Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày ở trường

Tiểu thuyết gốc · 1105 chữ

Vừa bước vào cổng trường, bao nhiêu fan nữ đã vây quanh Shinichi, ai cũng hò hét đủ kiểu. Thấy vậy, cậu lại thở dài rồi cứ thế bước lên lớp. Lớp học thật ồn ào. Nhóm Ran vẫn tụ vào ngồi với nhau nhưng chẳng ai nói gì cả, mỗi người một việc. Được hôm nay bà tám Sonoko không đi bán dưa mà ngồi đọc Tạp chí Thời Trang, hơi tí lại reo lên khen hàng đẹp.Aoko thì nhìn điện thoại rồi cười vui vẻ, chắc đang nhắn tin với bạn bè gì đấy, mà cậu cũng đâu rảnh mà quan tâm. Kazuha thì cứ nhìn đồng hồ đeo tay và ngó nghiêng, có vẻ đang đợi một ai đó. Cậu bỗng quay sang nhóm con trai: cả ba người đang nói chuyện vui vẻ, chủ yếu là về bữa tiệc. Mà Hattori đang ngồi nói chuyện thì Kazuha đợi ai chứ, bỗng cậu để ý thấy nhóm nữ có ba người.., Ran đâu? Không lẽ là đang đợi Ran? Bỗng Kazuha nói một câu phá vỡ sự im lặng khiến cậu càng khẳng định suy luận của mình là đúng:

- Sao hôm nay Ran đi muộn thế nhỉ, còn 10 phút nữa là vào lớp rồi.Cậu đợi thêm chút nữa đi, nếu 5 phút nữa mà Ran chưa đến, mình sẽ đích thân gọi cho cô ấy, được chưa? -Aoko lên tiếng.

Nghe được câu nói của Aoko, Kazuha đã yên tâm phần nào. Vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo đến rồi kìa. Ran chạy vội vào chỗ của mình và nói xin lỗi các bạn vì sự chờ đợi, vừa nói vừa thở hổn hển vì chạy mệt (tại hôm qua viết nhật kí lâu quá với lại cứ suy nghĩ mãi nên ngủ mãi mới đi ngủ, hậu quả là hôm sau dậy muộn dẫn đến việc đi học muộn ý mà), xui quá ta...

Thấy Ran đến, cậu nhẹ cả người, lúc đầu cứ nghĩ Ran có bị sao không,... (hơi bị quan tâm rồi nha) rồi quay vào nói chuyện với mấy cậu bạn. Tiết học vẫn diễn ra bình thường, Shinichi ngày càng bộc lộ được sự thông minh và suy luận sắc bén của mình cho các bạn trong lớp. Ngoại trừ nhóm con trai đã quá quen với cậu bạn của mình thì cả lớp không ai không ngạc nhiên và khâm phục (nhóm Ran cũng vậy, nhưng không ai biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt). Ở Mĩ cậu đã thế sẵn, bây giờ cậu chỉ muốn thu hút sự chú ý của Ran mà không sợ hậu quả sẽ như thế nào, dù cô có thích hay ghét thì cậu cũng nhất định phải có được trái tim của Ran. Ít nhất cậu đã từng nghĩ thế.

Cuối cùng cũng hết một ngày học, thấy vẫn còn sớm, Shinichi chào các bạn rồi một mình vào thư viện. Lại gặp nhau lần nữa, cậu đang ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết dày, nặng cực kì, bìa ghi một dòng chữ SHERLOCK HOLMES. Lại một cuốn viết về Holmes, sao chả có cuốn nào viết về Kudou Shinichi nhỉ. Hôm nay Ran cũng vào thư viện để tìm tài liệu ôn tập. Thế là hai người bước ra từ hai hướng đối nhau nên kết quả là vô tình va vào nhau. Cả hai đều nghĩ là chẳng còn ai nên cậu không buồn nhìn đường, mắt cứ dán vào cuốn tiểu thuyết, ai bảo chăm chú quá, còn chân cứ bước đi. Thế mà cũng ra đến cửa, siêu thật. Cô cũng chẳng để ý, tay cầm một tập tài liệu, mắt cứ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, chân cứ bước đi, cũng chẳng buồn nhìn đường, vì căn bản là quen quá mà, vào thư viện mấy năm rồi nên không sợ lạc. Kết của hai người không nhìn đường.....mọi người biết rồi đấy. Ran vội nói mà không kịp nhìn người đứng trước mặt mình:

- Xin lỗi bạn, mình không cố ý! - Shinichi chưa phản ứng thì Ran đã lên tiếng trước, cậu chẳng buồn nhìn mặt người ta mà còn nói một câu cho qua:

- Mình không sao, lần sau cậu nhớ để ý đường đi đấy.

- Uh-Ừ..

- Khoan đã, giọng nói này! -Cả hai nghĩ thầm- Mình đã nghe ở đâu nhỉ, sao quen dữ vậy nè...- 1 giây...2 giây...3 giây, shock - Chẳng lẽ là cậu/cô ấy!!! -Rồi cùng ngước lên, va đúng người rồi ta!, tiếp tục nói cùng một lúc, suy nghĩ giống thế:

- Cậu là Ran/Shinichi ?? - Mặt cả hai bắt đầu có đường nét cà chua, cả hai lại thầm nghĩ:

- "Thôi chết, lỡ tạo ấn tượng xấu trước mặt cô/cậu ấy rồi, làm sao đây ta.." Shinichi:"Hay là xin lỗi rồi đưa cô ấy về, hình như nhà mình với nhà Ran gần nhau thì phải. Được, quyết định thế đi." - Xin lỗi, mình cũng không để ý. Mà thôi, để mình đưa cậu về.

Vậy là cả hai về cùng với nhau. Ánh nắng xế chiều trải khắp con đường mà đôi bạn trẻ đang đi. Bầu trời trong xanh, những cơn gió cuốn cánh hoa anh đào bay đi khắp nơi. Khung cảnh con phố cũng dần yên bình sau một ngày ồn ào, nhộn nhịp. Những chiếc đèn đường đã dần được bật lên. Đây sẽ là một bức tranh sinh động nếu cặp đôi của chúng ta được sánh bước trên con đường này, chắc chắn là thế rồi. Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cả hai đều có vệt hồng, cũng chẳng ai nói gì, chắc vẫn còn ngại vì lúc ở thư viện ý mà. Cuối cậu cũng lấy hết can đảm để mở lời:

- Cậu có thể bỏ qua chuyện lúc nãy được không, chủ nhật này cậu đến nhà mình chơi đi, nếu có thời gian chúng ta sẽ đi đâu đó chơi nữa. Mà cậu rủ thêm được bốn cô bạn của cậu thì càng tốt. - Cậu nói liến thoắng một hồi như thể sợ quên hay không kịp thì không biết nhưng cũng đủ làm cô bật cười khiến cậu cũng cười theo. Cô đồng ý khiến cậu vui như mở cờ trong bụng. Đến nhà Ran rồi, sau khi chào tạm biệt thì cậu về, cô cũng không quên bảo cậu về cẩn thận, điều này làm cậu càng vui hơn. Xem ra đêm nay vẫn có hai người viết nhật kí giống đêm qua rồi. Tất cả đều mong đợi ngày chủ nhật sắp tới, sẽ vui lắm đây...

Bạn đang đọc Tình Yêu Duy Nhất sáng tác bởi mieuyeu12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mieuyeu12
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.