Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Cá Cược Lớn Nhất Lịch Sử

Tiểu thuyết gốc · 3332 chữ

Lộp độp, lộp độp, mấy trăm cái túi trữ vật nhanh chóng bao phủ thềm võ đài chật kín không một kẽ hở. Nhiều người trông thấy một cỗ tài phú to lớn đồ sộ đang nằm trước mặt thì không ngừng xuýt xoa, liên tục lên tiếng cảm thán.

- Ôi mẹ ơi, nhiều túi trữ vật như vậy, tài bảo cất chứa bên trong phải nhiều đến cỡ nào đây. Rơi vào tay ta có khi dùng phung phí mười năm không hết ấy chứ?!

- Trời ạ! Tại sao tiểu tử kia lại có thể nghĩ ra một chiêu bài hay ho đến như thế được nhỉ?! Trận cá cược này nếu hắn thua thì coi như vật quy nguyên chủ, chung quy chẳng mất mát gì. Nhưng nếu hắn thắng, chẳng phải chỉ một chốc lát mà phát tài lớn hay sao?

- Thằng cha nó, giờ thì ta đã biết tại sao tiểu tử kia lại nổi danh rồi. Hắn ta làm cái gì cũng rào trước đón sau, nào có nhận thiệt thòi về mình bao giờ. Chỉ tính riêng phi vụ cá cược có quy môn lớn bậc nhất tông môn từ cổ chí kim này cũng đủ để hắn lưu danh thiên cổ, còn cần đánh đấm cái quái gì nữa!

- Haiz, đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra mà. Hắn ta hết tiền thì có tông môn cấp dưỡng, còn chúng ta mà hết tiền, ngày tháng sau này chỉ có nước bán mạng nuôi thân thôi. Bất công, đúng là quá bất công rồi đi.

Trước trận tỷ thí mang ý nghĩa trọng đại nhất nhì lịch sử Ứng Thiên Tông, không chỉ người đã xuất tiền túi ra đặt cược mà ngay cả người không có tiền để đặt cược cũng một bụng trông đợi kết quả cuối cùng, có thể nói là vạn phần chờ mong, thập phần ngưỡng mộ.

Mà cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì, số lượng đệ tử viếng thăm đấu pháp trường vốn đã đông nay còn đông hơn, thay vì chỉ có nam nhân như trước thì bây giờ còn có cả nữ nhân, từng đám từng đám không ngừng hò reo ầm ĩ, người đàn kẻ múa cổ vũ nhiệt tình, chỉ là không biết muốn cổ vũ cho bên nào.

- Đánh đi, đánh đi.

Trước sự cổ vũ đầy nhiệt tình của đám sư huynh tỷ đệ đồng môn, Lập Thiên không tránh khỏi bị làm cho tâm tình căng thẳng, mồ hôi đầy trán. Mà vị đối thủ cao to đen hôi đứng đối diện nhân lúc rảnh rổi cũng múa may vài ba động tác thể dục cho giãn gân giãn cốt, chuẩn bị cho trận đấu gay cấn sắp sửa diễn ra.

- Vị sư huynh này, dám hỏi xưng hô thế nào?!

- A Ngưu, gọi ta A Ngưu!

- A Ngưu, quả nhiên tên giống như người.

- Hừ, tiểu tử, để xem ngươi có thể mạnh miệng được bao lâu!

Chọc ghẹo đối phương một câu, Lập Thiên cũng không kéo dài thời gian, dứt khoát chìa tay về phía trước, nói:

- Mời...!

Vậy là chuyện gì đến cũng phải đến. Sau lời mời chào đầy hào sảng của Lập Thiên, a Ngưu sư huynh gồng mình một cái, nắm đấm nặng nề tựa búa lớn hướng Lập Thiên đập tới.

- Quá mạnh rồi.

Vừa nhìn thấy một quyền mang theo kình lực trầm trọng này của a Ngưu sư huynh, Lập Thiên không chút do dự lựa chọn phương án né tránh, Viễn Li Thuật tức tốc triển khai, loáng cái đã di chuyển ra đằng sau lưng đối thủ, một chưởng nhanh như gió hướng sau gáy nện xuống.

