Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Đinh Minh tỉnh lại từ trên một chiếc giường.

Cậu nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng có tường màu vàng, ánh đèn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, khiến người trở nên yên tĩnh.

Bên trái, có tủ sách, lưu trữ những quyển sách khoa học, nhưng phần nhiều, là truyện.

Trước mặt, là một chiếc bàn, trên đó để máy vi tính.

Năm nay, là lúc tốt nghiệp đại học rồi?

Hôm qua vừa ăn chơi phè phớn với đám bạn.

Cảm giác tựa như trải qua một giấc mộng rất dài.

Tự hỏi… Mình phải chăng quên gì đó?

Cậu cảm thấy, có lẽ mình đã quên điều gì…

Rất quan trọng…

Sau đó, chợt nghe tiếng mẹ hô hoán: “Minh, mau xuống ăn cơm!”

Đinh Minh hô: “Vâng ạ!”

Sau đó cậu vội vàng xuống dưới nhà.

Lúc này, ba mẹ đang ngồi quanh bàn.

Ba chợt hỏi: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Muốn tham gia nghĩa vụ quân sự không?”

Nghĩa vụ quân sự?

Nghe nói, tham gia cái này… ăn nhiều khổ lắm…

Nghe bạn bè nói, đi nghĩa vụ quân sự sẽ rèn luyện một người.

Nhưng cái giá phải trả thì có rất nhiều.

Ví dụ như… không được chơi game online, không được chơi LoL.

Đinh Minh đang muốn từ chối.

Bỗng nhiên, tại đáy lòng, cậu lại không muốn bỏ qua!

Có gì đó đang thúc giục cậu đi nghĩa vụ.

Có lẽ, là hệ thống?

Sắc mặt của Đinh Minh vui mừng, lẽ nào mình cũng có bàn tay vàng?

Đây là ước mơ của bao người á!

Rơi xuống trên đầu mình…

Ta là nhân vật chính?

Lúc này, mẹ lại đang nói: "Nếu con không định đi, chúng ta sẽ gửi con đi nước ngoài, học Thạc sĩ…"

Đinh Minh không chần chờ, cậu vội vàng nói: “Không, con muốn tham gia nghĩa vụ quân sự.”

Ba gật đầu, có chút vui vẻ nói: “Có thế chứ, không hổ là con trai ta. Nhớ lấy, đi là không được phép trốn về, đó là đào binh.”

“Đào binh, là không có vinh dự. Sẽ bị đưa ra toà án quân sự.”

Đinh Minh gật đầu, cậu không phản đối.

Lần này, cậu muốn làm binh vương!

Tiếp đó, Đinh Minh cùng ba mẹ chuẩn bị đồ đạc, sau đó cậu tạm biệt bọn họ, hăm hở đi lên chuyến tàu số mệnh!

2 năm!

Cậu đã đi nghĩa vụ quân sự được hai năm!

Hai năm này, không biết cậu kêu gọi hệ thống bao nhiêu lần.

Nhưng chưa từng… được trả lời.

Nó dường như đã quên cậu, quên đi người chủ nhân này.

Có lẽ, đối với nó mà nói, cậu còn chưa xứng chức? Không xứng làm chủ nhân của nó?

Hai năm này, Đinh Minh ăn đau khổ rất nhiều.

Huấn luyện, dậy sớm, lại huấn luyện.

Lặp đi lặp lại.

Thậm chí, giữa ban đêm, đang ngủ, cũng bị sĩ quan gọi tỉnh, chỉ vì cần huấn luyện.

Để người luôn sống trong nhung lụa như cậu, cảm thấy ngày nào cũng như địa ngục.

Cậu mong mỏi mình trở thành binh vương.

Nhưng không… cậu vẫn là người bình thường đó.

Binh vương? Cách cậu quá xa xôi.

Cậu chỉ là người thường, lười biếng, sợ phiền phức, lại có một chút dũng cảm mà thôi…

Và hệ thống… không có đến.

Ngược lại là chiến tranh…

Đã đến.

Ngày này, khi cậu chuẩn bị gói gọn đồ đạc, lên đường về nhà.

Có người thông báo.

Đất nước bị xâm lược!

Quân địch mang binh hai mươi nghìn, xâm lược biên giới.

Đinh Minh hốt hoảng.

Cậu muốn về, cậu không muốn đi bộ đội nữa.

Thế là cậu đến gặp sĩ quan, mong muốn nói ra ý kiến của mình.

Sĩ quan chỉ nói: “Về, tức là đào binh.”

