Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sứ giả của Thượng đế

Tiểu thuyết gốc · 5703 chữ

Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, cuối cùng Kiba cảm nhận được mình đã thoát ra khỏi lực lượng kỳ quái kia và đang rơi xuống. Anh ngay lập tức lấy lại cảm giác thăng bằng và lộn nhẹ một vòng tiếp đất bằng hai chân.

Bạch. Chân anh chạm xuống nền đất ẩm và phủ đầy lá cây.

Đây có vẻ như là một khu rừng, Kiba nhìn xung quanh và nhận định sơ bộ. Cây cối xanh um cành lá rậm rạp, thậm chí có những gốc cây to bằng mấy lần thân người phủ đầy dây leo chằng chịt.

Kiba lắc đầu, vấn đề lớn nhất hiện giờ là, anh rốt cuộc đang ở đâu ?

Chắc chắn không phải là N61-OSZ902586, anh đã xem hình cắt của nó rồi – cơ bản gần như là một hành tinh chết. Hoàn toàn không có quan hệ gì với khung cảnh tươi tốt đầy sức sống xung quanh anh cả.

Nhớ lại ánh sáng trắng kỳ quái kia và cảm giác quen thuộc khi rơi xuống, Kiba giật mình. Lẽ nào là một hệ thống truyền biến ?

Đúng vậy, đó là giải thích hợp lý nhất cho tình trạng hiện tại của anh. Ánh sáng trắng kia thật ra không phải là vũ khí gây sát thương gì mà chỉ đơn giản là hệ thống tín hiệu truyền biến mà thôi. Và anh đã bị nó đưa đến nơi đây.

Kiba chợt cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy là Hoàng Linh cũng không bị sao cả, cô bé hẳn là chỉ bị truyền biến đến đây mà thôi. Nếu có một điều Kiba luôn tự hào trong quá trình làm đội trưởng đội Hổ, đó chính là tỉ lệ sống sót 100% của đội. Còn may, xem ra thành tích này vẫn chưa bị phá vỡ.

Kiba khẽ nhắm mắt lại tập trung, vận dụng Thần lực để cảm nhận xung quanh.

Và anh ngay lập tức hoảng loạn mở mắt ra, không tin nổi.

Đúng là hoảng loạn, tình trạng này gần như chưa bao giờ xảy ra với anh cả. Ngay cả khi mới rồi diễn ra tình huống đột ngột gây nguy hiểm cho Hoành Linh và Melina anh vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống và xử lý trong chớp mắt. Nhưng hiện tại anh thật sự hoảng loạn rồi.

Vì vừa rồi khi sử dụng Thần lực để cảm nhận, anh phát hiện ra mình không ngờ lại có thể bao quát được phạm vi gần 2000m xung quanh.

Trước đây khi ở trong tình trạng tốt nhất, với điều kiện môi trường thích hợp anh có thể đạt đến tầm xa nhất là gần 500m. Đó là nếu anh tập trung thật lâu và vận dụng tối đa Thần lực của mình cơ. Nhưng bây giờ chỉ vừa nhắm mắt thử anh đã có thể nhẹ nhàng cảm nhận được đến tầm 2000m.

Điều này có nghĩa là gì ? Hoặc là Thần lực của anh đột nhiên mạnh lên gấp 5 lần, hoặc là có chuyện gì vô cùng không thích hợp đang diễn ra ở đây.

Hiển nhiên Thần lực không thể đột nhiên mạnh lên như vậy được, ít ra anh vẫn nắm được sức mạnh của chính mình. Vậy nếu anh không mạnh lên, tức là khả năng thứ hai.

Kiba hít mạnh một hơi, một luồng sinh lực tràn vào trong cơ thể anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn bao giờ hết. Không lẽ là...

Kiba đột nhiên lên tiếng.

“Kiba Lanford. Kích hoạt quyền hạn hệ thống Biocom N00-FREEDOM. Mở khóa khả năng trao đổi bằng âm thanh. Kiki, nghe rõ trả lời !”

Ngay lập tức, một giọng nói vang lên bên tai anh.

“Có mặt, thưa đại ca !!!”

Kiba bật cười, dù bao nhiêu lần đi nữa anh vẫn không thể nào nhịn cười khi nghe cái giọng điệu giang hồ của Kiki vang lên. Chẳng biết nó học được từ đâu nữa. Biocom – máy tính sinh học – của những đội trưởng khác anh cũng có nghe qua. Cái nào cũng một giọng nghiêm túc cứng nhắc đúng chuẩn người máy chứ đâu có ai lại như con Kiki nhà mình.

