Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2200 chữ

Mộ Tiệp trở mình mở mắt tỉnh, y mơ mơ màng màng xoa mắt, mệt mỏi ngồi dậy. Chiến tranh diễn ra khốc liệt, thân làm tướng y chẳng dám ngủ nhiều, mỗi ngày chỉ ngủ có một hoặc hai canh giờ, những khi đánh nhau có thể chẳng được ngủ lấy nửa khắc, vô cùng mệt mỏi. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, y liền ngủ vù vù suốt ngày.

" Dậy rồi thì ăn chút gì đi." Nam Cung Ti ngồi bên bàn, cười cười mở lồng đậy thức ăn ra, hương thơm nghi ngút kéo tinh thần mê man của y về.

Bước xuống giường xỏ giày, Mộ Tiệp lảo đảo ngồi xuống ghế, nhận đũa ăn chầm chậm, mặt hơi sưng lên do ngủ quá nhiều, mắt nhập nhèm nửa mở nửa nhắm. Nam Cung Ti cười chống tay nhìn y, sự dịu dàng hiện rõ trong ánh mắt.

Xong bữa, Nam Cung Ti lấy khăn ướt lau mặt cho y, dọn bát đũa mang đi rửa. Khi hắn quay lại lần nữa thì thấy Mộ Tiệp đang cởi y phục, hắn vội vàng nhìn mũi, rót chén nước ấm nhập ngụm. Mộ Tiệp thay đồ xong thì lại lên giường, khoanh chân nhìn Nam Cung Ti, nhàn nhạt nói.

" Ngươi nóng à?"

" À ừ." Nam Cung Ti xoa xoa hai má nóng bừng, ha ha cười." Cửu Cửu thân hình đẹp lắm!"

" Biến thái." Mộ Tiệp phì cười, vỗ tay lên giường:" Lên đi."

Nam Cung Ti thầm gào thét, đây là đang mời gọi hắn sao???? Phải bình tĩnh các anh em!!!!!!

Hắn cố trấn định đi lên giường, co chân ngồi nhìn y, gượng gạo cười. Y nghiêng người nằm lên đùi hắn, nhẹ thở ra một hơi nói.

" Ngươi chịu khổ vì ta nhiều rồi. Cảm ơn, Nam Cung!"

" Không sao, ta tốt lắm." Nam Cung Ti cười xòa coi như không, vuốt mái tóc đen bên má Mộ Tiệp." Cửu Cửu, ngươi vất vả hơn ta nhiều. Ta đương nhiên phải đối xử ngươi thật tốt."

Mộ Tiệp quay vào dụi bụng hắn, khúc khích cười, ôm hông hắn nói:" Nam Cung."

" Ừ." Nam Cung Ti gật đầu vuốt tóc y.

Mộ Tiệp đưa tay lên vuốt đuôi tóc dài tới lưng của hắn." A Ti."

Nam Cung Ti cười gật đầu:" Gì vậy?"

Mộ Tiệp ngồi dậy, ôm cổ Nam Cung Ti hôn má hắn:" Ta yêu ngươi."

Nam Cung Ti im lặng nhìn y, hai mắt đỏ lên, mũi cay cay. Hắn từng là người ích kỷ, vô tâm, lạnh nhạt với người khác. Những người từng hẹn hò cùng hắn trước khi đi thường hỏi [Anh rốt cuộc có bao giờ thích tôi chưa?] hoặc sẽ nói với hắn rằng [Anh là tên máu lạnh.], [Anh sẽ không bao giờ có ai yêu.]. Hắn cảm thấy mình thật may mắn khi đã được gặp Nam Cung Nặc- người ban cho hắn cuộc sống mới, Mộ Uyên và Thích Thiếu Kiên- những người bạn tốt nhất của hắn. Và đặc biệt nhất, người mà hắn đủ nhẫn nại để chờ đợi, đủ rộng lượng để gạt đi sự ích kỷ vốn có và đủ yêu thương để muốn bên y cả đời.