Đinh Minh sững sờ.

Đào binh…

Danh từ đã từng rất xa xôi… đối với cậu.

Muốn làm đào binh sao?

Cậu nhớ lại lời ba nói…

Đào binh, là không có vinh dự.

Là phải… ra toà án quân sự!

Nhưng chỉ cần thoát khỏi đau khổ, không có vinh dự thì lại làm sao? Ra toà án quân sự cũng chỉ là đi tù mấy năm mà thôi.

Ta lại có thể sống phóng túng!

Nhưng rồi lại, từ đáy lòng lại toát ra cảm giác.

Không ta không muốn, ta muốn chiến vì đất nước.

Vì bảo vệ cố thổ!

Đinh Minh cảm thấy mình sắp điên.

Có lẽ, đây không phải hệ thống, là bệnh tâm thần?

Nhưng càng nhiều, cậu hy vọng đó là bàn tay vàng.

Cậu không muốn làm người bình thường.

Trong thâm tâm, cậu muốn trở thành vĩ đại.

Tựa như ước mơ khi còn nhỏ, nói thầm với cô bạn: Tôi, muốn làm tổng thống.

A… lãng mạn làm sao…

Đáng tiếc, lớn lên hiểu rõ thế giới, đã mài mòn góc cạnh.

Hiện tại, có một cơ hội này, Đinh Minh lại không muốn bỏ qua.

Có lẽ, cách thức mở hệ thống ra không đúng?

Có lẽ, cần máu tươi của kẻ xâm lược, chứng minh mình là bộ đội?

Đinh Minh quyết định đi tiền tuyến.

Ở đó, cậu sẽ trải qua chiến tranh, trải qua… tẩy lễ…

Mười năm, hai mươi năm…

Đinh Minh đã bước vào tuổi trung niên.

Ở trên chiến trường, trải qua lâu như thế, cậu đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm xương máu.

Ví dụ như, cậu học xong bò.

Lại ví dụ như, cậu học được làm như thế nào để giả mạo thành một cái cây, lại hoặc là một lùm cỏ.

Lại hoặc là, phân biệt đâu là kẻ địch ngụy trang, đâu chỉ là tảng đá.

Trên hết, cậu học xong quên đi nỗi buồn.

Nhìn các đồng chí hi sinh, cậu không kịp thương cảm.

Trên chiến trường, là không có thời gian để làm điều đó.

Nếu không, rất dễ dàng bị xử lý.

Cậu lưu giữ tình cảm vào sâu trong đáy lòng.

Toả ra, là ý chí băng lãnh.

Băng lãnh đối với kẻ thù, tựa như cỗ máy giết chóc.

Không biết có bao nhiêu kẻ địch chết dưới súng của Đinh Minh.

Cậu từng được thăng chức rất nhiều lần.

Nhưng Đinh Minh từ chối.

Cậu chỉ muốn… trên chiến trường… báo thù!

Thật lạ lùng khi một người có giấc mơ làm tổng thống như cậu lại có thể từ chối thăng chức!

Nhưng nhìn đám đồng chí ngã xuống, Đinh Minh lại trở nên kiên định.

Cậu… sẽ không để cho họ chết một cách vô ích!

Lại nói, âm thanh kia cũng không muốn cậu rời khỏi chiến trường chính.

Cậu đã… không tin vào nó.

Đã bao nhiêu đêm, cậu thức giấc tỉnh dậy, cảm thấy mình thật ngây thơ khi tin vào nó.

Nó căn bản là đang gạt cậu…

Bao nhiêu lần, cậu kêu gọi hệ thống, dùng các loại từ ngữ, có chửi bậy, có nịnh nọt.

Nhưng đều không được đáp lại…

Ngươi bảo ta đi nghĩa vụ quân sự, ta đã đi…

Ngươi bảo ta đi tiền tuyến, ta đã đi…

Bây giờ, ta kêu gọi ngươi, chỉ vì muốn có sức mạnh, kết thúc chiến tranh, nhưng ngươi cũng không đáp lại…

Cho nên, gạt người…

Mỹ nữ rất giỏi gạt người, hệ thống cũng giống như thế…

Tuy không có hệ thống, nhưng hiện tại, cậu cũng không muốn rời khỏi.

Cậu chỉ muốn… làm một người lính mà thôi.

Cũng không biết… ba mẹ thế nào?

Họ đã già…

Nghe nói mấy năm trước đó, họ có thêm một đứa con trai?

