Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọc giận Phong Thần

Phiên bản Dịch · 2489 chữ

Lời này làm cho Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút giật mình, theo bản năng truy vấn: “Chẳng lẽ truyền thuyết sống lại trong phần mộ Huyết Ngọc Hồng Tinh đều là giả?”

“Đó đều là sự thực, nhưng sau khi sống lại nửa bước cũng không thể rời khỏi ngôi mộ này, còn sống cùng đã chết lại có gì khác nhau?” Thanh âm Phong Thần khàn khàn phát ra tiếng cười khẽ tự giễu, ánh mắt không thần thái nhìn cả tòa huyệt mộ: “Từ rất sớm ta đã ý thức được điểm này, cho nên mới phân ra ba hồn bảy vía, dùng Thiên Hồn cùng Địa Hồn tạo ra hai vị sứ giả Thiên Phong cùng Địa Phong, đó chính là dự đoán được một khi có chuyện ngoài ý muốn, sau khi ta sống lại có thể cùng hai người họ tam hồn hợp nhất, dù tu vi không thể khôi phục trạng thái đỉnh cao, ít nhất có thể tự do đi lại trong Chư Thiên kết giới. Vốn tưởng rằng việc này làm được thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ rằng trước khi ta sống lại, Thiên Phong cùng Địa Phong lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như thế xem ra,

Đạo hẳn đã sớm biết.”

Dược Thiên Sầu nghe xong trong lòng cười thầm, hắn hiểu rất rõ Tất Trường Xuân, như thế nào lại rơi vào chuyện bị người gài bẫy làm ra việc ám toán người khác, dù Đạo có lợi hại bao nhiêu, Tất lão đầu cũng không bao giờ làm chó săn cho Đạo, hoàn toàn là bởi vì tu vi của Thiên Phong cùng Địa Phong cao nhất trong nghĩa trang thần mộ, đáng giá khiêu chiến, mới bị lão gia hỏa bám theo, không quan hệ gì tới Đạo, Phong Thần này thật ra suy nghĩ quá nhiều.

“Phong Thần tiền bối, ta đã nghe đại danh của Đạo từ lâu, không biết Đạo rốt cục lại là ai, tu vi rốt cục cao tới tình trạng gì? Thế nhưng có thể uy hiếp thiên địa chư thần.” Dược Thiên Sầu tò mò hỏi.

“Mặt thật của Đạo ta cũng chưa từng gặp qua, nói chưa gặp qua lại đã gặp rồi, thời gian hắn xuất hiện liền mơ hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, rồi lại hư vô mờ mịt. Về phần tu vi của hắn rốt cục cao bao nhiêu, không ai thấy hắn xuất thủ qua, cho nên không thể nào phán đoán, nhưng uy áp và khí thế khi xuất hiện đích xác phi thường cường đại, dù là đại thần Nghệ cùng Bàn Long bọn hắn đều cam tâm tình nguyện nghe theo hắn sai phái, có thể thấy được tu vi hẳn là cao đến đáng sợ, không ai dám dễ dàng thử sâu cạn của hắn.”

Nói tới đây tựa hồ nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên trành về hướng Dược Thiên Sầu: “Ngươi còn chưa cho ta biết rốt cục ngươi là ai, vì sao xâm nhập vào trong huyệt mộ của ta? Khi ngươi vừa mới tiến vào hình như thi triển Thổ Linh Thuật?” Trong mắt hắn hơi nổi lên hào quang màu xanh, nhìn kỹ Dược Thiên Sầu.

“Ách…” Dược Thiên Sầu không còn gì để nói, hắn biết rõ có đôi khi lời nói thành thật sẽ đả thương người, tựa như gặp phải nữ nhân, mặc kệ ngươi thấy nàng có xinh đẹp hay không, thuận miệng thổi phồng nàng xinh đẹp, đều sẽ làm cho đối phương cao hứng, trái lại sẽ làm cho người ta căm tức. Cho nên quyết không thể nói cho đối phương biết mình đến trộm thi thể của hắn.

Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng nói: “Vãn bối là một người thủ mộ bên ngoài nghĩa trang…”

“Làm sao có thể?” Phong Thần bỗng nhiên thét lên kinh hãi cắt đứt lời của hắn, hai mắt bỗng nhiên trợn to vài phần, tựa hồ nhìn thấy được điều gì khó có thể tin.

Trái tim Dược Thiên Sầu run lên, chẳng lẽ đối phương giỏi tới như thế, lão tử còn chưa nói xong đã biết là lão tử nói dối?

Hắn đã chuẩn bị tránh người, Phong Thần lại nói một câu làm cho hắn ngây ngẩn cả người: “Khí tức Mộc Linh, khí tức Hỏa Linh, khí tức Kim Linh, khí tức Thổ Linh, ngươi đã cắn nuốt tứ đại tinh linh, chẳng lẽ ngươi đồng thời tu luyện bốn loại linh thuật này?”

Bản thân hắn tu luyện Phong Hành Thuật, chính là sau khi cắn nuốt Phong Linh nên hiểu được, mới tu luyện thành công thăng làm Phong Thần, lại thêm tu vi của hắn đã cao, cho nên cẩn thận xem xét lập tức liền phát hiện khí tức bốn đại tinh linh.

Đi hay là không đi? Trong lòng Dược Thiên Sầu do dự một phen, vẫn quyết định nhìn kỹ hẳn nói, dù sao loại nhân vật cấp bậc Cổ Thần không phải thường xuyên có thể gặp được, nói không chừng sẽ có phát hiện trọng đại gì cũng không nhất định. Ánh mắt hắn lóe lóe, yếu ớt trả lời: “Kỳ thật năm loại pháp quyết thuộc tính kim, mộc, hỏa, thủy, thổ này, vãn bối đều tu luyện, nhưng ở bên trong Chư Thiên kết giới chưa phát hiện được tung tích của Thủy Linh cho nên có chút tiếc nuối.”

“Cái gì?” Phong Thần thất thanh kinh hô, trên gương mặt không chút gợn sóng rốt cục xuất hiện vẻ động dung vô cùng: “Ngươi tu luyện Ngũ Hành đại pháp của Nữ Oa nương nương? Làm sao ngươi biết Ngũ Hành đại pháp của Nữ Oa nương nương? Ngươi cùng Nữ Oa nương nương rốt cục có quan hệ gì?”

“Nữ Oa nương nương là ai?” Trong lòng Dược Thiên Sầu rung động, xem ra lúc trước Hồng Thái Long nói đúng sự thật, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra bộ dạng khó hiểu, gãi gãi đầu nói: “Ngũ Hành pháp thuật này là ta từ những ngôi sao biến hóa mà lĩnh ngộ ra tới, thực sự không do ai truyền thụ, tiền bối có phải đã nhìn lầm rồi hay không?”

“Ngoại trừ Ngũ Hành đại pháp của Nữ Oa nương nương có được thần thông đoạt thiên địa tạo hóa, không có khả năng có người có thể tu hành năm loại thuộc tính mà không bị xung đột, đến tột cùng ngươi lại là ai, có quan hệ thế nào với Đạo?” Phong Thần gầm lên một tiếng, ngũ trảo hé ra, gió xoáy đột nhiên bốc lên trong huyệt mộ, trực tiếp hút Dược Thiên Sầu lại gần, một thân tu vi của Dược Thiên Sầu thậm chí ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.

Nhưng ngay khi bàn tay hắn vừa muốn bắt được Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu vẻ mặt bối rối đột nhiên biến mất ngay trước mặt hắn, làm Phong Thần kinh ngạc một trận, không thể tin nổi một đạo sĩ Đại Thần hậu kỳ thế nhưng có khả năng ở trong tình huống bị hắn tập trung lại lặng yên không một tiếng động từ dưới mí mắt hắn chuồn mất, một lúc lâu sau lại thất thanh kinh hô: “Tinh Thần Châu của Đạo!”

