Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành tinh vô danh

Tiểu thuyết gốc · 9444 chữ

2263 A.D.

23:00 ngày 25/03.

Chiến hạm Lunar – mã hiệu Dreadnought TA21, một trong những con “quái vật vũ trụ” của Liên Minh Thái Dương Hệ, hiện đã ra khỏi không gian siêu tốc được khoảng 10 tiếng đồng hồ và từ từ tiếp cận hành tinh vô danh tọa độ N61-OSZ902586. Thời gian dự kiến bắt đầu đổ bộ là 03:00 ngày 26/03, còn cách 4 tiếng đồng hồ nữa.

Quá đủ thời gian cho một giấc ngủ nhẹ.

Đó là trên lý thuyết, còn thực tế thì hiện tại Mike không tài nào chợp mắt được. Cũng khó mà trách, nào phải anh sợ hãi hay gì cho cam, phần nhiều là do quá hưng phấn. Chỉ còn 4 tiếng đồng hồ nữa là anh sẽ tham gia vào nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi trở thành thành viên của đội biệt động Liên Minh.

Đội biệt động Liên Minh, Mike thì thầm cái tên cao quý đó với niềm tự hào và sung sướng khó mà kiềm nén. Đã gần sáu tháng từ cái ngày anh được chọn vào lực lượng tinh nhuệ đệ nhất của hệ thống quân sự Liên Minh này. Chỉ những chiến binh ưu tú nhất, xuất sắc nhất với thành tích chiến đấu thực tế mới có thể được đề cử vào. Và rồi những cá nhân ưu tú đó lại được chọn lọc một lần nữa, kiểm tra so sánh tố chất và quan trọng nhất – khả năng sử dụng Thần lực. Cuối cùng, chỉ còn lại những chiến sĩ hoàn hảo, sẵn sàng để rèn luyện Thần lực và cách sử dụng vũ khí tối tân nhằm thực hiện những nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm nhất cho Liên Minh.

Đó là đội biệt động Liên Minh.

Và Mike là một thành viên trong đó.

Trở thành một thành viên của đội biệt động là giấc mơ của Mike từ rất lâu rồi, trước cả khi anh nhập ngũ. Bây giờ khi nó đã trở thành sự thật lẽ dĩ nhiên Mike cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không còn gì có thể làm cho anh hạnh phúc hơn nữa…

À không, thật ra thì có.

Mike ngồi bật dậy, thở dài. Anh khẽ cười chua chát khi nhớ lại tình trạng hiện giờ của mình. Sau bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu cố gắng để được lựa chọn vào đội biệt động, rồi nửa năm rèn luyện gian khổ để nắm được Thần lực… cuối cùng anh bị đưa vào đội Ngọa Hổ.

Lực lượng biệt động Liên Minh chia làm tất cả 12 đội, lấy tên theo 12 con giáp của phương Đông. Đội Ngọa Hổ là đội thứ 3 trong số 12 đội.

Ngoài ra, cũng là đội yếu nhất trong số 12 đội.

Mike nhớ lại những chuyện đã nghe được khi còn là chiến sĩ bình thường. 12 đội biệt động vốn chỉ có tên đơn giản theo 12 con giáp như Long, Hổ, Ngưu, Xà,... tuy nhiên qua thời gian dài hoạt động mỗi đội đã để lại sau lưng nhiều thành tích ưu việt cũng như phong cách thực hiện nhiệm vụ khác nhau, dẫn đến chuyện tất cả mọi người – không rõ là ai bắt đầu – khi nhắc đến mỗi đội đều thêm vào một từ miêu tả chẳng hạn như Thần Long, Mãnh Ngưu, Độc Xà,... cuối cùng chết tên luôn các đội cho đến hiện nay.

Thần Long – đội đệ nhất trong 12 đội, như một con rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, xuất hiện đột ngột như trời giáng, thủ đoạn nhanh gọn hiệu quả, kẻ thù nghe đến tên là táng đởm kinh hồn.

Mãnh Ngưu – không phải là đội đệ nhất, nhưng là đội có sức chiến đấu mạnh nhất. Mỗi thành viên trong đội đều là cao thủ sử dụng Thần khí, tấn công như bão chớp sấm giật không ai cản nổi.

Độc Xà – sở trường thâm nhập và trá hình tấn công kẻ thù từ bên trong nội bộ chúng, đầy kinh nghiệm cũng như thủ đoạn. Ngoài ra thành viên trong đội đa phần đều là nữ binh xinh đẹp hấp dẫn khiến cho nó trở thành đội được yêu thích nhất trong giới quân sĩ.

Và rất nhiều đội khác, mỗi đội đều có điểm độc đáo riêng.

Điểm độc đáo của đội Ngọa Hổ - như tên gọi của nó, chính là một con cọp nằm. Không phải nằm để lấy đà nhảy lên, mà là nằm để… ngủ. Ngọa Hổ nổi danh là đội có tỉ lệ sống sót cao nhất trong số 12 đội biệt động, và nguyên do cũng dễ hiểu. Khi xông lên luôn chậm rãi nhất, khi rút lui thì lại hăng hái nhất, nhiệm vụ khó thì để cho đội khác, nhiệm vụ dễ thì để cho chiến sĩ bình thường.

Nói cho dễ hiểu, nó chính là đội vô dụng nhất trong lực lượng biệt động.

Mike lại thở dài một lần nữa và kiên quyết ngồi dậy. Nếu đã không thể nào ngủ được thì cần gì phải cố làm chi. Anh mặc quân phục vào rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang.

Hàng lang khá vắng vẻ, những thành viên khác hoặc là đã ngủ hoặc là đang tụ tập ở quầy bar giải trí. Đó cũng là nơi Mike đang định đến. Mặc dù có phần thất vọng với đội của mình nhưng giao lưu tăng cường quan hệ với các thành viên khác vẫn là việc nên làm. Dù sao thì các đồng đội của anh đâu có lỗi gì trong chuyện này.

Đúng vậy, lỗi là ở cái gã đội trưởng phế vật kia cơ.

Cứ nghĩ tới cái thứ con ông cháu cha bất tài vô tướng kia là Mike lại tức giận. Anh tức giận là vì trong một tổ chức tinh nhuệ như lực lượng biệt động mà lại để cho thứ sâu mọt như vậy chen chân vào. Thật sự là quá mức mà. Mike không hiểu nổi chính trị, và anh cũng chẳng muốn hiểu. Anh là một quân nhân điển hình và tự hào vì điều đó. Vì vậy anh sẽ không bao giờ chấp nhận được những chuyện dơ bẩn kia làm xấu đi hình tượng lực lượng biệt động. Anh sẽ thay đổi nó từ bên trong, sẽ bài trừ đi những chất cặn bã làm hại tổ chức này.

Nhưng trước hết thì cứ làm một ly coffee cho nó tỉnh táo đã.

-----

Khi Mike bước vào quầy bar anh nhận ra thành viên trong đội tụ tập ở đây đông hơn anh nghĩ, và mọi người đều đang quay lại nhìn anh.

Hơi bất ngờ khi thấy gần như tất cả 20 thành viên trong đội đều ở đây, Mike khựng lại chưa biết phải phản ứng thế nào. May mắn thay, một tiếng nói vang lên giải vây cho anh.

