Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người có tình

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Dược Thiên Sầu không có tâm tư để ý cái nhìn của bọn hắn, vây quanh áo giập kia nhìn ngắm, hết vuốt ve lại sờ soạng. Sở dĩ hắn chịu đáp ứng cho đại tri chu Thải Phượng dẫn hắn tới gặp Viên Vương, chính là vì nghe được nàng nói Viên Vương giỏi về việc rèn đúc đồ vật, điều này mới khiến cho cho hắn tâm động mà đến.

Không có nguyên nhân gì khác, hiện tại hắn đã có lòng muốn tạo ra vũ khí trang bị hoàn mỹ cho đại quân trong ô Thác Châu, bằng trình độ luyện khí của Trần Phong, đã thật sự không theo nổi sự tiến bộ của mọi người. Kỳ thật việc này cũng không phải trọng yếu nhất, hắn chưa bao giờ ghét bỏ trình độ của huynh đệ mình thấp kém, trình độ thấp hắn có thể nghĩ biện pháp làm ra tài nguyên trợ giúp đề cao.

Nhưng hiện giờ Trần Phong đã thay đổi, cùng Trần Phong chỉ thích tiếu ngạo nhân sinh của trước kia hoàn toàn như hai người khác nhau, đã bị nữ nhân vốn ngày xưa thanh thuần đáng yêu nhưng hiện giờ thật đáng giận hoàn toàn làm phế đi. Vài lần hắn phát hiện Tiếu Uyển Thanh đang lén lút gây mưa gió, thậm chí còn châm ngòi trước mặt Khúc Bình Nhi, thiếu chút nữa hắn nhịn không được làm thịt nàng. Thử nghĩ cả ô Thác Châu đều nằm trong tay hắn, nếu hắn thật có lòng chú ý, lại có sự tình gì có thể giấu diếm được ánh mắt của hắn.

Bất quá vì nể mặt Trần Phong hắn đành nhịn, dù sao cũng là huynh đệ đi theo mình sớm nhất, không đi tới bước cuối cùng, hắn cũng thật không thể nhẫn tâm hạ thủ. Tiếp theo, năm đó hai vợ chồng bọn họ kết hợp, cũng là do một tay hắn tác thành, nếu có sai, chính hắn cũng chiếm trách nhiệm rất lớn, mình không thể hủy cả đời người ta rồi sau đó xem người ta không vừa mắt thì đem gia đình người ta xử lý. Hắn chỉ đành hi vọng có chút người tự biết thu xếp ổn thỏa, cho họ thời gian nghĩ lại chính mình, không cần càng lúc càng xa, chẳng sợ cuối cùng mọi người không họp mà tan vỡ đường ai nấy đi cũng được, có một số việc thật sự không tiện giờ tay chém xuống, như vậy sẽ hại người hại mình.

Còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, hắn cũng đang muốn lợi dụng Tiếu Uyển Thành nhìn xem Khúc Binh Nhi có thể trải qua được khảo nghiệm hay không. Tu hành năm tháng vô cùng tận, ngoại trừ cảm tình, mọi người còn phải cùng nhau trải qua một đời một thế, nếu không giữ phong phạm nữ chủ nhân, chỉ biết khiến cho trong nhà không được an bình, làm gì còn tư cách làm nữ chủ nhân? Cho nên hắn một mực thờ ơ lạnh nhạt, tùy cho thời gian phát triển...

Lần này Dược Thiên Sầu đi đến là muốn nhìn xem tay nghề của Viên Vương có thể làm cho mình vừa lòng được hay không. Kết quả phát hiện trình độ luyện chế đích xác chẳng ra gì, nhưng có thể đem một loại kim chúc làm mỏng nhưng lại nặng nề đến như thế, nói không giỏi cũng thật khó tin.

Hắn quay đầu lại hỏi: "Viên huynh, lực phòng ngự của áo giập này như thế nào?"

