Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời của Võ Tứ Hải (1)

Phiên bản Dịch · 3235 chữ

Một đám đệ tử Võ gia vọt tới vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe xong lời nói của hắn, đều ngạc nhiên nhìn nhau. Võ gia nuốt hết linh thạch bán đấu giá của người khác? Còn giết người diệt khẩu? Vẻ mặt mọi người khó có thể tin. Võ gia nhờ vào tín dự mà tổn tại, thế nào khả năng tự hủy căn cơ? Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía gia chủ Võ Tứ Hải.

Đón lấy ánh mắt của mọi người, Võ Tứ Hải thật sự xấu hổ, ngất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì chỉ có hắn hiểu được ý tứ vong ân phụ nghĩa trong lời của Dược Thiên Sầu, người ta mạo hiểm đưa hắn đến Yêu Quý Vực tìm được lão tổ tông, mà hắn lại bỏ rơi người ta mặc kệ, đó rốt cục đã là vong ân phụ nghĩa, hôm nay còn muốn giết người ta, tuy rằng Dược Thiên Sầu nghĩ lầm là muốn giết người diệt khẩu nuốt linh thạch, nhưng đó không phải vong ân phụ nghĩa là gì?

Kỳ thực hắn đã không hiểu được tính tình Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu tự nhiên biết đây không phải giết người diệt khẩu nuốt linh thạch của hắn, thuần túy là vì hắn và Võ Chính Cương một lời không hợp mà xảy ra, nhưng sự tình tới bước này, đã tới bước động thủ cũng không chiếm được tiện nghi, hắn phải chiếm tiện nghi ngoài miệng mới được, không hung hăng cắn đối thủ vài miếng, tạo chút phiền phức cho đối thủ vậy cũng không phải là Dược Thiên Sầu. Điều này cũng có điểm quan hệ tới việc kiếp trước hắn từ một tiểu lưu manh bước lên hỗn thành lão đại xã hội đen, tập tính của côn đồ thường thường vẫn cứ bị lộ ra.

Ba gã lão già lãng không mà đứng nghe nói vậy, thần tình lúc này trở nên phi thưởng nghiêm túc, lão giã ở giữa trầm xuống quát:

- Võ Tứ Hải, lời hắn nói là thực sự?

Võ Tứ Hải còn chưa mở miệng, ngược lại là Võ Chính Cương nóng lòng tỏ thái độ:

- Ba vị tộc lão, ngàn vạn lần đừng nghe tiểu tử này ăn nói bừa bãi!

Nói giỡn sao, Dược Thiên Sầu rõ ràng đâm thẳng vào hắn, nếu như thật sự để ba vị tộc lão hiểu lầm hắn nuốt linh thạch của người ta còn muốn giết người diệt khẩu, ba vị tộc lão không thể không làm thịt hắn, vì vậy không phải tới phiên hắn không vội.

- Dược Thiên Sầu, ngươi hiểu lầm rồi! Có chuyện từ từ nói, ngươi thực sự đã hiểu lầm!

Võ Tứ Hải cười khổ nói.

- Hừ!

Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói:

- Hiểu lầm? Nếu ta không có vài phần bản lĩnh, Võ Chính Cương đã một kiếm làm thịt ta, đến lúc đó chỉ sợ ngươi có hét là hiểu lầm lớn hơn nữa ta cũng không còn nghe được. Cừu hôm nay chúng ta đã kết xuống, còn nhiều thởi gian, chúng ta chậm rãi tính, ta thật hi vọng Võ gia ngươi chơi nổii với ta! Hừ! Cáo từ, không phụng bồi.

Nói xong, trực tiếp giẫm mạnh chân phá thủng nóc nhà bên dưới rơi xuống.

- Thanh niên nhân, đem chuyện nói rõ ràng hãy đi cũng không muộn!

Lão già ở giữa trầm giọng quát to, năm ngón tay vung tay, lăng không xuất hiện một đạo hư ảnh khoảng cở một thước vuông, thành hình hộp, theo chỗ lỗ thủng trên nóc nhà xuyên qua thanh sắc hỏa diễm chộp xuống phía dưới.

- Ta kháo!

