏi sân thượng, chi đội trưởng Lý Đại Chương đi tới ôm một hồi Lâm Quân cười nói:

“Làm tốt lắm. Có phải là ngươi lại dùng thân phận tai họa ung thư kia giả thích vơi hắn?”

Quân Lâm duỗi lưng một cái:

“Phương pháp tuy cũ, nhưng ở chỗ tác dụng. Cứu người loại này muốn cái gì sáng chế mới a?”

“Thật khó cho ngươi vì việc này mà chính mình còn phải chuẩn bị một tờ giấy khám bệnh giả.”

“Lo trước khỏi họa nha.”

Quân Lâm cười to nói:

“Tốt rồi, việc này ta đã làm xong, muốn về nghỉ ngơi.”

Hắn vừa nói vừa đi lên trước.

“Ngươi còn có báo cáo chưa viết đâu.”

Quân Lâm phất phất cánh tay:

“Xin nghỉ, nghỉ ngơi rồi hẵng làm!”

Bạn đang đọc Tội ác chiến cảnh (Dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vophiduongcddhtb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.