Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Phùng Địch Thủ

Tiểu thuyết gốc · 3790 chữ

Đệ tử tên Tiểu Khôi vừa thuật lại tình huống xảy ra ở đấu pháp trường, bên cạnh đó còn không ngừng kêu trời than đất khổ, chỉ hy vọng chưởng môn sẽ vì thế mà ra mặt ổn định đại cục. Chỉ bất quá chẳng hiểu Tử Diêu chân nhân nghe ngóng thế nào, đến cuối cùng vẫn không đáp ứng cái gì, cũng không đề cập đến phương pháp giải quyết vấn đề mà chỉ hỏi một câu gọn lỏn:

- Kết quả thì sao?

Nghe câu hỏi, đệ tử tên Tiểu Khôi cũng lạnh cả tâm hồn, chỉ có điều không dám chậm trễ nửa giây, đáp lời:

- Bằng một cách thức thần kỳ nào đó, nửa tháng trôi qua, Lập Thiên sư đệ vẫn chưa bại trận lần nào. Tuy nhiên bởi vì khinh thị đối thủ, nhường đối thủ hẳn một cấp tu vi cho nên thân thể không tránh khỏi bị thương, cũng may không bị nội thương, khí lực vẫn còn rất sung mãn.

- Ngoài ra, theo đánh giá cá nhân của đệ tử, Lập Thiên sư đệ hình như đang lợi dụng việc tỷ thí để trau dồi võ pháp, tốc độ tiến bộ cực kỳ thần tốc, càng về sau càng ít người đả thương được đệ ấy, cùng lắm thì chỉ có thể dùng tu vi lớn hơn một cấp để chèn ép mà thôi, về phương diện võ thuật và thân pháp thì song phương càng lúc càng tiếp cận nhau, bên nào cũng khó lòng chiếm được ưu thế.

Nghe được điều này, Tử Diêu chân nhân bỗng nở một nụ cười đắc ý, gật đầu khen:

- Làm rất tốt, rất có chủ kiến. Tông ta cần thêm nhiều người có tinh thần cầu tiến, dám nghĩ dám làm như vậy.

Dứt lời liền vỗ vỗ vai đệ tử tên Tiểu Khôi, nói:

- Tiểu Khôi, nghe ta nói này. Tiểu tử kia vô duyên vô cớ gây gổ đánh nhau với đồng môn, cố ý lăng nhục người khác, xúi giục sư huynh đệ tụ tập đánh bạc đều là hành vi sai trái, tội trạng không nhẹ. Chỉ bất quá hành động lần này của hắn đối với Ứng Thiên Tông ta không hẳn đã là chuyện xấu, ngươi hiểu ý ta chứ?

Đệ tử tên Tiểu Khôi gật đầu đáp:

- Vâng, Tiểu Khôi hiểu.

Tử Diêu chân nhân lại nói:

- Ngươi hiểu được là tốt. Tội của hắn không nghiêm trọng, đợi sau này có cơ hội ta sẽ xử lý luôn một thể, bất quá hiện tại không cần chú ý đến chuyện này. Chuyện ngươi cần chú ý là phải đảm bảo an ninh ở đấu pháp trường, không để xảy ra bất kỳ sự tình ngoài ý muốn nào.

- Lát nữa ta sẽ phân phó một vài người có năng lực đến chỗ ngươi, ngươi có thể tùy thời sai khiến. Kể từ ngày mai trở đi, mọi chuyện xảy ra ở đấu pháp trường cần phải diễn ra một cách ngăn nắp trật tự, tuyệt đối không thể để đám đông ồn ào lộn xộn như hôm nay nữa, hiểu rõ rồi chứ?!

- Vâng, xin chưởng môn yên tâm, đệ tử sẽ tận tâm thực hiện.

Phía trên sơn nhai, vị quản sự tên Tiểu Khôi vừa đi thì ở bên dưới, một tên đệ tử khác đã phi thân nhảy lên võ đài, đứng đối diện Lập Thiên.

