Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt sát

Tiểu thuyết gốc · 1426 chữ

Không khí chung quanh âm trầm đến lạnh lùng.

Trong đường hầm, một tàu chở hàng chậm rãi chạy trên đường ray cũ nát.

Vách tường hai bên phủ đầy rêu xanh, lộ rõ vẻ ẩm mốc, không biết đã tồn tại bao lâu.

Khi tàu chở hàng xuyên qua một chỗ, vách tường liền phát ra tiếng vang xoàng xoạc, từng mảnh bê tông rớt xuống đất, để lộ ra lòng tường cổ kỹ.

Tàu chở hàng chạy đến một đoạn hành lang dài, từ bên trong một người nhoài người ra ngoài, cánh tay bắt lấy lan can, sau đó đạp chân lên hành lang nhảy xuống.

Hắn đi sâu vào trong hành lang, bên trong hiện ra một cánh cửa sắt to lớn. Nhìn cánh cửa kia chăm chú một hồi, liền giơ cánh tay đầy vết thương gõ lên vách tường sau đó lui ra ngoài.

Tích.

Bên trong cửa vang lên tiếng máy móc, bờ tường một bức tường vuông chậm rãi di động, một binh sĩ ngẩng đầu lên nhìn người bên ngoài, lạnh băng nói: “Số hiệu, đơn vị, danh tính.”

Người bên ngoài lập tức nói, tựa như đã làm qua vô số lần: “354189, Săn Lùng, Triệu Khương.”

Âm thanh băng lãnh vô cùng.

Binh sĩ nhìn hồ sơ, loay hoay một hồi liền ngẩng đầu nói: “Vào đi.”

Nói xong liền thấy cửa sắt chậm rãi mở ra.

Tàu chở hàng tiếp tục lăn bánh trên đường ray, cửa sắt từ từ khép kín, cánh cửa vuông kia cũng theo đó mà đóng lại. Hai bên vách tường ngoài kia, từng lớp tường cũ vẫn còn đang tróc xuống, bên trong ẩm mốc và tiêu điều, tựa như hoàn cảnh nơi này.

...

Bên trong cửa sắt.

Đây là một đường ray khác, nhưng khác với bên ngoài, nơi này tấp nập người qua lại, trên đường ray một vài đầu xe kéo di chuyển, trên đó chở lấy linh kiện máy móc cồng kềnh và người vận chuyển.

Triệu Khương đi xuyên qua nơi này, đi đến một cánh cửa khác.

Trước cửa có hai binh sĩ đang gác, trên tay bọn họ cầm súng ống hạng nặng, thần thái lạnh lùng như sắt thép.

“Đứng lại.”

Một binh sĩ vươn tay ngăn Triệu Khương lại, lạnh như băng nói: “Lý tổng đốc đang nghỉ ngơi, không tiếp chuyện.”

Triệu Khương nhíu mày đi tới, lập tức hai binh sĩ kia liền động thân.

Trong đó một người vung chân lên đá về phía Triệu Khương, người còn lại mang súng trường thủ thế nhắm thẳng về phía của hắn.

Nhìn bàn chân to lớn như nghạnh sắt kia lao đến, Triệu Khương không nóng không lạnh nhấc tay, một cỗ kình lãng nổi lên, cánh tay trong nháy mắt vung ra nghạnh kháng bàn chân kia.

Bành.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, người kia liền bị đánh bay ra ngoài, dư chấn mạnh mẽ khiến cho hắn lập tức ngất đi.

Binh sĩ còn lại hoảng sợ nâng súng trường muốn bóp cò, chỉ là chưa kịp động ngón tay đã thấy thân súng bị văng vào vách tường, sau đó bị một bóng đen kịt che phủ tầm mắt rồi liền mất đi tri giác.

Triệu Khương đi tới cửa sắt, vung chân một cái lập tức cánh cửa liền bị đá hỏng.

Sau đó hắn đi vào.

Lúc này trong phòng có một người đang ngồi trên bàn. Vừa nhìn thấy Triệu Khương đi vào liền cau mày hừ lạnh một tiếng, nói: “Không biết sống chết, ngươi biết đây là đâu không.”

Người kia nói xong đứng dậy, lộ ra thân hình cường tráng dưới lớp áo. Hắn cười lạnh: “Ngươi chính là Triệu Khương của tổ Săn Lùng? Khá lắm, thân thủ không tệ, đáng tiếc người ngươi đối đầu là ta.”

“Lý tổng đốc ta không phải ngẫu nhiên mà có thể ngồi được trên vị trí này.”

Nói xong liền đạp chân lao tới, một bước bờ gạch dưới chân liền nát vụn, sau lưng lóe lên tia điện, nổ lộp bộp.

“Ta chỉ thắc mặc tại sao ngươi lại muốn tự tìm chết như vậy.”