“Tưởng ai, hóa ra là tân binh có điểm số cao nhất trong kỳ tuyển chọn thành viên vừa rồi. Anh em, cho một tràng pháo tay !!!”

Mọi người cùng cười lớn và vỗ tay. Mặt Mike hơi đỏ lên, người vừa lên tiếng là Jaffar thành viên lớn tuổi nhất trong đội. Dù chỉ mới tiếp xúc với đội không lâu nhưng Mike dễ dàng nhận ra Jaffar là người được tất cả mọi người tôn là anh cả trong đội và có sức ảnh hưởng cao. Thậm chí theo anh thấy thì Jaffar mới đúng là trung tâm của đội Ngọa Hổ chứ không phải gã đội trưởng bù nhìn kia.

Mike đưa tay đáp lễ mọi người rồi đưa mắt tìm chỗ ngồi thích hợp. Sau một thoáng suy nghĩ anh quyết định đến ngồi vào chỗ ghế cuối cùng còn trống trên quầy bar, ngay cạnh Jaffar.

Jaffar thân mật vỗ vai anh.

“Sao rồi chú em, hồi hộp quá không ngủ được à ?”

Mike gật đầu, chẳng có gì phải giấu cả. Ai lại không cảm thấy hưng phấn khi sắp thực hiện nhiệm vụ đầu tiên cơ chứ.

Jaffar giơ ngón tay cái lên.

“Rất thẳng thắn, anh thích người như cậu. Chẳng việc gì phải ra vẻ điệu bộ chi cho nó ngứa mắt phải không anh em ?”

Mọi người hô lớn tán đồng. Mike cảm thấy một chút tự hào, dù cho người khác có nói gì đi nữa thì đây vẫn là đội của anh. Các thành viên trong đội đều là quân nhân hào sảng, tôn sùng thực lực. Mike tự tin mình sẽ rất nhanh hòa nhập vào nơi này.

Lại nhìn một vòng, ngoại trừ đội trưởng Kiba ra thì tất cả thành viên trong đội đều ở đây hết. Mike ngạc nhiên hỏi.

“Thế còn mọi người, tại sao đều tập trung ở đây cả vậy ?”

Jaffar cười cười, còn chưa kịp trả lời thì sau lưng Mike vang lên một giọng nói cực kỳ dễ nghe.

“Đó là vì truyền thống của đội Hổ là trước mỗi khi thực hiện nhiệm vụ phải tập trung lại ăn mừng, kiểu như đón Giáng sinh hay Năm mới ấy mà.”

Mike quay người lại, đứng ngay sau anh, trên tay cầm một ly nước trái cây, chính là Melina đội phó của đội Hổ.

Tim Mike như ngừng đập. Melina, là MELINA bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh. Hoa khôi quân đội hai năm liền, được bí mật bầu chọn là “người phụ nữ bạn muốn ngủ chung nhất” trong giới binh sĩ với số lượng phiếu bầu gần 100%. Giây phút này đột nhiên Mike cảm thấy ở trong đội Ngọa Hổ cũng không đến nỗi nào, à không, còn cực kỳ xứng đáng nữa là khác.

Không thể để xấu mặt trước nữ thần của mọi người được, Mike cố ra vẻ bình tĩnh, như thể nhìn thấy Melina là chuyện đối với anh rất bình thường. Anh đáp lời, không nhận ra rằng giọng mình hơi run run.

“Xin chào đội phó. Xin lỗi nhưng tôi không hiểu, tại sao lại có truyền thống như vậy ?”

Melina nheo mắt cười duyên dáng.

“Thì đằng nào mỗi năm cũng chỉ có một lần, có gì khác đâu ?”

Mike xém chút nữa té khỏi ghế. Không hổ danh là đội Ngọa Hổ, mỗi năm chỉ làm đúng một nhiệm vụ. Hèn gì mọi người sung sướng ăn mừng như sự kiện trọng đại. Mike thiếu điều chỉ muốn khóc ròng, anh muốn thể hiện khả năng mình, muốn vươn lên thay đổi hiện trạng nhưng với cái đà này thì biết khi nào nguyện vọng đó mới thực hiện được đây ?

Chợt nhận ra một chuyện khác nữa, Mike trầm mặt xuống. Nếu đã là truyền thống của đội thì tại sao khi anh gia nhập lại không có ai nói với anh cả ? Nếu không phải anh khó ngủ tự mình mò đến thì chẳng phải đã bị cách ly một mình trong khi mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ sao.

Như thể đọc được ý nghĩ trong đầu Mike, Melina đưa một ngón tay lên mũi anh.

“Nghĩ gì đấy ? Không ai có ý định cô lập cậu đâu nhóc à. Chẳng qua là…”

Không để Melina nói hết câu, một người khác đã chen vào.

“…là bọn này đang bắt độ nhau xem liệu anh lính mới siêu sao của chúng ta có thể bình tĩnh tự tin ngủ được không hay là sẽ mất ngủ tự bò ra đây !!!”

Mọi người xung quanh cười lớn. Mike thì dở khóc dở cười, đúng là bảo ma cũ bắt nạt ma mới không sai mà. Ai đời lại đem chuyện đó ra làm trò vui để cá cược cơ chứ. Nhìn thấy Melina vừa cười vừa lấy tay che miệng – tim Mike lại đập nhanh thêm vài nhịp – anh lấy hết dũng khí ra hỏi cô với giọng điệu châm chọc.

“Vậy bà chị bắt bên nào vậy ?”

Melina thở dài.

“Chú em đã làm cho chị đi tong nửa tháng lương rồi đấy !”

Lúc này thì tất cả đều cười nghiêng ngả. Ngay đến Jaffar cũng cười rung cả người. Mike mặt đỏ như gấc thiếu điều muốn đào một cái lỗ để chui xuống, rõ ràng là tự đào mồ chôn mình mà.

Một phen trao đổi trêu chọc lẫn nhau như vậy vô hình đã rút ngắn rất nhanh khoảng cách giữa Mike và Melina… à không giữa anh và các thành viên khác trong đội. Mike thoải mái nhấp từng ngụm coffee và quan sát mọi người, lâu lâu lại nói chuyện vài câu với những người bắt chuyện cùng anh.

Đồng hồ trên tường chỉ 01:00. Chỉ còn vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ nữa là nhiệm vụ bắt đầu. Lúc này trong đầu Mike lại hiện ra hàng loạt câu hỏi. Khi nào thì mới bắt đầu chuẩn bị ? Rốt cục là những ai sẽ tham gia đợt hành động lần này ? Nhiệm vụ bao gồm những gì ? Những thông tin quan trọng như vậy bây giờ còn chưa thông báo cho mọi người thì đợi đến khi nào ?

Và tất cả đều dẫn tới câu hỏi quan trọng nhất, cái người chịu trách nhiệm thông báo những chuyện đó cho thành viên trong đội giờ đang ở đâu ?

Như trả lời cho Mike, tất cả những tiếng ồn ào trao đổi chung quanh đột nhiên im bặt. Một bàn tay bỗng đặt lên vai anh làm anh giật mình. Khi anh quay lại nhìn thì thấy chính là tay của Jaffar, đang nhìn anh ra dấu và hất đầu về phía cửa.

Một thanh niên mặc quân phục gọn gàng, trên vai đeo lon đội trưởng, huy hiệu hình đầu hổ bằng bạc lấp lánh trên ngực áo trái đang chậm rãi bước vào khu vực quầy bar.