Kẻ này thân hình cao to nhưng không béo mà rất cân đối, trên người mặc một chiếc áo cọc tay, để lộ nước da ngăm đen và nhiều khối bắp thịt lồi lõm, thoạt nhìn chẳng khác nào man lực sĩ. Gầm lên một tiếng, gã gằn giọng nói:

- Khuyết Lập Thiên, tên tiểu tử nhà ngươi cũng quá tự cao tự đại rồi, dám ngang nhiên khiêu chiến đệ tử toàn tông. Ngươi nghĩ ngươi là chiến thần truyền thuyết, một thân thông thiên tuyệt kỹ, bất khả chiến bại chắc. Chiến tu đệ tử cấp hai thì thế nào, chưởng môn thân truyền đệ tử thì đã sao? Hôm nay, bổn đại gia sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân.

- Trước tiên thông báo cho ngươi một chút, bổn đại gia tu vi Ngự Khí tầng bảy, chuyên môn bốc vác thực phẩm tại kho lương Thanh Túc Điện. Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì làm, đang rất là ngứa tay ngứa chân. Cũng may ông trời có mắt, để ta gặp được tiểu tử không biết trời cao đất dày nhà ngươi. Cũng tốt, ngày hôm nay, chính tại nơi đây, bổn đại gia sẽ thế thiên hành đạo, trước lãnh giáo cao chiêu của ngươi, tiện thể giáo huấn ngươi một trận.

- Bất quá ngươi yên tâm, ta thân là bậc trưởng bối, tuyệt đối sẽ không khi dễ hậu bối tay yếu chân mềm như ngươi, cho nên sẽ chỉ dùng tu vi thấp hơn ngươi một cấp để tiếp chiêu với ngươi. Ngoài ra để cho công bằng, khi giao đấu ta cũng sẽ không sử dụng các loại công pháp bí tịch uy lực cao siêu gì, chỉ dùng quyền cước trao đổi, tránh cho ngươi về sau bại trận không phục.

Dứt lời liền giật lấy túi trữ vật treo bên hông quăng về phía Lập Thiên, nói thêm:

- Còn đây là tiền cược, thắng bại gì đều cho ngươi tất. Không cần cám ơn, cứ xem như là tiền thuốc thang đi.

Nam tử nói xong thì khoanh tay trước ngực, im lặng quan sát biểu tình của Lập Thiên, dường như đang cho đối thủ của mình thời gian chuẩn bị.

Đối diện đó, Lập Thiên mất một hồi lâu mới từ trong bàng hoàng tỉnh hồn lại. Sau hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn bị khí thế trên thân một người làm cho hoảng sợ.

- Hỏng rồi, tên này từ đâu chui ra vậy? Chẳng phải nói đám người kia bận trăm công ngìn việc, lại e ngại vấn đề mặt mũi nên chắc chắn sẽ không đến hay sao? Sao bây giờ lại chui ra một tên thế này?!

Lập Thiên chau mày quan sát đối thủ, tâm tư thoáng chốc rối như tơ vò. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không tài nào giải thích nổi tại sao một cao thủ Ngự Khí cảnh lại xuất hiện trên võ đài vào đúng thời điểm gay cấn này, khiến cho kế hoạch vĩ đại của hắn bỗng chốc đứng bên bờ vực phá sản.

Nguyên nhân tương đối dễ hiểu, những đệ tử kia nhập môn lâu năm, sớm có danh tiếng và địa vị trong tông, căn bản không cần phải cùng những đệ tử mới nhập môn như hắn tranh phong làm gì. Hơn nữa thời gian gần đây tông môn sự vụ tấp nập, người có thân phận càng cao thì càng bận bịu, hơi đâu mà đi đánh nhau với hắn chứ.

Giả sử bọn họ có rảnh rỗi đi chăng nữa cũng không dại gì đi đánh nhau với hạng tiểu bối. Bởi vì nếu dành được chiến thắng trước một đối thủ nhỏ tuổi hơn mình, nhập môn muộn hơn mình, tu vi thấp hơn mình thì cũng chẳng vẻ vang gì cho cam. Mà nếu bị thua thì thể diện mất sạch, từ nay không còn mặt mũi nào nhìn người khác, người thông minh sẽ không đời nào làm ra loại sự tình mất nhiều hơn được như vậy cả.

