Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2926 chữ

Phù đế vuốt nhẫn ban chỉ trên ngón cái, nheo mắt đọc một bức thư dài, sau khi đọc xong hắn liền đốt trụi đi, xóa hết dấu vết. Đôi mắt hắn lạnh lẽo liếc nhìn tro giấy, cười gằn một tiếng.

" Chó cắn chủ là chó hư, hoặc tha thứ cho nó, hoặc vứt bỏ nó đi. Tể tướng đại nhân, xem ra ngươi đã không có đủ kiên nhẫn mà chờ thêm nữa rồi."

Hắn đến Liễu Man tự mình điều binh khiển tướng đánh trận, tất cả sự vụ trong triều suốt thời gian hoàng thượng vắng bóng đều do một tay Tể tướng quản. Ai biết ông ta lại nhanh chóng mua chuộc lũ quan lại kia, xem ra không ngồi lên long ỷ không thấy êm mông mà.

Bước bước chốc lát, Phù đế cắn răng oán niệm, bây giờ chẳng thể tin ai, trong tay không có thế lực lớn mạnh, người mình hầu như đều theo Tể tướng cả rồi. Lúc này chỉ có thể cậy nhờ Mộ gia....


Bạch Thước xắn tay áo lên, cầm rổ đi hái thảo dược sau vườn. Vườn thảo dược này do huynh muội Bạch gia tự trồng, đều là giống tốt lại đắt giá, được chăm sóc rất cẩn thận. May mà y có trồng loại cây đuổi côn trùng và độc vật nên hơn hai năm vắng nhà cây không bị hư hại gì mấy, ngoại trừ đống cỏ dại cao ngất chắn tầm nhìn.

Đi vào khu vườn đã được dọn sạch cỏ dại, Bạch Thước bắt đầu hái thuốc, mùi thảo dược thanh thanh khiến tinh thần vô cùng sảng khoái, đầu óc cũng thư giãn.

Trần Cư vừa thức dậy đi ra ngoài, thấy Bạch Thước đứng trong vườn hái thuốc nên y cũng đi vào xem.

" Bạch đại nhân, sớm."

Bạch Thước gật đầu cười, tiếp tục hái thuốc. Tóc y mọc khá dài, buổi sáng hơi lạnh nên cũng không búi lên mà chỉ buộc hờ sau lưng, mấy lọn tóc đen nhánh rũ xuống eo đung đưa nhẹ theo chuyển động của y. Trần Cư đưa tay ra kéo tóc đối phương lên lưng, Bạch Thước liền dịch sang bên ba bước, thản nhiên như chưa có chuyện gì cả, ngắt nốt một ngọn cây rồi thong dong vào bếp. Trần Cư vẫn cái mặt đơ đi sau y, mắt lại dán chặt vào lưng Bạch Thước.

" Bạch đại nhân, ngươi hôm nay có muốn ra ngoài chơi hội không?"

Bạch Thước chẳng phản ứng mấy, sau khi rửa thảo dược xong mới làm thủ ngữ:" Có hội gì?"

" Hội Bán Nhị nương. Ta nghe nói vậy."

" Bán Nhị nương à?" Bạch Thước cười cười:" Lâu lắm rồi chẳng đi với mấy tên kia."

Trần Cư nghiêng đầu:" Là Mộ chủ thượng và Mộ hầu gia? Nghe nói các ngươi là bạn tốt của nhau."

" Còn cả Thiếu Kiên nữa." Bạch Thước ngồi xuống lục tìm dao trong tủ dưới, khi đứng dậy lại tiếp:" Hồi nhỏ năm nào cũng rủ nhau đi chơi. Lớn hơn chút thì chẳng rảnh mà đi nữa."

" Ồ, ta chưa bao giờ chơi hội Bán Nhị nương cả. Lúc nhỏ đều bận học, lớn chút đã vào cung theo hầu Thu đế nên cũng không có cơ hội."

Bạch Thước cắt lá và cành ra bỏ vào hai cái rổ khác nhau, chuyên chú làm việc. Trần Cư nhấc bước đi tới gần y, dựa hông bậu cửa sổ, khoát tay nhìn khuôn mặt hơi cúi của Bạch Thước, lúc lâu mới nói.