Trong không khí im lặng, thanh niên mới vào nhìn quanh một vòng sau đó gật đầu.

“Có vẻ tất cả đều có mặt, rất tốt !”

Thanh niên này không phải ai khác, chính là đội trưởng đội số 3 Ngọa Hổ trực thuộc lực lượng biệt động Liên Minh Thái Dương Hệ - Kiba.

-----

Rất dễ nhìn – đó chính là ấn tượng đầu tiên của Mike về Kiba ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Với độ tuổi quá trẻ chỉ tầm hơn 20 và chức vụ đội trưởng đội biệt động danh giá, không hề nghi ngờ gì Kiba chính là hoàng tử bạch mã trong lòng không ít thiếu nữ trong quân. Kết hợp thêm ngoại hình đẹp mã với khuôn mặt tuấn tú nhưng không quá ủy mị, chiều cao cân đối và mái tóc dài lãng tử, hắn ta tuyệt đối là sát thủ đối với phái nữ.

Mặc dù cực kỳ thiếu thiện cảm với Kiba nhưng Mike buộc phải chấp nhận sự thật là chỉ xét về vẻ bên ngoài thì hắn ta không có gì để chê được cả, quả là một nhân vật không tầm thường.

Chỉ tiếc là, tất cả chỉ dừng lại ở bề ngoài mà thôi.

Vô trách nhiệm, thiếu bản lĩnh, thiếu tầm nhìn, không có thành tích gì nổi bật, lười nhác, vô tổ chức, thiếu kỷ luật,... Đó là những gì Mike đã nhận ra sau hơn một tuần tiếp xúc và làm việc dưới trướng Kiba.

Lý do duy nhất hắn có thể trở thành đội trưởng một trong 12 đội biệt động, cũng là thứ làm cho Mike khinh bỉ nhất ở hắn, không ngoài bốn chữ “con ông cháu cha”.

Là con trai độc nhất của cố Đô đốc Hạm đội Alpha Centauri, Joseph Lanford. Thêm vào cha đỡ đầu của hắn, bạn thân của cố Đô đốc Joseph, chính là Levin Ingeno – nhà khoa học quân sự thiên tài, cha đẻ của các hệ thống vũ khí tối tân hiện Liên Minh đang sử dụng. Quả thật nhìn khắp các thế lực quân sự bên trong Liên Minh chỉ e khó mà tìm được người nào xứng đáng với bốn chữ “con ông cháu cha” này hơn Kiba.

Dễ thấy được là với bối cảnh như vậy, không cần tốn chút công sức nào Kiba thuận lợi thăng tiến vùn vụt từ một binh sĩ cho đến chức vụ hiện tại, và chắc chắn sẽ không dừng ở đó. Không như những chiến sĩ khác, như Mike, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt phấn đấu không ngừng, thậm chí có khi phải liều cả tính mạng mình. Con đường của hắn đi là một đại lộ thông thoáng có người chuẩn bị sẵn, chỉ việc tà tà tiến lên là được.

Và như vậy, đội Ngọa Hổ dưới sự lãnh đạo của hắn trở thành một chi đội yếu nhất vô dụng nhất trong lịch sử lực lượng biệt động, nhưng lại nhận đãi ngộ tốt nhất so với các đội khác. Đến mức mỗi năm chỉ cần thực hiện một nhiệm vụ, mà lại là những nhiệm vụ thuộc loại dễ dàng an toàn ít nguy hiểm nhất.

Thế giới này, quả thật là không có công bằng mà. Mike cay đắng nghĩ thầm. Anh chỉ là một binh sĩ bình thường không có lai lịch, sau 5 năm xông pha chiến trường khắp dải Ngân hà mới được nhìn nhận khả năng đề cử vào đội biệt động. Những đau khổ và nguy hiểm đã trải qua không thể đơn giản mà nói hết được. Tâm lý anh cơ bản là tự động bài xích thành phần vô dụng ăn không ngồi rồi thăng chức như Kiba.

Không biết rằng mình đang bị mắng thầm, Kiba lên tiếng.

“Các anh em, đến hẹn lại lên chúng ta lại phải đi trả nợ rồi…”

Lời còn chưa nói hết mọi người đã cười ồ lên, còn Mike thì sửng sốt không nói nên lời. Hắn ta gọi việc đi thi hành nghĩa vụ thiêng liêng của quân nhân là “đi trả nợ” ? Nhưng cái khiến anh giật mình là mọi người đều không có vẻ gì tức giận cả mà lại rất đồng tình với hắn. Anh có thể nhìn ra họ không phải chỉ là ra vẻ nịnh bợ hắn mà là ủng hộ thật sự.

Không thể nào !!! Chẳng lẽ… tất cả mọi người trong đội Ngọa Hổ đều cùng tư tưởng và thái độ làm việc với Kiba cả sao ? Mike choáng váng quay lại nhìn Jaffar như thể muốn xác nhận. Với một cái nhún vai và nụ cười thông cảm Jaffar đã khẳng định nỗi lo sợ của anh.

Trong khi Mike đang chuẩn bị lên cơn động kinh thì Kiba nhẹ nhàng đưa tay ra dấu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp.

“Nhiệm vụ lần này cũng không có gì đặc biệt – ít ra là tôi hy vọng như vậy. Trạm kiểm soát không gian của Liên minh bắt được một tín hiệu lạ phát ra từ hành tinh chúng ta sắp sửa đổ bộ. Chúng ta sẽ xuống hành tinh và kiểm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì dưới đó.”

Mọi người đều tập trung nghe Kiba giải thích sơ về nhiệm vụ. Hắn lắc đầu nhẹ.

“Theo ý tôi thì nếu không phải một cặp choai choai nào đó kiếm một hành tinh không người để thử cảm giác lạ rồi vô tình đụng phải thiết bị liên lạc trong khi hưng phấn thì cũng là một bọn buôn lậu giao dịch rồi lỡ tay làm rơi điện thoại mà thôi nên mọi người không nên suy nghĩ gì nhiều cho mệt óc…”

Mọi người lại cười lớn. Mike chợt nhận ra thành viên đội Ngọa Hổ rất thích cười lớn, nói cái quái gì cũng cười được như một lũ đười ươi. Anh hiện tại đang bực bội không biết phát tiết đi đâu cho hết. Đây là nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ của mình trong đội biệt động đây sao ? Nhảy xuống hành tinh lục tìm bao cao su bọn choai choai để lại sau khi khoái lạc, hoặc là thu gom tàn thuốc rẻ tiền bọn buôn lậu hay hút rồi về báo cáo “Thưa cấp trên em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ !!!” ?

Như không quan tâm Mike nghĩ gì, mà thật sự có khi hắn chẳng bao giờ quan tâm tới người khác nghĩ gì, Kiba tương thêm một đoạn kết trước khi quay lưng bước đi.

“Nhiệm vụ lần này chỉ cần 5 người hành động, trong đó có tôi, Melina và Jaffar. Các cậu cứ theo nguyên tắc mà chọn ra 2 người còn lại. Những người tham gia nhiệm vụ đến báo cáo với tôi ở phòng điều khiển vào lúc 02:30. Những người còn lại, thích làm gì thì làm !”

Khi Mike lấy lại bình tĩnh thì Kiba đã đi từ lâu.