- Hừ, trò vặt!

A Ngưu sư huynh nhếch mép cười khẩy, dường như đã đoán được ý đồ của Lập Thiên là gì, thân hình khẽ xoay nửa vòng, dễ dàng khiến một quyền của Lập Thiên đánh hụt. Quyền kình theo đó phá không đánh thẳng về phía thành võ đài, đánh cho cái cột gỗ vốn đã xiêu vẹo nổ thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.

- Tiểu tử, một chiêu này của ngươi thật là hiểm, bất quá dùng đối phó ai thì được, còn đối với ta à, vẫn còn non lắm.

A Ngưu sư huynh liếc nhìn vụn gỗ bay đầy trời, bất tri bất giác cảm thấy hưng phấn tràn trề. Hình như đã lâu lắm rồi gã chưa giao thủ với ai, cũng không có cơ hội thể hiện thực lực trước mặt mọi người. Bây giờ bỗng dưng trên trời rơi xuống đại cơ duyên, tự thấy nếu bản thân không tận lực thực hiện thì đúng là có lỗi với sự ân sủng của lão thiên gia rồi.

- Tiểu tử, hôm nay xem như ngươi may mắn. Dù có bại dưới tay ta đi chăng nữa, ít nhất ngươi cũng sẽ nhận được một bài học đáng giá. Nên nhớ rằng, bài học kinh nghiệm xương máu này không phải ai cũng tình nguyện chỉ điểm cho ngươi đâu.

Lập Thiên nghe thế thì hận đến ngứa răng, còn chưa biết ai thắng ai bại mà đã dở giọng bề trên rồi, thật là đáng ghét.

- Trước đánh thắng ta rồi hãy nói.

Như thường lệ, Lập Thiên vẫn dùng thủ đoạn cũ, trước thăm dò sâu cạn của đối thủ, sau khi nắm rõ điểm mạnh điểm yếu của đối phương mới động thủ thật. Về phần a Ngưu sư huynh cũng không khác biệt, chỉ có điều gã muốn thông qua Lập Thiên để phô diễn thực lực bản thân trước mặt mọi người, cho nên mới nhập trận đã không ngại mang hết tinh túy của thân pháp và võ pháp ra so chiêu với Lập Thiên.

Ầm, ầm, ầm... Tiếng chấn động đinh tai nhức óc không ngừng vang lên. Lập Thiên và A Ngưu sư huynh liên tục chơi trò ăn miếng trả miếng, người công ta thủ, người thủ ta công, nhất thời rơi vào thế giằng co, không bên nào chèn ép được bên nào. Chỉ có điều dường như ưu thế mỗi lúc một nghiêng dần về phía a Ngưu sư huynh.

Qua thời gian một khắc đồng hồ, rút cuộc thành võ đài sớm bị tàn phá nặng nề lúc này chính thức bị một cước của a Ngưu sư huynh đá gãy, biến võ đài thành một cái sàn trơ trọi nằm giữa trời không. Những người có mặt quan chiến đều tận mắt trông thấy, thi thoảng võ đài lại bị cước lực cực mạnh của a Ngưu sư huynh làm cho rung rinh chao đảo, cảm tưởng như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ sập xuống, tinh thần càng thêm kích động.

- Đánh hay lắm, đánh hay lắm. Ngưu ca cố lên!

- Haha, tiểu tử kia mấy ngày qua dùng chiến thuật lấy thịt đè người, ức hiếp chúng ta quá thể. Bây giờ có người dùng chính chiến thuật này chống lại hắn, để xem hắn lấy gì ra ngăn trở đây. Một chiêu gậy ông đập lưng ông này thật là quá tuyệt diệu đi.

- Đúng vậy, nếu a Ngưu sư huynh dành chiến thắng trận này, cũng chính là nói danh tiếng của tiểu tử kia vất vả gây dựng trong thời gian qua sẽ hai tay dâng hết cho huynh ấy, loại tâm cơ này không phải ai cũng có được đâu. Quả nhiên là gừng càng già càng cay à nha!

