Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tiệc ở nhà Kudou

Tiểu thuyết gốc · 2004 chữ

Chiếc xe ô tô nhà Suzuki đã dừng trước cửa nhà Mori, trong xe có bốn cô gái ăn mặc sang trọng. Sonoko nhắn tin cho Ran, xem xong cô đi ra phía cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài. Người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, Ran không quên nhìn chiếc xe đứng trước cửa nhà mình. Một chiếc xe ô tô lớn, màu đen, trong đó đang chở mấy cô bạn thân của cô. Ran lấy chiếc điện thoại và nhắn lại bảo họ đợi cô một chút. Nghĩ đến các bạn của mình, Ran mở tủ chọn bộ váy đẹp nhất của cô. Trong dịp chơi hội lần trước, Ran mua một bộ váy dài, Sonoko lại mua cho cô một chiếc khác. Hôm đấy cô nghe lời bạn và mặc chiếc váy Sonoko mua cho. Hôm nay cô sẽ mặc chiếc váy do chính tay mình chọn. Chiếc váy màu trắng có đính hình một bông hoa lan tím ở trước ngực, còn có hai chuỗi hạt viền. Tuy nó đơn giản nhưng cũng đủ để thể hiện sự quý phái, xinh đẹp trong cô. 5, 6 phút sau, Ran bước xuống, chạy qua văn phòng của bố và không quên nói:

- Hôm nay con đi dự tiệc với bạn, có thể rất muộn con mới về. À.. con nấu bữa tối rồi đấy, bố ăn đi nhé. Con đi đây! - Nói rồi Ran chạy vội xuống cổng, Aoko mở cửa xe cho cô vào. Xong, Sonoko ra hiệu cho tài xế lái xe đến nhà Kudo. Biệt thự nhà Kudo Trong thời gian đó, ở đại sảnh, Kaito, Hattori,Saguru, Makoto, bốn người đang uống sâm- panh và nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhận ra sự vắng mặt của Shinichi, Hattori chủ động lên phòng tìm cậu bạn thân của mình. Hattori gõ cửa "Cốc...cốc...cốc..." - Vào đi.

Hattori mở cửa, bước vào. Thấy Shinichi đứng quay mặt ra phía cửa sổ, cậu nói:

- Kudo, cậu xuống đi, mọi người đang đợi cậu đấy!

- Ran và bạn cô ấy đến chưa? - Shinichi bỗng hỏi - Chưa, cậu quan tâm hả? - Giọng Hattori kéo dài hai chữ "quan tâm" mang ý trêu Shinichi Thấy mình lỡ lời nhưng vẫn không để lộ vẻ ngại ngùng, Shinichi nói:

- Không, cậu xuống trước đi, lát mình xuống sau. - Vẻ mặt lạnh lùng trở lại - Được rồi, nhớ nhanh lên nhé. - Rồi Hattori quay ra, đóng cửa phòng rồi xuống nhà.

Bây giờ mọi người đã đến đông hơn, đại sảnh thật nhộn nhịp. Thấy Ran và các bạn đến, bà Yukiko vội ra cổng đón.

Xe dừng trước cổng biệt thự Kudo, Ran mở cửa xe bước ra ngoài bỗng cô thấy tòa nhà thật đẹp. Bà Yukiko hớn hở cầm tay Ran và nói:

- Cháu có phải là bé Ran, con gái của Eri không? Lâu rồi không gặp, bé Ran đã lớn - Dạ cảm ơn cô, mà làm sao cô biết tên mẹ cháu? - Ran nói với vẻ ngạc nhiên rồi quay sang nhìn các bạn - Vậy là bé Shin không nói gì với cháu à? Vậy để cô nói, cô và mẹ cháu là bạn thân.. À, nhắc mới nhớ, mẹ cháu đâu?

- Tôi đây, thật vinh hạnh khi được một minh tinh điện ảnh của nhà Kudo hỏi thăm cơ đấy! - Mẹ Ran nói bằng giọng trêu đùa. Dứt lời, cả hai bà mẹ cùng cười - Sao? Mẹ/Cô nói ai là cựu diễn viên? - Cả năm người ngạc nhiên rồi cùng đồng thanh - Chẳng lẽ...?

- Mấy đứa không biết à? Vậy để cô giới thiệu lại. Đây là cô Kudo Yukiko, minh tinh điện ảnh cũng như một diễn viên nổi tiếng thế giới, mẹ của thám tử trung học lừng danh Kudo Shinichi, vợ của tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám Kudo Yusaku, cũng là một nhân vật vô cùng nổi tiếng trên toàn thế giới, đồng thời là bạn thân của cô. - Bà Eri giải thích Nghe đến đây, nhóm Ran càng ngạc nhiên hơn.