Ngay lúc này, ngay khi y nói [Ta yêu ngươi.], hắn thật sự cảm động và cam nguyện.

Mộ Tiệp hôn lên giọt nước mắt của Nam Cung Ti:" Sao ngươi lại như Thiếu Kiên vậy? Có gì mà phải khóc?"

" Thì... ta rất hạnh phúc........" Nam Cung Ti dụi ngực y, nói với giọng mũi." Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi nhiều lắm."

Mộ Tiệp vỗ về người trong lòng, hôn trấn an hắn." Chúng ta thành thân đi."

Nam Cung Ti cố nén lại những giọt nước mắt trên mi, lấy một sợi tơ hồng ra, buộc vào ngón út của cả hai, nghèn nghẹn nói.

" Ở quê hương ta có một truyền thuyết, nếu nối dây tơ hồng vào ngón út của hai người, họ sẽ yêu nhau suốt kiếp."

Mộ Tiệp hôn lên ngón út của hắn, cười nhu hòa nói:" Đời đời kiếp kiếp, sinh sinh diệt diệt, ta nguyện yêu ngươi, thương ngươi, bên cạnh ngươi."

" Cho dù phong ba bão táp, dẫu rằng một nắng hai sương, ta nguyện hết lòng hết dạ yêu thương ngươi." Nam Cung Ti hôn lên tay y, nước mắt lăn chảy xuống mu bàn tay y.


Bạch Thước hít nhẹ một hơi, mùi rượu thơm thoang thoảng vương cánh mũi, lòng lâng lâng. Y sờ vuốt bức thư đã đọc đi đọc lại mấy lần, tâm treo trên cao. Y thương tiểu muội này nhất, luôn cố gắng đối nàng thật tốt bù vào sự thiếu sót của phụ mẫu. Bây giờ Bạch Nhu sắp phải lấy chồng rồi, có chút không cam nguyện.

Một luồng gió lạnh thổi qua, y khẽ rùng mình một cái, nghĩ cũng nên đi ngủ rồi, bèn cầm bầu rượu lên định quay về phòng. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Bạch Thước giật mình cúi người xuống, ba mũi kim châm bay sượt qua tóc y cắm phập vào cột nhà, tiếng 'xèo xèo' vang lên rợn người. Y vội ném bầu rượu ra sau 'choang' một tiếng, chạy về phía dược phòng, đóng chặt cửa lại, cài then rồi lục tìm mấy bình độc dược trong tủ. Bạch Thước thở dốc mấy hơi, cố bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn.

Phải làm sao đây???

Mũi tên cầu cứu mà Thiếu Kiên cho mình đang ở trong phòng ngủ. Làm sao có thể chạy tới lấy????

Bạch Thước cắn răng thật chặt, nắm chặt bình dược chuẩn bị vung vào kẻ nào xông đến.

Mái nhà và cánh cửa gần như bị đạp nát cùng một lúc, Bạch Thước vung dược lên ngay lập tức. Tiếng thét của hai kẻ vang lên xuyên thấu màng nhĩ, chúng tựa hồ bị bái bì trừu cân, thống khổ vô tận.

Không một chút chần chừ, Bạch Thước lao nhanh ra ngoài, lập tức bị mai phục sẵn ngoài sân. Hơn mười kẻ mặc hắc y cầm vũ khí sắc lẻm như câu, mã tấu, đao, kiếm, thậm chí cả ngũ độc vật... Mồ hôi lạnh rơi ướt mi mắt, y vung tay ném ra mấy nắm dược, mấy kẻ không may bị dính phải, quằn quại trên đất khóc thét. Mấy kẻ khác có chuẩn bị, nhảy lên cao phóng phi tiêu và châm độc xuống. Bạch Thước bỏ chạy, lưng bị trúng mấy kim châm, đau buốt ập tới khiến y ngã khuỵu, co giật chân tay, máu chảy khỏi khoang miệng.