Vốn dĩ Lập Thiên dám đưa ra chủ ý dùng chiến nuôi chiến là vì cho rằng đám cao thủ Ngự Khí hậu kỳ sẽ không xuất đầu lộ diện cùng hắn so chiêu, hiển nhiên kế hoạch của hắn sẽ thuận lợi đi đến kết cục viên mãn. Nếu biết đám người kia có ngày cũng mò đến, hắn sẽ chẳng dại gì hành động khoa trương như vậy mà sẽ lựa chọn một phương án khác an toàn hơn.

- Xong rồi! Ghét của nào trời trao của ấy, cổ nhân nói cấm có sai mà. Chẳng lẽ kế hoạch tốt đẹp của ta phải chấm dứt tại đây ư?

Lập Thiên tâm tư xoay chuyển, cật lực suy nghĩ biện pháp giải quyết tình huống khó khăn trước mắt. Hiện tại gặp phải đối thủ khó nhằn, hắn cần phải dốc toàn bộ vốn liếng ra hoạ may mới tranh thủ được một phần cơ hội chiến thắng. Bằng không, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ khó sống yên với đám đồng môn miệng mồm độc địa này rồi.

Phải biết rằng, trong suốt nửa tháng vừa qua, phần lớn đối thủ mà Lập Thiên so chiêu tu vi chỉ dừng ở Ngự Khí trung kỳ, một số ít là Ngự Khí sơ kỳ. Hiện tại tu vi của hắn đang ở Ngự Khí tầng năm, nếu chấp người ta một cấp thì miễn cưỡng có thể khiêu chiến được với tu sĩ có tu vi Ngự Khí cảnh giới tầng sáu. Mà chỉ cần tu vi của đối thủ không vượt quá Ngự Khí tầng sáu, hắn có đủ tự tin sẽ dành được chiến thắng.

Thực tế mọi chuyện diễn ra cũng đúng là như vậy, mặc dù không phải trận nào Lập Thiên cũng dễ dàng dành được chiến thắng, thế nhưng kết quả cuối cùng hắn đều là người thắng cuộc, ngoài ra còn thu được không ít kinh nghiệm chiến đấu, tài nguyên lẫn danh tiếng nữa. Nửa tháng trôi qua, chuỗi thành tích khiêu chiến bất bại cùng hàng tá thương thế trên thân chính là bằng chứng chân thực nhất cho tất cả.

Thế nhưng lần này thì khác, vị cao thủ lạ mặt vừa đặt chân lên đài đã nói rất rõ ràng rằng tu vi bản thân đã đạt đến Ngự Khí tầng bảy, đây chẳng khác nào tung một đòn trời giáng vào tham vọng của Lập Thiên cả. Chính vì nhất thời đụng độ đối thủ có thực lực vượt ngoài dự tính nên mới khiến hắn băn khoăn không biết nên ứng đối thế nào cho phải.

Nên nhớ ở Ứng Thiên Tông, tu sĩ có tu vi Ngự Khí tầng bảy trở lên thì đã đạt điều kiện cần để nhận truy phong danh hiệu trưởng lão và đảm nhiệm một số chức vụ quản lý cơ sở của tông môn rồi. Người có tu vi đạt đến trình độ này bất kỳ ai tâm tính cũng rất kiên định, không dễ bị tác động bởi những lời lẽ khiêu khích hay tâm trạng xúc động mà làm ra hành động thiếu lý trí. Ai có thể ngờ tới, đang yên đang lành từ trên trời bất thình lình rơi xuống một đối thủ cao to đen hôi thực lực kinh người như vậy chứ?!

