Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia gia của Lục nhi

Phiên bản Dịch · 2358 chữ

Đám lĩnh chủ chư quốc cùng Lộ Nghiên Thanh đều là người quen cũ, nên cũng không khách khí vây tròn tới hỏi thăm tình hình. Lộ Nghiên Thanh xưa nay không quen nói dối, nên đã diễn tả tràng kinh tâm động phách kia, khiến cho mọi người cảm khái không thôi.

Nhất là sau khi nghe qua chuyện tinh Tất Trường Xuân ác chiến xong, cả đám người trong lòng không khỏi dâng lên một tia kiêu ngạo, cảm thán Nhân Gian đệ nhất cao thủ năm xưa, đến Tiên giới phong thái vẫn không hề thuyên giảm, năm xưa ngạo thị nhân gian, bây giờ vẫn là ngạo thị tam giới. Khoảng cách giữa chúng nhân và Tất Trường Xuân xem ra, càng ngày càng xa, không thể nào rút ngắn thêm được.

Trong đám người xem ra, trên mặt Lộng Trúc là có chút hoài niệm mất mát nhất, tuy rằng hắn là hảo hữu của Tất Trường Xuân, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản nổi chuyện tình Tất Trường Xuân muốn đi ác chiến, ngày sau hai người còn có thể ngồi nói chuyện phiếm giết thời gian giống như năm xưa ở trên Thuận Thiên Đảo hay không? Lộng Trúc cười khổ lắc đầu.

Vân Bằng, Vi Xuân Thu và mấy nữ nhân đồng dạng cũng đều ngưng thần lắng nghe Lộ Nghiên Thanh kể chuyện, còn Dược Thiên Sầu và Trương Bằng thì không ngừng thương nghị an bài chính sách cho mấy người, quan trọng nhất vẫn là chỗ tu luyện của Bạch Tố Trinh.

Phía bên kia, sau khi được Dược Thiên Sầu mang đến, Cơ Vũ thiếu chút nữa đã nổi cơn tam bành phá tan cơ sở ở dưới lòng đất, may mắn cuối cùng đã nghe theo Ngạc Tuyết Quân thuyết phục, theo miệng Ngạc Tuyết Quân hiểu rõ chuyện tình sa cơ năm xưa, lại nghĩ tới mình còn chưa phá thân, mới tin rằng lúc trước Dược Thiên Sầu đúng là nói nhảm. Bất quá, biết rõ chuyện tình Dược Thiên Sầu sờ mông mình xong, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn là không có nổi bão ở trước mặt chúng nhân...

Theo sau, những người khác biết được chuyện tình, nữ nhân trên người mặc Kim Bào kia, chính là lão bà của Tiên Đế Kim Thái bỏ lại khi chạy trốn xong, lại nhìn một thân long bào trên người Dược Thiên Sầu. Chúng nhân thấy như thế nào, cũng đều có cảm giác Dược Thiên Sầu đang lừa gạt lão bà của Tiên Đế Kim Thái.

Sau khi thương nghị xong hết thảy chuyện tình, Dược Thiên Sầu đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, rốt cuộc đã phát hiện ra thiếu mất một người, liền bước tới gần mấy nữ nhân hỏi: "Nha đầu Lục nhi kia đâu?"

Mấy nữ nhân nhất tề quẳng ném ánh mắt về phía Vi Xuân Thu, nói: "Gia gia của nàng đến đưa nàng đi rồi."

"Mang đi liền mang đi, các ngươi không quản chuyện gì hay sao?" Dược Thiên Sầu sờ cằm trầm ngâm nói.

Đã thay đổi hoàn cảnh, nhưng Tử Y vẫn vui sướng ác khẩu nói: "Gia gia của Lục Nhi quen biết Vi Bức Vương ah! Vi Bức Vương giống như còn rất kiêng kị gia gia của Lục nhi, bị mắng đến nỗi không dám ngóc đầu lên."