Một kẻ vừa xông lên liền bị đánh bay ra ngoài, chưa kịp giãy giụa đã chết thẳng cẳng. Mấy kẻ khác cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối thủ.

" Bạch đại nhân!!" Trần Cư ôm Bạch Thước lên, vội ấn huyệt đạo trên những điểm quan trọng ngăn độc tính phát tác, y lo lắng hỏi." Bạch đại nhân, ngươi sao rồi???"

Bạch Thước suy yếu hẳn, nhắm mắt ngất đi. Trần Cư tức giận, lạnh lẽo nhìn những tên chướng mắt kia, lao lên một lúc đã giết sạch. Y bế thốc Bạch Thước lên, vội mang vào dược phòng, lấy một bình dược đổ vào miệng Bạch Thước rồi cắt áo người ra. Bạch Thước nhăn mày ho mấy cái, mở mắt nhìn y, mồ hôi lạnh chảy ướt má.

" Ngươi yên tâm, sẽ không sao đâu!"

Trần Cư xoay lưng Bạch Thước lại, dùng nam châm hút mấy kim châm có độc kia ra, mất một canh giờ để vớt lại cái mạng của y về. Lúc này Bạch Thước đã ngủ say, mà Trần Cư thì trống ngực vẫn đập dồn dập, đau thắt. Y ôm ngực thở mệt nhọc, mồ hôi làm ướt cả lý y. Vừa rồi, trong một khắc y không cảm nhận được hơi thở của Bạch Thước, tim nhất thời thắt lại đau đớn dữ dội. Y vuốt mặt cố an ủi mình, phóng mũi tên hiệu lên trời.


Phù đế bật đứng dậy, mặt trắng nhợt, không kìm nổi giọng quát với Lưu công công:" Ngươi nói cái gì???? Thái tử Huân Đô.... chết rồi??!!!!"

Lưu công công quỳ rạp xuống:" Hoàng thượng bớt giận. Mới nãy nô tỳ nhận được tin mật báo của ám vệ, Thái tử Huân Đô khi đi gần tới biên cảnh đã bị ám sát, hiện đang điều tra ạ."

Phù đế hừ lạnh:" Khốn nạn!!!!! Mau tra cho trẫm!!! Việc này..... trẫm sẽ tự mình viết thư cho Huân Đô đế."

" Dạ, nô tỳ đi ngay." Lưu công công nhanh chóng ra ngoài.

Phù đế đi đi lại lại lúc lâu, cắn răng viết liền hai bức thư, một của Huân Đô đế, một của Mộ gia, cả hai đều được gấp rút gửi đi trong đêm.

Chiến tranh vừa dứt, nền hòa bình còn chưa kịp lập lại đã gặp phải sự cố lớn như này, xử lý không ổn thỏa sẽ gây ra hiểm họa. Huân Đô đế nhất định sẽ ghi hận này trong lòng, mai này không chắc sẽ lại gây chiến lúc nào.


Nam Cung Nặc mở mắt dậy, lảo đảo xuống giường, xoa xoa trán làm dịu cơn đau nhức nhối trên thái dương. Đêm qua đi chơi phố, hưng trí bừng bừng nốc mười mấy vò rượu nặng, bây giờ đầu và dạ dày đặc biệt khó chịu.

Hắn xuống giường ngáp mấy cái, rót nước tu ừng ực, rửa mặt cho bớt mệt rồi đi tắm ôn tuyền.

Nước nóng làm cả người thư thái hẳn, Nam Cung Nặc dựa một chỗ rồi nhắm mắt dưỡng sức. Cửa phòng mở ra, có người vào trong.

" Hồng lang, tỉnh rồi?"

Nam Cung Nặc ngửa đầu ra sau, Mộ Uyên vừa lúc vào trong thấy hắn đang ngâm mình trong ôn tuyền, y cười ngồi một bên.

