Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn đại nương có thịt ăn

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Trực tiếp hỏi không có kết quả, Hoàng Hoan cũng đành tạm thời buông tha cái ý niệm này.

Bất quá không gì làm khó được trí thông minh hơn người của Hoan ca.

"Chỉ có ta rõ ràng, ban đầu Đại thiếu gia xuống núi là tới tìm bột." Hoàng Hoan thầm nói: "Nếu không hỏi ra kết quả, vậy ta không bằng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đem mình làm Đại thiếu gia, bắt tay từ 'tìm bột', có lẽ có thể tìm được chút đầu mối."

Hoàng Hoan cũng là từ Xà nữ vương mới vừa biết được, Đại thiếu gia trên người cũng có bảo vật ẩn núp yêu khí... Thật ra thì cái này rất bình thường, phải biết ngay cả Báo mập yêu, Xà nữ vương cũng không tiếc ban cho một món bảo vật che đậy yêu khí, đường đường thiếu gia lớn nhất Xà vương núi, làm sao sẽ không có?

Bất quá cái này cũng nói, Đại thiếu gia mất tích sợ rằng cũng không phải là trực tiếp bị quải trượng của thôn trưởng phát hiện, rồi sau đó bị người tu tiên bắt đi đơn giản như vậy. Trong đó tất nhiên còn có ẩn tình mà Hoàng Hoan không biết.

"Nếu như ta là Đại thiếu gia, sẽ tìm bột ở nơi nào chứ ?"

Như vậy suy tính, Hoàng Hoan lúc này hướng trong thôn đi tới, một đường hỏi thăm nơi nào có thể lấy "bột" .

Sau khi nghe ngóng, Hoàng Hoan mới đần độn.

Nguyên lai, ở Bạch Khê thôn là một tiểu sơn thôn, "bột" đó là rất xa xỉ rất ít thấy, chỉ có thông qua chạy thương mới có thể từ Thương Thạch thành đổi lấy một ít. Mà nơi này cây nông nghiệp thường thấy nhất là cây lúa, phơi khô có thể cất giữ rất lâu.

Bởi vì đội chạy thương chậm chạp không về, các nhà các hộ bột đã sớm ăn hết rồi, thậm chí ngay cả gạo cùng thịt khô để dành cũng sớm ăn hết... Nếu không phải trong nhà đều không có gì ăn, tiểu chánh thái Cốc Tinh Thạch cũng không đến nổi len lén chạy vào trong núi săn thú.

Một đường hỏi thăm tới, tựa hồ chỉ có nhà Tôn đại nương phía tây thôn còn có thể có chút bột.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tôn đại nương là nhà duy nhất bán "bánh bao " trong thôn.

Hoàng Hoan cảm thấy mình cùng đại thiếu gia ban đầu lẻn vào Bạch Khê thôn tình huống rất tương tự. Đồng dạng là ẩn núp yêu khí ngụy trang thành loài người đi tìm bột, mà đại thiếu gia chỉ so với mình tới sớm mấy ngày, phỏng đoán cũng gặp phải tình huống giống mình vậy, khi đó trong thôn đã bắt đầu túng quẫn, nhà nhà sợ rằng cũng không có bột. Cho nên, mục tiêu sau cùng của đại thiếu gia sau rất có thể cũng là nhà Tôn đại nương!

Hoàng Hoan cảm giác mình tựa như chó sói kiếm ăn, chỉ cần từng bước từng bước theo dấu chân của người phía trước để lại, là có thể tìm ra con đường mà đối phương đã từng đi qua.

Nhưng đây cũng là biện pháp ban đầu mà Hoàng Hoan không muốn chọn, vì cuối cùng đại thiếu gia cũng bị bắt đó thôi! Nếu như Hoàng Hoan làm giống như đại thiếu gia, có phải hay không cũng rất có thể bị bắt đi?

Hoàng Hoan ở trong lòng âm thầm cảnh cáo mình, nhất định phải nâng lên một trăm hai chục ngàn phân tinh thần, luôn luôn cảnh giác.

Nghĩ như vậy, chỉ chốc lát Hoàng Hoan liền đi tới nhà Tôn đại nương phía tây thôn.

Trên mái hiên bằng gỗ treo một khối vải trắng, trên đó viết hai chữ "Bánh bao". Ống khói trong nóc nhà đang tỏa khói, tường viện cao không giấu được mùi thức ăn từ bên trong. Lỗ mũi Hoàng Hoan dùng sức ngửi một cái, đó là mùi thơm của muối và thịt hòa chung một chỗ.

Người khác đang khó khăn, nhà Tôn đại nương lại còn có thịt ăn?

Hoàng Hoan bỉu môi một cái, xem ra thế giới loài người cùng yêu trên núi cũng không có gì khác nhau, có người ăn không đủ no, có người nhưng có thể tùy ý phung phí.

Cỗ mùi thơm một mực đi vào trong lỗ mũi, Hoan ca trong bụng một trận ực ực vang, lúc này mới ý thức được, mình đã nhiều ngày không ăn cái gì.

Đông đông đông!

Hoàng Hoan nhắm mắt gõ cửa nhà Tôn đại nương.

"Két —— "

Cửa mở ra, một phụ nhân cường tráng lộ ra nửa người, trên đầu có khăn che, cánh tay nhìn so với bắp đùi Hoàng Hoan đều to hơn, cứ như vậy cau mày nhìn xuống Hoàng Hoan.