Phải thật bình tĩnh, Mike cay đắng tự nhủ. Tất cả vẫn còn có thể cứu vãn. Chỉ cần cố gắng thể hiện và hoàn thành tốt nhiệm vụ, dần dần tăng sức ảnh hưởng của mình để thay đổi đội Ngọa Hổ từ bên trong. Anh đã sống sót qua bao nhiêu chiến trường máu lửa không phải để bây giờ chết dí ở nơi chết tiệt này.

Mặc dù có phần tự thôi miên mình một chút nhưng ít ra có hiệu quả rõ rệt là Mike bắt đầu bình tâm lại. Anh hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên. Bây giờ không phải thời điểm để mà tức giận hay chán ngán. Kiba đã nói rồi, chỉ còn có 2 chỗ để tham gia vào nhiệm vụ này. Dù gì đi nữa anh cũng nhất định phải giành cho bằng được. Chỉ là không biết phương pháp lựa chọn “theo nguyên tắc” của đội Ngọa Hổ là gì. Mà dù nó là gì đi nữa anh cũng phải tham gia.

Mike quay sang những đội viên còn ở lại chuẩn bị hỏi, nhưng anh cứng đơ lại khi thấy chuyện gì đang diễn ra.

Mọi người, trừ Melina và Jaffar đã rời đi để chuẩn bị, còn lại tất cả đang chia nhóm ra ngồi theo bàn. Và đánh bài.

Bài Tile là một trò chơi rất phổ biến trong giới quân nhân. Cá nhân Mike cũng rành luật và từng chơi không ít thời anh mới nhập ngũ.

Nhưng chưa bao giờ anh chơi nó để quyết định xem ai là người đi thực hiện nhiệm vụ cả. Anh cũng không bao giờ tưởng tượng ra được đây là cái “nguyên tắc” mà một đội biệt động sử dụng đến để chọn thành viên hành động. Rốt cuộc thì kỷ luật và tinh thần quân đội của thành viên đội Ngọa Hổ vứt cho chó ăn cả rồi hay sao mà không còn sót lại miếng gì thế này ?

Thôi kệ, nhập gia tùy tục. Mike nhủ thầm, hôm nay anh đã trải qua quá nhiều cú sốc tinh thần rồi. Anh tự thề với lòng sẽ không bao giờ để cho nơi này làm anh bấn loạn nữa. Mặt lạnh như tiền, anh bước đến ngồi vào một bàn còn trống, rất tự nhiên cầm bộ bài lên và xóc một cách chuyên nghiệp.

“Luật đấu giải chứ ? Cuối cùng chọn ra hai người thắng nhất dựa theo điểm đúng không ?”

Mike vừa chia bài vừa lên tiếng với giọng rất tự tin. Gì chứ bài Tile thì anh trước giờ chưa từng thua bao giờ.

Ba người đồng đội cùng bàn trố mắt lên nhìn Mike, sau đó dội ngay một gáo nước lạnh vào tinh thần chiến đấu đang dâng cao của anh.

“Chú em muốn làm lao công vũ trụ đến điên rồi hả ? Hai người thấp điểm nhất sẽ phải đi !”

Nếu có một điều ước, Mike sẽ ước con tàu khốn nạn này lao đầu vào thiên thạch chết hết cả lũ cho xong.

-----

Khi Mike cùng Hoàng Linh – hai người ít điểm nhất - bước vào phòng điều khiển con tàu đúng lúc 2:30 thì Kiba và Melina, Jaffar đều đã có mặt ở đó.

Nhìn thấy hai người, cả ba đều không có vẻ gì ngạc nhiên cho lắm. Melina bắn cho Mike một cái đá lông nheo thâm thúy, còn Jaffar thì gật gù nhìn anh vẻ hiểu biết. Chỉ có Kiba, vẫn thản nhiên như không có gì có thể làm cho hắn quan tâm, vứt cho anh một lời bình luận.

“Nghe bảo cậu còn ít điểm hơn cả Hoàng Linh cơ à ? Đây cũng có thể xem như là một kỳ tích đấy !!!”

Hoàng Linh – cô bé nhỏ tuổi nhất trong đội, mới chỉ 16 tuổi – chun mũi lên như thể bất bình với lời nhận định trên. Còn Mike thì nghiến răng trèo trẹo. Cái này còn không phải là vì cái quy định mắc dịch của mấy người chắc ? Đây là lần đầu tiên trong đời Mike chơi gian để được thua. Càng nghĩ càng thấy hận.

Melina lên tiếng.

“Tất cả đã tập hợp đầy đủ rồi thì đến lúc trang bị chứ, đội trưởng ?”

Kiba ngáp một cái rõ to rồi gật đầu.

“Trang bị cơ bản, vũ khí hạng nhẹ. Thiết bị dò tìm chuyên dụng đã được chuẩn bị sẵn. Chúng ta có khoảng 15 phút. Tập hợp tại khu vực truyền biến lúc 02:50.”

Gần như ngay lập tức, Melina và Hoàng Linh quay người đi về phía phòng trang bị dành cho nữ. Kiba và Jaffar cũng đi về hướng phòng cho nam. Mike háo hức đi theo sau lưng bọn họ.

Trang bị vũ khí hạng nhẹ, tức là mỗi người chỉ mang theo một món vũ khí thích hợp nhất với mình thôi, cơ bản chính là chọn lựa giữa Súng năng lượng (súng năng lượng) hoặc Lightsaber (kiếm ánh sáng). Là một tay súng có hạng, tất nhiên Mike chọn mang theo Súng năng lượng. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Mike quay sang hỏi Jaffar đang trang bị bên cạnh.

“Ủa, hành tinh chúng ta sắp xuống có khí quyển thế nào ? Có thể thở bình thường được không ?”

Jaffar vừa kiểm tra khẩu Súng năng lượng của anh vừa đáp.

“Hình như là không thì phải...”

“Hả, nhưng mà trang bị cơ bản đâu có thiết bị dưỡng khí. Vậy thì làm sao mà thở ???”

Jaffar ngạc nhiên nhìn Mike.

“Cậu chưa được rèn luyện kỹ năng hô hấp bằng thần lực à ?”

“Có, nhưng mà chỉ mới nắm được cơ bản, vẫn chưa thuần thục lắm...”

“Vậy thì cậu sắp có cơ hội luyện tập rồi đó !” - Kiba đã trang bị xong, bước ra khỏi phòng sau khi để lại cho Mike một câu tuyên bố tỉnh rụi.

Jaffar cũng cười hắc hắc rồi vỗ vai Mike một cái trước khi đi theo sau lưng Kiba.

Mike nửa khóc nửa cười đứng đó, nếu biết sớm thế này thì anh đã chuyên tâm tập luyện mấy kỹ năng phụ trợ này nhiều hơn rồi thay vì chỉ cắm đầu luyện kỹ năng chiến đấu. Rút kinh nghiệm cho tương lai, Mike tự nhủ, đó là giả dụ nếu như anh vẫn còn sống được đến cái tương lai đó.

02:50 ngày 26/03.

Tất cả mọi người đang đứng tại khu vực truyền biến ngay tầng dưới của phòng điều khiển. Các kỹ thuật viên của tàu đang kiểm tra lại lần cuối để bảo đảm thiết bị vận hành ổn định. Kiba đang nói chuyện gì đó với thuyền trưởng trong khi các đội viên thì đứng tán dóc với nhau.