"Người bình thường muốn phá kiện áo giập này của ta, không khác người si nói

Imộng. Cao thủ Tiên Đế sơ kỳ Bạch Tê đại vương từng đánh một kích toàn lực vào áo giáp này, cũng chỉ lưu lại một vết hơi sâu trên bề mặt mà thôi..." m thanh Viên Vương đang tự đắc đột nhiên dừng lại, chỉ thấy trên lòng bàn tay Dược Thiên Sầu lại nổi lên tử quang đáng sợ, hắn vội vàng lên tiếng chặn lại nói: "Đợi một chút, ngươi không phải người bình thường!"

Nghe được cao thủ Tiên Đế sơ kỳ đánh toàn lực cũng chỉ có thể lưu lại chút dấu vết sâu, lúc này trong lòng Dược Thiên Sầu ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được muốn dùng Tử hỏa thử xem, nhưng nghe Viên Vương nói vậy liền cười nói: "Không cần lo lắng, ta chỉ là thử xem xem, sẽ không hủy bảo bối của ngươi."

"Đừng!" Viên Vương đưa tay đoạt lấy áo giập trở về, rất nhanh mặc lên người mình, theo sau chỉ thi thề đại tri chu ở một bên nói: "Không cần thử, áo giập của ta dùng hơn năm ngàn giập xác của Thần Miếu Thải Chu trưởng thành mà rèn ra, ngươi có thể dễ dàng phá giập xác của nó, kiện áo giập của ta phỏng chừng cũng khó mà ngăn cản."

"Hơn năm ngàn giập xác của Thần Miếu Thải Chu trưởng thành mà chỉ rèn ra được một vật nhỏ như vậy?" Dược Thiên Sầu khó có thể tin trong lòng thầm mắng chẳng trách nó lại nặng đến như vậy, lập tức chỉ giày của Viên Vương nói: "Nếu như ta không

Nhìn lầm, tài liệu của giày cũng giống như áo giập trên người ngươi, là trong năm ngàn con tri chu đi?"

"Đôi giày này dùng hơn ba ngàn con." Viên Vương giải thích: "Đừng nhìn sử dụng số lượng nhiều, nhưng đều là trải qua vô số lần rèn luyện mới lấy ra được số tinh hoa này, dùng giáp tinh của Thần Miếu Thải Chu luyện chế mà thành."

"Giập tinh?" Dược Thiên Sầu nói thầm một câu, xem chừng là ý tứ tinh hoa của giập xác Thần Miếu Thải Chu, con mắt hắn xoay chuyển nói: "Không dối gạt Viên huynh, ta có vị bằng hữu là cao thủ trong đạo này, đang ở trong Thần Khư Cảnh. Nếu Viên huynh không để ý, ta có thể mời hắn đến đây, các ngươi không ngại luận bàn thêm một chút."

Hắn tin tưởng, nếu là người chấp nhất trong việc luyện khí thế này, tất nhiên đối với người đồng đạo sẽ có sự cuồng nhiệt, hẳn là sẽ có tác dụng.

Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, Viên Vương vừa nghe được trong Thần Khư Cảnh còn có người tinh thông đạo này, nhất thời ánh mắt sáng lên, sang sảng cười nói: "Được, Dược huynh, không biết bằng hữu của ngươi có ở xa nơi này hay không, nếu phương tiện không ngại mời đến gặp mặt một lần, mọi người học tập lẫn nhau một chút mới tốt." Quan hệ quả nhiên thoáng chốc gần gũi, đã xưng hô thành Dược huynh.

"Không xa, không xa, Viên huynh chờ, ta đi tìm hắn đến." Dược Thiên Sầu vừa nói dứt câu, lập tức hóa thành lưu quang rất nhanh bay đi, vì an toàn, ở trên đường ném ra một tiểu ngân cầu, liền biến mất.

Nhân gian tu chân giới, tận sâu trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, Dược Thiên Sầu lặng yên hiện thân, ngắm nhìn bốn phía, tử trúc u u, lãnh hương bồi hồi, linh khí uân nhân, giống như nhân gian tiên cảnh. Tử Trúc lâm vẫn là Tử Trúc lâm, cũng không biết mọi người sống ở đây thế nào, hắn vẫn một mực bận rộn, đã có thời gian rất lâu chưa tới đây.

