Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản giao hưởng Beethoven

Tiểu thuyết gốc · 3515 chữ

Songkran là ngày tết cổ truyền mừng năm mới của người Thái Lan. Songkran được tổ chức vào ngày đầu năm theo Phật lịch (tương ứng với ngày 13-15/4 theo dương lịch) để đón năm mới. Đây là thời điểm người Thái tỏ lòng kính trọng với Đức Phật, dọn dẹp nhà cửa, té nước vào người cao tuổi nhằm tỏ lòng tôn kính. Trong thời gian diễn ra lễ hội, nhiều cuộc diễu hành, thi sắc đẹp được tổ chức. Ngoài ra, người ta còn nấu các món ăn truyền thống và mặc các trang phục nhiều màu sắc. Đặc biệt, trong tết Songkran, người dân sẽ té nước lên nhau bằng xô, súng phun nước, bóng...những người càng được té nhiều nước càng may mắn.

--------

Đã gần một tuần nay Kengkla không nhìn thấy Techno rồi, bởi vì No là sinh viên năm cuối nên có một khóa thực tế giao lưu ở Trung Quốc. Cậu thất vọng vô cùng.

7 giờ tối tại nhà P'No của cậu.

- Nic, anh mày sắp về chưa, chẳng lẽ Tết Songkran tao phải đón một mình sao?

Nic nhìn Kla với ánh mắt khinh bỉ, cái thằng cuồng anh trai mình đến nỗi não từ IQ cao ngất ngưỡng thành một thằng có chỉ số IQ tụt dốc không phanh.

- Mấy năm trước mày cũng đón một mình đâu chết thằng nào đâu.

- Mấy năm trước khác, năm nay khác.

Nic bĩu môi không thèm chấp cái kẻ đang cuồng yêu kia.

- Thôi được để tao gọi hỏi xem anh tao sắp về chưa. Nếu chưa về mày trực tiếp qua Trung Quốc mà bắt về đi ha.

Cậu nhóc Kla cười rạng rỡ như sắp có quà vậy ( tác giả : còn hơn cả quà), cậu chăm chú nhìn thằng bạn mình đang gọi cho anh trai nó kiêm vợ tương lai của cậu.

Bên kia No mắt lim dim mệt mỏi ngủ, anh không quen khí hậu ở Trung Quốc nên bị bệnh, cũng sắp trở về Thái Lan rồi nhưng bây giờ anh phải nằm bẹp tại phòng trong khi các bạn đang liên hoan vui vẻ. Anh nằm ngủ mê man sốt cao, uống thuốc nhưng có vẻ như thuốc lại có tác dụng phụ khiến anh ngủ như chết nên điện thoại reo liên tục mà anh không có động tĩnh.

Bên này gọi hơn chục lần mà No không bắt máy Nic và Kla nóng ruột vô cùng, cậu đi đi lại lại trong phòng cặp lông mày nam tính hiện giờ đang nhíu chặt sắp chạm vào nhau, đôi mắt giảo hoạt thường ngày được thay bằng đôi mắt tối lại vì sự lo lắng cho người quan trọng.

- Bây giờ phải làm sao đây? không biết P'No có bị sao không?

Như nhớ ra điều gì đó hay ho Nic vội vàng la lên.

- A... có rồi.

Chỉ vừa nghe Nic nói có cách thì Kla bất chấp nắm ngay cổ áo thằng bạn.

- Cách gì nói đi.

- Mày buông...buông, bình tĩnh.

Nic đập tay vào cánh tay của một thằng lên cơn điên đang nắm lấy cổ áo nó.

Cảm giác mình hơi thất thố, Kla vội vàng thả tay ra, nhưng vẫn cái ánh mắt có vẻ hơi tàn độc nhìn Nic chằm chằm, nếu Nic không nói cậu sẽ xử lý nó liền.

- Nói liền.

Nic nhìn vào ánh mắt âm u của thằng bạn sợ muốn xanh cả mặt lắp bắp nói:

- Để...để tao gọi P'Tybe.

Nic gọi LINE cho Tybe, một lúc thì đầu dây bên kia nhấc máy, Nic vội vàng vào vấn đề nếu không muốn thằng bạn nó ăn tươi nuốt sống mình.

- P'Tybe, P'No có ở chỗ anh không? Em gọi không được.

Đầu dây bên kia à một tiếng rồi nói.

" nó không quen khí hậu bên này nên sáng nay bệnh sốt cao rồi nằm ở phòng luôn rồi, có thằng Oat đang ở phòng No"

- Dạ, vậy bao giờ các anh mới về?