Cần nói thêm là hiện tại mắt của Mike đang sáng rỡ. Trang phục hành động của đội biệt động quả thật là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, vừa gọn nhẹ, bảo vệ được toàn thân mà không làm vướng víu hay ảnh hưởng đến tốc độ người mặc, và đặc biệt là nó bó sát người làm tôn lên dáng vóc của các nữ chiến sĩ một cách vô cùng hoàn hảo. Hoàng Linh tướng khá nhỏ con nhưng không nên vì thế mà coi thường cô bé, chỉ số ba vòng của cô bé đủ làm cho bất kỳ thanh niên khỏe mạnh nào xịt máu mũi. Còn Melina thì thôi miễn bàn, Mike đã phải dùng hết nghị lực từ khi ra đời đến giờ mới có thể kiềm chế không nhìn chằm chằm vào cô ấy. Giây phút này đây anh cảm thấy tất cả mọi hy sinh mất mát đã trải qua đều vô cùng xứng đáng. Jaffar chợt nói nhỏ vào tai anh.

“Cuộc sống thật tuyệt vời phải không nhóc ?”

Mike nhìn thẳng vào mắt Jaffar và khẽ gật đầu, anh cảm thấy mắt anh hơi cay cay, có lẽ là do quá xúc động. Hai người đàn ông bắt tay nhau thật chặt, tình chiến hữu vững bền hơn bao giờ hết đã được sinh ra vào những lúc như thế này đây.

Hoàng Linh nhăn mặt rồi quay lưng lại về phía họ, cô bé có lẽ không nhận ra rằng hành động này chỉ giúp họ dễ thưởng thức cặp mông tròn trĩnh của cô hơn mà thôi. Còn Melina thì bật cười khúc khích rồi như thể khiêu khích Mike, cô hơi ưỡn ngực lên đầy kiêu hãnh.

“Tất cả đều đã xong, mọi người sẵn sàng chưa ?”

Kiba đã quay lại và lên tiếng. Thật may mắn, bởi vì Mike cảm thấy chỉ cần chậm vài giây nữa thôi là lý trí của anh sẽ mất khả năng điều khiển cơ thể. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc, Mike toát mồ hôi nghĩ thầm. Nhiệm vụ đội biệt động quá sức nguy hiểm, còn chưa bắt đầu mà đã thử thách nghị lực con người như thế này rồi. Không thể coi thường, không thể coi thường.

Nhìn qua trang bị của mọi người lần cuối cùng trước khi lên đường, gần như tất cả mọi người trừ Kiba đều chọn mang theo Súng năng lượng. Kiba thì chỉ đeo một chuôi Lightsaber trên thắt lưng, mà có vẻ như Lightsaber của hắn khá là đặc biệt so với hàng mà Mike và mọi người được phát. Chắc là hàng xịn làm riêng cho hắn, cũng phải thôi với cái thân thế bối cảnh như vậy làm sao có thể sử dụng đồ tầm thường như người khác được. Đúng là người với người không giống nhau, Mike cay đắng nhủ thầm.

Thiết bị dò tìm chuyên dụng nhỏ hơn so với Mike tưởng tượng, nó chỉ như một cái đồng hồ đeo tay mà thôi. Jaffar là người được phân phối thiết bị này và cũng là người tiên phong dẫn đường cho mọi người khi thực hiện nhiệm vụ.

03:00 ngày 26/03.

“Định vị tọa độ hoàn tất. Truyền biến trong 3...2...1...”

Tiếng thông báo viên vang lên bên tai Mike khi anh và mọi người đang ở trong máy truyền biến. Đó cũng là âm thanh cuối cùng anh nghe được trước khi cảnh vật trước mắt mờ đi dần như một bộ phim cũ bị nhòe hình.

XÈO.

Cùng với một tiếng động nhỏ vang lên, năm thành viên đội Ngọa Hổ đã biến mất khỏi con tàu.

-----

03:01, tại một khu vực trên hành tinh vô danh tọa độ N61-OSZ902586.

Năm bóng người đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Trong đó bốn người đứng yên rất ổn định, còn một người thì choáng váng té lăn quay ra đất.

Tất nhiên người con người nhục nhã đó không phải là ai khác mà chính là Mike rồi.

“Chúc mừng cú ngã sau lần truyền biến đầu đời của bạn !!!”

Hoàng Linh cười hí hí nói, không thèm che giấu vẻ khoái trá trên khuôn mặt mình. Có trời mới biết cô nàng đã té bao nhiêu lần và bị chọc quê đến cỡ nào mới có thể sinh ra mối hận như thế. Mike lắc đầu, cảm giác biến mất ở nơi này và hiện ra ở nơi khác quả thật khó mà quen được. Trước giờ thứ ưu đãi này anh đã bao giờ được hưởng thụ qua đâu, nó chỉ dành riêng cho thành viên đội biệt động còn binh lính thường như Mike thì vô cùng đơn giản. Tàu hạ cánh xuống mở cửa, anh em xông ra hối hả trước làn đạn sống được thằng nào thì sống. Nhớ lại những thời khắc nguy hiểm đó Mike chỉ biết thở dài, đãi ngộ tốt cũng phải từ từ mà làm quen mới được.

Sau khi gạt đi cảm giác xấu hổ nhất thời, Mike lồm cồm bò dậy. Ít ra để cho anh cảm thấy an ủi là Melina có vẻ không hề vì chuyện vừa rồi mà coi thường anh chút nào. Không hiểu sao anh lại tò mò muốn biết liệu cặp mông hấp dẫn của cô ấy có đã từng rơi xuống đất trong lần đầu tiên truyền biến ngày xưa không nhỉ ?

Bây giờ mới có cơ hội nhìn quanh một lần, khu vực mọi người đang đứng là một mảnh đất trọc hoang vắng, có một vài hố sâu và chỗ trũng trên mặt đất. Có phần hơi giống mấy cái hành tinh chết mà Mike từng đi qua.

Kiba đột nhiên hỏi anh.

“Có vẻ cậu không gặp vấn đề gì với chuyện hít thở nhỉ ?”

Câu hỏi đó làm cho Mike chợt nhớ lại mình đang ở một hành tinh không có dưỡng khí. Nãy giờ trong cơn bối rối sau khi truyền biến Mike gần như quên mất chuyện này và thần lực trong cơ thể anh tự động vận hành giúp anh hít thở bình thường như bản năng sẵn có. Đó chính là cảnh giới nắm được phương pháp hô hấp bằng thần lực mà anh được dạy.

Tiếc thay, ngay vào giây phút anh nhận ra chuyện đó, cảm giác hô hấp tự nhiên này đã hoàn toàn biến mất.

Ặc ặc, thằng khốn Kiba. Ông căm thù mày, vì sao lại phải nhắc ông cơ chứ ?!

Mike há miệng ra hít lấy hít để, nhưng làm gì có không khí cho anh hít. Anh bắt đầu hoảng loạn cố nhớ lại những gì đã được dạy. Đầu óc thanh tĩnh, thả lỏng hoàn toàn để cho thần lực lan tràn khắp cơ thể...

Mike xin thề, nếu có ai đó cho rằng con người ta có thể “đầu óc thanh tỉnh” khi đang thiếu dưỡng khí thì anh thật sự rất muốn đè kẻ đó ra đánh cho một trận. Năm xưa khi học anh cảm thấy cái này cũng dễ dàng thôi, bây giờ anh mới nhận ra anh sai lầm đến cỡ nào.

