Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1161 chữ

Trong tinh không bao la, phi thuyền chậm rãi trôi trong vũ trụ lạnh lẽo mà cô độc.

Đây là lịch trình năm thứ 437 kể từ ngày khởi hành, Tiêu Thần vẫn như trước trôi đi một cách vô định trong vũ trụ không có điểm dừng.

437 năm trước, trái đất đón lấy tai nạn ngập trời, vô số nhân loại tử vong, trở thành một nơi gần như không thể sinh tồn. Tiêu Thần cùng mười người khác mang lấy trọng trách của toàn nhân loại bước lên con tàu vũ trụ cùng với Thần Tinh Đồ, bay ra vũ trụ vô ngần tìm kiếm hành tinh sống.

Thần Tinh Đồ vần tinh loạn vũ, vô số đóm sáng lóe lên trên nền đen vô tận. Mỗi một đóm sáng kia chính là một vì sao, mà còn lại, chính là vũ trụ đen ngòm. Nhiệm vụ của Tiêu Thần là phải tìm được một hành tinh thích hợp để vẽ Thần Tinh Đại Trận, truyền thống toàn bộ nhân loại đến nơi thích hợp này định cư.

Màn hình trên tàu nhấp nháy, bên trên nháy lên mười điểm sáng, chính là số của chín con tàu vũ trụ còn lại. Chuyến đi này bao gồm mười người, tất cả đều là tinh anh của nhân loại, gánh vác trách nhiệm nặng nề.

“Hi vọng một người trong bọn họ sẽ tìm được hành tinh có thể tồn tại.”

Tiêu Thần mím môi, trong mắt ẩn chứa vẻ mệt mỏi.

473 năm trên tàu vũ trụ một mình, thời gian dài như vĩnh hằng, nếu không phải tâm trí kiên định, thân thể chết mòn, đổi lại là người khác sớm thì đã nổi điên rồi.

473 năm này trên trái đất có lẽ chỉ đã là hơn 2.000 năm.

2.000 năm đủ để một thời đại vĩnh diệt, tương ứng với hai thiên niên kỷ, vô số sự kiện vĩ đại sẽ phát sinh, vô số nhân tài sẽ xuất hiện.

Trường hà, tuế nguyệt, luân hồi, vẻn vẹn 2.000 năm này, xoay vần một cách không mệt mỏi.

“Hi vọng...”

Tiêu Thần thì thào, nhưng ngay lập tức lắc đầu, đắng chát mà tự nói: “Không thể nào có thể trốn tránh bọn nó, mặt biển, bầu trời, tất cả đều đã bị chiếm lĩnh. Nếu không phải năm đó có cường giả ra tay, sợ rằng phi tuyền này căn bản không cách nào rời đi.”

"Mình chỉ còn lại mười năm."

“Rốt cuộc bọn nó là gì!!!”

Hắn nghiến răng, trong lòng có thống hận vô biên.

Nơi đó là trái đất, là nơi mà đáng lẽ ra hắn phải thuộc về. Nhưng sự xuất hiện của bọn nó đã làm thay đổi tất cả.

Bầu trời hóa vô biên, lôi đình như tơ nhện giăng kín, lấp lóe bên trong chính là cự thủ che trời.

Đáy biển sâu thăm thẳm, vô hình có một con mắt đang ngắm nhìn, một cái bóng lớn như một sân bóng chậm rãi du động.

...

Tích.

Âm thanh của hệ thống vang lên. Màn hình vẽ ra một chùm sáng, bên trong là chuỗi kết cấu của các ngôi sao xung quanh tàu vũ trụ.

Tiêu Thần tập trung tinh thần quan sát, đừng nhìn chúng nó chỉ là những ngôi sao bình thường, trên thực chất, bất kỳ số nào trong chúng nó đều có diện tích lớn hơn trái đất nhiều lần, không chỉ như thế, quỹ tích chuyển động của nó còn vô cùng trầm tĩnh, khoảng cách các ngôi sao vô cùng an toàn. Việc này ở các hệ xung quanh trái đất là cực kỳ hiếm gặp, cũng vì vậy mà Tiêu Thần mới muốn phân tích nó.