Mà thôi kệ, anh thích như vậy. Cứng ngắc như robot thì có gì là hay. Như con Kiki của nợ này nó mới vui.

“Sử dụng nguyên lý Ingeno, đo mật độ Thần lực trong môi trường xung quanh - tham số đơn vị dựa theo Trái Đất.” – Anh ra lệnh.

“OK. Chờ em 5 giây thôi...” – Kiki nhanh nhẩu phản hồi.

5 giây sau.

“Đã có kết quả... ẤY DÀ giỡn hay thiệt vậy cha nội ?” – Kiki la lớn.

“Kết quả này hơi lạ, ta nghe không hiểu. Nói lại xem.”

“Em xin lỗi đại ca, tại em bất ngờ quá. Kết quả là... 47.79 In.”

ẶC. Kiba xém sặc nước miếng. Hèn gì đến cả Biocom cũng phải giật mình. Con số này quá mức điên loạn rồi.

Kể từ khi Levin Ingeno đưa ra hệ thống sức mạnh thần kỳ bên trong cơ thể con người – Thần lực và các phương pháp đo lường phát triển, Thần lực đã trở thành con bài quan trọng nhất trong việc thống nhất các thế lực chống đối bên trong Liên Minh Thái Dương Hệ. Với sự ra đời của siêu cấp chiến sĩ và đội biệt động Liên Minh, quyền lãnh đạo và quản lý các hành tinh nhân loại đã hoàn toàn nằm trong tay quân đội Liên Minh. Sức mạnh áp đảo của đội biệt động khiến cho các thế lực phản loạn không thể ngoi đầu lên được. Đó là tầm quan trọng của Thần lực.

Theo Levin Ingeno, Thần lực là sức mạnh của tự nhiên nằm sẵn trong cơ thể con người từ khi sinh ra và có thể phát triển tăng cường lên dựa theo các phương pháp rèn luyện hoặc bằng cách đơn giản nhất – hít thở năng lượng tự nhiên bên trong không khí và chuyển hóa thành sức mạnh cơ thể. Tuy nhiên với sự phát triển của nhân loại như ngày nay, các hành tinh gần như đã bị khai quật hết mọi giá trị sử dụng và sức sống cũng yếu dần đi, trở thành những tinh cầu công nghệ mà thôi. Sức mạnh thiên nhiên cũng vì vậy mà trở nên vô cùng yếu ớt trên những tinh cầu đó. Chỉ có những tinh cầu đặc biệt được bảo tồn và còn hoang sơ mới có thể dùng cách hít thở để tăng cường Thần lực.

Dễ thấy là những tinh cầu đó trở thành đối tượng tranh đoạt trọng điểm giữa các thế lực bên trong Liên Minh. Hành tinh càng cung cấp được nhiều năng lượng thì lại càng quý giá, là trung tâm huấn luyện đào tạo cho các siêu cấp chiến sĩ có tiềm năng cao. Trong số đó, được dùng làm đơn vị cơ bản để đo lường mật độ Thần lực trong không khí chính là Trái Đất – được quy định là 1 In. Hành tinh có mật độ cao nhất hiện tại Liên Minh có được là 4.5 In.

Chưa bằng 1/10 của nơi này.

Kiba và Kiki một người một máy như đang nằm mơ, 47.79 In có nghĩa là gì ? Nói ngắn gọn – CHIẾN TRANH VŨ TRỤ. Cả nhân loại sẽ điên cuồng lao vào chém giết nhau giành giật chỗ này, vì gần như ai chiếm được nơi có mật độ Thần lực cao như thế này sẽ là bá chủ vũ trụ.

“Kiki, chúng ta có đang nằm mơ không ?” – Kiba ngơ ngác hỏi.

XẸT XẸT. Dòng điện mạnh chạy từ trên xuống dưới cơ thể khiến Kiba xém chút nữa tê liệt té thẳng xuống đất.

“Á trời ơi, mày làm trò gì vậy ?!” – Kiba gầm lên.

“Nếu đại ca thấy đau thì đây khẳng định là hiện thực, không phải mơ. Đáp án đã có.” – Kiki tỉnh rụi trả lời.

Nếu như Kiki không phải là một Biocom nằm trong cơ thể mình thì Kiba thề là anh sẽ lôi nó ra đập cho một trận nhừ tử rồi. Mà nó chắc cũng biết vậy nên trước giờ chưa hề sợ anh bao giờ.