" Bạch đại nhân có muốn đi chơi hội với ta không?"

Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Thước đã làm xong việc, nhấc rổ lá lên đi ra sân để trên giá phơi. Trần Cư mang rổ cành ra đưa y, vẫn đang đợi câu trả lời của đối phương. Sau khi phơi xong thảo dược, Bạch Thước mới gật đầu một cái, cười cười đi nấu bữa sáng. Trần Cư hiếm khi kéo ra một nụ cười nhẹ nhàng không lạnh lẽo dọa người, tự nhiên và mềm nhẹ đến dễ chịu. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy y quả thật là một nam nhân không tồi, dáng cao ráo vóc khỏe mạnh mà khuôn mặt trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, chỉ là quanh năm ẩn mình nơi tăm tối mới có chút trắng nhợt và có lẽ hãm quá sâu trong chốn cung cấm mới có vẻ lạnh lùng âm tàn khó nói, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tối đến, hai người không ăn gì mà ra ngoài phố dạo chơi.

Hội Bán Nhị nương là một đại hội cả nước, tổ chức vào đầu tháng ba hàng năm, chủ yếu là cầu an khang và thịnh vượng. Có truyền thuyết rằng: Năm xưa có một nữ tử xinh đẹp tên Bán Nhị, nhưng nàng đã tam tuần vẫn chưa gả đi nên mọi người đều gọi Bán Nhị nương. Nàng nổi tiếng hiền lành, phúc hậu, hay giúp đỡ người hoạn nạn nên được yêu mến lắm. Một đêm nọ nàng nghe tiếng nam nhân cười trong nhà bèn thức giấc, cầm dao đi xem thử thì ngạc nhiên thấy một nam tử khỏa thân lõa lồ đứng giữa nhà, nhưng hắn rất tuấn tú và khôi ngô. Hắn tự xưng A Thủy, là một giọt nước mắt của Sinh Cơ quân khi mất tiểu đệ hóa thành tinh. A Thủy hay cười hay nói, luôn siêng năng làm việc, giúp Bán Nhị nương xay đậu hũ mỗi ngày. Dần dà nàng có tình cảm với hắn, mà hắn lại cứ ngây ngốc không biết, coi nàng là tỷ tỷ. Bán Nhị nương sắp bốn mươi rồi, nhan sắc đã tàn phai dần, nàng ngại không dám thổ lộ với A Thủy luôn trẻ trung, tuấn mã. Nàng khóc nhiều tới mù đôi mắt, A Thủy chăm sóc nàng ân cần, chu đáo. Bỗng một ngày, A Thủy nói hắn sắp biến mất rồi, vì hắn Sinh Cơ quân đã mất nên hắn cũng không thiết sống nữa, để lại cho Bán Nhị nương trăm lạng vàng coi như báo đáp ân tình rồi tan biến. Bán Nhị nương sống trong hối hận vì sao năm xưa không thổ lộ ra cho A Thủy biết, nàng chán chường ngày qua ngày, cho đến một hôm nàng không chịu nổi nữa, sai một nữ tỳ thân cận đem tất cả số gia sản của mình quyên góp cho các nơi nghèo nàn và đói kém. Nữ tỳ làm đúng tâm nguyện nàng, sau khi xong việc thì quay về thăm mộ cố chủ, thấy một nam tử giống hệt A Thủy đứng bên mộ nói chuyện với bia đá. Hắn nói được một lúc thì biến mất vô ảnh vô tung, một sợi chỉ đỏ rơi xuống bia đá, đẹp đẽ mà mong manh tan vào không trung.

Đi khắp phố sẽ thấy đâu đâu cũng treo dây tơ hồng trên cây, trên mái nhà, cả y phục và trang sức cũng chủ yếu là dây tơ hồng. Ở cổ thụ lớn nhất trong thành, mọi người treo dây tơ hồng cầu phúc của mình lên khấn vái, có đôi mạnh dạn tỏ tình công khai trước cổ thụ, xin được ban phúc.