“A…Đạo, ngươi khinh người quá đáng! Ta đã rơi vào hoàn cảnh thế này, ngươi còn phái người đến trêu đùa ta…”

Một trận tiếng hét phẫn nộ bi thương ầm ầm quanh quẩn bị trong sơn mạch dưới ánh trăng chiếu rọi, làm cho cả tòa sơn mạch đều đang kịch liệt lay động.

Một đám người thủ bộ đang tụ tập trong một ngõ ngách trên núi đang hướng sứ giả Long tộc lên án việc ác mà Tất Trường Xuân đã làm, Hồng Thái Long thần thái thật nghiêm túc gật đầu nghe, còn không ngừng hỏi han, tận lực kéo dài thời gian.

Mặt ngoài như thế, ánh mắt lại luôn liếc về phía ngọn núi cao nhất, thầm nghĩ, tiểu tử này đang làm cái quỷ gì? Như thế nào bây giờ còn chưa thu phục, không phải đã xảy ra chuyện gì đi?

Nghĩ kỹ là không linh, nhưng muốn phá hư một chút liền linh nghiệm, đột nhiên truyền tới một tiếng hét phẫn nộ khiến cho hắn hoảng sợ tới mức khẽ run rẩy. Đất rung núi chuyển, toàn bộ ánh mắt người thủ mộ đều hoảng sợ nhìn về hướng ngọn núi cao nhất.

Bỗng nhiên có người kinh hô: “Là Phong Thần sống lại, là Phong Thần sống lại…”

Lời này vừa nói ra, không đợi kêu gọi, tất cả mọi người vui mừng cấp tốc bay về hướng ngọn núi cao nhất.

Phong Thần sống lại sao? Trong đầu Hồng Thái Long còn chưa kịp tỉnh lại, đột nhiên phát hiện ngôi mộ lớn trên đỉnh núi cao nhất bỗng nhiên từ từ bạt lên trên không, trên trán nháy mắt tuôn ra mồ hôi lạnh, Dược Thiên Sầu chết sống thì không nói trước, chỉ dựa vào việc Phong Thần là Bàn Long lão tổ giết chết, chỉ sợ Phong Thần vừa nhìn thấy sứ giả Long tộc như hắn cũng sẽ không cho quả ngon để ăn.

Lau mồ hôi lạnh, Hồng Thái Long không nói một lời quay đầu hóa thành lưu quang bỏ chạy, trên đường chạy trốn còn thấp thỏm lo âu nhe răng cười khổ tự nói: “Dược Thiên Sầu, không phải ta không nói nghĩa khí ném lại một mình ngươi mà chạy, ngươi có công năng thuấn di của Tinh Thần Châu, chạy trốn không thành vấn đề đi! Ngươi ngàn vạn lần phải chạy trốn được a! Nếu ngươi chết trong tay Phong Thần, lão Long ta sẽ không có biện pháp rời đi nơi này…”

Bỏ chạy về Ô Thác Châu, trong lòng Dược Thiên Sầu còn sợ hãi vỗ ngực một lúc lâu, vừa rồi thật nguy hiểm, khi Phong Thần chộp tới, hắn căn bản ngay cả động cũng không thể động, thần thức bị cấm cố không còn cách nhúc nhích, nếu không phải hắn vẫn luôn luôn duy trì cảnh giác, thần thức sớm khai thông với Ô Thác Châu, chỉ cần một ý niệm trong đầu liền chạy, nếu không chỉ sợ hiện tại đã phải rơi vào trong tay Phong Thần.

Giây lát chợt nhớ tới Hồng Thái Long vẫn còn ở trong nghĩa trang thần mộ, Dược Thiên Sầu vội vàng xông vào Phiêu Miểu Cung, không để ý tới câu hỏi của người khác, tìm được Thận Vưu, kéo Thận Vưu trực tiếp thuấn di đi tới chỗ cách ly Vô Tận Hắc Nhai cùng Chư Thiên kết giới.

Thận Vưu cũng không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, đi tới nơi này liền hiểu được mình phải làm gì, nhảy vào Minh Hà hóa thành đại trai ngọc, chở Dược Thiên Sầu cấp tốc nghịch lưu đi lên.