Kla nóng ruột đứng bên ngoài nghe những chi tiết của hai người không sót một chữ.

" Còn tận 3 ngày nữa mới xong chương trình vì vậy khó mà về ngay được, đành chia nhau chăm sóc No vậy."

Kla bên ngoài không chịu nổi nói với Nic.

- Địa chỉ, hỏi địa chỉ rõ ràng cho tao, tao trực tiếp qua.

- Không được Kla, mày sẽ bị phát hiện bất thường.

- Tao tự có cách.

Đầu dây bên kia nghe có giọng lạ bên ngoài nhưng vì Nic bịt loa nên không nghe rõ nói gì Tybe hỏi:

" Anh nghe thấy tiếng ai nói"

- Không có gì đâu P', thằng bạn cùng lớp, em không thân lắm nó hỏi bài. À P'Tybe Kla bạn em nó có việc gia đình đang ở Trung Quốc, mới qua được hơn một ngày, muốn hỏi địa chỉ cho nó qua nó phụ mấy anh chăm sóc, chứ mấy anh đang bận thực tế giao tiếp với bên đó, cũng bận rộn làm sao bỏ công nhiều để quan tâm P'No được, em khá lo lắng.

Hôm nay Nic cảm thấy mình quá thông minh khi đã nói được cái cớ tuyệt vời.

" Bạn em không học sao?"

- Ao, được nghỉ tết rồi đấy ạ.

Đầu dây bên kia Tybe ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng còn 5 ngày nữa mới Tết mà, vậy nên đoàn thực tập sinh của bọn hắn mới tính 3 ngày nữa trở về.

- Haha, là bạn em xin nghỉ sớm hơn, có chút việc bên đấy, tiện đi chơi luôn đó ạ.

Nic chống chế, với quyền lực của nhà Kla thì học ở nhà còn được chứ nói chi nghỉ mấy ngày, chẳng ai giám nhiều lời.

- Vậy anh gửi địa chỉ qua cho em nhé, anh cũng muốn thằng Oat hỗ trợ một chút, nó cứ ở phòng No miết thôi.

- Dạ.

Cuộc hội thoại đã xong Nic quay đầu thì thấy đôi mắt của Kla tối sầm lại vô cùng đáng sợ, nó không biết mình đã làm gì sai để thằng Kla ôn thần này đang phát hỏa như thế.

- Cái gì vậy?

- Tao cảm thấy ghét cái người tên Oat rồi đấy.

Nic òa ra vỡ lẽ, vỗ vai Kla mà cười nói.

- Mày hình như ghét tất cả những ai xung quanh P'No đâu chừa ai.

- Hừ.

Đổi lại lời nói của Nic là tiếng hừ mãnh liệt.

- Tao vừa làm việc tốt mày nên trả công.

Nic vừa nói xong ngay lập tức một chiếc chìa khóa xe được ném đến.

- Tài khoản trong thẻ phụ tao đã thêm vào, xe tao khi tao đi đón vợ tương lai của tao, mày tùy ý sử dụng.

- Thỏa thuận.

Nic cười tươi với chiến lợi phẩm của mình.

Còn Kla bắt đầu hành trang vượt biên giới Hàng không đi đón vợ yêu tương lai. ( tác giả : vâng hàng không biên giới)

--------

_phân cách tuyến _

- P'Rio...P' đi...Canada...thật...sao? P'...ở...lại...sắp tới... Tết... Songkran...rất vui.

Ánh mắt Good chứa đựng sự buồn bã đến vô tận. Nó mong rằng nó có thể giữ Mario ở lại, nhưng nó chẳng biết phải giữ Rio với tư cách gì, nó biết thứ tình cảm nó dành cho anh là đơn phương.

Hồi ức, 11 năm về trước, 7 tuổi nó cùng Can chơi với nhau rất vui vẻ ở sau vườn nhà Can. Rồi nó nghe tiếng xe hơi dừng phía sân nhà, nó kéo Can trở vào nhà thì thấy có một người đàn ông đạo mạo trung niên, phía sau có một cậu bé chắc lớn hơn nó vài tuổi đang cười tươi rói. Có vẻ người đàn ông sang trọng đó là bạn của ba mẹ Can.

- Con qua chơi với em đi, để ba nói chuyện với cô chú.

Người đàn ông trung niên rất hòa ái với gia đình Can, ông không chê gia đình Can không thuộc tầng lớp thượng lưu, ông biết ông cũng là người từ tầng lớp bình thường mà lên, còn gia đình Can chỉ là không có duyên mà thôi, ông muốn giúp đỡ nhưng họ không chịu. Ông tiến tới nói chuyện rất rôm rả, còn cậu nhóc 12, 13 tuổi kia đi nhìn qua phía bọn Can và Good mà vẫy tay chào. Can với Good cũng lễ phép vì cậu ta chắc sẽ hơn tuổi chúng nó, chúng nó chắp tay vái chào lại, rồi bắt đầu nô đùa sau sân một cách vô tư.