Bên dưới thao trường, hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào trận chiến, bất kỳ ai cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút quan trọng nhất. Mà ở trên đỉnh núi cao, Tử Diêu chân nhân cũng đang căng mắt đứng nhìn, tâm tình rất khó diễn tả bằng lời.

- Không tốt. Tiểu tử kia ỷ vào tu vi thâm hậu, chuyên môn lấy thịt đè người. Bây giờ gặp kẻ tu vi cao hơn hắn, khí lực thâm hậu hơn hắn, công pháp võ pháp đều tinh diệu hơn hắn, xem ra đúng là gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi. Nếu không tìm ra đối sách phù hợp, kết cục thất bại đã gần như là thiên ý an bài, không thể khác được.

Tử Diêu chân nhân quan sát không lâu, vừa nhìn qua đã nắm rõ thế cục trận chiến trong lòng bàn tay. Mà tình hình thực tế đang xảy ra thì cũng không khác so với đánh giá của Tử Diêu chân nhân là mấy, Lập Thiên đang bị A Ngưu hành cho chật vật không chịu nổi, không ngừng kêu cha gọi mẹ, ngoài chạy trối chết ra thì không thể làm gì khác.

- Cái tên này ăn gì mà vừa trâu vừa khỏe thế nhỉ? Mẹ nó chứ, ta đánh hắn thì giống như gãi ngứa, mà hắn đánh ta thì muốn ná thở, thế thì còn tranh phong cái quái gì được nữa, không cần đánh cũng biết bại rồi. Không được, nhất định không thể kéo dài tình trạng này được. Trước đây ta chuyên môn dùng biện pháp tiêu hao người khác để thủ thắng, bây giờ bị người khác tiêu hao ngược lại, càng để lâu sẽ càng gặp bất lợi.

- Còn nữa, tên khốn này nói dùng tu vi tầng bốn để giao thủ nhưng không hề nói là cả tu vi Ngự Khí và Phá Thể cảnh giới đều như thế, xem ra là cố tình gây hiểu lầm cho ta đây mà. Nếu tu vi Phá Thể cảnh giới của đối phương đã đạt đến hậu kỳ, dựa vào tu vi Ngự Khí trung kỳ của ta có đả thương được hay không cũng là cả một vấn đề, rõ ràng biện pháp dùng thương đổi thương không phải là cách làm đúng đắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lập Thiên cảm thấy đối thủ trước mặt chính là khắc tinh trời sinh của mình. Dù sao đối phương thân hình to lớn, võ pháp lợi hại, kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú, tính ra mọi thứ đều tốt hơn mình, cho dù đối phương có nhường nhịn thì mình cũng khó lòng chiếm được ưu thế trước mặt người ta được.

Công bằng đánh giá, sức mạnh thể lực của vị a Ngưu sư huynh này chưa hẳn đã lớn hơn giao long, thế nhưng nói về thực lực tuyệt đối, bao gồm cả kiến thức, kinh nghiệm chiến đấu thì tuyệt đối không thua kém giao long. Nếu hắn cố chấp dùng cứng đối cứng, nhận lấy thất bại là điều chắc chắn. Muốn lật thuyền trong mương, nhất định phải tìm ra biện pháp đối phó thích hợp trước.

- Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi. Nếu không thể dùng thực lực tuyệt đối để chiến thắng, vậy dùng mưu mẹo chiến thắng cũng được mà. Đối phương nói chỉ dùng tu vi tầng bốn và công pháp cơ bản để tỷ thí, đây cũng có thể coi là một điểm yếu có thể lợi dụng. Nếu dụ dỗ đối phương tự động phá hỏng quy củ, như vậy cũng tính là chiến thắng đi.

- Dù sao chỉ cần đối phương chủ quan lơ là, phạm sai lầm là điều khó lòng tránh khỏi. Con người mà, ai chẳng có thất tình lục dục. Người tu hành chưa đạt đến tâm cảnh viên mãn, hiển nhiên năng lực kiểm soát cảm xúc đều thấp kém như nhau. Không sợ đối phương tâm lý bình tĩnh, chỉ sợ bản thân không đủ năng lực chọc giận đối phương mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên không chút chậm trễ, lập tức đề lên khí lực toàn thân, thân thể nhanh như gió hướng a Ngưu sư huynh lao tới. Trong đầu hắn đang mang một ý tưởng cực kỳ điên rồ, mà chỉ cần ý tưởng này trở thành hiện thực, nhiều khả năng sẽ thay đổi toàn bộ cục diện hiện tại.