Khi mặt Mike bắt đầu đỏ lên và chuẩn bị bất tỉnh thì Melina nhẹ nhàng tiến đến.

CHÁT !!!

Một cái tát nóng bỏng vào mặt anh làm cho anh thoáng tỉnh lại. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của Melina đang ở ngay trước mắt anh.

“Nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả !”

Mike ngay lập tức nhắm mắt lại, trước mắt anh là một mảng tối đen. Anh cố gắng tập trung nhìn vào màn đen đó và không suy nghĩ đến bất cứ thứ gì khác.

Điều kỳ diệu đã xảy ra, khi Mike buông ra không còn cố gắng điều khiển cơ thể anh hít thở nữa, thần lực trong người anh chợt lan ra khắp toàn thân và tự vận hành, đem lại cảm giác sự sống mạnh mẽ chưa bao giờ có.

Thì ra nó đơn giản như vậy, chỉ cần vứt bỏ bản năng vốn có của cơ thể và để mặc cho thần lực hoạt động mà thôi. Mike như hiểu ra thêm nhiều điều, đúng là chỉ ở trong tình trạng nguy hiểm mới có thể rèn luyện và phát huy hết tất cả những lý thuyết đã được dạy.

“Đúng vậy, đừng suy nghĩ gì đến chuyện cậu không thể hít thở được nhé...” – Jaffar cười hề hề đế thêm một câu vào.

Mike lại tiếp tục co giật quằn quại thêm vài lần nữa trong tiếng cười của mọi người trước khi hoàn toàn nắm bắt được kỹ thuật. Đồng thời anh cũng thầm hạ quyết tâm từ nay về sau trừ Melina ra anh sẽ không tin tưởng bất kỳ ai trong cái đội chết tiệt này nữa.

-----

Ngoại trừ đoạn đầu hơi trắc trở ra (ít ra là đối với Mike), còn lại thì hành trình của mọi người khá là đơn giản và yên bình. Với Jaffar mang thiết bị dò tìm đi trước dẫn đường và Kiba đi sau cùng, năm người lặng lẽ đi qua những đồi đá hoang vu và lởm chởm của hành tinh vô danh này. Gần như không ai nói chuyện gì cả, vì dù sao cũng không ai biết được hành tinh xa lạ này có những mối nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, thận trọng không bao giờ là thừa.

Mike vừa đi vừa tận dụng thời gian thực tập kỹ năng dùng thần lực để cảm nhận xung quanh. Đây là một kỹ năng vô cùng quan trọng mà gần như tất cả thành viên của đội biệt động đều phải nắm vững và sử dụng như là bản năng thứ hai của mình. Sử dụng thần lực lưu chuyển trong cơ thể để tăng cường tối ưu các giác quan cảm nhận của mình, bao gồm cả giác quan thứ sáu, người thành thục kỹ năng này có thể phát hiện tất cả những mối nguy hiểm dù là nhỏ nhất có thể ảnh hưởng đến mình trong phạm vi nhất định. Huấn luyện viên của Mike có thể cảm nhận phạm vi đến 50m xung quanh mình, trong khi anh hiện tại chỉ có thể cảm nhận tầm 15-20m mà thôi, đó là với điều kiện xung quanh là đất trống bằng phẳng không chướng ngại vật kìa. Nghe nói đội trưởng của đội Thiên Khuyển có thể cảm nhận chính xác đến từng hạt bụi trong phạm vi 100m xung quanh, thế này thì quả thật đúng là thính hơn cả chó luôn rồi chứ còn là con người nữa à.

Mike càng nghĩ càng thấy đáng sợ, khả năng cảm nhận này phụ thuộc trực tiếp vào lượng thần lực của mỗi người. Anh là người được phát hiện ra có thần lực cao nhất trong đợt tuyển chọn vừa rồi nhưng cũng quá sức thua kém so với gã Thiên Khuyển đó. Nếu bỏ qua yếu tố thành thạo của kỹ năng, vậy thì thần lực của Thiên Khuyển ít ra cũng phải gấp 5 lần của anh. Đúng là quá mạnh mẽ, Mike tặc lưỡi. Đừng cho rằng thần lực nhiều gấp 5 tức là khả năng chiến đấu cũng mạnh hơn 5 lần. Đâu có đơn giản như vậy, thần lực càng nhiều thì sức chiến đấu lại càng bộc phát cao và thêm khả năng sử dụng những kỹ năng siêu cấp, nếu tính ra thì phải mạnh hơn cả mấy chục lần là ít. Liệu có ngày nào đó mình cũng có thể lên tới được những tầm cao đó không, Mike có chút mong đợi.

Lại nhìn ra Kiba đang nhàn nhã đi cuối đội hình, mắt thì đang thưởng thức cặp mông tròn lẳn của Melina đi phía trước hắn – thật là khốn nạn, tại sao không phải là mình cơ chứ ?!! Mike cay cú nghĩ thầm. Anh dù thế nào cũng không cảm thấy được rằng gã Kiba này có thể có thần lực mạnh mẽ xứng đáng với đẳng cấp của một đội trưởng đội biệt động được. Anh cũng chưa từng nghe nói đội trưởng đội Ngọa Hổ có điểm gì đặc biệt nổi bật, à tất nhiên là ngoại trừ khả năng trốn tránh trách nhiệm siêu việt của hắn.

Đúng lúc này thì một chuyện nhỏ xảy ra cắt đứt dòng suy nghĩ của Mike.

“Có chuyện gì vậy ?” - Hoàng Linh khẽ hỏi Jaffar, người không hiểu vì sao đã đứng khựng lại không di chuyển tiếp.

“Chúng ta hố nặng rồi, đây không phải nhiệm vụ cấp E…” – Kiba là người lên tiếng, thay cho Jaffar.

Mike quay lại nhìn Melina và Kiba sau lưng mình, cả hai đều có biểu cảm rất khác thường trên mặt. Hoàng Linh thì như chợt hiểu ra, cô lên tiếng.

“Đã tìm ra được nguồn phát tín hiệu lạ rồi phải không anh Jaffar ?”

Jaffar im lặng gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó anh nói.

“Ở bên kia cái đồi này thôi, em và Mike có thể đi lên đỉnh đồi nhìn là sẽ thấy !”

Bây giờ thì Mike đã hiểu, hẳn là Jaffar, Melina và Kiba đã cảm nhận được mục tiêu của bọn họ rồi, và mục tiêu này có gì đó không được bình thường cho lắm. Anh chợt cảm thấy háo hức hẳn lên, cuối cùng thì vận may của mình cũng không tệ, dù có là gì đi nữa thì cũng không thể tệ hơn là đi nhặt bao cao su với tàn thuốc lá được. Đây sẽ là một nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ của mình. Mike háo hức muốn chạy lên ngay để xem, nhưng anh cố bình tĩnh lại, ai mà biết có gì nguy hiểm bên đó hay không…

“Hai người cứ đi lên xem đi, không có gì nguy hiểm đâu…” – như đọc được suy nghĩ của anh, Melina lên tiếng.

“…ít nhất hiện tại thì chưa !” – Kiba đế thêm một câu vào.