- Ui da...

Good chạy nhảy bất cẩn hậu đậu mà té chảy máu cả đầu gối.

- Em có sao không Good, để anh lấy băng cá nhân dán cho em nhé.

Cậu anh Rio chạy lại đỡ Good hỏi han này nọ rồi lấy băng cá nhân dán cho nó.

--------

3 năm về trước Rio ở nước ngoài trở về sinh sống và học tập tại Thái Lan, anh vô tình cứu Can, rồi có tình cảm với Can còn nó Good, luôn luôn chậm chạp đi phía sau bạn mình mà Rio vốn thích người hoạt bát vui vẻ vì vậy Rio không hề để tâm đến nó, nó thích anh từ khi anh giúp nó băng vết thương ở chân, lúc đó nó mới 7 tuổi, thích chỉ đơn thuần là thích, còn bây giờ nó 15 tuổi đã bắt đầu biết cái từ rung động với một người, nhưng nó chỉ biết âm thầm đứng phía xa mà nhìn Rio dịu dàng với Can, quan tâm Can. Nhưng vì Rio không muốn Can người anh ấy yêu biết bí mật về tình cảm đơn phương của anh ấy mà một lần nữa Rio lại trở về Canada, anh không biết rằng có một người cũng đang yêu đơn phương anh.

-----

Hai tháng trước, Rio bất ngờ trở về khiến Good vui vẻ vô cùng nhưng không ngờ rằng nỗi đau lại một lần nữa bộc phát, lần này anh lại nhờ nó giúp đỡ anh để chiếm được Can, Good rất khổ tâm giữa bạn và người mình thương biết phải chọn ai một lần nữa khiến nó phải tuyệt vọng, bi ai tới cực hạn, nhưng vì thương anh nó lại tiếp tay cho Rio suýt nữa hại Can, đến cuối cùng nó chấp nhận giúp đỡ Can. Rồi đến khi Rio khóc nó lại lặng lẽ lau nước mắt cho anh, khi anh muốn trở về Canada nó lại tự thân tiễn anh đi mà chẳng thể nói được một câu nó thích anh vô cùng. Vốn dĩ Good là một người chậm chạp, ngốc ngốc, chẳng có điểm gì khiến Rio thích cả, nên nó cũng chẳng mong gì ở anh.

Hiện tại

- Ừm anh đi, giúp anh quan tâm Can nhé. Nếu không đi anh sẽ rất buồn khi nhìn thấy Can vui vẻ với người khác, em hãy vui vẻ đón Tết nhé.

Rio xoa đầu cậu nhóc đang đứng ngốc lăn tại chỗ. Anh không hề để ý tới ánh mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm của Good dành cho anh, đúng chỉ vì anh đã mờ mắt để ý quá nhiều tới Can khiến anh không thể nhìn thấy Good được nữa, Good đã nhịn cho nước mắt chảy ngược vào tim nó.

Nó lấy cho cặp ra một cái hộp nhỏ đưa cho Rio:

- Khi nào anh cảm thấy buồn nhất, mệt mỏi nhất, chán nản nhất thì hãy mở nó ra nhé.

Anh cầm lấy rồi gật đầu, bây giờ đầu óc anh vẫn còn vấn vương tình cảm với Can nên cũng không nghe được lời dặn của Good.

- Cảm ơn Good, anh đi đây.

Good buồn lắm, khi anh đi anh cũng chỉ lo đến Can, còn nó chẳng có một lời an ủi, ừ mà anh có biết nó đang buồn đâu mà an ủi. Nhưng nó vẫn gật gật đầu không nói gì.

Đến khi Rio kéo hành lý vào sân bay nó vẫn còn đứng chết chân tại chỗ không nhúc nhích. Nước mắt bắt đầu không thể kiểm soát được nữa mà từ từ lăn dài trên má nó, ánh mắt vô định nhìn xa xa bóng dáng Rio khuất dần.