- Gia đình này toàn nhân vật cỡ bự không à! - Aoko trầm trồ nói - Thôi, giới thiệu đủ rồi, chúng ta vào trong đi! - Bà Yukiko cắt ngang suy nghĩ của năm cô gái xinh đẹp rồi bảy người cùng bước vào.

Shinichi cũng vừa xuống, mới kịp cầm chai sâm-panh lên, chưa kịp rót cho nhóm bạn thì thấy họ bước vào, cả năm đơ luôn, không chớp mắt. Mọi người đều khen năm cô gái như tiên nữ giáng trần. Bà Yukiko ra hiệu cho buổi tiệc bắt đầu.

Trong khi mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ thì Shinichi lại cầm một li rượu và đứng ở phía ban công ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Buổi tối, các ngôi nhà đều bật đèn sáng lấp lánh trải dài mãi đến tận phía xa. Cậu không thích các bữa tiệc, đối với cậu, tiệc rất ồn ào và cậu thích sự yên tĩnh, thanh bình. Bỗng mẹ cậu tới gần và nói:

- Bé Shin à, con vào trong đi. Chủ bữa tiệc mà không có mặt thì coi sao được. Trong đó có rất nhiều khách và bạn bè đang chờ con đấy. Con nhanh chóng tìm bạn nhảy để còn khiêu vũ nữa chứ. - Dứt lời, bà quay vào trong, không để cho Shinichi kịp phản ứng:

- Chậc, khiêu vũ.. Mẹ chơi xấu mình rồi. Biết con trai không có bạn gái thì bày đặt mở tiệc khiêu vũ để con nhảy với ai chứ. Mẹ thật là... - Cậu thầm nghĩ - thích làm con trai mẹ mất mặt sao?.

Như đã có dự định sẵn, bà bảo Ran ra kêu cậu vào để bắt đầu "khiêu vũ". Thấy Ran ra đến chỗ Shinichi rồi, bà mới thông báo để mọi người tìm bạn nhảy cho mình. Tất nhiên là bốn chàng trai mời bốn cô gái của chúng ta, giờ chỉ trông cậy vào Ran sẽ đưa được Shinichi vào thôi. Như biết Ran đang đến gần, cậu hỏi:

- Shini.. à không, Kudo, cậu vào đi, tiệc khiêu vũ bắt đầu rồi.

- Hừ, tiệc khiêu vũ.. À, cậu có bạn nhảy chưa?

- Mẹ cậu bảo mình ra gọi cậu nên mình chưa...

- Chưa tìm được đúng chứ? - Shinichi cắt ngang lời Ran - ..Ừ.

-Vậy cậu.. nhảy với... mình, được không?

Đây là lần đầu tiên anh ngỏ lời với một cô gái nên không tránh nổi sự ấp úng. Vẻ mặt này khiến Ran bật cười. Cô không nghĩ một người như Kudo Shinichi cũng có lúc như vậy, còn cậu đương nhiên cũng chẳng hiểu mọi thứ đều thay đổi khi cậu ở trước mặt cô gái này.

- Được, rất sẵn lòng. - Câu nói của Ran đã đưa cậu trở về thực tại - Vậy chúng ta vào thôi, cô Mori.

- Cậu có thể gọi mình là Ran.

- Nếu muốn, cậu cũng có thể gọi mình là Shinichi.

- Được, Shinichi, chúng ta vào thôi! - Giọng Ran như vui hơn Nói rồi Ran nắm tay Shinichi chạy vào, khuôn mặt cậu đã có vài sắc hồng khi thấy cô nắm tay mình. Một mắt cậu nhìn đường đi và mắt còn lại chăm chú nhìn Ran. Cô thật xinh đẹp, một ngây thơ, trong sáng, lôi cuốn, thu hút sự chú ý đến lạ kì. Đến cậu cũng phải thừa nhận rằng từ nhỏ đến giờ, cậu đã sống được mười bảy mùa hoa anh đào mà chưa từng gặp một cô gái nào như Ran. Quả là một người con gái hoàn mĩ về mọi mặt! Mình nhất định phải có được cô ấy. Cậu nhủ thầm.