Khổ nỗi người tới tu vi đã đạt đến Ngự Khí tầng bảy nhưng tuổi tác không lớn lắm, chỉ độ hai tám ba mươi mà thôi. Ở độ tuổi này có thể đạt đến cảnh giới đó thì có thể khẳng định đối phương tư chất không tệ, cũng tính là hào kiệt một phương. Cộng thêm bộ dáng đầy tự tin của đối phương lúc lên đài thì hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Điểm này chứng minh đối phương đến đây là có tính toán chứ không phải tình cờ ghé ngang.

- Con mẹ nó chứ, thật là biết chơi mà. Ta xưng tiểu gia thì hắn xưng đại gia, ta đòi tiền cược thì hắn nói là tiền thuốc thang chữa bệnh, đây là ám chỉ trận này ta thua cái chắc còn gì. Còn nữa, hắn bắt chước chiêu bài của ta, nhường ta hẳn một cấp tu vi để khiêu chiến. Nếu trận này ta thắng thì không sao, nếu mà thua thì chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ hay sao? Cái tên đầu trâu mặt ngựa này, để xem lát nữa tiểu gia xử lý ngươi thế nào!

Lập Thiên lầm bầm trong miệng, càng nghĩ càng ý thức được đối thủ của mình lần này không hề đơn giản. Trước tiên đối phương bày ra khí thế ngang tàng báo đạo, không sợ trời không sợ đất, hù doạ đối thủ, chiếm đoạt tiên cơ. Sau đó là dùng lời lẽ châm biếm, hạ nhục đối thủ, khiến đối thủ nóng giận mất khôn, dễ dàng mắc sai lầm. Bên cạnh đó, cách thức ra chiêu và phương pháp lựa chọn thời điểm xuất thủ cũng được tính toán vô cùng tỉ mỉ.

Đơn cử như tên này sớm không lên muộn không lên, đợi khi chính mình dầu cạn đèn tắt thì mới lên, đây không thể gọi là sự tình ngẫu nhiên được. Loại người có thể xây dựng nên một kế hoạch cặn kẽ tỉ mỉ như vậy thì tâm tư đương nhiên không thể đơn thuần được rồi. Chỉ e kẻ này thuộc dạng người không từ thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thì sẽ bất chấp tất cả cũng chưa biết chừng.

Lập Thiên trầm ngâm suy nghĩ, chợt phát giác ra bản thân bị đối thủ cho vào tròng lúc nào không hay. Nhớ cái lúc đối phương vừa lên đài thì lập tức đưa ra điều kiện khiêu chiến, mà điều kiện ấy vừa hay là hạ cấp tu vi. Nếu đối phương không nói dùng tu vi tầng bốn khiêu chiến, hắn có thể dùng lý do thực lực hai bên sai biệt quá lớn, không thể cùng đối phương so chiêu, lấy đó làm lý do rút lui. Nhưng bây giờ đối phương đã nói như vậy, hắn không thể thoái thác được nữa.

Bất quá nếu phải đánh trận này, khả năng thắng của hắn không cao lắm. Suy cho cùng, đối phó với loại cao thủ cảnh giới Ngự Khí hậu kỳ không phải là chuyện đơn giản. Không nói hắn tu vi không đủ, ngay cả kinh nghiệm chiến đấu, các loại thủ đoạn chiến đấu cũng thua kém rất xa so với người ta. Nhiều khi mình định ra chiêu gì người ta nhìn qua một cái là biết ngay, trong khi người ta muốn ra chiêu gì mình nhìn cả ngày cũng không nắm bắt được.

So chiêu với loại đối thủ nguy hiểm bậc này, Lập Thiên tự nhận chính mình ở vào thời điểm toàn thịnh thì cơ hội chiến thắng cũng không lớn hơn ba thành. Huống hồ tình trạng hiện nay của hắn còn xa mới sánh được với thời kỳ đỉnh phong, hiển nhiên phần thắng càng thấp đến thê thảm. Dưới tình trạng này, chỉ cần đối phương liên tục tấn công vào vết thương thôi là đã đủ khiến hắn bó tay bó chân, tiến thoái lưỡng nan rồi.