- Tên đầu trâu mặt ngựa kia, tiểu gia tới đây!

Vèo vèo, theo đúng kế hoạch, Lập Thiên dốc toàn lực tiếp cận vị trí a Ngưu sư huynh đang đứng, trước tiên dùng lời lẽ khó nghe để khiến đối phương phân tâm, sau đó là triển khai một chuỗi âm mưu thủ đoạn đầy đê tiện khác. Lần này, mục tiêu mà hắn nhắm đến là vùng hông của vị a Ngưu sư huynh này.

Đối diện, thấy Lập Thiên toàn lực xuất thủ, a Ngưu sư huynh cũng không dám khinh thường, Bình Chướng Thuật triển lộ ra, che chắn quanh thân. Chỉ bất quá bằng tu vi Ngự Khí tầng bốn, tầng bình chướng này quả nhiên không đủ cứng rắn, bị Lập Thiên dễ dàng phá vỡ, một đường áp sát thân thể.

A Ngưu sư huynh bị bất ngờ, chủ động làm ra phản ứng phòng thủ, toàn thân cơ bắp phồng lên, sẵn sàng đón đỡ một kích toàn lực của đối thủ. Mà gần như đồng thời, một cước nhanh như gió nhắm phía Lập Thiên bay tới đạp ra, muốn dành lại thế chủ động từ tay hắn.

Bỗng ầm một tiếng, chẳng ai ngờ một cước của a Ngưu sư huynh vậy mà lại trúng đích, đạp thẳng lên người Lập Thiên. Vun vút, thân thể của Lập Thiên bị đạp bay, nhưng may mắn không bị đạp rớt xuống đài mà hắn đã nhanh trí dùng tay bám vào sàn võ đài rồi bay ngược trở lại.

- Hả, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ta cứ có cảm giác tiểu tử kia cố tình tiếp nhận một cước của a Ngưu sư huynh chứ không phải là vì hắn không thể né tránh nhỉ?

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế. Rõ ràng hắn ta đã phá vỡ bình chướng phòng ngự của a Ngưu sư huynh, vì cái gì không chủ động công kích mà lại liều mạng gánh chịu đòn phản công của đối thủ? Đây không phải là cách làm thường thấy của tiểu tử kia nha.

- Các ngươi nói không sai, tiểu tử kia một bụng âm mưu quỷ kế, sao có thể không hiểu được điều này, chắc chắn là hắn đang tính dở trò quỷ gì đó rồi. Còn đó là trò quỷ gì, nhất định phải xem tới cùng mới biết được.

Vô vàn nghi vấn được các khán giả bên dưới đặt ra, bất quá lại không có ai đưa ra được một câu trả lời phù hợp để lý giải tình huống vừa rồi. Chỉ là không để ai phải chờ đợi lâu, một màn dị biến phát sinh sau đó chính là đáp án cho tất cả.

Lúc này, a Ngưu sư huynh cùng tất cả mọi người đều nhìn về chỗ Lập Thiên, muốn xem xem hắn sau khi nhận một cước trời giáng kia liệu có bị thương hay không. Thế nhưng màn cảnh như mong đợi thì không xuất hiện, mà chỉ thấy Lập Thiên đinh ninh đứng đó, trên tay tự lúc nào nhiều hơn một dải lụa trắng ngà, bị hắn quay vòng vòng càng tăng thêm mấy phần bá đạo.

- Kia là vật gì? Nâng niu như vậy, lẽ nào nó rất trọng yếu sao?

Một người hồ nghi lên tiếng hỏi, thế nhưng câu hỏi này vô tình khơi gợi lên trong lòng mọi người càng nhiều nghi vấn hơn. Sau đó, ánh mắt của đám đông bỗng nhiên dịch chuyển từ trên thân Lập Thiên sang chỗ a Ngưu sư huynh, mà ngay khi ánh mắt vừa chạm tới thì bỗng có một tràng tiếng ồ kinh ngạc vang lên.