Bỏ qua những chuyện nhảm nhí đó. Nếu vậy thì vừa rồi anh sử dụng Thần lực hiệu quả mạnh khủng khiếp như vậy cũng là dễ hiểu. Đứng ở nơi Thần lực dày đặc thế này mà không mạnh kể cũng hơi uổng.

Khoan đã. Có gì đó không đúng. Kiba chợt thấy cột sống hơi lành lạnh.

Anh nhắm mắt lại và sử dụng Thần lực cảm nhận một lần nữa. Lần này tập trung tinh thần anh có thể bao quát được đến hơn 2500m phạm vi xung quanh.

Sau đó anh mở mắt ra và ngay lập tức phóng nhanh về phía Nam. Đồng thời không quên dùng Thần lực kích hoạt kỹ năng Thần Phong – tăng tốc độ chạy của chân lên đến mức tối đa.

Đang ở cách anh khoảng 1200m hướng 3 giờ là một đàn sinh vật kỳ lạ Kiba chưa từng gặp bao giờ và không thể biết chúng nó là gì chỉ bằng cảm nhận Thần lực. Nhưng ít nhất anh biết 3 điều.

1.Chúng rất đông.

2.Chúng rất to, con nhỏ nhất kích cỡ phải bằng một con voi. Con to nhất thì... xêm xêm một con Battle Mech cỡ trung, tức là cao tầm 15m.

3.Chúng đang di chuyển về phía anh.

-----

Kiba cắm đầu cắm cổ chạy.

Thật ra mà nói thì, giả như đàn thú kia thật sự là mấy chục con Battle Mech cỡ trung cũng chưa chắc làm cho Kiba phải bỏ chạy vắt giò lên cổ như thế này. Các chiến dịch lớn của đội biệt động còn thảm khốc hơn thế. Với thanh Lightsaber tin cậy trong tay, kích cỡ to lớn đối với Kiba cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh đã từng tiêu diệt số lượng Mech còn đông hơn nhiều. Nhất là khi đang ở nơi có mật độ Thần lực cao như thế này, sức chiến đấu của anh lại càng được tăng cường.

Nhưng mà suy nghĩ kỹ thêm một chút, Kiba nhận ra linh cảm xấu của anh là từ đâu mà đến. Nếu nói anh trở nên mạnh lên chỉ nhờ vào đứng ở nơi này thôi, vậy bọn thú kia từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây thì sao ?

Nói cho dễ hiểu, sống ở nơi như thế này đến chó kiểng cũng trở thành cọp. Còn bọn quái thú cao to như Mech kia ? Miễn bàn.

Ba mươi sáu kế, chạy là trên hết. Dù gì cũng là sở trường của đội Hổ. Kiba thân là đội trưởng lại càng phát huy đến mức siêu việt cái sở trường này. Anh chạy băng rừng lội suối như trên đất bằng, nhanh như một cơn gió - bộ tưởng kỹ năng tên Thần Phong chỉ để gọi nghe cho vui tai à ?

Sau khi xác nhận lại đã thoát khỏi đường đi của bầy thú kia, Kiba từ từ giảm tốc độ lại và lâm vào trầm tư.

Vấn đề đầu tiên anh nghĩ đến, Hoàng Linh ở đâu ? Cô bé không hề xuất hiện trong phạm vi 2000-3000m xung quanh anh, nếu có thì anh đã nhận ra ngay rồi. Chẳng lẽ là truyền biến đến nơi khác nhau ? Không có khả năng. Hai lần truyền biến được thực hiện gần như ngay lập tức. Nếu có chênh lệch tọa độ thì anh cầm cự được thêm chừng 10 giây so với Hoàng Linh, cũng không thể nào lệch quá xa như vậy.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện. Kiba lên tiếng.

“Kiki, xác nhận chênh lệch thời gian từ khi ta biến mất trong ánh sáng trắng đến khi xuất hiện lại ở đây.”

“11 tiếng 26 phút 42 giây, thưa đại ca !” – Kiki trả lời ngay lập tức. Dù sao nó vốn là Biocom nằm trong cơ thể anh, chuyện như thế này nó nắm rõ trong lòng bàn tay.

Kiba giật mình. Truyền biến hơn 11 tiếng đồng hồ. Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy. Truyền biến khoảng cách từ ngoài khí quyển xuống bề mặt hành tinh tốn chừng 30 giây. Chưa kể thời gian càng tăng thì khoảng cách truyền biến lại càng xa gấp nhiều lần. Vậy thì...