Sau khi leo lên đến đỉnh đồi và nhìn theo hướng mọi người chỉ, cảnh tượng đang chờ đón Mike và Hoàng Linh làm cho hai người nín thở.

Một công trình kiên cố làm bằng kim loại đứng sừng sững ở dưới đó, không biết đã trải qua bao nhiêu năm chưa được ai phát hiện. Màu xám đen của kim loại làm cho kiến trúc này nổi bật lên giữa nền đất đá đơn điệu xung quanh. Từ xa nhìn lại nó toát lên một vẻ bí hiểm và lôi cuốn khác thường.

Mike quay đầu lại hỏi Jaffar.

“Tín hiệu phát ra từ trong đó ?”

Jaffar gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

“Kiến trúc không xác định niên đại, không nằm trong bất cứ thư viện dữ liệu nào. Tín hiệu lạ phát ra từ bên trong. Đây có khả năng rất cao là phát hiện UAT thứ ba của nhân loại.”

Mike hít một hơi lạnh. UAT – Unidentified Advance Technology, công nghệ cao không xác định ý muốn nói đến trường hợp phát hiện những vật thể lạ tình nghi là thuộc về một nền văn minh phát triển khác đi trước loài người. Từ khi nhân loại bước chân ra khỏi hành tinh mẹ Trái Đất và tiến vào vũ trụ, đã từng có hai lần phát hiện UAT.

Lần thứ nhất, nhân loại đã dựa vào đó tìm ra nguyên lý di chuyển trong không gian siêu tốc và đặt nền móng cho hành trình đến với các vì sao.

Lần thứ hai, phát hiện ra Thần lực và cách áp dụng nó vào công nghệ tương ứng – mở màn cho sự thay đổi của chiến tranh với các siêu cấp chiến sĩ và sự thành lập đội biệt động Liên Minh.

Và trước mắt năm thành viên của đội Ngọa Hổ hiện tại là thứ có khả năng chính là phát hiện UAT thứ ba của nhân loại.

Mike tim đập thình thịch, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Anh vẫn luôn mơ ước đến nhiệm vụ đầu tiên đáng nhớ, nhưng chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ đến mức như thế này. Hoàng Linh thì chớp mắt liên hồi như không thể tin được đây là sự thật. Trong khi đó, Melina và Jaffar thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thể họ cũng đang run lên vì phấn khích.

“Nhiệm vụ đã chuyển thành cấp SS, gửi tín hiệu mã hóa cho Lunar đề nghị liên lạc trực tiếp với căn cứ Mặt Trăng ngay lập tức, mức độ ưu tiên tối cao.” - Kiba lạnh lùng lên tiếng.

Jaffar ngay lập tức ngồi xuống sử dụng thiết bị liên lạc. Melina hỏi.

“Tốc độ phản hồi nhanh nhất từ căn cứ Mặt Trăng cũng phải mất nửa ngày – chúng ta ở quá xa. Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ làm gì đây đội trưởng ?”

Mike im lặng, hắn không hy vọng gì nhiều từ gã đội trưởng này. Còn gì phải hỏi nữa, chắc chắn sẽ là kiếm một chỗ an toàn ngồi chờ tiếp viện...

“Jaffar ở lại tìm một vị trí an toàn để giữ liên lạc và theo dõi tình hình chung. Những người còn lại...”

Kiba bình tĩnh nói, không có vẻ gì khác thường. Nhưng nếu Mike chịu nhìn kỹ, có lẽ anh sẽ phát hiện ra được hai mắt hắn đang sáng rỡ trong khi miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

“...sẽ cùng tôi tiếp cận mục tiêu !”

Miệng Mike há to ra như quả trứng gà sau khi Kiba kết thúc lời nói.

“Có ý kiến gì sao, tân binh ?” – Kiba liếc mắt nhìn Mike đang đứng như trời trồng.

“Không, thưa đội trưởng !!!”

Đây là lần đầu tiên Mike cảm thấy tên đội trưởng này có lẽ cũng không đáng ghét như anh đã nghĩ.

-----

Khoảng cách ngắn chỉ khoảng 30m giữa ngọn đồi và kiến trúc đã làm mọi người tốn gần 2 tiếng mới vượt qua được.

Tất nhiên là không phải bọn họ gặp phải trở ngại gì, chẳng qua là nguyên tắc an toàn tối đa trước tình hình không xác định - đặc biệt là khi mục tiêu có khả năng cao là UAT – yêu cầu mọi người phải kiểm tra thật kỹ mọi số liệu tương quan mỗi khi tiến đến gần. Từ tác động sóng cho đến phóng xạ, ánh sáng, lực trường,...

Nhiều lúc Mike chỉ muốn mặc kệ những thứ rối rắm đó mà cắm đầu chạy thẳng 5 giây là đến cho xong. Nhưng đó là nghĩ thôi, anh cũng không điên đến mức nhắm mắt lao đầu vào thứ không ai biết là có nguy hiểm hay không này.

Sau khi phần kiểm tra an toàn cuối cùng tthông qua, mọi người mới từ từ tiếp cận kiến trúc kỳ lạ.

Nhìn từ bên ngoài, nó như một cái hộp khổng lồ đặt trên mặt đất. Đúng vậy, một cái hộp. Vuông vức và sắc cạnh. Một hình lập phương với thể tích khoảng 125m3.

Và hoàn toàn không có cửa hay thứ gì đại loại như thế cả.

“Theo như thiết bị dò tìm thì bên trong kiến trúc này có không gian trống, và tín hiệu sóng lạ phát ra từ đó. Không có dấu hiệu của bất cứ sinh vật sống nào.” – Melina khẳng định lại một lần nữa kết quả điều tra.

“Vấn đề là làm thế nào mà vào được cơ chứ ? Ai thiết kế mà ngu vậy, không có đến cả một cái cửa nữa !!!” – Hoàng Linh nhăn mũi.

Kiba đứng trầm ngâm trước hình lập phương kỳ lạ này, mắt vẫn nhìn chăm chăm không rời. Từ trong ánh mắt hắn toát ra một loại hứng thú khó hiểu.

Còn về phần Mike, sau khi đi 3 vòng xung quanh và hoàn toàn chắc chắn là cái hộp này không có một kẽ hở nào anh quyết định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh thậm chí đã dùng Thần lực để nhảy lên trên cái hộp tìm kiếm, đó là lý do giờ đây anh hơi cảm thấy kiệt sức. Sử dụng Thần lực sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh, nhất là đối với lính mới chưa quen dùng như Mike.

Sau khi chọn được một tảng đá có vẻ bằng phẳng, Mike quay người lại chuẩn bị ngồi xuống nghỉ xả hơi và nhìn ngắm Melina và Hoàng Linh trong bộ trang phục đội biệt động. Nói thật, anh có thể ngắm cảnh tượng này hàng giờ liền mà không chán.

Ngay trước khi anh đặt mông xuống anh nghe tiếng hét lớn của Kiba.

“Khoan đã, tảng đá đó có vấn đề !!!”

Tiếc là hắn đã trễ mất một nhịp, cái mông của Mike đã không còn có thể thu hồi được nữa rồi. Một tia hoảng loạn chạy qua suy nghĩ của anh. Không phải chứ, xui dữ vậy, kê đít xuống ngồi nghỉ xả hơi cũng có khả năng xảy ra vấn đề sao.

