Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dò la tin tức

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Cứ như vậy, thôn trưởng an bài cho Hoàng Hoan một nhà lá hết sức nhỏ bé ở cửa thôn, nghe nói nhà tranh này trước kia là của con lừa, sau đó con lừa đó đã chết.

Hoàng Hoan lúc này mới phát hiện thôn này thật là có tiềm chất phúc hắc, nhìn bề ngoài hòa ái nhiệt tình, miệng đáp ứng muốn an bài chỗ ở tốt cho mình, trên thực tế lại rất keo kiệt. Chính mắt hắn nhìn thấy cách vách nhà thôn trưởng có mấy ngôi nhà trống rộng rãi sáng sủa, mà lão gia từ đầu đến cuối không hề đề cập tới chuyện này.

Cũng may, Hoan ca cũng không thèm để ý chi tiết này, cũng quen ngủ ở sơn động rồi, nhà lá đơn sơ hiển nhiên cũng không có vấn đề gì.

Huống chi hắn cũng không muốn ở cách vách nhà thôn trưởng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ở đó có cây quải trượng đầu rồng, Hoan ca luôn có loại cảm giác không được tự nhiên... Hơn nữa nhà thôn trưởng còn có một con chó mực thần kinh, Vượng Tài.

Thôn trưởng vừa đi, Hoàng Hoan lập tức lấm la lấm lét bốn phía kiểm tra một vòng, sau đó lặng lẽ đóng lại cửa phòng, lấy ra vảy Xà nữ vương.

Nên hướng xà nữ vương hồi báo.

Vẫn như cũ là một đoàn sương đen dày đặc hội tụ thành bóng dáng thướt tha, Hoàng Hoan cung kính bưng vảy, sắc mặt nghiêm trọng, đem tin tức mình thám thính được một năm một mười nói cho Xà nữ vương.

Bẩm Đại vương, tiểu nhân ở bạch khê thôn phát hiện ra khí tức Đại thiếu gia... Có thôn dân nói, mấy ngày trước thật có yêu bị người tu tiên bắt đi... Đúng rồi, các thôn dân đều bị cảnh cáo, gần đây có thể có những yêu tộc khác tới hỏi dò tin tức. Cho nên tiểu nhân tạm thời không dám hỏi nhiều..."

Bóng dáng trong làn sương dày đặc không lên tiếng, nhưng là ngực kịch liệt phập phồng đứng lên. Cho dù cách qua cái vảy, Hoàng Hoan cũng có thể cảm nhận được kia, giống như đang kiềm chế núi lửa sắp phun ra.

"Tra!" Hồi lâu sau, bóng dáng rốt cuộc mở miệng thanh âm khàn khàn, "Tiếp tục tra! Ta phải biết, người bắt Lân nhi đến tột cùng là lai lịch gì!"

Hoàng Hoan há miệng một cái, hắn muốn nói mình căn bản không dám hỏi nhiều a, một khi bại lộ thân phận... Ngay cả Đại thiếu gia cũng đã bị cao nhân đắc đạo bắt, hắn há có thể chống cự?

"Bất kể ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải từ trong miệng thôn dân Bạch Khê thôn hỏi chuyện đã xảy ra cùng tung tích Lân nhi! Nhanh hơn nữa!" Xà nữ vương thanh âm băng hàn thấu xương.

Hoàng Hoan thức thời ngậm miệng lại... Xà nữ vương đang bực bội lại cùng nàng mặc cả? Hắn còn không có ngu như vậy.

Phải... Chỉ có thể nhắm mắt lại.

Lại nói chuyện với nhau mấy câu, bóng dáng hóa thành sương dày đặc tiêu tán, Hoàng Hoan lúc này mới thở dài, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hoàng Hoan ở trong thôn chạy hết một vòng, phát hiện đại đa số người đều bận rộn chuyện của mình, may quần áo, khâu đế giày, giặt áo bông, phơi thóc... Còn có đàn bà dùng đá mài làm cán mủi tên bằng gỗ, chuẩn bị vật liệu "Chạy thương" kế tiếp.

Chẳng biết tại sao, đại đa số trên mặt mọi người đều mang nhàn nhạt lo lắng.

Hoàng Hoan lỗ tai giật giật, thân là một con yêu có thính giác bén nhạy, hắn có thể nghe được mọi người nói chuyện...

Nguyên lai, dựa theo quy luật thường ngày, đội ngũ chạy thương đã đi mấy ngày trước đến lượt quay trở về, lần này nhưng là chậm chạp không về, khó tránh khỏi để phụ nữ già yếu và trẻ nít trong thôn lo lắng.

Hơn nữa, sống tụ tập ở quanh núi, Bạch Khê thôn luôn luôn là lấy săn thú làm chủ, trồng trọt là phụ. Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, không có thu được cây nông nghiệp, đàn ông khỏe mạnh có thể săn thú cũng đều đi chạy nhà buôn, cho nên nguồn thức ăn trong thôn là vấn đề lớn.

Vốn là nếu như đội ngũ chạy thương đúng hạn trở lại, loại khốn quẫn này có thể kịp thời được hóa giải, lần này, đội chạy thương chậm chạp không về, trong thôn thức ăn đã đến mức cấp báo.

Hoàng Hoan nhún nhún vai, ngược lại là một chút cũng không để ý, hắn chỉ là một yêu, loài người sống chết liên quan gì tới hắn?

Hắn quan tâm là làm sao mở miệng hỏi thăm tung tích Đại thiếu gia.

