Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu tiêu long ngâm.

Phiên bản Dịch · 1992 chữ

Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, màn sương mù bảy màu vờn quanh không tiêu tán, bóng người của Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đột nhiên xuất hiện, hai người ngắm nhìn bốn phía xung quanh không trông thấy động tĩnh gì, sau đó ánh mắt cùng rơi vào trong màn sương mù hoa lệ, diễn cảm trên mặt mỗi người đều khác nhau. Trên thực tế, ở nhân gian đã không còn người nào dám xâm nhập vào trong địa phương này!

Hồng Thái Long bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Dược Thiên Sầu, cảm thán nói: “Tinh Thần Châu quả nhiên thần kỳ, có khả năng dịch chuyển tức thời tùy ý, không quản quãng đường có bao nhiêu xa!”

“Còn chưa đến mức thần kỳ như ngươi nói, muốn làm được chuyện này thì cần phải nắm chắc tọa độ.” Dược Thiên Sầu giải thích xong, có chút kì quái ngoảnh đầu sang hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu chuyện tình về Tinh Thần Châu?”

Nguyên bản, Dược Thiên Sầu còn tưởng rằng Hồng Thái Long thực am hiểu về Tinh Thần Châu, kết quả lúc này nghe đối phương nói, thì bản thân hắn không khỏi sinh ra một chút hoài nghi.

“Không rõ ràng lắm, chỉ nghe người ta đồn đãi, thần khí do Đạo luyện chế ra, mỗi món đều có công năng không giống nhau. Nhưng người có thể sử dụng được Tinh Thần Châu, thì cũng chính là người thừa hưởng ý chỉ của Đạo.” Lúc này, ánh mắt của Hồng Thái Long nhìn về phía Dược Thiên Sầu có vài phần phức tạp, trong đó nhiều ít còn kèm theo một tia hâm mộ.

Dược Thiên Sầu cười cười không cho là đúng, chính mình ngay cả Đạo trông như thế nào còn không biết, càng đừng nói là thừa hưởng ý chỉ của Đạo. Nguyên bản, đáng lẽ khỏa Tinh Thần Châu này sẽ rơi vào trong tay của Tất Trường Xuân, sau đó lại rơi vào trong tay của Bạch Tố Trinh, cuối cùng thì mình mới chiếm được tiện nghi, chuyện này và thừa hưởng ý chỉ của Đạo có quan hệ cái rắm gì chứ!

Nhưng mà những lời này hắn chỉ dám để ở trong lòng thôi, sẽ không nói cho Hồng Thái Long nghe. Bất quá đối với “Đạo” hành tung thần bí khó lường, Dược Thiên Sầu vẫn cảm thấy hứng thú, lúc này liền hỏi: “Cái này, Đạo, rốt cuộc là người như thế nào? Ta đã nghe qua người khác nhắc đến, nhưng đều không tường tận. Ngươi có thể nói cho ta nghe rõ ràng một chút hay không?”

Hồng Thái Long lắc đầu: “Ta cũng chỉ nghe kể thôi, chưa từng nhìn thấy qua bao giờ. Hơn nữa, người nhìn thấy Đạo cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bất quá Long tộc và Phượng Hoàng tộc luôn nghe theo mệnh lệnh của Đạo.”

Mẹ nó! Xem ra cao thủ đều thích chơi trò thần bí khó lường ah!

Dược Thiên Sầu bĩu môi khinh thường, ánh mắt một lần nữa quẳng ném vào trong màn sương mù: “Hiện giờ phải làm thế nào đây?”

Hồng Thái Long nhìn màn sương mù bảy màu, biểu tình có vẻ mơ màng, sau đó lập tức quyết đoán nói: “Đi vào! Trước tiên phá hủy Thăng Tiên Thai, chặt đứt mối liên hệ giữa Tiên giới cùng Nhân gian đã. Sau đó ta sẽ thu hồi Hóa Thần Yên.”

“Hảo!” Dược Thiên Sầu vung tay lên, hai bóng người liền biến mất nguyên tại chỗ, đảo mắt một cái lại hiện ra ở trong quảng trường hoàng kim.

Hồng Thái Long vừa đáp xuống đất, liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh một lần, sau đó toàn thân bạo xuất hồng quang, khí thế làm cho Dược Thiên Sầu giật mình cả kinh, vội vàng tránh ra xa xem chừng.