Một bước đi vào cảnh nội của nghĩa trang thần mộ, Dược Thiên Sầu lập tức đưa Thận Vưu trở về Ô Thác Châu, lại hướng mộ của Phong Thần bay đi.

Một ngày sau, đang cấp tốc phi hành, thời khắc cảnh giác khắp bốn phía, Dược Thiên Sầu đột nhiên phát hiện phía trước có một thân ảnh quen thuộc đang trốn trong khe núi, Dược Thiên Sầu giật mình lập tức mừng rỡ vọt tới. Khi bay lên trên không khe núi, liếc mắt liền nhìn thấy Hồng Thái Long đang lén lút hướng một khe đá chui vào, bộ dạng thật cẩn thận, có vẻ như còn không dám phát ra âm thanh.

Dược Thiên Sầu dừng trên tảng đá, nhìn chằm chằm phía dưới cau mày nói: “Hồng Thái Long! Ngươi làm gì, đang giấu bảo bối gì đây?”

“Ngô?” Hồng Thái Long rụt người ra, vừa nhìn thấy là Dược Thiên Sầu, nhẹ nhàng thở ra nói: “Ta xa xa thấy có người bay tới, còn tưởng rằng chính mình bị bại lộ, cho nên định trốn trước, không nghĩ tới là ngươi! Ta biết ngươi có thể chạy thoát, không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện đào mộ trộm bị lộ sao?”

“Ta còn muốn hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, Phong Thần vì sao lại sống lại…” Hồng Thái Long đem những gì mình nghe được cùng nhìn thấy phần mộ của Phong Thần bay lên kể lại một lần.

“Không thể rời đi phần mộ, lại có thể mang theo phần mộ cùng nhau di động…” Dược Thiên Sầu ngẩn ngơ, vốn tưởng rằng Phong Thần không thể rời đi phần mộ, nhất định sẽ sai khiến người thủ mộ nhằm vào chính mình, không nghĩ tới Phong Thần thậm chí mang cả phần mộ cùng hành động, vậy ở trong này thật quá nguy hiểm.

Hắn cũng không thừa nhận cho dù Phong Thần bị nhốt trong phần mộ nhưng hắn có thể đánh thắng được người ta, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, vung tay lên nói: “Nơi đây không nên ở lâu, trước trở về rồi hãy nói.” Hai người liền biến mất tại chỗ.

Sau khi trở lại Ô Thác Châu, hai người đứng trên vách núi Phiêu Miểu Phong, Dược Thiên Sầu thuật lại quá trình gặp được Phong Thần sống lại, sau khi Hồng Thái Long nghe xong, sửng sốt một lúc lâu nói: “Như vậy sống lại còn có ý nghĩa gì, như thế nói tới, nghĩa trang thần mộ này chẳng phải là nơi ở của tử tù, là Đạo đang gạt người?” Vẻ mặt tựa hồ khó thể thừa nhận được Đạo mà Long tộc phụng dưỡng lại là một tên lường gạt.

Dược Thiên Sầu nhìn hắn, không nói gì nữa, đi tới bên vách núi, chiêu xuất tám mươi Thổ Phách, mười Kim Phách, cùng nhau ném xuống mặt đất dưới vách núi, trên tay cầm mười Hỏa Phách một mình biến mất trên vách núi.

Gần nửa ngày sau, Dược Thiên Sầu lại xuất hiện ở trên vách núi, cả người Tam Muội Chân Hỏa lượn lờ, xuất hiện theo hắn còn có mười Hỏa Phách huyền binh cả người thiêu đốt lên Tam Muội Chân Hỏa, đang ở phía sau hắn đứng thành một hàng, khí thế kinh người. Ánh mắt của hắn ném về phía tà dương xa phía chân trời, gió thổi bay ngọn lửa bảy màu thiêu đốt trên người hắn, hắn nhìn xuống vách núi đưa ra một bàn tay bốc lửa, triệu hoán: “Huyền binh chiến tướng của ta, xuất hiện đi!”

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.