Còn có chuyện này sao? Dược Thiên Sầu thần tình chán ngấy, tiêu sái bước đến bên người Vi Xuân Thu, hồ nghi nói: "Vi Bức Vương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nguyên bàn Vi Xuân Thu chỉ lắc đầu không muốn nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình tò mò của Bạch Tố Trinh cùng Vân Bằng, thì mới cười khổ nói: "Chuyện này bốn người chúng ta tìm địa phương khác, rồi hãy từ từ nói đi!"

"Không thành vấn đề, mau đi theo ta." Dược Thiên Sầu dẫn theo mấy người đi tới thông đạo sâu nhất bên trong cơ sở ngầm, rẽ đông quải tây chạy đến gian phòng không có bóng người. Chờ sau khi mấy người đều tiến vào, còn bày ra kết giới cách âm.

Trong phòng, Vi Xuân Thu dừng ánh mắt trên thân mấy người, sau đó mới trầm

Ngâm nói: "Kỳ thật, gia gia của Lục nhi, chính là vị trưởng giả năm xưa, đã kể cho ta nghe chuyện tình về Chính Dạ Minh."

"Là hắn ư? Không ngờ lão đầu tử bán món ăn binh dân trong Mê Huyễn Tiên Thành chính là vị trưởng giả thần bí kia?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nhìn sang Vân Bằng nói.

"Hắn bán món ăn binh dân ở Mê Huyễn Tiên Thành sao?" Vi Xuân Thu ngần ra, rất nhanh đã tự trách than thở: "Đi rồi! Hẳn là đã thay đổi hình dạng đi nơi khác du lãm rồi, nguyên bản lúc đầu hắn xông vào trong Thiên Hạ thương hội, ta còn chưa nhận ra hắn, thẳng đến khi hắn cảnh cáo ta, kêu ta báo cho ngươi ngày sau không được tiếp cận Lục nhi, ta mới nhận hắn thân phận của hắn. Nguyên lai hắn sớm đã ở trong Mê Huyễn Tiên Thành, nhưng chúng ta không biết mà đến bái kiến hắn, quả thật là đáng giận!"

"Cảnh cáo ta? Mẹ nó, rõ ràng là cháu gái hắn quấn lấy ra không buông mà." Dược Thiên Sầu cười lạnh vài tiếng, theo sau chuyển hướng nói: "Ta nói này Vi Bức Vương, lão nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, chẳng lẽ hắn phi thường lợi hại, hay sao?"

"Ngay cả Ma Thần nhìn thấy hắn còn phải cung kính kêu một tiếng tiền bối, ngươi nói hắn có lợi hại hay không?" Vi Bức Vương chuyển mắt sang bên người Bạch Tố Trinh, diễn cảm ngưng trọng: "Sở dĩ ta cùng Tố Trinh có cơ duyên tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, chính là năm xưa vô tình gặp hắn, sau đó hắn cảm thấy ta cùng hắn hữu duyên, liền chỉ điểm nơi tu luyện năm xưa của Thái Thúc Chính, ta đây mới tìm được Vạn Yêu Tâm Kinh do Thái Thúc Chính để lại ah!"

"Vạn Yêu Tâm Kinh?" Vân Bằng giật mình, đôi lông mày trắng khẽ nhăn vào giữa mi tâm: "Nói như thế, năm xưa ngươi bởi vì lấy được Vạn Yêu Tâm Kinh, nên mới trốn đi tiềm tu hay sao?"

"Hắc hắc! Ngươi không nên hiểu lầm, không phải là cố tình giấu diếm ngươi, mà năm xưa Mộc tiền bối đã cảnh báo, chuyện tình Vạn Yêu Tâm Kinh không được để cho người khác biết, bản thân ta cũng hiểu chuyện tình liên quan trọng đại, nên dĩ nhiên là..." Nói đến đây, Vi Xuân Thu nghiến răng chỉ về phía Dược Thiên Sầu nói tiếp: "Nếu không gặp cái tên thiên đao vạn quả này, ta cũng sẽ không làm trái lời của Mộc tiền bối năm xưa."