Rốt cuộc anh được truyền biến đến cái tinh hệ nào đây ? Đây chắn chắn không còn nằm trong Thái Dương Hệ nữa rồi.

Điều này cũng giải thích chuyện anh không tìm được Hoàng Linh. Thời gian truyền biến càng dài thì biên độ dao động vị trí lại càng lớn, thêm vào việc truyền biến sau cô bé tới 9-10 giây. Khoảng cách giữa anh và cô bé dao động quá khổng lồ. Giả sử đây là một hành tinh cỡ trung thì anh và cô bé có khi cách nhau cả nửa vòng tinh cầu cũng không phải là chuyện không thể.

Kiba thở dài, xem ra tạm thời em đành phải tự lo cho bản thân rồi Hoàng Linh à.

Vấn đề thứ hai, hành tinh chết tiệt này bị cái gì vậy ?

Nãy giờ Kiba dù chạy nhưng vẫn tập trung theo dõi bầy thú kia. Càng xem kỹ lại càng sợ.

Bọn chúng con nào cũng có Thần lực.

Mặc dù sống ở hành tinh có mật độ Thần lực cao thì đồng ý là cơ thể sẽ hấp thụ Thần lực và trở nên mạnh mẽ, nhưng mà đó là tăng cường thể chất thôi. Chỉ những ai bẩm sinh có Thần lực mạnh và trải qua đào tạo thì mới có thể chuyển hóa sức mạnh thiên nhiên đó thành Thần lực của mình được.

Nhưng mà sự thật rành rành trước mắt, hành tinh này đến thú cũng có Thần lực.

Kiba đã từng nghe lão Levin Ingeno nói về giả thuyết sinh vật sinh ra và lớn lên ở nơi có mật độ Thần lực cao. Theo lão thì cho dù không chủ động rèn luyện đi nữa, cơ thể cũng sẽ thích nghi với Thần lực và dần dần sẽ có thể sinh ra một loại sức mạnh tương tự như vậy. Nó không giống với Thần lực của các thành viên đội biệt động mà thuộc về thứ gần như là bản năng. Kiba còn nhớ mình đã từng cười vào mặt lão, gọi lão là một lão già hoang tưởng đưa ra giả thuyết nhảm nhí. Chưa kể kiếm đâu ra nơi có Thần lực dày đặc tới mức độ đó cơ chứ.

Vậy mà giờ lại có, và có vẻ giả thuyết của lão hoàn toàn chính xác. Theo Kiba thấy, Thần lực của bọn thú kia rất hỗn loạn, không thể sử dụng để tăng cường khả năng cơ thể như anh. Chúng cũng không thể điều khiển vận dụng được một cách chủ động sức mạnh đó, với chúng nó chỉ như sức mạnh trời cho phát tiết ra ngoài cơ thể mà thôi. Thậm chí anh dùng Thần lực theo dõi và cảm nhận chúng cả buổi mà cũng chả con nào phát hiện ra. Giống như một đứa nhóc không biết gì nhưng lại có sức mạnh lực sĩ vậy. Quá phí của trời, Kiba tặc lưỡi.

Nhưng mà chỉ số Thần lực của chúng thì... quá mức đáng sợ. Con yếu nhất cũng mạnh hơn bất kỳ một thành viên đội biệt động bình thường nào. Còn con mạnh nhất thì Thần lực của nó đến Kiba cũng phải chào thua.

Cho dù không biết vận dụng, bầy thú này cũng xem như một cỗ thế lực rồi, đụng vào e khó mà lành lặn trở ra. Nghe đồn người xưa nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, bọn này so với voi còn tởm hơn, tránh chúng lại càng không có gì phải hổ thẹn. Kiba vừa chạy vừa gật gù.

“Đại ca, đã có kết quả phân tích sơ bộ.” – Kiki nói.

Nãy giờ dù bỏ chạy nhưng Kiba vẫn không quên dặn Kiki thu thập thông tin từ thảm thực vật và động vật xung quanh kèm với phân tích thành phần không khí để đưa ra thông tin về hành tinh này.

“Ngoại trừ mật độ Thần lực dày đặc ra, không khí hành tinh này có thành phần rất gần với Trái Đất thời kỳ cổ đại – trong lành và an toàn tuyệt đối. Thực vật phát triển cũng có phần tương tự nhưng có nhiều nhân tố biến dị nên không hoàn toàn giống. Tạm thời xét mức độ nguy hiểm là D...”