Hắn lắc mình bay về hướng Trúc Lang Phúc Địa, vừa mới tiếp cận, liền nghe được hai thanh âm quen thuộc đang nói chuyện với nhau, lúc này Dược Thiên Sầu dừng lại. Bằng tu vi hiện giờ của hắn, nếu muốn trốn tránh không muốn bị người phát hiện, chỉ sợ nơi này còn không có ai phát hiện được hắn.

Trong viện Trúc Lang Phúc Địa, Tử Y dựa vào một cột trúc, có chút chán nản nhìn lên Phù Dung đang khoanh chân ngồi trên thạch đài nói: "Phù Dung a! Có phải tên lừa gạt kia không nhớ ngươi, vì sao thời gian dài như vậy cũng không tới thăm ngươi?"

Vẻ mặt Phù Dung hờ hững, tin tưởng không chút nghi ngờ cười nói: "Sẽ không."

"Ngươi khẳng định như vậy?" Tinh thần Tử Y rung lên, bước nhanh đến trước thạch thai, đặt mông ngồi lên, con mắt lóe sáng hỏi: "Lần trước sư phụ của ta trở lại, nói tên lừa gạt kia không phải đồ tốt, ngươi nói có phải hắn ở bên ngoài trúng ý nữ nhân xinh đẹp nào khác?"

Dược Thiên Sầu nghe vậy cười khổ, Lộng Trúc lão soái ca phỏng chừng vẫn còn vì sự tình lần trước mà tức giận! Hắn lắc lắc đầu nhìn về phía Phù Dung, xem thử nàng sẽ trả lời như thế nào, nhưng không nghe còn hoàn hảo, vừa nghe xong lập tức làm cho hắn cảm động đến rối tinh rối mù.

"Ta không biết." vẻ mặt Phù Dung thỏa mãn nhàn nhạt cười nói: "Hắn muốn cho ta ở Nam Hải Tử Trúc lâm chờ hắn, ta ở chỗ này chờ hắn, hắn muốn cho ta đi làm gì ta sẽ làm đó, hắn muốn ta đi đâu thì ta đi đó." vẻ mặt cùng giọng nói của nàng, giống như có thể ở lại đây lẳng lặng chờ nam nhân của mình trở về, cũng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chẳng sợ hắn có muốn ném chính mình mặc kệ.

"Thật là một nha đầu ngốc." Tử Y ngồi trên thạch thai, hai chân trong chiếc quần tím đan chéo đong đưa, quyệt miệng nói: "Hắn cho ngươi đi đâu thì ngươi đi đó? Tên lừa gạt kia thích tiền nhất, ngươi cần thận ngày nào đó hắn đem ngươi đi bán."

"Thế thì hắn làm như vậy nhất định là vì tốt với ta." Phù Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng nghĩ không ra Dược Thiên Sầu sẽ có lý do gì hại nàng.

Đôi mắt sáng của Tử Y trừng to, trợn mắt líu lưỡi nói: "Hắn đem ngươi đi bán cũng là vì tốt cho ngươi...Ra vẻ ngươi bị tên lừa gạt kia lừa không nhẹ, tên kia tâm nhãn nhiều lắm, rất hư hỏng!"

"Ai nha! Ai nha! Bà tám nào đang nói bậy về ta?" Dược Thiên Sầu sầm mặt từ trên đường nhỏ rải đầy đá cuội trong Tử Trúc lâm đi ra, mặc cho ai đứng gần mà nghe người khác nói bậy về mình cũng đều mất hứng.

Hai nàng cùng quay đầu lại nhìn xem, vẻ ngạc nhiên đồng thời hiện lên khuôn mặt của hai nàng, cùng nhau chạy xuống thạch thai. Tử Y vừa rồi còn mới phủ định nhân phẩm của người nào đó, hiện tại thấy được người nào đó liền chạy còn nhanh hơn ai khác, lắc mình đi tới bên người Dược Thiên Sầu, vui mừng nói: "Đại lừa gạt, sao ngươi lại tơi đây?"