Bạch Thước không thích chỗ đông người nên không lại xem, nhưng lại ra hiệu bảo Trần Cư đi tới.

" Bạch đại nhân có cần ta khấn hộ cái gì không?" Trần Cư cúi xuống hỏi y.

" Đi nhanh đi, ta không cần." Bạch Thước lắc đầu đứng dưới mái hiên đợi y.

Trần Cư buộc dây lên cành xong, quay lại thì thấy Bạch Thước đang cười với Mộ Uyên, có vẻ rất vui. Y vô thức nghiến răng, cảm thấy ghen tức trỗi dậy, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Sao Bạch Thước chẳng bao giờ như thế với y???

Mộ Uyên bật cười vỗ vai Bạch Thước, ghé sát vào thầm thì, tay vuốt nhẹ vạt áo y chỉnh trang. Lúc sau Mộ Uyên rời khỏi, Bạch Thước vẫn còn đứng đó cười nhìn theo, Trần Cư trực tiếp chửi thề một câu hiếm thấy.

Bạch Thước quay sang đúng lúc chạm vào đôi mắt rét buốt của ai kia, tâm bất giác căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh. Y làm thủ ngữ.

" Ta về đây. Mệt." Không đợi Trần Cư hồi đáp y liền xoay gót bỏ đi, Trần Cư cắn răng đi nơi khác.


Mộ Tiệp ngáp dài một tiếng, mệt mỏi xuống thuyền, phía dưới vang lên tiếng hoan hô, nức nở của dân chúng. Y mở hai mắt ra, nhoẻn môi cười tươi vẫy tay chào mọi người, phía dưới đều hành lễ chào những người trên thuyền.

Dưới ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, một thân hồng y vẫn thẳng tắp như xưa, thêm một phần ổn trọng, bớt một chút non trẻ, y giờ đây đã trưởng thành hơn nhiều. Mộ Uyên đứng cạnh bên đệ đệ bảo bối, có niềm xúc động khó nói.

" A Tiệp."

Mộ Tiệp nhìn y, ngớ ra, không phải toàn gọi bảo bối sao????

" Đệ lớn rồi, phải thay cách gọi." Mộ Uyên muốn xoa đầu y nhưng nén nhịn, chỉ vỗ vai thôi.

Mộ Tiệp hơi cụp mi, gật đầu cười:" A Uyên, huynh vất vả rồi."

Quay về Mộ phủ, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì, khuôn viên vẫn xinh đẹp, biệt viện vẫn sạch sẽ, chỉ là cây trong viện của hai huynh đệ Nam Cung đã cao lớn lên không ít, che bóng cho thanh trì bên biệt viện của Mộ Uyên.

Đứng dưới tàng cây lớn, Mộ Uyên ngước cổ lên nhìn, vài tia nắng ấm xuyên qua cành lá hắt lên mặt ao lấp lánh ánh bạc, nhu hòa vô cùng. Y hít nhẹ một hơi, nhớ rằng trước kia luôn có một bóng hình ngồi trên cành cao chống tay trên tường nhìn xuống thanh trì ngắm lá vàng rơi. Những khi đó, hắn đã nghĩ gì, thấy gì?

Đột nhiên Nam Cung Nặc chui đầu qua tường nhìn quanh, bắt gặp Mộ Uyên đang đứng nhìn lên cây, cả hai nghệt ra nhìn nhau. Nam Cung Nặc nhíu mày, lần trước hắn cũng có cảm giác nhìn thấy khung cảnh này ở đâu, thì ra là ở viện này. Không lẽ hắn từng ở đây???

Mộ Uyên vội nói:" Ngươi nghe ta giải thích!"

Lần trước Nam Cung Nặc bực tức bỏ đi, y vốn đã đuổi theo muốn giải thích rõ nhưng hắn lại rất giỏi tránh né, muốn tìm cũng chẳng thấy bóng tay áo đâu. Giờ còn không tranh thủ thì còn lúc nào nữa????

" Thật ra ta..."

Nam Cung Nặc ngắt lời y:" Thật ra ta đã nghĩ rất nhiều...."