“D cái đầu mày chứ D !? Xét thêm nhân tố sinh vật cư trú vào, tăng nó lên cấp SSS cho ta.” – Kiba vừa chạy vừa chửi. Giỡn mặt hả, hành tinh mức nguy hiểm D mà bố mày phải chạy như một con chó thế này sao ? Trí thông minh nhân tạo cái con khỉ.

“Em đâu có nhận được thông tin sinh vật đại ca cảm nhận bằng Thần lực đâu...” – Kiki mếu máo trả lời.

Ừ nhỉ, Kiba quên mất. Mặc dù nằm trong cơ thể mình nhưng Biocom dù sao cũng chỉ là một cỗ máy mà thôi. Thông qua sự cho phép, nó có thể lấy thông tin từ các giác quan của anh như nghe, nhìn,... nhưng cảm nhận bằng Thần lực thì lấy thông tin thế quái nào được. Nói đúng hơn, nếu thông tin kiểu đó mà nó cũng lấy được thì Kiba sẽ kiên quyết bảo lão già Levin gỡ nó ra khỏi cơ thể anh ngay lập tức. Quá đáng sợ.

“Xin lỗi, ta nhầm. Nhưng mà cứ tăng lên cấp SSS đi.”

“Đại ca làm em tò mò muốn biết thông tin bọn sinh vật hành tinh này quá. Hay anh lạng qua nhìn tụi nó một cái để em coi với ?” – Kiki gợi ý.

“Cút ngay !”

“Không cho thì thôi, làm gì ghê vậy...” – Kiki lầu bầu.

Kiba cảm thấy đầu hơi đau. Anh thề là chưa hề thấy con Biocom nào nhân tính hóa đến mức như con Kiki này. Khả năng cao là lão Levin đã giở trò gì khi chọn Biocom cho anh rồi chứ không ai khác vào đây hết.

Đúng lúc này Kiba cảm nhận được một thứ khiến anh dừng ngay lại.

Con người, chắc chắn là con người không thể sai được. Một nhóm ba người đang di chuyển rất gấp ở phía Đông cách anh khoảng 2000m. Bọn họ đang bị tám con thú không nhận biết được, kích thước cỡ con gấu rượt theo.

Cảm nhận sơ qua đám thú đó, Kiba thở một hơi nhẹ nhõm. Còn may không phải con thú nào ở đây cũng mạnh một cách bệnh hoạn như bầy thú lúc nãy. Bọn gấu này – anh tạm gọi như vậy – Thần lực chỉ tầm đám tân binh đội biệt động thôi. Tốc độ cũng không phải quá nhanh. Anh nhắm có thể xử lý bọn này một cách khá dễ dàng.

Đến lúc làm anh hùng diệt quái thú rồi. Dù gì cũng là đồng loại, cứu trước rồi lấy thông tin sau.

Kiba chuyển hướng chạy về phía đó.

-----

Sharty vừa cố nén nước mắt vừa chạy. Chạy sát ngay sau cô là Tyr với vẻ mặt hoảng sợ.

Đoạn đường từ hôm qua đến nay đối với cô là một cơn ác mộng khủng khiếp không thể nào tỉnh dậy. Nhóm bọn họ từ năm người đến bây giờ chỉ còn lại ba. Và chỉ vừa mới đây thôi, Kaito – sau khi bị thương – đã quyết định ở lại cản đường cho cô và Tyr.

Sharty sợ, cô rất sợ. Nhưng so với nỗi sợ hãi thì cô lại càng đau lòng và phẫn nộ khi nhìn thấy những người bạn của mình lần lượt ra đi ngay trước mắt cô. Dù vậy, cô vẫn phải chạy, vì nếu không sẽ không ai biết được tin tức, sẽ không ai đến giúp đỡ những người còn đang kẹt lại ở nơi địa ngục kia.

Tiếng gầm gừ và hơi thở nặng nề của những con thú càng ngày càng vang lên rõ ràng phía sau. Chúng đã gần lắm rồi. Chúng khỏe và đang say máu. Trong khi cô và Tyr thì đã phải liên tục chạy trốn suốt hơn một ngày trời. Cuộc đi săn không công bằng này đã gần đến hồi kết.

Một tiếng gào thảm vang lên, Sharty không dám quay lại nhìn vì cô biết chuyện gì đã xảy ra. Cô nghe được sự tuyệt vọng và không cam lòng trong tiếng kêu cuối cùng của Tyr. Cô mím môi tiếp tục chạy trong vô vọng.

Bọn chúng vẫn không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo cô. Đối với chúng đây giống như một trò chơi hơn là cuộc đi săn sinh tồn. Chúng sẽ không dừng lại khi con mồi cuối cùng chưa ngã xuống.