A… không hổ là ba…

Chỉ mong em mình có thể chọn một con đường thích hợp cho nó, đừng tin vào cái gọi là… đáy lòng.

Chiến tranh, khiến cậu hiểu ra rất nhiều, cũng trưởng thành rất nhiều.

Từ lính mới cho đến lính già, đó là cả một quá trình… đau khổ.

Nhưng nhớ lại ba mẹ, nhớ lại em trai, sắc mặt của cậu lại trở nên kiên định.

Cậu cần phải… bảo vệ bọn họ.

Không thể để chiến tranh lan đến mảnh đất thiêng liêng kia!

Cậu nhớ về hình ảnh cây tre, một loại cây được quân đội tuyên truyền. Bọn họ ví quân đội như lũy tre, bảo vệ nhân dân bình an.

Đúng vậy, cậu phải như cây tre, đứng thẳng sống lưng, mặc cho khó khăn tiến tới, cũng không thể đè ép.

Nghe nói, tre có thể sống ở mọi vùng đất? Dù màu mỡ hay bạc màu?

Vậy cậu cũng phải sống sót, ở mọi hoàn cảnh, chỉ vì bảo vệ vùng đất đằng sau!

Ý chí của cậu cũng theo đó được rèn luyện, trở nên ngưng kết, trở nên càng ngày càng… băng lãnh.

Lại qua ba mươi năm,

Lính mới… đã già,

Đã… vào thu.

Lá cây vàng óng, héo úa, rơi xuống, mang theo chút đìu hiu của tuổi già.

Đối với người ở cái tuổi này mà nói, đã nên về hưu cùng con cái quây quần.

Dưỡng lão, nghỉ ngơi,…

Lại hoặc là, mua một cái cần câu, ở bên hồ, huýt sáo, chờ đợi có con cá nào ngu ngốc cắn mồi.

Nhưng Đinh Minh vẫn còn ở trên chiến trường.

Cậu đã quen với mọi thứ.

Quen nỗi đau mất đồng chí, quen vết đạn bắn vào thân thể, quen âm thanh pháo kích ở trên chiến trường.

Cậu… không muốn về hưu.

Về hưu là một danh từ cách cậu gần như vậy, nhưng cậu lại từ chối nó, ghét bỏ nó.

Tựa như năm xưa, cậu từ chối thăng chức.

Kiên trì làm một binh sĩ.

Kiên trì theo đuổi một con đường… không có lãng mạn.

Kỳ lạ là, đáy lòng của cậu cũng không còn dâng lên cảm giác thúc giục kia nữa.

Có lẽ, nó chỉ là bệnh mà thôi.

Lại có lẽ, nó là sự chỉ dẫn của vận mệnh.

Đinh Minh đã trở thành cái tên của anh hùng.

Là biểu tượng của rất nhiều quân dân.

Là gợi ý cho những thanh thiếu niên tòng quân.

Ngay cả đứa em trai của cậu cũng tiến về chiến trường, chỉ vì hướng tới thần tượng, cũng là người anh của mình.

Nhưng cậu cũng không biết điều đó, cũng không quan tâm.

Cậu chỉ quan tâm súng của mình mà thôi.

Nó là người bạn, là thứ giúp cậu sống sót trên chiến trường.

Bao lần, em trai của cậu khuyên bảo:

"Anh à, nhận thăng chức đi, rời khỏi chiến trường đi, anh không còn đủ sức khỏe để tiếp tục chiến đấu đâu."

Nhưng Đinh Minh không nghe, cậu vẫn kiên trì làm một binh sĩ.

Cậu chỉ yên lặng chúc phúc em trai mình, hy vọng nó không giống mình.

Ý chí của cậu là trở nên sắt đá. Nó tựa như cây tre, cứng cỏi, không cong, thẳng tắp mọc trên mặt đất.

Mắt đã mờ, tai đã nghe không rõ…

Đinh Minh thở dài.

Có lẽ, ngày đó sẽ đến, rất nhanh.

Đúng vậy, nó đến rất nhanh.

Quân địch… rút lui…

Gần một trăm năm chiến tranh, đã kéo đổ rất nhiều người.

Thậm chí, cả một quốc gia.

Có lẽ, quốc gia kia cũng biết cục xương này khó gặm, nhai… liền nát răng.

Vì vậy, lựa chọn giảng hòa.

Đinh Minh nhìn xem kẻ thù của mình rời đi, cậu yên lòng, nhắm mắt lại… không tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC sáng tác bởi yy15248533

Truyện Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15248533
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.