" À..... " Mộ Uyên tạm dừng để nghe hắn nói.

" Ngươi..." Nam Cung Nặc vẻ mặt bức bách lẫn giận dữ, hắn nghiến răng gầm lên:" Ngươi là tên dối trá!!!!!!!"

Mộ Uyên:" Hả???"

Nam Cung Nặc gằn giọng nói:" Chúng ta vốn dĩ có quen biết nhau, nhưng ngươi lại nói không! Ngươi giỡn mặt ta à??"

Mộ Uyên cắn môi:" Ta.... Vì ngươi có vẻ khó chịu..... Nên ta mới.... Ngươi phải hiểu ý ta chứ!"

" Thôi." Nam Cung Nặc quay đi, nhắm mắt hít sâu:" Ta căn bản cũng chẳng nhớ cái gì. Khốn nạn!"

Hắn bực bội trèo xuống cây, đi vào phòng khóa chặt cửa không muốn gặp ai. Mộ Uyên thở dài vuốt mặt, uể oải về phòng.

Chập tối, Nam Cung Ti đứng ngoài cửa gọi Nam Cung Nặc:" Nặc, hôm nay có hội đấy, đi ra chơi nhé!?"

" Không." Nam Cung Nặc ủ dột nói vọng ra." Ngươi đi chơi với Cửu gia đi."

" Gọi y là Cửu lang." Nam Cung Ti nói vào." Nếu ngươi gọi y như vậy y sẽ vui lắm."

Nam Cung Nặc bực bội gắt:" Lại là sói! Sao dạo này nhiều người đặt tên Lang vậy hả??"

Nam Cung Ti:"....." (°.°) Hắn hơi cười nói với Nam Cung Nặc." Cưng a, đây không phải tên Lang, mà là một cách gọi cũ thôi. Trước kia hay dùng để gọi con trai trong nhà."

" Hả?" Nam Cung Nặc đi ra mở cửa nhìn Nam Cung Ti đang khúc khích cười." Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ai là Hồng Lang không??"

" A!" Nam Cung Ti ngớ ra nói vẻ hiển nhiên:" Là ngươi chứ còn ai vào đây."

Nam Cung Ti trố mắt, ngạc nhiên hỏi lại:" Là 'con sói đỏ' hay là 'lang' như ngươi nói??"

" Như cách ta nói." Nam Cung Ti nhíu mày." Mộ Uyên không gọi ngươi như vậy sao?"

" Y gọi họ của ta." Nam Cung Nặc giật mình nhớ Mộ Uyên đúng là có một lần gọi mình là 'Hồng lang', mà hắn cứ nghĩ rằng là 'Hồng Lang' cơ.

Nam Cung Ti chớp mắt một lúc, ngần ngừ nói:" Thực ra các ngươi.... vốn là có biết nhau trước đó. Y là sợ ngươi hoang mang quá mới nói không biết thôi."

"... Ta biết." Nam Cung Nặc đột nhiên thấy xấu hổ:" Vậy... Khụ...... Ừm, ta trước kia gọi y là gì?? Mộ chủ thượng?? Mộ Uyên???"

" Thất lang." Nam Cung Ti gãi mũi cười." Ngươi còn gọi Cửu Cửu là Cửu lang a."

Nam Cung Nặc như khúc gỗ đơ ra. Thất lang??? Thất lang sao???......

Nam Cung Nặc giật vai, hít sâu một hơi, chạy sang bên kia viện, đập cửa phòng Mộ Uyên. Y đi ra mở cửa, ngạc nhiên nhìn Nam Cung Nặc.

" Ngươi... có gì sao??"

Nam Cung Nặc túm cổ áo y:" Thất lang."

Mộ Uyên tim đập trật một nhịp, cảm giác giống với trước kia, hắn vẫn luôn thân thiết gọi mình như vậy. Y run run nói.

" Sao?"

" Ngươi chính là Thất lang! Ta đã luôn tìm ngươi!!!" Nam Cung Nặc lay người y, kích động nói:" Người ấy nói ta phải đi tìm Thất lang để lấy lại kí ức! Thì ra là tên dối trá nhà ngươi!"