Dược Thiên Sầu không quản đến mấy lời này, tương phản còn hít sâu một ngụm lương khí, nói: "Nhân vật mà ngay cả Ma Thần cũng đều phải cung kính, vậy tu vi chẳng phải so với Ma Thần còn siêu cường hơn sao? Không nghĩ qua Tiên giới còn có nhân vật lợi hại cỡ này, như thế nào bấy lâu nay không nghe ai nhắc qua đến hắn? Chẳng biết hắn đang ở đâu, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đến bái kiến hắn."

Vi Xuân Thu trầm ngâm: "Tu vi có cao hơn Ma Thần hay không, thì vẫn chưa xác định, bất quá luận tư cách và lịch duyệt thì khẳng định là cao hơn Ma Thần nhiều lắm. Hắn luôn không tranh sự đời, ngươi không nghe ai nhắc qua người này cũng chẳng có gì kỳ quái, trên đời này biết hắn tồn tại, thực ra cũng không có mấy người! Về phần ngươi muốn bái kiến hắn, sợ rằng là không dễ dàng gặp được hắn như vậy. Ta năm xưa trong lúc vô tình xông vào trong lãnh địa của hắn, nên mới gặp được, chờ lần sau ta muốn tìm đến chốn cũ bái kiến hắn, thì phát hiện vô pháp tìm đường, có thể là do ta nhớ nhầm địa phương rồi..."

"Chiếu theo ngươi nói, vậy thì chỗ ở của hắn rất có thể là một giới khác, trong lúc vô tình ngươi xông qua thông đạo, sau đó thông đạo phong bế, ngươi dĩ nhiên là không tìm thấy đường tiến vào rồi." Dược Thiên Sầu dựa vào kinh nghiệm của minh, kết luận chắc chắn như đinh đóng cột, sau đó dò hỏi tiếp: "Vị trí lần đầu tiên ngươi đến nó nằm ở chỗ nào? Địa phương kia hẳn là sẽ khai mở thông đạo trong khoảng thời gian nhất định, nếu có cơ hội ta sẽ đến kiểm tra."

Vi Xuân Thu trầm ngâm hồi tưởng nói: "Có phải giới khác hay không, thì ta cũng không dám khẳng định, bởi vì thời gian tiến vào cũng không quá quan tâm mấy. Năm xưa ta đến cổ Lão Sâm Lâm ở Mộc Tiên Châu, tìm kiếm mấy thứ linh thảo, kết quả

Cùng đám Yêu Thụ trong rừng xảy ra mâu thuẫn, lúc ấy đám Yêu Thụ người đông thế mạnh, ta bị truy đuổi phải chạy khắp nơi, vô tình xông vào một vùng trời khắc, cơ duyên xảo hợp cứ như vậy là gặp được Mộc tiền bối, địa phương kia tên là Mộc Sát Hải, nơi đó thảm thực vật sinh trưởng rất tốt, quả đúng là địa phương ần cư thích họp nhất trên cõi đời này."

Mộc tiên châu trong mười ba đại tiên châu, và cả cánh rừng cổ Lão Sâm Lâm kia nữa! Dược Thiên Sầu trầm ngâm suy tư, cái địa phương này hắn cũng từng nghe nói qua, bất quá Tiên Cung luôn luôn quản chế nghiêm ngặt, binh thường sẽ không cho người khác tiến vào quấy rầy, nguyên nhân là không muốn cùng đám Yêu Thụ bên trong xâm phạm lãnh thổ của nhau, có người sớm đã cảm thấy đây không phải là tác phong của Kim Thái, nhưng phần lớn cái địa phương đó đều không có lợi ích liên quan gì, cho nên cũng không ai quan tâm nhiều lắm. Nhưng hôm nay xem ra là nơi đó có ẩn giấu huyền cơ, Dược Thiên Sầu trong lòng không khỏi hoài nghi, có phải Kim Thái cũng nhận thức vị Mộc tiền bối kia hay không...