Ai cũng có thể nhìn thấy, đai thắt lưng của a Ngưu sư huynh đã không cánh mà bay. Thắt lưng không còn, lớp y phục bên ngoài cũng bung ra, dần dần để lộ lớp da thịt bên trong. Mà theo cơn gió rừng man mác thổi tới, lớp lông dày rậm bên dưới rốn của a Ngưu nhanh chóng bộc lộ ra trước mắt mọi người, nhất thời khiến cho người những nhìn thấy đều trợn mắt ngoác mồm, riêng đám nữ nhân nhìn thấy thì đều che mắt quay đầu, ngại đến mức mặt mày đỏ bừng tới mang tai.

- Ồ, đó là lông bụng sao? Lại có thể dài đến như vậy? Thực là quá kinh thế hãi tục rồi. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy ai có lớp lông bụng vừa dài vừa rậm lại vừa đen như thế cả!

Không biết là ai nói, chỉ là lời này nhất thời dẫn dắt sự chú ý của rất nhiều người khác tập trung vào phần bụng của a Ngưu sư huynh. Nhìn càng lâu, càng có nhiều người bị đám lông bụng trên người a Ngưu sư huynh làm cho hứng thú đến mức không thể rời mắt.

Đứng ở trên đài nửa ngày mà a Ngưu sư huynh vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, thấy Lập Thiên trúng một cước mà không hề hấn gì, gã cũng không hề cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên nghĩ đến sau một kích vừa rồi bản thân không bị tổn thương gì, ngược lại còn đánh văng đối thủ, tính ra bản thân chỉ lời chứ không lỗ, tâm tư cũng hả hê phần nào.

Chỉ đáng tiếc, mọi chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của a Ngưu sư huynh. Mới đứng được một lúc thì gã bắt đầu cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng lắm, bởi vì sự chú ý của mọi người dường như đang tập trung sai chỗ. Đến khi phát hiện mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kỳ quái, lúc này gã mới khẩn trương nhìn lại.

Cúi đầu nhìn xuống, chợt thấy thắt lưng của mình đã biến đi đâu mất, trong khi đám lông ở phần bụng dưới thì lại thấp thoáng trong tầm mắt, gã nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tức muốn ngất xỉu tới nơi. Nhìn cảnh này mà gã còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì thực là quá ngu xuẩn rồi, ánh mắt không tự chủ được bèn liếc đến chỗ của Lập Thiên.

Nhận thức vấn đề vô cùng nghiêm trọng vừa phát sinh, rất nhanh sau đó tâm trạng của a Ngưu sư huynh cũng biến đổi một cách nhanh chóng, tâm tình hỗn loạn không thể tả. Gã thẹn quá hoá giận, hai hàm răng nghiến ken két, nắm đấm siết chặt, lửa giận xông lên tận não, hướng Lập Thiên gằn lên từng chữ:

- Tiểu tử thối, dám dùng thủ đoạn hạ nhục ta?

Lập Thiên cười tươi như hoa, tỏ ra không có chuyện gì nghiêm trọng ở đây cả, bâng quơ nói:

- Haha, cứ tưởng ngươi chỉ đen thôi, ai ngờ đã đen lại còn lắm lông. Hắc Ngưu sư huynh, xem ra là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

- Ngươi, ngươi dám!

- Haiza, vốn dĩ ta chỉ định xem trong bụng ngươi có gì mà thôi. Ai mà biết bụng trong còn chưa nhìn thấy gì thì đã thấy bụng ngoài đen đúa một mảng rồi, xem chừng bên trong chắc cũng chẳng sáng sủa hơn bao nhiêu đâu nhỉ?!

Nghe xong câu ấy, a Ngưu sư huynh tức đến ôm ngực thở dốc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hứng chịu nhiều thủ đoạn công kích tinh thần đến như vậy, giờ này đừng nói a Ngưu sư huynh, ngay cả Phật Tổ đứng trước lời trêu ghẹo này của Lập Thiên chỉ e cũng chịu không nổi, sát niệm đùng đùng trỗi dậy là điều tất yếu không thể bàn cãi.

- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.