Sắc mặt Dược Thiên Sầu càng đen thêm vài phần, nhe răng nhếch miệng nói: "Nhắm lại miệng thúi của ngươi cho ta, ta lừa ngươi cái gì?"

Tử Y bị mắng cũng không tức giận, ngược lại còn hoan hô, phun đầu lưỡi đỏ tươi nói: "Dù sao ngươi chính là một kẻ lừa đảo."

"Dược Thiên Sầu!" Phù Dung đứng dưới lầu Trúc Lang Phúc Địa vui sướng ngây ngất kêu lên. Dược Thiên Sầu đang căm tức muốn phát tác với Tử Y nhất thời bị tiếng kêu của Phù Dung làm lạc hồn, trực tiếp ném bỏ Tử Y, hướng Phù Dung mở rộng hai tay bước nhanh đi tới.

Phù Dung tiến lên vài bước, đón hắn, chui vào trong lồng ngực của hắn. Lúc này Tử Y bị ném phía sau đang quyệt miệng thật cao, treo cái bình dầu không thành vấn đề.

"Sinh hoạt có tốt không! Không ai khi dễ nàng chứ." Dược Thiên Sầu tham lam hút sâu một hơi hương thơm khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu hỏi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Phù Dung, nha đầu này luôn có thể cho hắn sự cảm động đơn giản nhất, giản dị nhất, chân thành nhất cùng tinh khiết nhất, trong đời nếu như thiếu đi sự tồn tại của nàng, vậy thì còn ý nghĩa gì đâu!

Dược Thiên Sầu nhắm mắt nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi càng ôm thật chặt, hận không thề đem nàng dung nhấp vào trong lòng của mình, đời này kiếp này vĩnh viễn không chia lìa.

"Không có, mọi người đều đối với ta tốt lắm." Phù Dung nhắm mắt thỏa mãn nỉ non nói, vòng tay ôm ấp này đồng dạng là bến cảnh an bình nhất khiến cho nàng đêm ngày hồn khiên mộng nhiễu, mỗi khi nàng ở trong bến cảng này liền quên hết toàn bộ phiền não cùng tru sầu trên đời.

Tử Y đi tới bên cạnh hai người, hừ lạnh nói: "Dưới ban ngày ban mặt ôm ấp nhau, thật không biết xấu hổ." Nhưng trong thế giới hiện tại của hai người tạm thời không có vị trí của nàng, hai người căn bản không hề nghe được nàng nói cái gì.

"Vậy là tốt rồi." Dược Thiên Sầu vỗ vỗ sau lưng nàng, mở to mắt nhẹ nhàng đem nàng đẩy rạ, theo sau nắm hai tay nàng cần thận chu đáo nhìn dung nhan của nàng, ấm áp cười nói: "Phù Dung của ta càng ngày càng đẹp."

"Huynh thích không?" Phù Dung tâm hoa nộ phóng nói.

Dược Thiên Sầu đưa tay vuốt mũi nàng cười nói: "Càng xem càng thích, sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn thích mãi mãi, không ai ngăn cản được."

Phù Dung dùng tay ôm cánh tay hắn, đầu tựa vào đầu vai hắn, ngọt ngào nói: "Ta cũng vậy."

Bên kia biệt viện, Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ đã bị động tĩnh nơi này chiêu đi ra. Nam Minh lão tồ lắc đầu cười a a nhìn một màn này, sắc mặt Lộng Trúc biến thành màu đen, nhất là chứng kiến bộ dạng quyệt miệng của Tử Y, trên mặt càng đen thui, lúc này quát: "Dược đại chưởng môn, đại nhân vật bận rộn, hôm nay như thế nào có rảnh giá lâm Nam Hải Tử Trúc lâm nho nhỏ của ta vậy!"

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.