Thực ra đánh thử một lần thăm dò sâu cạn của đối phương cũng chẳng sao, chỉ là Lập Thiên cảm thấy không đáng. Dù sao nếu hắn thắng thì lợi ích thu được ngoài một túi trữ vật ra sẽ chẳng có gì hơn. Một sự thật rất hiển nhiên là, hắn thắng được là do đối phương chấp đến ba cấp tu vi, tính ra có thắng cũng không đạt được nhiều tác dụng.

Đổi lại nếu hắn bại, không thể nghi ngờ đây chính là một đòn hạ mã uy cực kỳ đau đớn, khiến cho danh tiếng hắn vất vả xây dựng trong thời gian qua đổ sông đổ bể, thậm chí kế hoạch mượn chiến nuôi chiến cũng có khả năng phải chấm dứt tại đây, hắn thực không cam lòng trả một cái giá đắt đỏ đến như vậy.

- Muốn nẫng tay trên của ta ư? Không dễ thế đâu.

Lập Thiên vừa nghĩ vừa giận, hơi thở nóng bừng như lửa, cảm giác bị người cho vào tròng khiến hắn khó mà bình tĩnh nổi. Ở bên dưới đài, tiếng hô hào trợ uy cho đối thủ không ngừng vang lên càng khiến hắn bất mãn không thôi.

- Đánh đi, đánh chết cái tên tiểu tử họ Khuyết tự phụ kia đi.

- Đánh bại hắn, nhất định phải đánh bại hắn. Nếu có thể đánh gục luôn thì càng tốt...!

- Ta đặt cược vị sư huynh này thắng, nguyện xuất mười viên Tiềm Linh Đan trung phẩm, ai dám chơi cùng ta một ván nào?

- Ta cũng muốn đặt, ta đặt cược tiểu tử kia thua, nguyện ý xuất mười lăm khối lam thạch, kẻ nào dám cùng ta quyết đấu năm trăm hiệp?

Đám đông bên dưới hô hào đặt cược, thế nhưng cả buổi chỉ thấy người đặt cược Lập Thiên thua, không có ai đặt cược cho hắn thắng. Đợi nửa ngày thì mới có một thanh âm nhỏ bé yếu ớt vang lên:

- Ta đặt cược Lập Thiên sư đệ thắng, chỉ có điều ta không có nhiều tiền, chỉ có thể đặt cược mấy khối bích thạch này mà thôi.

Không biết người nào vừa lên tiếng, nhưng bất ngờ kẻ này vừa nói dứt câu thì tên đồng môn đứng bên cạnh đã tức tốc nhảy ra, cao giọng hô:

- Tốt lắm, vị sư đệ này, ta đánh cược với ngươi. Nếu ta thua, ta sẽ trả ngươi gấp mười lần số tiền cược, thế được rồi chứ?

Những người bên cạnh nghe thấy cũng muốn cùng tên kia xuống kèo, bất quá chậm chân một bước nên cơ hội đã không còn. Bọn họ chỉ hận người đặt cược Lập Thiên thắng quá ít, cho nên dù muốn dốc túi liều cả gia tài một trận cũng không được toại nguyện, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi nuốt xuống sự tiếc nuối mà thôi.

Trên đài Lập Thiên và nam tử da đen còn chưa đánh nhau, thế nhưng bên dưới sòng bạc đã nhộn nhịp hơn cả lễ hội. Xuôi theo sự nhộn nhịp đó, danh tiếng của Lập Thiên cũng bị đám đồng môn ác tâm vùi dập thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn.

Mặc dù không phải tất cả những người có mặt ở đây đều xem nhẹ thực lực của Lập Thiên, thế nhưng y nguyên không có ai muốn hắn dành được chiến thắng. Điều này dẫn đến một tình trạng chung, người đánh cược thì có rất nhiều, nhưng nhà cái đứng ra nhận cược thì lại không có ai.

Ở bên trên đài, Lập Thiên bị rất nhiều lời dè bỉu làm cho nộ hoả ngập đầu, khí huyết không thông. Tuy nhiên sau khi nghe xong tình huống phát sinh, trong đầu hắn bổng nảy sinh một ý tưởng cực kỳ táo bạo, nhanh chóng hướng đám đông quát lớn:

- Tất cả im mồm cho ta.