Sharty sắp kiệt sức rồi, cô đã nhìn thấy giới hạn của mình. Cơ thể cô chỉ còn hoạt động một cách vô thức chứ không còn nghe lệnh của cô nữa.

Nước mắt chảy dài trên mặt cô. Tại sao lại như vậy ? Thượng đế ơi, tại sao người lại bỏ mặc chúng con như thế này. Tại sao người lại bỏ mặc thế giới này ?!

Cuối cùng cô gục xuống, cơ thể cô đã hoàn toàn từ bỏ cô. Dùng hết sức lực cuối cùng, Sharty cố gắng quay đầu lại để nhìn rõ những sinh vật hung ác sắp đoạt đi tính mạng của cô. Cho dù có chết cô cũng phải đối diện với nó đến giây phút cuối cùng.

Con thú đi đầu vừa chạy vừa nhìn cô chằm chằm, có thể chỉ là ảo giác nhưng cô như cảm giác được nó đang cười thỏa mãn. Với một cú phóng người nó rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa cô và nó. Bóng đen to lớn trên trời phủ xuống cô gái đang nằm dưới đất, bàn chân trước với những chiếc móng vuốt sắc bén đập tới.

“Xin lỗi, mọi người...” – Sharty đau khổ thì thầm. Cô đã thất bại. Bọn họ đã thất bại. Bây giờ không còn gì có thể cứu được mọi người nữa ngoại trừ một phép màu.

Trong khoảng khắc cuối cùng đó, cô đã nhìn thấy phép màu diễn ra.

-----

“Chết tiệt !!!”

Kiba tức giận mắng to. Dù đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình kết hợp với Thần Phong anh vẫn không thể đuổi kịp nhóm người và thú đang truy đuổi nhau kia trong thời gian ngắn. Nhìn từng người từng người một bị bầy thú giết trong tầm cảm nhận của mình, sự phẫn nộ trào lên trong anh.

200m.

Cậu bé chạy sau bị giết.

100m.

Cô gái chạy trước té ngã xuống.

20m.

Con thú đi đầu phóng đến chỗ cô gái.

“ĐỪNG HÒNG !!!” – Kiba gào lên.

Tốc Biến.

Một hành động điên cuồng. Kích hoạt Tốc Biến trong khi đang sử dụng Thần Phong. Chỉ cần một tính toán sai sót anh có thể sẽ đâm đầu vào chướng ngại vật và với tốc độ đó sẽ tự chết mà không cần ai làm gì cả.

Nhưng Kiba cảm giác anh có thể làm được. Từ khi đặt chân lên hành tinh này anh cảm nhận được không chỉ cơ thể, ngay cả phản xạ và các giác quan của anh cũng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Cùng với nó là một sự tự tin gần như vô căn cứ.

VÉO.

Chỉ để lại một đường tàn ảnh, Kiba đã trong khoảng khắc lướt qua khoảng cách 20m cuối cùng.

Con quái thú đang vui sướng bổ xuống con mồi mình giành được đột nhiên cảm thấy như trước mắt lóe lên một tia sáng.

Và sau khi tia sáng đó đi qua, cái đầu của nó đã nhẹ nhàng rơi xuống đất trong khi thân mình vẫn còn lao tới theo quán tính.

Kiba xoay người đá văng thân thể không đầu của con thú ra và hạ xuống ngay phía trước cô gái. Lightsaber trong tay anh lấp lóe màu sáng trắng. Anh nhìn thẳng phía trước mặt.

Bảy con quái thú đã giảm tốc độ từ từ chạy đến. Trong mắt chúng ánh lên tia cảnh giác.

Không nói một lời, Kiba vận chuyển Thần lực chạy khắp toàn thân. Anh đã nhìn thấy cách chúng rú lên thỏa mãn mỗi khi giết người. Anh đã thấy sự khoái trá trong mắt con thú trước khi anh chặt đầu nó. Chúng cảm thấy niềm vui khi săn giết con người.

Kiba cười, anh không hiểu vì sao nhưng những lúc thế này anh luôn mỉm cười. Nếu chúng giết người vì niềm vui, vậy thì anh cũng sẽ rất vui sướng khi tiễn chúng lên đường.

“Chơi chết chúng nó đi đại ca !!!” – Giọng Kiki vang lên, lần này chỉ trong đầu anh thôi.

Trong góc nhìn của bọn thú, chúng rất khó hiểu. Thực sự khó hiểu.