PHỊCH.

Mông của Mike và tảng đá thân mật làm quen với nhau. Tất cả mọi người im lặng nhìn anh.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Mike và mọi người thở phào ra một hơi. Anh quay sang nhìn Kiba với vẻ chế giễu.

Nhưng trước khi anh hay ai đó kịp nói gì thì thực tế đã chứng minh là hắn đúng.

Kiến trúc kỳ lạ rung lên nhè nhẹ, sau đó một lối đi bỗng nhiên xuất hiện ngay tại mặt bên của nó.

“Melina, nhớ ghi công cho cái mông của cậu ta !” – Kiba vừa cười vừa nhún vai. “Có vẻ như chúng ta đã tìm ra được cách vào bên trong rồi đấy.”

Melina và Hoàng Linh phá lên cười trong khi Mike thì không biết nên cười hay nên xấu hổ. Thôi kệ dù sao thì cũng nhờ đóng góp “to lớn” của anh mới tìm ra được lời giải, hẳn cũng nên tự hào chút nhỉ ?

Kiba bước lại gần Mike, vừa đi vừa quay người nói với hai cô gái.

“Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị sẵn sàng tinh thần trước khi xâm nhập vào bên trong...”

Và mọi chuyện đột nhiên tuột dốc không phanh kể từ đây.

Trước khi Kiba dứt lời, từ bên trong kiến trúc hình lập phương một tia sáng nhanh như chớp bắn ra từ thông đạo mới vừa mở.

“A...” – Hoàng Linh chỉ kịp kêu lên một tiếng khi cô bị tia sáng bắn trúng ngay người. Ánh sáng bao phủ toàn thân cô. Chỉ trong nháy mắt, thân thể cô hoàn toàn tiêu biến. Cứ như thể nơi đó chưa từng có sự tồn tại của cô bé.

Mike cứng đơ người, bộ não anh chưa kịp phân tích chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ vừa mới đây thôi, cô bé Hoàng Linh dễ thương nhí nhảnh vẫn còn đang đứng đó. Vậy mà giờ đây cô bé không còn nữa rồi. Tại sao lại có thể như vậy ?

Không cho mọi người thời gian suy nghĩ cũng như câu trả lời, một tia sáng nữa lại bắn ra.

Mục tiêu lần này của nó là Melina đang đứng bên cạnh chỗ của Hoàng Linh lúc nãy. Melina vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn vào tia sáng đang bay đến trước mắt cô.

KHÔNG. Một cái gì đó như đang gào thét bên trong đầu Mike. Anh không thể để Melina cứ như vậy biến mất giống như Hoàng Linh. Tuyệt đối không thể để cho chuyện đó xảy ra !!!

Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian chưa tới 1 giây đồng hồ nhưng lại như một cảnh phim quay chậm diễn ra trước mắt Mike. Tia sáng bắn ra từ bên trong kiến trúc kỳ lạ bay từ từ đến chỗ của Melina trong khi cô thất thần nhìn vào tia sáng đang đến gần cơ thể mình...

Khoảng cách từ anh đến chỗ cô không xa, nhưng khoảng cách nhỏ nhoi đó anh lại không thể nào vượt qua được. Chỉ có một cách duy nhất là sử dụng Thần lực. Tốc Biến – kỹ năng vận dụng Thần lực vào lòng bàn chân mình liên tục, tạo ra một phản lực cực mạnh để phóng cơ thể đi một khoảng cách ngắn trong chớp mắt.

Nhưng anh lại chưa thể sử dụng được kỹ năng cao cấp này, nó đòi hỏi khả năng điều khiển Thần lực bên trong cơ thể vô cùng nhuần nhuyễn, kết hợp với việc nắm vững vị trí và tọa độ chính xác. Chưa kể cho dù có sử dụng được đi nữa anh cũng không thể đạt được tới khả năng kích hoạt Tốc Biến chỉ trong vài khắc thời gian như vậy.

Mike nhắm mắt lại trong tuyệt vọng. Melina sắp biến mất ngay trước mắt anh, và anh không thể làm được gì để ngăn cản chuyện đó xảy ra.

Nhanh như một tia chớp, một bóng người lao ra cản trước mặt Melina. Tia sáng bắn thẳng vào bóng người đó.

Không phải ai khác, chính là Kiba.

Tia sáng bắn trúng vào người Kiba. Nhưng khác với Hoàng Linh, tia sáng không làm cho Kiba tiêu biến. Giữa lớp ánh sáng bao phủ bên ngoài và thân thể hắn có một lớp bảo hộ vô hình trong suốt như có như không. Chính lớp bảo hộ đó đã ngăn cách cơ thể hắn và ánh sáng kia, giúp cho hắn tạm thời không bị tác động.

Giáp Thần lực... trời ơi, Mike thì thầm. Một trong những kỹ năng sử dụng Thần lực tối thượng, biến Thần lực thành một lớp bảo vệ hữu hình bên ngoài cơ thể. Nhưng anh chỉ nghe nói đến tạo thành lớp bảo vệ trên diện tích nhỏ như nắm tay hay các vị trí nguy hiểm chứ chưa bao giờ nghe ai nói có thể dùng Thần lực để tạo ra một lớp giáp bao phủ toàn thân cả.

Đây là gã đội trưởng “bất tài” mà anh vẫn khinh thường sao ? Sử dụng Tốc Biến trong khoảnh khắc lao đến bảo vệ Melina, rồi vận dụng Giáp Thần lực bảo vệ toàn thân. Phải có Thần lực mạnh mẽ và kỹ năng cao đến thế nào mới có thể làm được những chuyện như vậy. Mike cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Kiba vẫn đang nằm trong ánh sáng kỳ lạ. Dù đã sử dụng Giáp Thần lực để tạm thời bảo vệ chính mình, hắn vẫn không có cách nào vô hiệu hóa hoàn toàn thứ ánh sáng quái dị lần đầu gặp phải này.

Melina nhìn thẳng vào mắt Kiba, thân thể hắn vẫn đang ở vị trí che chở cho cô. Cô thì thào.

“Không muốn... em không muốn thế này...”

Nét mặt Kiba thay đổi, khuôn mặt điển trai bình thản của hắn bắt đầu có dấu hiệu nhăn nhó, mồ hôi đổ từng hạt lớn như hạt đậu chảy từ trán xuống cằm.

Không ổn, đội trưởng không còn chịu nổi nữa rồi. Mike chợt nhận ra.

Kiba đưa mắt về phía Mike, há miệng nghiến răng nói với hắn một cách khó khăn.

“B...bảo... vệ... Me...li...”

Giáp Thần lực của Kiba bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Như thể có ai điều khiển cơ thể mình, Mike lao đến ôm lấy Melina và kéo cô ra sau một tảng đá lớn cách xa kiến trúc ma quỷ kia. Anh đưa mắt nhìn về phía người đội trưởng của mình.

Kiba cũng đang nhìn anh, gật đầu nhẹ tán thành. Mike cảm giác như trên môi Kiba lại sắp nở ra nụ cười nhếch miệng quen thuộc của hắn.

XÈO một tiếng, cùng lúc Giáp Thần lực của Kiba biến mất, cơ thể hắn cũng bị ánh sáng nuốt trọn và tan biến trong không gian.

Bạn đang đọc Tinh Hải sáng tác bởi EikaGen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EikaGen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.