Ánh tà dương khuất dần ở phía chân trời xa xa, Good rảo từng bước chân ở phía công viên vắng lặng, " rầm rầm" bất ngờ tiếng sấm chớp nổ vang trời, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, Good vẫn cứ bình thản bước đi mà không hề tránh mưa. Điện thoại của nó vẫn đều đều vang lên những bản giao hưởng của Beethoven ( tác giả : hãy vừa nghe nhạc vừa đọc để có cảm xúc nhé)

Những bản giao hưởng mà Good thích. Xa xa những ngọn đèn đường mờ ảo dần dần sáng rỡ muôn màu trong trời khuya buông xuống, đôi chân lang thang bước vô định, ánh mắt không tiêu cự của nó cứ vậy nhìn về phía trước. Những giọt nước mưa rơi xuống làm dịu bớt cái nỗi đau trong lòng Good bây giờ, xung quanh bây giờ không một bóng người chỉ có mình nó bước đi.

Mưa nó khiến cho những cây cối tươi tốt.

Mưa cũng khiến cho tâm hồn con người ta dịu bớt đi những lo toan trong cuộc sống.

Mưa lại khiến cho một người nào đó che dấu đi những giọt nước mắt đang nhòa trên má.

Người ta nói tình đơn phương là thứ tình cảm khiến người trong cuộc giống như một kẻ bị bệnh tự kỷ vậy, tự suy nghĩ tự ngược, tự làm mình khổ mà người kia chẳng bao giờ biết được.

Good cứ thế không mục tiêu xác định mà bước về phía trước cứ vậy mà đi, nó chẳng biết đi đâu vào lúc này, nó chỉ muốn tắm mưa một trận để gột rửa tất cả nỗi đau mà nó đang có mà thôi.

-------

Một ngày sau, 7 giờ sáng 11/4/2018 ( giáp Tết 2 ngày)

Kla đang đứng tại sân bay Bắc Kinh, cậu đón taxi một mạch tới khách sạn Tôn Trung Sơn theo địa chỉ mà Tybe gửi.

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa phòng 301 vang lên.

- Ưm, ai tới sáng sớm vậy, không lẽ là Oat à.

Tybe ra mở cửa nhìn thấy một cậu nhóc cao ráo khuôn mặt cũng khá nam tính, đôi mắt sáng lấp lánh, quần jean rách gối, áo phông dáng rộng.

Trong lúc Tybe đánh giá cậu, cậu cũng nhìn nhìn một chút người trước mắt rồi chắp tay vái chào.

- Chào P'Tybe, em bạn của Nic, tiện đi bên đây có việc nên ghé đây xem P'No giúp Nic.

Cậu bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong bụng lại bắt đầu suy nghĩ xem cái tên trước mắt có mối nguy hiểm gì không.

Tybe gật đầu tỏ ý đã hiểu cũng không đề phòng gì nhiều trực tiếp đưa chìa khóa phòng cho Kla luôn.

- Anh còn muốn ngủ, em tự qua phòng P'No nha, chút nữa phiền em giúp anh cho nó ăn sáng này nọ, hôm nay là ngày cuối của đội thực tập rồi nên cho nó nghỉ luôn cũng không sao. Tại nó bệnh nên tụi anh phải giữ chìa khóa nếu không lúc nó ngủ gọi trời sập cũng không gọi nỗi.

- Dạ.

Kla dạ một cách ngoan ngoãn khiến Tybe khó biết rằng đó là một con sói.

Kla đi qua phòng 302 tự động tra ổ khóa bước vào phòng, đi một mạch tới chiếc giường trắng nằm giữa phòng, trên giường bóng dáng gầy gầy nho nhỏ đang nằm say sưa ngủ, mặt lại có chút đỏ, chắc là bị sốt chưa khỏi. Kla nhìn vợ yêu của mình bệnh như vậy cậu xót xa vô cùng, tiến đến gần giường vươn tay vén tóc mái lòa xòa trước mặt người thương, sờ tay lên trán No rồi hôn nhẹ lên môi anh một cái.

- Vẫn có chút sốt, nên ra ngoài mua chút gì cho P'No ăn.

Cậu tự nói rồi tự động rời khỏi, đây không phải lần đầu Kla đến Trung Quốc vì vậy nó khá thuận tiện cho cậu rất nhiều.

No đang mê man ngủ, anh mơ thấy Kla hôn anh. Anh cực kỳ thích cảm giác này, anh cứ vậy mơ một giấc mơ xuân trong đó có Kla. Giật mình tỉnh giấc, mắt vẫn còn nhắm nghiền, anh cảm thấy mình tội lỗi vô cùng khi đã có suy nghĩ không đúng với cậu học sinh trung học ngoan ngoãn chưa đủ 18 tuổi. Gõ đầu mình vài cái để loại bỏ mấy cái thứ đen tối trong đầu của mình ra, anh mở mắt dụi dụi vài cái để thích ứng với ánh sáng buổi sớm, bất ngờ anh nhìn thấy Kla đang ngồi trước mặt anh. Anh giật mình nghĩ thầm

" mơ gì mà mơ tới giờ luôn"

Lại dụi mắt thêm vài cái mở mắt ra thấy Kla cười toe toét cất tiếng nói.