Quát xong, đợi cho đám đông im lặng xuống, Lập Thiên mới bắt đầu nói:

- Hừ, các ngươi được lắm. Rất muốn đánh cược có phải không, vậy để ta đánh cược với các ngươi!

Nói xong liền hướng đám đông hô vang:

- Mau mang đồ của ta lại đây!

Tiếng hô vừa vang lên, bất ngờ từ sâu trong đám đông có một tên béo chống gậy xuyên qua đám người hướng phía trung tâm thục mạng chạy đi. Đến khi tiếp cận võ đài, tên béo một tay vươn ra đưa tới một cái trữ vật cỡ lớn.

Lúc này mọi người mới tận mắt trông thấy, nguyên lai tên béo ấy chính là người thay Lập Thiên đi thu thập túi trữ vật của những người thua cuộc trong mấy ngày qua, lúc này bị điểm mặt đặt tên mới chịu xuất đầu lộ diện.

- Ồ, đấy chẳng phải tên họ Vương sao? Hắn làm sao lại có mặt ở đây?!

Có người nhận ra tên béo chống gậy chạy tới chính là Vương sư huynh thì liền cao giọng hô lên, mà sau đó những người khác cũng lập tức nhận ra người lúc nãy đặt cược Lập Thiên thắng dĩ nhiên cũng chính là tên chống gậy này, tất cả đều tấm tắc hiểu ra nguồn cơn sự tình.

- Hoá ra là cùng một bọn. Chỉ tiếc tên kia quá nghèo, nếu không ta cũng muốn bồi tiếp hắn tới bến một phen.

Thấy đồ vật đã được mang đến, Lập Thiên không nhanh không chậm đi tới rìa võ đài, một tay thu lấy túi trữ vật, rồi lại từ trong túi trữ vật này lấy ra một đống túi trữ vật khác xếp xuống san sát nhau, đến khi xếp toàn bộ túi trữ vật xuống mép võ đài thì vừa hay tạo thành một vòng tròn lớn. Nhìn số tài bảo đông đảo mà bản thân vất vả kiếm được trong thời gian qua, hắn tỏ ra vô cùng thỏa mãn, sau đó hùng hổ hướng đám người bên dưới đài quát:

- Kẻ nào muốn đặt cược, đều mang túi trữ vật lên đây đi. Số túi trữ vật này là nửa tháng qua tiểu gia thắng được, bên trong có chứa đồ vật gì ta cũng không biết. Bất quá hôm nay tiểu gia cao hứng, tất cả đều mang ra đây chơi cùng các ngươi.

- Mấy tên khốn kiếp các ngươi, kẻ nào vừa rồi lớn tiếng còn không mau bước ra đây cho tiểu gia. Túi trữ vật ta để ở đây, kẻ nào đặt cược thì mang lên để vào đúng vị trí đó. Nếu ta thua, túi trữ vật các ngươi tùy tiện mang đi. Còn nếu ta thắng, đồ là của ta, các ngươi cút càng xa càng tốt.

Nghe thấy an bài của Lập Thiên, đám đông bên dưới vậy mà nhất thời im lặng xuống, tất cả đều trố mắt nhìn nhau, có kẻ còn âm thầm nuốt nước bọt, nói không nên lời.

- Sao thế? Ban nãy các ngươi còn lớn lối như vậy, bây giờ liền biến thành con rùa rụt đầu cả rồi sao?

Lập Thiên không chút chần chừ, nhân cơ hội thu hồi cả vốn lẫn lãi, mang mặt mũi đám đồng môn chà đạp không chút thương tình. Mà sau đó không lâu, có người dường như không chịu nổi nữa, hét lên:

- Ta dám đánh cược cùng ngươi.

Có người dẫn đầu, lập tức xuất hiện thêm nhiều người khác đồng loạt thi nhau hét lớn:

- Ta cũng dám đánh cược cùng ngươi.

- Ta dám, còn có ta nữa...

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.