“Lại phải thất vọng rồi.”

Phía trước vũ trụ dâng lên một tầng sáng rực rỡ, tàu vũ trụ chậm rãi trôi đến gần tầng sáng kia. Đây chính là vành đai tinh vực, chỉ cần vượt qua nó, phía bên kia chính là một tinh vực hoàn toàn xa lạ.

Tích.

“Hệ thống đẩy bắt đầu hoạt động.”

“Đẩy trong vòng 5...”

...4

...3

...2

...1

“Bắt đầu đẩy, giữ chặt.”

Vút.

Tiêu Thần giữ chặt ghế lái, ánh mắt chăm chú nhìn về khoảng tinh không sáng rực trước mặt.

“Chuẩn bị đến tinh vực thứ 57.”

Tiêu Thần thì thào.

Tàu bắt đầu gia tốc, ánh sáng hóa thành tia.

Trong nháy mắt, tàu vũ trụ của Tiêu Thần xuyên qua tinh không lao đến vành đai tinh vực.

...

Bên dưới vực sâu chính là vĩnh hằng.

Chỉ khi vượt qua vực sâu, mới có thể đạt tới sự vĩnh hằng.

...

Không gian cô lãnh, Tiêu Thần cùng tàu vũ trụ trôi vô định.

Nơi này không có ánh sáng, không có hành tinh, không có ngôi sao, tựa như nơi tận cùng của thế giới.

Một lúc sau, Tiêu Thần mở mắt, ngẩng đầu lên.

Một đoạn âm thanh vang lên trong đầu hắn.

“Chỉ có chiến binh ưu tú nhất mới có thể đạt được lực lượng từ vực sâu đến vĩnh hằng.”

“Ta cần triệu hồi các ngươi.”

“Những kẻ được chọn.”

“Các ngươi vĩ đại hơn một tinh hà.”

“Các ngươi mạnh mẽ hơn một hành tinh.”

“Các ngươi trỗi dậy từ tro tàn thế giới.”

“Các ngươi đến từ hư vô.”

Tiêu Thần phát hiện, ánh sáng xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo, theo giọng nói kia kết thúc, nó bắt đầu trở nên vặn vẹo. Từ giữa hư không, một dãy tường thành dâng lên, tạo thành bờ thành hùng vĩ bao la, bên trên bờ tường cờ xí tung bay, vẽ ra đủ loại đồ hình thần bí.

Có cự long ngửa đầu khiếu thiên.

Có cự nhân đỉnh thiên lập địa.

Có thần kiếm thẳng tắp.

Phía dưới, cát bụi trôi dạt hóa thành một con đường vĩnh cửu, kéo dài tới phía trước.

Khi con đường tiếp cận một điểm nào đó, một cánh cổng khổng lồ xuất hiện rồi chầm chậm mở ra.

Giọng nói kia lần nữa vang lên.

“Tham chiến vào một trong những trận chiến vĩ đại nhất trong lịch sử vũ trụ - Chiến trường vĩnh hằng.”

“Nhận lấy di sản của các vị chúa tể thống trị vũ trụ, hợp lực kháng cự văn minh ngoại vực.”

Giọng nói bắt đầu trở nên bi thương, tựa như nó thực chất được phát ra từ trong miệng một người nào đó.

“Đến đi, rơi vào vực sâu, chiến đấu để trở thành vĩnh hằng.”

“Cứu lấy dân tộc của các ngươi, cứu lấy vũ trụ này.”

Tiêu Thần bay ra ngoài tàu vũ trụ, cánh tay nắm chặt Thần Tinh Đồ, mặc cho thân thể chậm rãi trôi vào trong cánh cổng, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.

Bạn đang đọc Tinh Không Chúa Tể sáng tác bởi seaways1997tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seaways1997tg
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.