Dược Thiên Sầu vừa rơi vào trong nhà còn chưa kịp rơi xuống đất nghe được âm thanh phía trên, ngẩng đầu vừa nhìn ngất thời phát sinh tiếng hét quái dị, một bàn tay hư ảnh không sợ hãi Thanh hỏa thẳng tắp hướng hắn chộp tới, đó chính là sự ngưu bức của Độ Kiếp hậu kỳ. Hắn không dám tiếp tục do dự, mang theo một đoàn Thanh hỏa biến mất.

- Di!

Ba gã lão giả đồng thởi kêu lên một tiếng, thần thức của ba người ngay lúc Dược Thiên Sầu vừa rơi vào trong phòng cũng đã tập trung vào hắn, nhưng mục tiêu tập trung lại biến mất, điều này sao có thể. Lúc này ba người thuấn di cùng xuất hiện bên trong từ đường bị thiêu hủy, bên trong một mành cháy đen, nóc nhà và bốn vách tường lung lay sắp đổ, nhưng lại rỗng tuếch, làm gì còn nhìn thấy bóng người? Ba người không thể tưởng tượng nổi đưa mắt nhìn nhau.

- Võ Tứ Hải và trưởng lão trưởng lão hội lưu lại. những người khác tản.

Không bao lâu bên trong từ đường truyền ra âm thanh, ba gã tộc lão sẳc mặt âm trầm đi ra.

Những đệ tử Võ gia hành lễ xong đều tản đi, Võ Tứ Hải cùng một đám trưởng lão vội vã đi tới trước mặt tộc lão hành lễ. Tộc lão dẫn đầu trầm giọng nói:

- Không ngờ để cho hắn chạy, thực sự là kỳ quái! Võ Tứ Hải, ta hỏi ngươi, khẩu khí thanh niên nhân này lớn như vậy, rốt cục là ai? Còn nữa, lời hắn nói có phải sự thật?

Ba Độ Kiếp hậu kỳ tu sĩ không ngờ không bắt được Dược Thiên Sầu? Mọi người không khỏi nhớ tới một câu chuyện được thuật lại lúc trước, nói là ngày trước Thanh Quang Tông Thanh Phó lão tổ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ truy sát Dược Thiên Sầu, kết quả đã bị hắn trốn thoát, sau đó rất nhiều người còn chưa tin, thử hỏi một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ làm sao khả năng bắt không được một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ, hôm nay xem ra quả thật có khả năng, Dược Thiên Sầu phỏng chừng từng tu luyện qua pháp môn chuyên chạy trốn. Mọi người nhìn nhau lại nhìn về phía ba vị tộc lão, ba tộc lão tên là Võ Chân, Võ Bào, Võ Duệ, chính là ba vị tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ còn lại của Võ gia, trong đó tư cách của Võ Chân là lớn nhất.

- Chuyện này vốn nên sớm hướng ba vị tộc lão bẩm báo, thế nhưng ba vị tộc lão bế quan tu luyện đến lúc khẩn yếu, nên không dám tùy ý quấy rối. Sự tình là như vậy...

Võ Tứ Hải không dám giấu diếm ba người điều gì, lúc này thành thật đem nguyên do sự tình nói ra. Từ lúc bắt đầu xuất thân của Dược Thiên Sầu, sau đó lại đến Phù Tiên Đảo, lại đến cùng Võ Lập Thành bốn người kết thành bạn tốt, ngay cả thế lực ẩn giấu sau lưng hắn cùng chuyện đấu giá danh tác tại hội đấu giá Võ gia cũng không bỏ sót. Nhất là từ trong miệng hắn biết được tin tức của Tất Trường Xuân, lại đến lúc hắn mang theo bốn tộc trưởng của tứ đại gia tộc đi Yêu Quý Vực tìm Tất Trường Xuân, lại càng cung kính nói qua một lần. Cuối cùng là chuyện xảy ra tại Võ gia từ đường, đoạn này càng nói được ti mi.

Mọi người nghe được trong lòng nhảy mạnh, hay thật! Thế nào lại chọc phải một nhân vật như vậy? Mà sắc mặt Võ Chính Cương đang đứng một bên cũng xám ngắt, không hối hận mới là lạ, nhớ tới câu nói đối phương muốn lấy đầu mình, quả thực là hối hận muốn chết.