Sinh vật trước mặt kia không hề toát lên chút sức mạnh nào. Nhưng hắn đem lại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bản năng của bọn chúng mách bảo chúng như vậy.

Nhưng mà, hắn không hề có một chút sức mạnh nào tỏa ra.

Chúng giằng co giữa trí tuệ và bản năng. Sinh vật kia rất nguy hiểm, nhưng mà sao có thể được ? Hắn đâu có chút sức mạnh nào đâu. Vậy hắn không nguy hiểm. Nhưng hắn lại nguy hiểm.

Trong khi chúng vẫn đang phân vân giữa lao lên hay là quay đầu bỏ chạy thì Kiba đã hành động.

-----

Cô gái chỉ nhìn thấy bóng người trước mắt lóe lên và biến mất, cùng với nó là một loạt những tia sáng không ngừng xẹt qua bầy thú.

Và chỉ trong giây lát, nơi khi nãy là bảy con ác thú khủng khiếp và hung bạo, giờ chỉ còn một người đứng đó, trên tay vẫn cầm thứ ánh sáng lóa mắt kia.

“Thượng đế, người cuối cùng cũng không từ bỏ chúng con...”

Cô gái lẩm bẩm trước khi nhắm mắt lại.

-----

Đêm đã xuống. Kiba ngồi bên bếp lửa cháy tí tách, trên tay là một cái đùi đã được nướng chín.

Anh không ngần ngại cắn ngay một miếng lớn rồi nuốt xuống. Sau khi mổ thịt bọn thú anh đã nếm một chút rồi dùng Kiki để phân tích thành phần và bảo đảm không có độc chất có hại cho cơ thể. Thật ra cho dù có chút độc đối với Kiba cũng chả sao, Thần lực của anh đủ mạnh để khống chế chất độc trong cơ thể. Nhưng mà không có độc dù sao vẫn tốt hơn.

Thịt rất săn chắc và ngon. Kiba chưa bao giờ được ăn thứ thịt nào ngon như vậy. Anh thở dài tiếc nuối, nếu có thêm chút gia vị để sử dụng thì sẽ lại càng tuyệt hơn nữa. Mà thôi, đòi hỏi quá mức rồi.

Kiki không lên tiếng. Nó biết anh không thích bị quấy rầy khi đang thưởng thức món ăn.

Sau khi chén hết hai cái đùi, Kiba mới cảm thấy hơi thỏa mãn. Anh quay đầu nhìn ra đằng sau. Đang nằm dưới một gốc cây đại thụ, lót bởi một lớp lá cây tươi, chính là cô gái mà anh đã cứu được hồi chiều.

Cô gái đã bất tỉnh vì mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể xác. Dựa vào kiểm tra sơ bộ Kiba có thể biết cô đã vận động liên tục không ngừng nghỉ trong trạng thái đầu óc căng thẳng hơn 28 tiếng đồng hồ. Ngay cả đối với quân đội thì đây cũng là một sự hành xác không nhẹ nhàng chút nào. Anh nhìn cô đầy thông cảm.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh xắn theo tiêu chuẩn Âu Mỹ. Kiba khẽ cười. Con người đã đi vào vũ trụ mấy trăm năm rồi nhưng vẫn còn dùng những tiêu chuẩn đánh giá của Trái Đất cũ. Châu Á, châu Âu với chả châu Phi. Một số người còn chẳng biết những từ ấy đại diện cho thứ gì nữa, nhưng điều đó không ngăn cản họ sử dụng nó trong giao tiếp hàng ngày. Có vẻ như có một số thứ vẫn lưu truyền không bỏ được trong văn hóa nhân loại.

Quay lại vấn đề cô gái. Cô có nước da trắng và khuôn mặt đúng chuẩn châu Âu. Dựa theo ngoại hình thì cô khoảng chừng 15-16 tuổi. Cơ thể có phần khiêm tốn, ít ra là nếu so với Hoàng Linh. Thật tình, con bé kia không biết ăn cái gì mà muốn gì có nấy không chê vào đâu được. Nghĩ đến cô bé đội viên láu lỉnh của mình Kiba lại lắc đầu. Hy vọng nó không gặp phải đám quái thú như mình, nếu không thì cái thân hình cân đối đó lại thành món ăn chui vào bụng thú thì nghĩ cũng hơi đáng tiếc.