Bả vai khổng lồ rung động, lập tức tung quyền như sấm sét về phía Triệu Khương. Một đấm này nếu là hai binh sĩ kia ngạnh kháng, sợ rằng sẽ mất mạng ngay lập tức. Lý tổng đốc ở đây có biệt hiệu là Lôi Kích, quyền như sấm, tốc độ vô cùng mau lẹ, vô cùng khó chơi.

Triệu Khương hơi cau mày, có điều lại đứng yên không động đậy.

Cho đến khi nấm đấm cách mặt hắn chỉ chừng vài chục cm, hắn liền động.

Lóe lên.

Như là sấm giữa đêm giông. Một tia sấm lạnh băng mà cô tịch, có thể cắt nứt bầu trời.

“Lôi Kích Lý Chiến Thần, ba năm trước sát hại cư dân một đoạn đường ngầm, trong đó hầu hết đều là người vô tội. Hai năm trước lập được chiến công nhị tinh, đổi lấy là sinh mệnh của ba trăm binh sĩ trung thành. Một năm trước...”

Quyền kích lướt qua mặt, dư âm đâm vào vách tường xuyên thành một lỗ lớn.

“Giờ thì ngươi đã biết lý do.”

Triệu Khương như cái bóng lóe lên trước mặt Lý Chiến Thần, hai mắt chạm nhau, người sau kinh hãi há mồm, người trước từ từ nâng mắt lên, lạnh băng phun ra mấy chữ: “Ngươi là tia sét, nhưng mà ngại quá, ta có thể cắt nát hết thảy sấm sét trên thế gian này.”

Cuộn tay, nộ khí, kích quyền.

“Ẩn Lôi Thần Quyền.”

Quyền kích như sấm, vung ra, lấy mạng.

“Không!!!”

...

Triệu Khương, cái tên này đã là quá khứ.

Chuyện án mạng ở một năm trước, cũng không còn ai nhắc tới.

Hết thảy, tựa như một đoạn chuyện xưa thú vị mà thôi.

...

Trong một khu nhà nát, một bóng người xếp bằng, chung quanh khí lãng lưu động liên tục, chứng tỏ đây là một người tu luyện.

Xoay quanh và tuần hoàn, đây là tu luyện áo nghĩa.

Người này chính là đang thực hiện quá trình này, bất quá, người khác tu luyện một cách bình tĩnh và thong dong thì người này lại hoàn toàn trái ngược.

Cuồng loạn, mãnh liệt, không màng sống chết.

Hắn mở mắt ra, trong mắt một mảnh đen kịt, tròng mắt trực chỉ về phía trước, một cỗ lệ khí âm trầm xuất hiện bao phủ lấy cả căn nhà, trong chớp mắt nơi này như hóa thành tử địa.

Chậm rãi đứng dậy, người này bước ra bên ngoài, cỗ lệ khí kia cũng theo đó biến mất.

Từ âm trầm hóa thong dong.

Tất cả lại quy về bình thường.

Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xạ, hắt một tầng nắng gay gắt lên gương mặt của người kia, thình lình chính là Tiêu Thần.

Tiêu Thần, không biết bao thời đại trước đi vào chiến trường vĩnh hằng, ngày hôm nay thế mà còn có thể đứng ở nơi này.

Tám năm trước hắn đến thế giới này, bắt đầu từ một phàm nhân vô dụng trở nên mạnh mẽ. Tiếp đó bốn năm hắn theo đoàn di cư vào một đại lục cổ lão rồi gia nhập vào binh đoàn tiên phong trấn giữ cánh cửa đại lục. Bốn năm trong binh đoàn hắn lập vô số công huân, là binh vương thiện chiến cũng như hung mãnh nhất của binh đoàn.

Cho đến khi một năm trước giết chết Lý Chiến Thần thì hắn mới rời khỏi đại lục.

Triệu Khương chính là cái tên hắn dùng khi ở đại lục kia, cũng là bình phong hoàn hảo cho hắn.

Chuyện năm đó, ra tay chỉ là thuận tiện, mục đích thật sự chỉ có hắn mới biết.

Di chân, Tiêu Thần nộ quyền, lập tức gốc cây to trước mặt phá toái nổ thành tàn vụn.

Hài lòng thu quyền, hắn nhìn nấm tay đầy khí đen, thì thào: “Đến lúc tìm con mồi tiếp theo rồi.”

Khí đen như nghe được lời của hắn mà trở nên điên cuồng vặn vẹo, phát ra tiếng quỷ khiếu vô cùng khủng bố.

Tiêu Thần sải bước rời khỏi đây, trên đường tiện tay một quyền kích nát nhà nhỏ.

“Hiện tại thân phận của ta là Diệp Phàm.”

Nói xong, thân hình biến mất trong rừng cây.

...

Bạn đang đọc Tinh Không Chúa Tể sáng tác bởi seaways1997tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seaways1997tg
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.