- Lão tổ tông không ngờ còn sống trên đời! Tu vi lão tổ tông đã đạt Hóa Thần kỳ! Lão tổ tông không ngờ là chủ tế của Yêu Quý Vực! Thật khó tin! Thật quá khó tin!

Ba tộc lão thần tình kích động, đều có điểm nói năng lộn xộn. Đối với ba người mà nói, tu vi ba người sắp sửa đối mặt bình cảnh khó thể vượt qua, bước không quá bất quá sẽ không sống được bao lâu, hôm nay có một lão tổ tông đã vượt qua được bình cảnh, có thể đi thỉnh giáo, lòng tin ba người nhất thời tăng nhiều.

- Chúng ta hẳn nên lập tức đến bái kiến lão tổ tông!

Võ Duệ kích động nói, Võ Bảo cũng kích động gật đầu, Võ Chân cũng bình tĩnh trở lại, nhíu mày hỏi:

- Tứ Hải, ngươi nói lão tổ tông không cho chúng ta tìm ngài nữa?

Võ Tứ Hải gật đầu, lấy ra linh bảo trong túi trữ vật, hai tay giơ lên nói:

- Không dám giấu diếm ba vị tộc lão, chính là bởi vì bên trong gia tộc có không ít người yêu cầu tự lập môn hộ, mà ngày xưa lập ra quy củ bốn nhà nâng đỡ lẫn nhau là do lão tổ tông, từ trong miệng Dược Thiên Sầu biết được lão tổ tông vẫn còn sống trên đời, ta tìm không ít tâm tư cầu Dược Thiên Sầu mang bốn người chúng ta đến Yêu Quý Vực, sau khi gặp mặt lão tổ tông có hỏi qua ý tứ lão nhân gia. Lão nhân gia biết con cháu hậu thế muốn vi phạm ước nguyện ban đầu của ngài, dị thưởng tức giận, nhưng lão nhân gia không muốn hỏi lại thế sự, vì vậy ban tặng bốn thanh phi kiếm linh bảo cấp thấp cho bốn gia chủ, muốn bốn người chúng ta xử lý đệ tử trong tộc muốn phân liệt. Lại dặn chúng ta không được quấy rối ngài, bằng không sẽ không tha cho chúng ta.

Võ Tứ Hải có thể ngồi lên vị trí gia chủ một gia tộc, tự nhiên cũng không phải là người đơn giản, nương theo địa vị của lão tổ tông đem lời của mình muốn nói bảo là do lão tổ tông nói. Kỳ thực sau khi bốn người nhìn thấy Tất Trường Xuân, song phương cũng không nói được gì nhiều. Tất Trường Xuân cũng sẽ không nói lời vô ích với bọn họ, nói như vậy chỉ là do bốn gia chủ đã thương lượng với nhau trên đường về.

- Đây.. .đây là linh bảo trong truyền thuyết?

Võ Chân kinh ngạc vươn tay cầm lấy. lại dừng một chút hỏi:

- Linh bảo của lão tổ tông nếu đã ban tặng cho gia chủ, những người khác tất nhiên không thể tùy ý khinh mạn. Tứ Hải! Vậy.. .vậy có thể cho ta giám định và thưởng thức linh bảo trong truyền thuyết hay không?

Lúc này Võ Tứ Hải cầm bào kiếm trong tay đưa qua, Võ Chân nhìn hai người bên cạnh một chút, ha ha cười nói:

- Vậy ta đành làm da mặt dày nhìn xem linh bảo do lão tổ tông ban cho.

Nói xong thần tình nghiêm túc lên. hai tay tiếp nhận kiếm tinh tế quan sát một hồi, lập tức một tay cầm chuôi kiếm chậm rãi rút ra. Chỉ thấy bảo kiếm mát lạnh như nước mùa thu phát sinh tiếng ngâm khẽ dễ nghe, bị rút đi ra.

- Hảo kiếm!