Mọi người đang vui vẻ bên người bạn nhảy của mình. Shinichi và Ran cũng bắt đầu "khiêu vũ". Sonoko thấy Ran và Shinichi nhảy với nhau thì bảo Makoto rồi tiến lại gần. Sonoko nói:

- E..hèm, nè Ran, mới quen biết chưa nổi một ngày mà đã nhảy cùng người ta rồi sao, phục cậu luôn đó! - Giọng Sonoko mang vẻ trêu trọc nói khiến mặt Shinichi tưởng như vừa bớt được hết sắc hồng rồi thì bây giờ mặt lạnh chuyển sang màu gần như cà chua chín. "Không ngờ Ran lại là bạn thân của bà cô lắm chuyện này". Cậu thầm nghĩ. Cò Ran thì mặt như cà chua là đương nhiên rồi. Bỗng cô thấy mình cần giải thích và không quên nói với cô bạn "quý hóa" của mình một câu:

- Sonoko, không trêu mình cậu không chịu được sao. - Ran nói vọng ra và - Shinichi, cậu đừng nghe lời Sonoko nói!

- Ừ, không sao đâu. (Nụ cười giả mạo) Mọi người vẫn nhảy Bà Yukiko nói gì đó với bà Eri rồi cả hai cười gian xảo. Bỗng tiếng chuông đồng hồ reo lên báo hiệu 11 giờ. Mọi người đi về dần, đại sảnh dần ít người. Ran đang chuẩn bị về thì Shinichi lên tiếng:

- Bây giờ đã muộn rồi, để mình đưa cậu về. - Lần thứ hai cậu mở lời. Lần này các bạn và hai bà mẹ đã nghe thấy và không ai giấu nổi nụ cười trêu trọc.

- Xem ra ai đó đã có tình ý với Ran của chúng ta rồi kìa, lại còn đòi đưa về nữa chứ! - Sonoko nói, điều này không thể không tạo nên sắc hồng trên khuôn mặt của hai người. Bà Eri thêm vào, nhưng chỉ nói với bà Yukiko:" Xem ra hai đứa thật sự có tình ý, chúng ta nên tạo cơ hội để chúng được ở gần nhau hơn, đúng chứ? " Bà Yukiko cũng tỏ vẻ đồng ý, bà liền nói:

- Bé Shin à, con đưa bé Ran về đi. À khi nào rảnh bé Ran sang nhà cô chơi nhé!

- Dạ, cháu chào cô cháu về ạ! - Ran lễ phép đáp Thành phố về đêm thật là đẹp. Ánh trăng chiếu sáng mọi con đường, trên con phố Beika cũng không ngoại lệ. Gió lùa qua kẽ lá tạo ra một âm thanh xào xạc nghe thật vui tai. Khung cảnh thật sinh động và lấp lánh trong màn đêm yên tĩnh. Bỗng cậu nghe thấy Ran nói một câu khiến cậu vui mừng:

- Cảm ơn cậu, Shinichi. Hôm nay mình thật sự rất vui! - Trên khuôn mặt Ran đã có vài vệt hồng, câu nói của cô khiến mặt cậu cũng hồng theo.

- Cậu vui là được rồi. - Shinichi khẽ nói, chẳng quan tâm Ran có nghe thấy hay không. Ran có nghe thấy nhưng lờ đi, khuôn mặt cô đã biểu lộ vẻ hạnh phúc nhưng cô đã nhanh chóng giấu đi. Bỗng cô dừng lại và nói:

- Đến nhà mình rồi. Cảm ơn cậu đã đưa mình về! - Ran nói rồi nở một nụ cười nhẹ. Ánh trăng làm nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt ấy, khiến cậu đứng lại một chút, 3 giây sau cậu nói:

- Không có gì, mình về đây, mai gặp lại.

- Cậu về cẩn thận, tạm biệt.

Nói rồi cô mở cửa bước vào nhà và cố gắng tạo những âm thanh nhỏ nhất để bố cô không bị mất giấc ngủ. Ran nhẹ nhàng lên phòng và bật đèn lên viết nhật kí, nói về thu hoạch của cô ngày hôm nay. Một sự trùng hợp lạ kì: đang rảo bước dưới bóng cây, Shinichi bỗng chợt nhớ ra một việc gì đó mà quên chưa làm, cậu chạy vội về nhà. Khi đã yên vị bên chiếc bàn làm việc ở thư phòng, cậu đặt lên bàn một quyển sổ thám tử, đúng ra là viết nhật kí. Cả hai người vừa viết vừa mỉm cười, nhưng đều không biết đối phương có thích mình không. Đêm hôm đó có hai người ở hai căn phòng rất xa nhau nhưng tình yêu đã để họ nghĩ về nhau. Có vẻ sợi chỉ đỏ đã gắn kết cô và cậu rồi cũng nên, trông hai người cũng đẹp đôi mà.

Bạn đang đọc Tình Yêu Duy Nhất sáng tác bởi mieuyeu12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mieuyeu12
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.