Một điểm Kiba không bỏ sót – đó là sự phát triển của cơ bắp. Có thể là do ảnh hưởng của mật độ Thần lực, mặc dù cô – và hai cậu bé đã chết trước đó – không có Thần lực nhưng cả ba đều có cơ bắp rất phát triển và sức mạnh hơn xa những người cùng tuổi của Liên Minh. Đó là Kiba đã dùng tiêu chuẩn đội biệt động để so sánh rồi đấy.

Cần lưu ý cơ bắp phát triển ở đây không phải ý nói đến cơ bắp cuồn cuộn như bọn cốt đột đầu bò óc chó của đội Mãnh Ngưu. Cơ bắp phát triển là ý nói độ dẻo dai và sức mạnh của từng sợi cơ nói riêng và cơ thể nói chung. Hiệu quả và sức mạnh tăng vọt nhưng không ảnh hưởng đến ngoại hình. Đó mới là tiêu chuẩn đội viên biệt động cao cấp.

“Kiki, ngôn ngữ thế nào ?” – Kiba hỏi.

“Dựa vào những lời nói cô ta để lại trước khi bất tỉnh, em đã phân tích ra được ngôn ngữ của cô ta thuộc về họ ngôn ngữ cổ của Trái Đất. Mặc dù không chính xác hoàn toàn nhưng giống đến 88.87% so với ngôn ngữ của vùng châu Á. Nói chính xác thì nó như một ngôn ngữ lai giữa tiếng Việt Nam và tiếng Lào.”

“Hả ?” – Kiba há hốc miệng.

“Ngoài ra, nội dung những gì cô ta nói trước khi bất tỉnh là - Thượng đế, người cuối cùng cũng không từ bỏ chúng con.”

Kiba vẫn còn đang há hốc miệng.

“Sao vậy đại ca ? Em làm việc có gì sai sót hả ?” – Kiki ngần ngại hỏi.

“Không phải sai sót. Mà là quá sức hiệu quả !!! Mày làm được như vậy chỉ nhờ vào câu nói kia thôi ?”

Kiba đúng là không thể ngờ được đến kết quả này. Mới đầu khi bảo Kiki phân tích anh cũng chỉ hy vọng nó đại khái cho ra họ âm tiết và cách sử dụng từ chung chung để có cái mà so sánh với các ngôn ngữ khác thôi rồi từ từ nghiên cứu chứ không hy vọng gì nhiều. Vậy mà nó không chỉ phân tích ra chính xác, lại còn dịch được ra cho anh hiểu nữa. Khả năng phân tích ngôn ngữ của Biocom giờ đã đến mức độ khủng khiếp này rồi sao.

“Thật ra thì... sau khi phân tích câu nói kia đối chiếu với số liệu sẵn có em đã tìm ra bộ ngôn ngữ tương ứng có cài sẵn. Còn những phân tích vừa rồi của em và phần dịch là dựa trên bộ ngôn ngữ mà ra.” – Kiki tỉnh bơ nói.

Kiba xém tí nữa lăn ra đất. Trời ơi còn tưởng Biocom siêu cấp té ra là nhờ có cài sẵn nên mới lôi ra nói như thể đúng rồi.

Ủa mà khoan. CÓ CÀI SẴN ???

Trong khi Kiba còn đang chấn động với thông tin này. Cô gái đang nằm chợt ư nhẹ một tiếng rồi cựa quậy. Sau đó cô từ từ mở mắt ra.

Cô chậm rãi nhìn quanh nhận định tình huống hiện tại. Khi cô nhìn tới Kiba, mắt cô mở to lên, ánh mắt cuồng nhiệt. Cô bật dậy, đập đầu xuống đất liên tục, miệng không ngừng kêu lên một tràng âm thanh khó hiểu.

Kiba tạm thời bỏ qua những chuyện khác và nhìn cô với vẻ tò mò. Cô gái vẫn tiếp tục đập đầu xuống đất và lặp đi lặp lại chuỗi âm thanh đó.

“Kiki, cô ta đang nói gì vậy ?”

“Em có thể dịch ra, nhưng em nghĩ đại ca sẽ không thích nội dung của nó đâu...” – Kiki trả lời.

Kiba nhíu mày, theo hành động của cô gái anh cũng cảm giác được anh sẽ không mấy thích những gì cô ta đang nói. Nhưng mà thôi kệ.

“Dịch đi !”

Kiki dịch ra, trán Kiba lại càng nhăn hơn. Anh quả thật không thích nội dung này.

Sharty không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cô gái lúc này vẫn đang cúi gằm đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm.

“Sứ giả của Thượng đế !”

Bạn đang đọc Tinh Hải sáng tác bởi EikaGen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EikaGen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.