- P'No anh ổn không?

No giật mình giơ tay tát cái bốp vào má mình để xem có đau không.

- Ui da đau.

Tát xong anh xoa xoa cái má mình vì đau.

- Đau, không phải mơ.

Anh ôm cái mặt của Kla lắc qua lắc lại, sờ tới sờ lui khiến Kla cũng đến buồn cười với hành động của anh.

- Sao...sao Kla ở đây?

Hành động chán chê No buông mặt Kla ra hỏi một câu khiến Kla buồn cười lần nữa.

- Hành em chán chê rồi mới hỏi em sao ở đây à.

Kla giả vờ ủy khuất như một đứa trẻ bị mắng oan khiến No cảm thấy mình hành động hơi quá đáng với cậu bé đáng yêu trước mặt.

- Tao xin lỗi nha Kla, tao bất ngờ.

- Em có việc ở bên đây, rồi nghe Nic thông báo anh bị bệnh nói em có ở gần tiện qua chăm sóc rồi đưa anh trở về nước, còn một ngày nữa là Tết rồi.

No thật sự rất ngốc, anh gật đầu tin tưởng không nghi ngờ gì cả.

- Thôi để em giúp P'No lau người.

Vừa nhắc đến lau người No co rúm người lại, anh thật sự không dám để Kla lau người anh, anh coi chừng có phản ứng là chết.

- Không cần đâu, anh tự làm được.

- Bệnh tự làm được sao? Em hứa với Nic lo cho anh rồi, em không thể thất hứa.

Vừa nói Kla trực tiếp vào phòng tắm lấy nước ấm cùng khăn ra, trực tiếp lột sạch người P'No mặc kệ anh la hét không cần.

Nhìn cơ thể P'No trần trụi gợi cảm quyến rũ cậu không nhịn được, cậu nhỏ của cậu đã cứng lên. Cậu cố gắng nhịn xuống, hôm nay chỉ có thể ăn đậu hũ, hãy nhịn một ngày không xa sẽ ăn sạch không còn mẫu xương. Vừa nói Kla vừa nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau toàn thân cho No, vừa lau tiện thể đụng chạm một chút vào làn da trắng mềm của No.

- Xong rồi, em đi cất đồ rồi tắm đây, anh tự mặc quần áo nhé, chút nữa ra em sẽ đút cháo cho anh ăn nhớ nằm yên đừng nháo, muốn khỏi bệnh không được lộn xộn.

Dặn dò xong để cho No mặt nghệt ra ở bên ngoài. Anh có cảm giác chỉ mình anh đen tối chứ Kla lau người anh cực kỳ bình thường, do anh nghĩ quá nhiều thôi. Kla sẽ không biết anh bị động tâm đâu.

Còn Kla ở trong nhà tắm thì phải tự an ủi một cách thôi tạm cho là tình nguyện đi.

Mọi việc xử lý xong xuôi Kla bắt đầu đút cháo cho No ăn để tẩm bổ cho No mau khỏe mai còn lên máy bay về nước. Cậu vừa đút cháo cho người mình yêu vừa cười tới vui vẻ vô cùng.

=> thật sự, thật sự, thật sự ( điều quan trọng phải nói 3 lần) tôi đã khóc, đã rơi nước mắt khi đọc lại đoạn tình cảnh của Good, nó khiến tôi cực kỳ bứt rứt trước nỗi đau mà Good phải chịu. Chính tôi đã xây dựng nên nhân vật Good như thế, tôi đã đặt tất cả nội tâm của mình vào đó, khiến Good của tôi sinh động hơn, mượt mà hơn. Vì muốn câu chuyện hấp dẫn hơn, chân thật hơn Tôi đã phải bật bản giao hưởng định mệnh và sô nát ánh trăng Beethoven cả một buổi sáng nghe đi nghe lại nghe cho đến khi tâm trạng của tôi trùng xuống nặng nề xuống tôi mới bắt đầu đặt bút vì vậy chương này của tôi sẽ khá buồn. Mọi người chia sẻ cùng tôi nhé.

-> liệu rằng tình cảm của Good sẽ đi về đâu, ra sao. Bạn hãy chờ chương 15 nhé

Bạn đang đọc Tình Cờ Em Gặp Anh( KengKla x TechNo). sáng tác bởi BảoBảo27397
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoBảo27397
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.