Mộ Uyên:" Vẫn... chưa thôi à?" (□•□||||||)

Mộ Uyên kéo tay hắn vào phòng:" Vậy ta phải làm gì để giúp ngươi nhớ lại??"

Nam Cung Nặc quẫn bách:" Người không nói cho ta biết, bảo ngươi có cách giúp ta." Hắn đá chân y." Ngươi biết cách không??"

" Sao ta biết??" Mộ Uyên gãi đầu gượng cười." Hay là chúng ta đi chơi hội đi, trên đường đi ta sẽ kể chút việc cũ cho ngươi nghe xem xem có nhớ ra gì không. Được chứ?"

Nam Cung Nặc bĩu môi:" Muốn rủ ta đi chơi cũng không cần lập lờ như thế chứ."

Mộ Uyên cười:" Thế đi nhé."

Nam Cung Nặc nhìn sợi dây đỏ trên vai Mộ Uyên, nghĩ đó là đồ hắn đã tặng cho y, thấy lòng nao nao lạ thường, có chút vui vẻ. Hắn hít mũi gật đầu sảng khoái.

" Được, đãi ta ăn gì đi!"

" Đương nhiên!" Mộ Uyên cười vui vẻ, tâm hoa nộ phóng hò reo.

Cả hai cùng nhau xuống phố dạo chơi, Mộ Uyên mua cho Nam Cung Nặc đồ ăn ngon rồi kể chút chuyện từ khi hắn tới Tầm Ly đảo. Nam Cung Nặc vừa nghe vừa xấu hổ vô cùng, sao hắn trước kia ai cũng bám vậy, còn vui vẻ nắm tay dong chơi nữa! (>"<|||||)

" Ngươi thích chơi với Thiếu Kiên nhất vì gã luôn cho ngươi ăn đồ ngon, hay dẫn ngươi đi bắt tôm câu bạch tuộc, thường mang đi đây đó. Nói thật các ngươi quả thực thân lắm!"

" Ta sau khi quên hết thì cũng chẳng bắt chuyện với gã lần nào." Nam Cung Nặc gặm bánh, lòng ngổn ngang suy tư.

Mộ Uyên vuốt mũi cười:" Đợi gã về, gã sẽ dẫn ngươi đi chơi như trước thôi."

" Thiếu.... Kiên sắp lấy vợ rồi, ta làm vậy giống tiểu vương lắm." Nam Cung Nặc nhíu mày. [Tiểu tam là nữ, tiểu vương là nam.]

" Ừ... Vậy ta dẫn ngươi đi là được." Mộ Uyên lại cười, khóe miệng kéo lên càng cao.

Nam Cung Nặc ngại ngùng nghĩ: Ngươi là đang tán tỉnh ta à? Hắn liếc mắt đảo quanh, chỉ chỉ.

" Bạch Thước kìa."

Mộ Uyên ngước nhìn:" A, ngươi đợi một lúc, ta có chuyện cần nói với y."

" Đi đi."

Mộ Uyên nhanh chóng chạy qua, dây buộc đỏ đung đưa quệt trên tóc và lưng y. Nam Cung Nặc đỏ bừng mặt mũi, vội mua một cái mặt nạ quỷ đeo lên, cảm giác tim nhảy tưng tưng.

" Bạch Thước, làm gì đó?" Mộ Uyên chạy chậm tới, vui vẻ nhìn y.

Bạch Thước ngước mắt lên nhìn bạn, miệng cười nhẹ, tay làm dấu:" Đang đi chơi hội thôi."

" Ừ, Bạch Thước này." Mộ Uyên tiến lại gần, nhét một phong thư vào áo y, nhẹ giọng cười nói." Của Tiểu Nhu tử gửi cho. Hai người đó.... ừm, chúc mừng."

Bạch Thước cười đặc biệt sung sướng, khuôn mặt tái xanh mọi ngày bỗng bừng lên sức sống xinh đẹp, y gật đầu vui vẻ.

Thật tốt quá rồi!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.