"Mộc Sát Hải?" Dược Thiên Sầu khẽ lầm bầm nói: "Vi Bức Vương, ngươi nói xem vị trưởng giả kia, liệu có khả năng là Thụ Yêu tu luyện nhiều năm thành tinh hay không? Nếu không vì sao ngay cả danh hào lẫn chỗ ở đều có chữ Mộc đây?"

Vi Xuân Thu nghe vậy, không khỏi xem thường nói: "Chiếu theo cách nói của ngươi, Kim Thái kia mang họ Kim, lại sống trong cung vàng điện ngọc! Vậy hắn há chẳng phải Kim Yêu hay sao? Mộc tiền bối khẳng định không phải Thụ Yêu, chuyện này dường như chỉ liên quan đến tu luyện pháp quyết hệ mộc mà thôi."

"Kim Thái ư?" Dược Thiên Sầu hét lên một tiếng kinh hãi, hắn vừa mới đang hoài nghi Kim Thái cùng Mộc tiền bối kia có nhận thức nhau hay không, thì Vi Xuân Thu liền nhắc đến Kim Thái, nghe Vi Xuân Thu nói như thế, nhất thời liên tưởng đến những điểm tương đồng trên hai người, có chút kinh nghi bất định nói: "Chẳng lẽ Mộc tiền bối kia chính là Mộc Linh sao?"

"Mộc Linh? Có ý tứ gi?" Vi Xuân Thu ngạc nhiên dò hỏi, Vân Bằng cùng Bạch Tố Trinh cũng khó hiểu nhìn chằm chằm vào người hắn.

"Chuyện này ta cũng không rõ ràng, ta chỉ đoán mò thôi..." Dược Thiên Sầu khoát tay áo phản bác, nhưng đôi con ngươi trong mắt thì lại không ngừng lóe ra tinh quang.

Mấy người chờ thêm chốc lát sau, vẫn không thấy hắn hồi phục lại tinh thần, Vân Bằng đột nhiên mở miệng: "Minh giới đã có người dám tấn công Minh Hoàng Cung, chắc là có chỗ dựa vào, Đại Minh Luân đi theo Kim Thái và Bạch Khải đến Minh giới, liệu có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không?"

Vi Xuân Thu nghe vậy cũng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, có chút sốt ruột nói: "Bây giờ Đại Minh Luân còn đi theo Kim Thái làm gì nữa đây? Con người của Kim Thái cũng chẳng tốt lành gì, từ sự tình ở Tiên Cung là có thể nhìn ra, cái tên kia căn bản không phải là người biết quý trọng thủ hạ. Không được, không thể để cho hắn tiếp tục chạy theo chân Kim Thái, Dược Thiên Sầu, giờ ngươi mau đưa hai chúng ta đi ra ngoài, chúng ta muốn đến Minh giới tìm hắn."

Vân Bằng đứng bên cạnh, cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Vừa nghe hai người nói như vậy, trong lòng Dược Thiên Sầu cũng có chút tự trách, chính mình lúc ấy sao không kéo theo Đại Minh Luân rời đi. Thầm nghĩ Đại Minh Luân đã nhiều lần từng giúp đỡ minh, bằng vào phần nhân tình này cũng không thê mặc kệ, nếu không liền sẽ đánh mất tư cách làm người của minh, chỉ còn chút điểm lương tâm đó, không thể đánh mất ah!

Dược Thiên Sầu sắc mặt ngưng trọng, nói: "Chuyện này giao cho ta, chẳng sợ Minh Giới đánh nhau tung trời, hỗn loạn hoành hành, Dược Thiên Sầu ta dù phải lên núi đao, bước xuống biển lửa, thì nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa hắn bình an quay về nơi đây!"

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.