" Đỡ chút nào chưa?"

" Ừ."

Mộ Uyên chống tay nhìn xuống hắn, nghiêng đầu cười cười:" Hồng lang, nay đi tìm Bố Khương nhờ ông may cho mấy bộ hỉ phục đi."

" Được." Nam Cung Nặc không quan tâm người đang dùng tư thế ái muội nhìn mình, vuốt tóc trên trán ra sau nói." Số đo của ca ca ta đã có rồi, chỉ chờ ngày bọn hắn về thôi."

Nửa tháng trước, Mộ gia nhận được thư của Phù đế, Mộ Tiệp tự mình đi lên Hoàng thành, tiện thể dẫn theo hôn phu đi cùng. Bọn họ quyết định sau khi quay về đảo sẽ làm hôn lễ, vậy nên mọi người đều đang gấp rút chuẩn bị. Mà mấy ngày nữa Thích Thiếu Kiên và Bạch Nhu sẽ quay về, nghĩa vụ ngoài biên giới đã chuyển nhượng cho Trần Mông, hai người cũng sẽ sớm làm hôn sự. Bố Khương đặc biệt hạnh phúc và cui sướng...

Mộ Uyên đặt tay lên hõm giữa xương quai xanh của Nam Cung Nặc, vuốt nhẹ dấu đỏ hồng trên đó, miệng hơi cười. Nam Cung Nặc cúi đầu nhìn, méo miệng nói.

" Đây rốt cuộc là cái vết sẹo gì thế không biết?? Quái gở!"

Vết 'sẹo' đó trước kia bị một hình xăm che đi nên chẳng thấy, vết xăm mất rồi liền hiện, trông đặc biệt giống dấu hôn...

Mộ Uyên hơi cúi đầu:" Xin lỗi."

" Hử?? Vì gì???" Nam Cung Nặc khó hiểu nhìn y." Hay là làm hỏng bánh của gia gia??"

" Không......" Mộ Uyên đứng dậy." Ra đi. Ăn sáng."

Nam Cung Nặc như vô tình như hữu ý nghiêng đầu để lộ cần cổ cong cong trắng trắng ra, mày nhướng lên nhìn y khiêu khích. Mộ Uyên siết chặt tay nặn ra một khuôn mặt vặn vẹo.

" Hồng lang, đừng trêu ta nữa!"

Nam Cung Nặc chửi thầm: Bà nội nó, mình mấy mươi ngày nay ra ám hiệu rõ ràng đến thế mà còn không nắm!! Mỡ dâng lên miệng mà mèo không húp là con mèo ngu!!! Làm bộ chính nhân quân tử cho ai xem??!!!!!

Vậy nên, Nặc gia gia phải mạnh bạo hơn, nhảy lên bờ, lõa thể ôm chầm cổ Mộ Uyên, mắt nháy tới sắp rụng con ngươi, thổi gió vào tai y.

" Thất lang......"

Mộ Uyên khóc không ra nước mắt, ta đâu phải muốn làm quân tử, ta chỉ là không muốn lợi dụng người mất trí thôi!!

" Hồng lang, mau lau người đi." Mộ Uyên kéo tay hắn ra:" Lúc này chưa được."

Nam Cung Nặc cắn tai y:" Lúc này có gì không được?" Mẹ khỉ, được rồi, gia gia sẽ nhân từ cho ngươi nằm trên vậy. Thế nên mau mau cho nhờ!!!!!! (/○■○/)

Mộ Uyên lấy khăn lau người hắn, thở dài nói:" Khi nào ngươi nhớ ra rồi ta sẽ chiều ngươi. Ngoan."

Nam Cung Nặc cau có giật tóc y:" Ta không muốn ngoan!!!!"

Mộ Uyên:"....." Đau quá!!! (=;=||||)

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.