Có lòng muốn tìm Cốc Tinh Thạch hỏi một chút nhưng tiểu tử kia không biết đã đi đâu, Hoàn Hoan không thể làm gì khác hơn là đi loanh quanh không có mục đích. Cuối cùng đành đứng ở cửa thôn đợi thời cơ giở thủ đoạn với đứa bé

Trẻ nít mà, khẳng định dễ lừa gạt!

Dù sao cũng là cô bé trong thôn núi, có thể không tính là phấn điêu ngọc trác. Tiểu nha đầu mặc áo bông đỏ quê mùa, trên ống quần đều là đường chỉ thô sơ, tóc bện thành hai cái sừng dê nhỏ, đang đem đầu ngón tay ngậm trong miệng mút a, tựa như đó là hồ lô đường đệ nhất mỹ vị.

Hoàng Hoan từ từ đến gần, cô bé lập tức cảnh giác trợn mắt nhìn hắn.

"A a, tiểu nha đầu a..." Hoàng Hoan mặt đầy tươi cười ngồi xuống "Ta hỏi ngươi cái chuyện này? Cái đó, nghe nói trong thôn mấy ngày trước có một yêu quái bị bắt?"

Cô bé nhất thời ngây dại, ngón tay đặt ở trong miệng đều quên mút vào.

"Yêu quái, ngươi biết không? Chính là sẽ ăn thịt người cái loại đó." Hoàng Hoan tiếp tục hướng dẫn từng bước "Ta còn chưa thấy qua yêu quái đâu, cảm thấy rất hứng thú, ngươi có thể cùng ta nói một chút con yêu quái kia bị bắt ra sao?"

Hoàng Hoan tự nhận là thanh âm của mình phát ra đều vô hại, tuyệt đối là hình tượng tiêu chuẩn thân thiết hiền lành của đại ca nhà bên, ai ngờ cô bé kia tựa như bị kinh sợ, cái mông nhỏ lập tức ngồi dưới đất "Oa " một tiếng lại khóc!

"Ô ô ô... Thôn trưởng ông nội nói rằng, người xa lạ cùng nữu nữu hỏi thăm chuyện này đều là yêu quái, sẽ ăn nữu nữu..." Cô bé một bên khóc một bên lui về phía sau.

"Ách..." Hoàng Hoan trên mặt một trận co quắp.

"Ô oa... Ngươi biểu tình thật là dọa người." Cô bé khóc lớn tiếng hơn, bò dậy đi trong thôn chạy đi " Nữu nữu không muốn bị ăn..."

"Ta... Ngươi..." Hoàng Hoan mặt đầy hắc tuyến nhìn cô bé chạy xa.

Trong lòng tức miệng mắng to, cũng biết thôn trưởng không phải thứ tốt gì, ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng tẩy não, sẽ không sợ hù dọa trẻ nít sao?

Hồi lâu không nói, Hoàng Hoan nhìn trái phải một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Chỉ thấy cửa thôn bên kia, cái đó lúc tới liền đã gặp lão già, như cũ ngồi xổm ở nơi đó, nhàn nhã cắn hạt dưa, phơi nắng.

Lão già tựa hồ có chút nặng tai, ánh mắt phỏng đoán cũng không tốt lắm, hoàn toàn không phát hiện một màn vừa rồi Hoàng Hoan cùng bé gái.

Trẻ nít dễ dàng sợ, lão hồ đồ cũng tương đối khá dễ lừa chứ ? Hoàng Hoan con ngươi nhanh như chớp vòng vo hai vòng, lại mặt đầy tươi cười xít tới.

"Lão nhân gia đang phơi nắng à?" Hoàng Hoan nhanh chóng tìm lời nói.

Lão già hừ hừ hai tiếng, từ chối cho ý kiến.

"Cái đó..." Hoàng Hoan gãi đầu một cái, cười cười nói "Lão nhân gia có nghe nói hay không, hai ngày trước có một yêu quái bị bắt? Loại chuyện này thật đúng là hiếm lạ đâu... Ngài kiến thức rộng, có thể cùng ta nói một chút không?"

Lão đầu nhìn hắn một cái, lặng lẽ nhặt gậy trên đất lên, vươn người đứng lên.

Tháp! Tháp! Tháp!

Chống gậy, cũng không quay đầu lại đi vào trong thôn.

"Ai?" Hoàng Hoan sững sốt một chút, bận bịu đuổi theo hai bước "Ngài đừng đi, cùng ta nói một chút?"

Lóc cóc... lóc cóc... Lão đầu không nói lời nào còn đi nhanh hơn.

"Ai, ai..." Hoàng Hoan gấp đến độ trực giậm chân, hai tay trên đất chụp tới "Hạt dưa, hạt dưa còn ở đây, ngài không lấy à?" Vừa nói liền muốn đuổi theo.

Bá!

Lần này lão đầu ngay cả quải côn cũng ném, buồn bực đi nhanh... Kêu lên một cái liền đi nhanh như bay! Giờ khắc này, lão đầu bối cũng không còn còng lưng, sống lưng cũng thẳng tắp, hai cái chân đều luân phiên chạy nhanh như gió, thế này một hơi chạy đến lầu sáu đều không tốn sức... Tốc độ kia Hoàng Hoan phỏng đoán nếu mình không dùng yêu lực cũng không đuổi kịp!

"Hazz! Người nào cũng vậy!" Hoàng Hoan phẫn hận đem hạt dưa ném xuống đất, giữa người và người tín nhiệm nhau là điều cơ bản nhất chứ ?

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.