Võ Bào và Võ Duệ đồng thời nghiêng đầu nhìn qua Võ Chân cùng phát ra tiếng tán thán. Những trưởng lão khác đã thấy Võ Tứ Hải đưa ra, mặc dù cũng không phải rất kinh ngạc, nhưng cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh diễm trong ánh mắt.

Xem qua xong, Võ Chân rót vào thần thức điều tra một phen, bỗng nhiên nhíu mày “di” một tiếng, hồ nghi đưa mắt nhìn Võ Tứ Hải nói:

- Đây thực sự là linh bảo sao? Vì sao ta cảm giác chi có uy lực của trung phẩm pháp bảo?

Võ Tứ Hải cười khổ hành lễ nói:

- Tộc lão có điều chẳng biết, lão tổ tông muốn bốn gia chủ dặn dò con cháu hậu thế vâng lời tổ huấn nâng đỡ lẫn nhau, cùng sử dụng máu tươi trên người chúng ta hạ một huyết chú trên thân kiếm, về phần là huyết chú gì chúng ta cũng không rõ ràng lắm, nói là ngoại trừ quan hệ huyết thống của bốn người chúng ta thì sẽ không ai phát huy được uy lực của linh bảo, muốn bốn người chúng ta...muốn bốn người chúng ta đem linh bảo kể cả vị trí gia chủ truyền cho con cháu quan hệ huyết thống, ai! Lời này ta thực sự khó có thể mở miệng.

Lúc đó Tất Trường Xuân khả năng có ý tứ như vậy, nhưng tuyệt đối cũng không có nói trắng ra như thế. có thể nói Võ Tứ Hải đã lợi dụng địa vị của Tất Trường Xuân một phen không nhỏ.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Võ Chính Cương cùng một ít người ngất thời thay đổi, há mồm muốn nói lại không dám mở miệng. Võ Bảo trong tộc lão, vùng chân mày cũng nhíu chặt lại, Võ Chân lại đưa mắt nhìn Võ Duệ,Võ Chân thu hồi bảo kiếm, nói:

- Nếu lão tổ tông nói như vậy, ngươi bất quá chỉ ăn ngay nói thật mà thôi - không có gì khó thể mở miệng.

- Võ Tứ Hải, không biết có thể đưa linh bảo cho ta giám định và thưởng thức hay không?

Võ Bào mở miệng hỏi.

Lúc này Võ Tứ Hải cung kính nói:

- Tộc lão cử giám định và thưởng thức.

Gương mặt Võ Chân không chút biểu tình giao kiếm cho Võ Bào.

Võ Bảo rút kiếm ra loay hoay thởi gian không ít, nhíu mày nói:

- Kiếm này thực sự là linh bảo? Đây rõ ràng là trung phẩm pháp bảo. Võ Tứ Hải, lão tổ tông nói ngươi không nhớ lầm chứ! Huyết chú? Ta thật ra là lần đầu tiên nghe nói, nếu không ngươi thi triển thử uy lực của linh bảo cho chúng ta nhìn xem?

- Tuân lệnh tộc lão!

Thần tình Võ Tứ Hải nghiêm túc tiếp nhận kiếm, rút kiếm truyền vào thần thức, chi thấy bảo kiếm phát sinh tiếng long ngâm khe khẽ, kiếm thể mát lạnh tỏa ra một vòng quang văn, lập tức một cỗ túc sát hời hợt dựng lên, mọi người xung quanh cảm giác tâm thần nhộn nhạo, bị cỗ túc sát làm cho không thở nỗi, dù là ba người Võ Chân cũng cảm thấy tâm thần bất định, có loại cảm giác muốn thần phục dưới kiếm. Kiếm chưa động đã có khí thế như vậy, thật phải thi triển ra thì còn như thế nào?

- Mau nhanh thu kiếm!

Thấy Võ Tứ Hải đưa kiếm lên đang tìm mục tiêu để thử kiếm, hơn nữa quang mang trên thân kiếm càng ngày càng thịnh, Võ Chân nhanh miệng ngăn cản nói.

Võ Tứ Hải ngẩn người, có điểm khó hiểu nghe lời thu kiếm lại.