“Grào.....” Một tiếng long ngâm vang vọng trong đất trời, khiến cho quảng trường hoàng kim không ngừng run rẩy, màn sương mù bảy màu bốn phía xung quanh trở nên tán loạn. Chỉ thấy sau khi ánh hồng quang thu liễm, thì một con hỏa long dài gần hai trăm trượng đang uốn lượn giương nhanh múa vuốt ở giữa không trung, khí thế uy nghiêm là không thể nghi ngờ. Theo sau, Hỏa Long há cái miệng đầy răng nanh ra, bắt đầu điên cuồng hút tất cả mọi thứ vào trong bụng của nó. Tiếp đó, chỉ thấy Hỏa Long rung đùi đắc chí, điên cuồng tàn phá bốn phương tám hướng.

“Oanh oanh....” Trong tiếng bạo nổ, Dược Thiên Sầu hít sâu một ngụm lãnh khí, nhanh chóng lao lên không trung xem chừng. Lúc này chỉ thấy toàn bộ thung lũng rộng lớn đã bị san bằng, còn màn sương mù bảy màu lúc này cũng mất đi trói buộc, bắt đầu theo gió phiêu tán ra bốn phía chung quanh.

“Grào....” Một tiếng long ngâm kinh thiên lại vang lên.

Nhìn Hỏa Long đang giương nanh múa vuốt uốn lượn giữa không trung, khuấy động đất trời, làm cho Dược Thiên Sầu kích động không thôi, cũng lắc mình đứng ở trên chiếc đầu dữ tợn của con Hỏa Long, hưởng thụ cảm giác tiếu ngạo phong vân.

Lúc này, Hỏa Long thoáng liếc mắt nhìn lên trên, thấy Dược Thiên Sầu đứng trên đầu mình cũng không phản ứng, mà trầm giọng nói: “Ngươi có Tinh Thần Châu, không sợ Hóa Thần Yên phải không?”

“Không sợ!” Dược Thiên Sầu dùng sức lắc đầu.

“Vậy ngươi hãy đứng cho vững, bây giờ ta sẽ hấp thu Hóa Thần Yên, không để cho nó tàn sát bừa bãi ở Nhân gian nữa....Grào!” Hồng Thái Long giận dữ gầm lên một tiếng. Sau đó há chiếc miệng rộng ra, dưới mặt đất mênh mông nhất thời cuồng phong thổi quét, một cỗ hấp lực cường đại mang theo từng đoàn sương mù bảy màu, như một chiếc cầu vòng chảy ngược vào trong miệng của Hồng Thái Long.

Hồng Thái Long vẫy đuôi bay múa giữa không trung, điên cuồng đem màn sương mù tán loạn, hút ngược vào trong bụng.

Sau khi đem màn sương mù bảy màu ở trong Mê Vụ Sâm Lâm hút sạch sẽ xong, Hồng Thái Long không có dừng lại, mà trực tiếp ngang trời phi hành bay đi. Nhưng dù sao cũng là một con Hỏa Long dài hơn hai trăm trượng phi hành ở trên không trung, hơn nữa Hồng Thái Long thi thoảng còn phát ra những tiếng gào rít kinh thiên, cho nên phàm nhân ở dưới mặt đất muốn không phát hiện ra cũng là khó khăn. Bất quá lại không người nào nhìn thấy rõ Dược Thiên Sầu đang đứng ở trên đầu rồng.

“Mau nhìn kia, trên không trung đó?”

“Thần long....”

“Thần long....Đó là Thần long..., mọi người hãy nhìn xem kìa.....”

Trong cảnh nội Hoa Hạ, muôn dân trăm họ ở dưới mặt đất sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên không trung chỉ trỏ, mà Hồng Thái Long dường như rất hưởng thụ cái loại mùi vị được muôn người chăm chú kính ngưỡng này, cho nên đã cố tình giảm chậm tốc độ phi hành, hơn nữa còn gào khóc gầm rú càng đáng sợ hơn bình thường!

Dược Thiên Sầu nhất thời dở khóc dở cười, Hồng Thái Long này tuy đã già rồi, nhưng vẫn còn là một con rồng phong tao ah!

Trên không trung kinh thành Hoa Hạ, những tiếng long ngâm đã chấn động toàn thành, dân chúng ở trên đường lớn đang sôi nổi vươn tay chỉ trỏ một màn phi long tại thiên, từng thanh âm vô hạn kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Trong hoàng cung, Thạch Văn Quảng cùng quần thần đang nghị sự, vừa nghe thấy tiếng long ngâm kinh thiên, lại có thị vệ chạy vào bẩm báo, Thạch Văn Quảng và đám quần thần cũng lập tức chạy ra xem náo nhiệt, nhóm gia quyến hoàng đế ở trong hậu cung, cũng sôi nổi tràn ra ngoài, ngửa mặt lên trời mà trông.