"Chuyện gì?"

"Ách..." Hoàng Hoan gãi đầu một cái, nhanh trí nói: "Ta đói bụng rồi, cho nên muốn mua cái bánh bao."

Hoàng Hoan cảm thấy lời nói này trình độ đặc biệt cao. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng, ban đầu Đại thiếu gia đứng ở trước cửa nhà Tôn đại nương, Đại thiếu gia kia cơm tới liền há mồm, theo tính khí của Đại thiếu gia chắc chắn se chìa tay xin ăn.

Nhất định là trực tiếp đòi "bột" ! ... Này thì không đúng mà, giao thiệp với người phải uyển chuyển, bụng dạ thẳng thắn như vậy sao được chứ? Hoan ca trong lòng đắc ý liếc mắt, không phải Hoan ca xem thường Đại thiếu gia, Đại thiếu gia có lẽ ở lĩnh vực đạo hạnh so với hắn mạnh hơn nhiều, nhưng là phương diện nhân tình thế thái này, ho khan một cái... Kém xa.

Bánh bao hay là bột không phải mấu chốt, mấu chốt là hắn không có tiền, Đại thiếu gia cũng không có tiền. Hắn muốn nhìn một chút Tôn đại nương đối mặt với người không có tiền còn tới thỉnh cầu đồ sẽ có phản ứng gì, sau đó suy đoán Đại thiếu gia lúc ấy bước kế tiếp sẽ làm gì.

"Bánh bao đã sớm không bán, ngươi không biết sao?" Tôn đại nương cau mày, nhìn một chút Hoàng Hoan "Di, ngươi nhìn lạ mặt, không phải người trong thôn chúng ta?"

"Ta là lưu dân phía tây tới, đã gặp thôn trưởng, mới vừa ở trong thôn nghỉ ngơi." Hoàng Hoan vội vàng giải thích, tận lực nhấn mạnh mấy chữ đã gặp thôn trưởng, thể hiện thân phận trong sạch.

"Bánh bao đã sớm không bán." Tôn đại nương lặp lại lần nữa "Bây giờ nhà nhà ở đây đều khó khăn, có bột cũng giữ lại ăn, ai còn chưng bánh bao bán?"

"Vậy ngài có thể cho ta ít bột sao..." Hoàng Hoan tự đắc, chuyển hướng, rất hợp logic.

"Ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?" Tôn đại nương hỏi.

"Ách... Ta không có tiền." Hoàng Hoan đáp, đồng thời trong lòng vui vẻ, tới tới, mấu chốt bộ phận tới, Đại thiếu gia ban đầu cũng không có tiền, nhìn Tôn đại nương là phản ứng gì a.

"Vậy ngươi có đồ ăn sao? Ta cùng ngươi đổi." Tôn đại nương cau mày nói.

"Ách, cũng không có."

"Ngươi đùa bỡn lão nương là không phải!" Tôn đại nương nổi giận, chống tay vào eo "Không có tiền cũng không có đồ ăn, còn muốn bột của lão nương? Ngươi có phải hay không đầu óc bị lừa đá? Mấy ngày trước cũng có một lưu dân khí phách tới muốn bột, người ta liền so với ngươi thông minh nhiều! Xách ở trong núi đánh một con gà núi, cùng ta đổi một túi bột, thịt gà núi kia đến bây giờ cũng không ăn hết đâu!"

Hoàng Hoan đờ đẫn, nguyên lai thịt trong nhà Tôn đại nương là phải như vậy mà có a...

Sau đó chợt phản ứng kịp, hỏi tới: "lưu dân kia dáng dấp ra sao?"

"Hừ, người ta dễ nhìn hơn ngươi nhiều!" Tôn đại nương liếc mắt "Người ta tuy nói cũng là lưu dân, nhưng là dáng dấp tướng mạo ngọc thụ lâm phong, là một tiểu tử đẹp trai. Nếu không phải bây giờ khó khăn, ta... Ta cũng muốn đưa hắn hai cái bánh bao." Vừa nói sắc mặt đỏ ửng, rơi vào trong hồi ức.

"Xong rồi, thật là Đại thiếu gia." Hoàng Hoan vỗ trán một cái. Tôn đại nương bộ dáng này thật là quá quen thuộc, Xà vương núi không biết có bao nhiêu tiểu nữ yêu hoài xuân, thời điểm đang nói đến đại thiếu gia chính là bộ biểu tình này.

Hoàng Hoan nhớ tới mới vừa rồi, mình còn khinh bỉ đại thiếu gia không biết đối nhân xử thế... Nhất thời lão mặt đỏ lên, cảm giác trên mặt nóng hừng hực. Đại thiếu gia rõ ràng so với mình cân nhắc chu toàn hơn, biết không có tiền liền xuống núi trước còn đặc biệt đánh một con gà rừng để trao đổi...

Bất quá như đã nói qua, Tôn đại nương thật giống như cũng không biết đại thiếu gia là yêu?

Hoàng Hoan lắc lư đầu, lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện vóc người của Tôn đại nương khôi ngô so với đại đa số đàn ông còn cường tráng hơn, đang lấy một bộ đỏ mặt thẹn thùng tiểu nữ nhi tựa vào trên khung cửa, ánh mắt mê ly. Hắn rùng mình một cái, cẩn thận hỏi: "Tôn đại nương, cái đó lưu dân hắn... Sau đó đi đâu?"

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.