- Lộ ra quang mang của linh bảo chỉ sợ bị người ngoài nhìn thấy sẽ đưa tới phiền phức, không cần thử, kiếm này nhất định là linh bảo không thể nghi ngờ, nhìn qua khí thế dù là đỉnh cấp thượng phẩm pháp bảo cũng không thể so sánh bằng.

Võ Chân tán thán nhìn qua Võ Bào, Võ Bào gật đầu nhíu mày nói:

- Ở trong tay chúng ta chỉ là pháp bảo, nhưng ở trong tay ngươi lại biến thành linh bảo, lão tổ tông quả nhiên pháp lực thông thần, không ngờ có thể thi triển ra pháp thuật thần kỳ như huyết chú.

- Đó là tự nhiên, địa vị như lão tổ tông làm sao người thưởng có khả năng so sánh.

Võ Duệ ha ha cười nói.

Võ Chân cũng có điểm tiếc hận nói:

- Tứ Hải, lão tổ tông đã nói như thế nào, có thể kể lại thật tỉ mĩ hay không? Lẽ nào không cho chúng ta một cơ hội bái kiến hay sao?

Võ Tứ Hải thu kiếm vào trong túi trữ vật, cung kính nói: Trước khi bốn người chúng ta rời đi, lão tổ tông nói nguyên vẹn lời thế này, trên đời này không có gia tộc nào vĩnh viễn không suy tàn, ta có thể làm cũng chỉ là những chuyện thế này, các ngươi tự mình suy nghĩ nên làm như thế nào! Được rồi! Các ngươi trở về đi! Sau này vô luận phát sinh chuyện gì cũng không cho trở lại tìm ta, bằng không sẽ không dễ dàng tha thứ.

Lời này Võ Tứ Hải lặp lại nguyên văn, cũng không có sửa chữa hoặc thêm mắm thêm muối.

Ba người kia suy nghĩ lời nói một phen, nhìn nhau, liên tục tiếc hận. Võ Tứ Hải liếc mắt nhìn Võ Chính Cương, thu hồi ánh mắt lại nói:

- Ba vị tộc lão. nếu như có thể tìm được một người hỗ trợ, nói không chừng chúng ta còn có thể cầu được một lần cơ hội gặp mặt lão tổ tông.

- Ai?

Ba người cùng kêu lên hỏi.

- Chính là Dược Thiên Sầu vừa bị chúng ta bức rời đi.

Võ Tứ Hải thấy ba người không hiểu, lúc này liền giải thích:

- Lúc đầu khi gặp mặt lão tổ tông, vốn do Dược Thiên Sầu tìm được Quý Tướng Quân của Yêu Quý Vực là Mông Duyên và Yêu Vương Ngao Lực mang chúng ta cùng đi. Sau khi gặp qua lão tổ tông, Dược Thiên Sầu và lão tổ tông rất hợp nhau. Dược Thiên Sầu muốn theo chúng ta rời đi, nhưng lại bị lão tổ tông mạnh mẽ giữ lại. Lần này có thể nhìn thấy hắn, chắc là quan hệ giữa hắn và lão tổ tông không tệ, nên lão tổ tông đã thả hắn trở về, bằng không hắn làm sao có thể từ trong tay lão tổ tông chạy trốn. Ta vốn đang định hỏi kỹ lại chuyện này. xem có thể để cho hắn giúp đỡ một tay, cầu lão tổ tông cho chúng ta cứ cách một đoạn thởi gian có cơ hội đến bái kiến, nhưng thật sự không ngờ lại phát sinh ra chuyện vừa rồi, đã nháo cương với hắn. Bất quá quan hệ giữa hắn và Lập Thành rất tốt, nếu như có thể tìm được hắn, nhượng Lập Thành đứng ra, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi.

Nghe vậy ba người Võ Chân vừa bị sự tình về lão tổ tông làm trùng hồn cả đầu, bật người liền nhớ tới chuyện rẳc rối với Dược Thiên Sầu còn chưa được xử lý, huống chi bây giờ Võ Tứ Hải nói còn có khả năng nhở Dược Thiên Sầu giúp đỡ gặp mặt lão tổ tông, lúc này sắc mặt ba người trầm xuống, cùng nhau trành về đầu sỏ gây nên chuyện là Võ Chính Cương...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.