Bên trong phủ Vĩnh Trấn quốc sư, một đạo lưu quang bắn lên không trung, Thạch Tiểu Thiên đứng giữa không trung cảnh giác ngắm nhìn Thần Long đang quẫy đuôi phi hành. Rất nhanh, hắn mơ hồ đã phát hiện ra, có bóng người đứng trên đầu rồng..., hơn nữa..., thực không ngờ còn là Dược Thiên Sầu.

Dược Thiên Sầu đang khoanh tay đứng, cũng đã phát hiện ra Thạch Tiểu Thiên, liền khẽ gật đầu mỉm cười.

Thần Long quẫy đuôi nháy mắt bay lướt qua bên người Thạch Tiểu Thiên đang hóa đá, lúc này Thạch Tiểu Thiên mới giật mình bừng tỉnh, lập tức kinh hô: “Lão đại!”

Sau đó vội vàng đuổi theo!

Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía sau, mỉm cười khoát tay, ý bảo hắn quay về đi thôi. Tiếp đó lập tức quay đầu trầm giọng mắng: “Hồng Thái Long! Ngươi phong tao đủ chưa? Người quen nhìn thấy, còn tưởng rằng ta thích khoe khoang, phô trương đó ah!”

“Đã lâu mới ra ngoài hít khí trời, có chút thất thố, thứ lỗi.., thứ lỗi....” Hồng Thái Long cười hắc hắc nói, sau đó quẫy đuôi điều chỉnh phương hướng, gia tốc bay thẳng về phía Yêu Quỷ Vực.

Thạch Tiểu Thiên làm sao có thể theo kịp tốc độ phi hành của Hồng Thái Long, lúc này nhìn thấy Dược Thiên Sầu cùng Thần Long quẫy đuôi biến mất ở cuối chân trời, hắn đuổi không kịp đành phải dừng lại ở giữa không trung, trong lòng trào dâng lên cảm giác vô cùng tiếc nuối. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ qua, lão đại thế nhưng đã hỗn tới trình độ này!

Thạch Tiểu Thiên buồn bực không vui quay trở lại phủ Vĩnh Trấn quốc sư. Không bao lâu sau, phụ hoàng Thạch Văn Quảng liền chạy vào, giữ chặt tay hắn gấp giọng hỏi: “Vừa rồi là Thần long sao? Ta không có nhìn lầm đó chứ?”

Thạch Tiểu Thiên thở dài, chậm rãi khoan dung ngồi xuống ghế thái sư, diễn cảm trên mặt mang theo vẻ tiếc hận nói: “Đúng vậy! Nhưng người khống chế Thần Long phi hành, lại chính là lão...., là Dược tiên sinh!”

“A? Là Dược tiên sinh ư?” Thạch Văn Quảng kinh hô lên một tiếng, trên mặt tràn đầy biểu tình hâm mộ, lắc đầu thổn thức cảm khái không thôi, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Không chế Thần Long phi hành ah! Dược tiên sinh đúng là thần nhân, vì sao ngươi không mời Dược tiên sinh về phủ?”

Muốn gặp Dược Thiên Sầu chỉ là giả vờ mà thôi. Kỳ thật, hoàn toàn ngay từ đầu hắn liền rất không thích gặp mặt Dược Thiên Sầu. Bởi vì quen làm hoàng đế rồi, cũng quen bộ dáng ăn trên ngồi trước rồi. Cho nên phải hướng người khác khom lưng cúi đầu hành lễ, trong lòng hắn vẫn là có chút mâu thuẫn. Trên thực tế, mời Dược Thiên Sầu về phủ, chỉ là muốn gần gũi làm quen cùng Thần Long ah!

“Dược tiên sinh có chuyện bên người, không tiện dừng chân nghỉ ngơi.” Thạch Tiểu Thiên miễn cưỡng gượng cười nói: “Phụ thân quay về giải quyết chuyện tình quốc sự đi thôi! Ta muốn bế quan tu luyện một khoảng thời gian.”

Thạch Văn Quảng thở dài chắp tay sau lưng thong dong bỏ đi, còn Thạch Tiểu Thiên thì ngồi xụi lơ không nhúc nhích trên ghế thái sư, trong đầu hồi tưởng đến một màn lão đại uy phong khống chế Thần Long phi hành....

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.